Lão tổ Tiêu gia nghe xong lời gia chủ Tiêu gia nói không có hành động gì nhưng đỉnh núi không gian bỗng nhiên biến mất, trong không gian có tiếng gió.

Gia chủ Tiêu gia thấy tình trạng đó thì yên lòng.

- Có lão tổ ra ngựa thì thật sự không có nguy hiểm tính mạng gì.

Dứt lời gia chủ Tiêu gia lại nghĩ đến Sở gia.

- Lão tổ hành động, có thể hay không dẫn Sở gia chú ý? Ưm, phải cẩn thận chút, chuyện này tuyệt đối không thể giống như Diễn Thiên động.

Gia chủ Tiêu gia lập tức quay về Tiêu gia, ra hàng loạt mệnh lệnh.

Cùng lúc đó, Sở gia nội bộ, gia chủ Sở gia đang tiêu hóa tin tức Sở Lập Hoa mang về.

Hỏi han kỹ càng xong gia chủ Sở gia nói:

- Đại trưởng lão, ngươi đi theo Lập Hoa tìm hiểu Sở Nam này, cần thiết thì mang hắn về.

Đại trưởng lão là phái trung lập nhưng trong lòng hy vọng Sở gia có thêm thiên tài.

Chính đại trưởng lão lĩnh mệnh đi thì lại có người đến báo rằng:

- Gia chủ, vừa mới chúng ta điều tra được hành động của khổ vệ Tiêu gia, có vẻ vội vàng không biết tại sao!

- Khổ vệ xuất động?

Gia chủ Sở gia nhíu chặt mày.

Sở Lập Hoa vội nói:

- Gia chủ, bọn họ nhất định là muốn tiêu diệt Sở Nam, không cho Sở gia có cơ hội vượt qua họ!

- Buồn cười, Tiêu Tử Chân có thể so sánh với Kinh Lôi của chúng ta sao? Sở gia vượt qua Tiêu gia là chuyện sớm muộn.

Người nói chuyện là nhị ca của Sở Vũ Hạo, Sở Vũ Lâm, Sở Kinh Lôi là ngận tử của gã.

Sở Lập Hoa không thèm liếc gã cái nào, chém đinh chặt sắt nói:

- Gia chủ, ta dùng mạng của mình bảo đảm Sở Nam chính là người Sở gia, chảy dòng máu Sở gia. Nhất định phải cứu Sở Nam!

- Dùng mạng của mình bảo đảm? Ngươi là nói nếu Sở Nam không phải Sở gia huyết mạch, vậy thì ngươi nguyện ý tự bạo bỏ mình?

Hiện tại mở miệng nói chuyện là lão tử của Sở Kinh Lôi, Sở Vũ Phong. Sở Vũ Phong vừa mở miệng thì đã buộc Sở Lập Hoa vào đường cùng. Trong mắt gia chủ Sở gia lóe tia bất thiện.

Phe Sở Lập Hoa vội vã muốn khuyên gã nhưng gã không chút do dự nói:

- Đúng vậy, nếu Sở Nam không phải là người Sở gia thì ta lập tức tự bạo ngay!

Sở Vũ Lâm vội nói:

- Tốt lắm, chúng ta liền đi tìm Sở Nam về!

Trong lòng Sở Vũ Lâm đã hiện độc kế rồi, thầm nhủ.

“Cho dù hắn có Sở gia huyết mạch, ta cũng có thể khiến hắn không phải. Sở Lập Hoa, ngươi chờ chết đi!"

Sở Vũ Lâm lòng vui vẻ nhưng trông thấy gia chủ Sở gia trừng mình thì hoảng hốt, nghĩ đến lời mình vừa nói không thèm để gia chủ Sở gia vào mắt. Nhưng Sở Vũ Lâm nghĩ đến mạch gia chủ Sở gia không có đệ tử nò có thể so với Sở Kinh Lôi nên lòng bình tĩnh lại.

Bởi vì, Sở gia quy của là vị trí gia chủ ai có tài thì ngồi, vậy mới khiến Sở gia chống chọi được tuế nguyệt khảo nghiệm, vĩnh viễn cường đại, trường tồn không suy!

Gia chủ Sở gia thấy tình hình như vậy thì thầm nghĩ.

"Xem ra thật sự phải đón Sở Nam quay về để đối kháng, chỉ hy vọng Sở Nam là người Sở gia..."

Gia chủ Sở gia nghĩ vậy liền nói ra đích thân đi. Nhưng trước mặt mọi người bỗng có một bóng người xuất hiện.

Gia chủ Sở gia vừa thấy người đó thì vội quỳ xuống kêu lên:

- Lão tổ!

Mấy người khác cũng vẻ mặt kinh sợ quỳ xuống.

- Gần đây Tiêu gia có xảy ra việc lớn quan trọng gì sao?

- Mới tra được tiêu gia khổ vệ xuất động.

- À, ta luôn tỏa định Tiêu lão quái cũng rời khỏi, xem ra đúng là xảy ra việc lớn, các ngươi...

Lão tổ Sở gia đang nói chuyện thì Sở Lập Hoa bỗng nói chen vào, dùng tốc độ nhanh nhất kể chuyện liên quan đến Sở Nam. Sở Lập Hoa nói rất nhanh, nhanh đến khó mà tưởng tượng, bởi vì gã biết hành động của mình đã xúc phạm Sở gia quy củ. Sở Lập Hoa sợ nói chậm sẽ bị lão tổ Sở gia tiêu diệt.

May là lão tổ Sở gia nghe Sở Lập Hoa nói xong lòng thầm nhủ.

"Độ kiếp? Này kiếp..."

Lão tổ Sở gia đã có quyết định, không thèm liếc Sở Lập Hoa, nói:

- Tìm về Sở Nam đi, nếu hắn là người Sở gia thì ngươi sống, nếu hắn không phải thì ngươi chết. Thủ Sở gia cho tốt, ta đi xem Tiêu lão quái đang làm cái gì!

Đợi chữ cuối dứt thì lão tổ Sở gia đã ở ngoài ức vạn dặm rồi.

Không nói đến đám Sở Vũ Lâm huênh hang xem Sở Lập Hoa là người chết, chỉ nói bên Tư Đồ Dật Tiêu tùy theo Cửu U Phủ Chủ bị hủy diệt, lực phản kháng của Song Thù ngày càng yếu, chìm sâu vào mộng của gã.

Thật ra không chỉ mình Song Thù chìm đắm trong mộng mà chính Tư Đồ Dật Tiêu cũng như vậy, không thể chia ra thật giả.

Ở trong mơ Song Thù bị người truy sát, Tư Đồ Dật Tiêu xuất hiện với tư thế anh hùng cứu mỹ nhân, rồi thì chàng đưa nàng về nhà, trên đường hai người càng nói chuyện càng hợp, đã lưu luyến không rời. Vì Song Thù, Tư Đồ Dật Tiêu dùng thân phận hộ vệ ở lại nhà nàng, vì có thể ngày ngày thấy nàng, lâu ngày sinh tình. Hai người rơi vào bể tình, ăn vụng trái cấm, phi quân không gả, phi khanh không cưới.

Nhưng tình yêu của hai người bị phụ mẫu Song Thù đánh vỡ. Phụ thân của Song Thù không đồng ý hai người cùng một chỗ, kiếm cho nàng một công tử ca. Tư Đồ Dật Tiêu tất nhiên là không tha, dùng hết cách cũng không khiến phụ thân Song Thù đổi ý. Khi hai người ước hẹn cùng tự sát thì phụ thân Song Thù dùng cái chết buộc nàng. Song Thù bất đắc dĩ đành đồng ý yêu cầu của phụ thân, gả cho công tử ca đó.

Tư Đồ Dật Tiêu biết chuyện đoạn hồn, tuyệt tràng, tâm toái. Song Thù thống khổ vô cùng, lại không thể không nói lời tuyệt tình không còn yêu nữa, sau đó quyết tuyệt rời đi. Bảy ngày sau Song Thù thành thân. Ngày nàng thành thân, đang định bái thiên địa thì Tư Đồ Dật Tiêu xông vào nhà cong tử đó, nói Song Thù chỉ có thể là thê tử của gã. Rồi phụ thân Song Thù ra mặt, mắng chửi Tư Đồ Dật Tiêu xối xả, lại lấy ra "Tử" sát thủ. Song Thù buồn vui hỗn độn, lòng dứt khoát, dùng cái chết tương đối.

Chính lúc này, công tử vỗ tay cười nói, Song Thù tốt nhất là ngan ngãn gả cho gã làm tiểu thiếp thứ mười ba, bởi vì tài sản nhà Song Thù đều là của gã. Nếu không gả thì gã sẽ khiến nhà Song Thù trở nên không đáng một đồng.

Phụ thân Song Thù rốt cuộc biết âm mưu của công tử ca, nhưng không có cách nào thay đổi, chỉ đành cầu Song Thù gả cho gã. Rồi khi tình hình nước sôi lửa bỏng, Tư Đồ Dật Tiêu ra tay xoay chuyển càn khôn. Khi Song Thù nói không yêu, Tư Đồ Dật Tiêu chuẩn bị giết công tử ca thì phát hiện âm mưu của gã, âm thầm chuẩn bị, không những giữ tài sản cho phụ thân Song Thù mà còn hố lại công tử ca nữa.

Đây là một câu chuyện tục tằng cũ rích, nhưng đối với Song Thù chuyện tình yêu ngây thơ như giấy trắng là trí mạng sát chiêu. Mộng cảnh kết thúc, tư thế của Tư Đồ Dật Tiêu và Song Thù cũng thay đổi. Hai thân thể vón kiềm chế nay nhau, ôm siết, tư thế thần mật, lưỡi quấn cùng một chỗ, hô hấp hơi thở của đối phương, hòa cùng tim đập.

Mắt nhìn đối phương, đã không là lưỡi giáo đao gươm, mà là nhu tình như kim phong ngọc lộ tương phùng.

Thật lâu sau Tư Đồ Dật Tiêu khẽ kêu:

- Song Thù.

- Dật Tiêu!

Thanh âm tràn đầy nhu tình, Song Thù rúc vào ngực Tư Đồ Dật Tiêu.

Tư Đồ Dật Tiêu hoàn hồn lại, mắt mê ly, thì thào.

- Đây là thê tử của ta?

Tư Đồ Dật Tiêu nhìn kỹ càng thì phát hiện Song Thù khác với trước rất nhiều, hai loại khí chất, dung hợp thành một. Mái tóc nửa trắng nửa đen bạc, có phong tình khác.

"Đến cùng là ta nuốt nàng, vẫn là nàng nuốt ta?"

Tư Đồ Dật Tiêu không biết, chỉ biết thân thể của mình xảy ra biến hóa, thực lực cũng càng thêm tinh tiến. Nghĩ đến thực lực là Tư Đồ Dật Tiêu nhớ đến đại ca mình.

Tư Đồ Dật Tiêu chợt nói:

- Song Thù, chúng ta cùng nhau đi tìm đại ca đi!

- Ừ, nghe lời người.

Ôn nhu như nước, hay cho một nàng dầu yêu kiều. Tư Đồ Dật Tiêu ngẩn ra, nắm tay Song Thù đi tới trước.

Giờ phút này Sở Nam đang dọc theo không gian lưu đi đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play