Thân ảnh đang phá không mà đến kia, tự nhiên chính là Tiểu Lam.
Giờ phút này, sư phụ của Linh Vân đúng là đang tức giận như thôi. Quả thật là như thế, bà ta từ dưới lòng đất rất không dễ dàng mới đuổi đến được Đại Đạo Tông này, thế nhưng kết quả cuối cùng cũng là Sở Nam đã đi rồi, bà ta không tức giận mới là lạ. Lúc này vừa mới cảm giác được từ phía xa xa có cái gì cấp tốc tiến tới, liền không một chút do dự ra tay bắt lấy.
Thế nhưng mà đúng lúc này, thân ảnh của Tiểu Lam đang lao tới đột nhiên tiêu thất đi mất. Khi xuất hiện trở lại thì nàng đã đứng ở bên cạnh Linh Vân rồi. Linh Vân đương nhiên đã gặp qua Tiểu Lam. Tuy rằng Tiểu Lam hiện tại so với đầu Ngọc Chi San Hô Trùng mà nàng từng gặp qua lúc trước có sự biến hóa rất lớn, nhưng mà Linh Vân chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận thức ra được.
Đầu Ngọc Chi San Hô Trùng này chính là Tiểu Lam luôn ở bên cạnh Sở Nam a!
- Sư phụ, đây chính là Tiểu Lam!
Linh Vân vội vàng lên tiếng giới thiệu Tiểu Lam với sư phụ, để phòng ngừa sư phụ đột nhiên ra tay. Đạo Cảnh Long nhìn thấy Tiểu Lam, lúc này mới hoàn toàn tin tưởng lời nói của Linh Vân.
Tiểu Lam đem những lời Sở Nam nói truyền lại cho Linh Vân. Linh Vân nghe xong, trên mặt nhất thời vui vẻ, chẳng qua trong lòng vẫn thật sự có vài phần tiếc nuối, bởi vì nàng cũng không thể ngay lập tức gặp mặt Sở Nam được.
- Sư phụ, ta nghĩ muốn lưu lại chờ hắn! Hắn nói sau khi xong việc, sẽ đến đón ta!
Ngữ khí của Linh Vân có chút cẩn cẩn thận thận xin phép sư phụ. Sư phụ của Linh Vân cũng nhăn tít cặp mày, nhìn về phía Tiểu Lam trầm tư không nói lời nào. Đợi đến lúc khi Linh Vân đã có chút lo lắng, sư phụ Linh Vân mới nói:
- Làm sao hắn biết chúng ta đang ở nơi này?
Tiểu Lam khẽ thu gai nhọn lại, không thèm để ý đến. Sư phụ Linh Vân trực tiếp không chút kiên nhẫn, nói:
- Nếu như ngươi không nói, lão thân liền mang Linh Vân rời đi!
Vừa nghe lời này, Linh Vân liền há miệng định nói gì đó, đã bị sư phụ nàng mạnh mẽ ngăn lại. Tiểu Lam tuy rằng có linh trí, thế nhưng gặp phải tình huống này cũng có chút bối rối. Nàng cũng không nghĩ muốn làm lỡ chuyện của Sở Nam.
Kết quả là, Tiểu Lam cũng truyền ra một tia ý thức. Sau khi sư phụ Linh Vân nghe xong, cặp mày nhăn tít lại:
- Sở Nam biết thôi toán, hơn nữa năng lực thôi toán còn phi thường cao thâm? Mà ta…
Vừa nghĩ đến người này, sư phụ Linh Vân liền ngừng phắt lại, nói:
- Được rồi! Chúng ta liền ở lại nơi này vài ngày đi! Gã Sở Nam này, ta càng ngày càng có hứng thú a!
Nghe sư phụ nói như vậy, Linh Vân nhất thời cao hứng vạn phần. Đạo Cảnh Long cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng đón mấy người đi vào. Hắn cũng đã nhìn ra sư phụ của Linh Vân rất không đơn giản, mà tại thời điểm này, chỉ cần Đại Đạo Tông có thể gia tăng thêm một phần lực lượng, như vậy liền có thể để cho thế lực của Đại Đạo Tông càng tăng cao một tầng nữa.
Đi vào trong Đại Đạo Tông, khi đi ngang qua đại điện, sư phụ của Linh Vân nhìn thấy một bức họa tượng treo trong đại điện, nhất thời kêu lên một tiếng kinh dị, dừng lại cước bộ. Sau đó bà ta xoay người đi lại, thẳng đến trước mặt bức họa tượng kia. Một cỗ không khí kỳ quái chợt từ trên thân thể sư phụ Linh Vân tản mát ra. Trong mắt đám người Linh Vân, Đạo Cảnh Long nhất thời lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng cũng không ai mở miệng hỏi.
Thật lâu sau đó, sư phụ Linh Vân mới dùng ngữ khí trầm trọng hỏi:
- Minh Vị đã chết à?
Nghe câu hỏi này, Đạo Cảnh Long nhất thời khiếp sợ, bởi vì Minh Vị chính là tên thật của Trưởng lão. Đạo Cảnh Long thoáng suy tư một chút, sau đó nói:
- Tiền bối, vãn bối có một câu hỏi không phải, kính xin tiền bối tha thứ! Chẳng biết tiền bối cùng Trưởng lão là có quan hệ gì?
Một hồi trầm mặc… Một lúc thật lâu sau đó, sư phụ Linh Vân mới nói:
- Chỉ gặp mặt một lần mà thôi!
Nhưng mà, khi sư phụ của Linh Vân nói ra những lời này, tất cả những người có mặt ở nơi đây cũng không ai tin cả, đều cảm giác được giữa bà ta và Trưởng lão khẳng định là có quan hệ khác thường nào đó. Sư phụ của Linh Vân lại tiếp tục hỏi:
- Minh Vị là chết như thế nào?
Lần này Đạo Cảnh Long cũng không có chút do dự nào cả, liền đem toàn bộ tiền căn hậu quả nói qua một lần. Sau khi nghe xong việc Trưởng lão đem toàn bộ sở học cả đời mình truyền hết cho Sở Nam, bên trong ánh mắt tràn ngập bi tình nồng đậm của bà ta chợt lóe ra một đạo tinh quang.
Đến khi Đạo Cảnh Long nói xong, sư phụ của Linh Vân suy ngẫm cẩn thận lại toàn bộ tin tức, lại nói:
- Lại là Sở Nam! Người mà Minh Vị nhìn trúng, hẳn là cũng sẽ không kém bao nhiêu! Được rồi! Lão thân liền chờ ở nơi này mấy ngày, để xem hắn đến tột cùng là dạng người gì?
Sau đó, sư phụ của Linh Vân bảo đám người Linh Vân đi xuống nghỉ ngơi trước, còn bà ta thì lại đứng ngây người trước mặt họa tượng của Trưởng lão, không nói lời nào. Linh Vân mang theo Tiểu Lam rời đi, còn Đạo Cảnh Long thì hạ mệnh lệnh xuống, không cho phép người nào được tiến vào quấy rầy bà ta.
o0o
Cũng đồng thời trong lúc này, Sở Nam đã mang theo Pháp Phàn quay trở về đến Kiếm Các. Sở Nam đã tính ra được Linh Vân sẽ đi đến Đại Đạo Tông, thế nhưng lại không tính ra được mối quan hệ có thể có nào đó giữa sư phụ Linh Vân và Trưởng lão.
Quang mang lóe lên, Sở Nam đã tiến luôn vào trong Đại Kiếm Bí Cảnh.
Vừa mới đi vào, Sở Nam liền cảm giác ra được khí tức do hai người Cửu Vũ và Thường Danh Ca tản mát ra. So sánh với lúc hắn rời đi, thì khí tức này rõ ràng là rất bất đồng, trong lòng thì thầm:
- Xem ra bọn họ cũng thu hoạch không ít a!
Thu hoạch của Cửu Vũ và Thường Danh Ca lần này quả thật cũng không nhỏ. Cái loại khí tức sắc bén trên người Cửu Vũ kia, hiện tại đã hoàn toàn thu liễm lại. Cỗ năng lượng từng khống chế hắn trong Diệt Chi Kiếp của Sở Nam kia, lúc này đã bị hắn hoàn toàn luyện hóa, dung nhập vào bên trong Kiếm Chi Trật Tự thuộc về chính bản thân hắn, vừa mới chậm rãi hoàn thành kia.
Mà Thường Danh Ca, thì lại đem cảm giác bi tình tiến hành suy diễn đến cực hạn. Cảm xúc vừa đẩy ra, thì trong Đại Kiếm Bí Cảnh, vạn kiếm cùng bi thương. Ngoài ra, Thường Danh Ca lại còn đem một bộ Bi Tình Khấu kia vận chuyển theo phương thức Đạo Môn, tạo thành Bi Tình Chi Bi, đem cỗ năng lượng trong Diệt Chi Kiếp kia cũng luyện hóa dung nhập vào trong đó.
Mà Triệu Hữu cũng trong thời gian này tiến hành rèn luyện không ít. Ánh mắt Sở Nam đảo quét qua Triệu Hữu, trong lòng suy nghĩ như thế nào đem tới một hồi kỳ ngộ cho Triệu Hữu.
- Còn trọng kiếm đâu rồi?
Tâm niệm Sở Nam vừa mới xuất ra, thì hàng tỷ thanh kiếm bên trong Đại Kiếm Bí Cảnh đã cùng tề minh lên một tiếng, trọng kiếm phá không mà ra, huyền phù thẳng đứng trên không trung. Toàn bộ các thanh kiếm trong Đại Kiếm Bí Cảnh đều đang quỳ mọp trước trọng kiếm. Mà trong số đó, còn có cả thanh Vương kiếm lúc trước trong Đại Kiếm Bí Cảnh nữa.
Nhìn thấy một màn này, Sở Nam làm sao còn không hiểu được vấn đề?
Vô thanh vô tức, trọng kiếm liền bay đến bên cạnh Sở Nam. Sở Nam liếc mắt nhìn nó, liền phát hiện ra trọng kiếm không chỉ có lớn thêm một chút, mà toàn bộ tinh túy của thanh đại kiếm vương giả ban đầu kia, lúc này toàn bộ đã dung nhập vào trong thân nó. Sở Nam cầm kiếm, tùy ý chém ra một trảm, Đại Kiếm Bí Cảnh liền chấn động không thôi.
- Tốt!
Sở Nam nói ra một tiếng, sau đó đem trọng kiếm cất vào trong không gian nội thể. Vừa vào trong không gian nội thể, trọng kiếm liền bay nhanh đến trước mặt Tiểu Hắc. Bởi vì trọng kiếm có thể một phen chiến thắng được thanh Vương kiếm kia, thứ mà Tiểu Hắc cấp cho nó, đã tạo thành tác dụng rất lớn.
- Như vậy hiện tại là đến phiên ta!
Sở Nam vừa nói xong, vô số Thiên Địa Hắc Động đã luân chuyển đi ra, khuếch tán bên trong Đại Kiếm Bí Cảnh, cùng tiến hành thôn phệ, hai hợp làm một…
Giờ phút này, Kiếm Chí đang mang theo một đám đệ tử Kiếm Các đang đứng thẳng ở bên ngoài Đại Kiếm Bí Cảnh, trong lòng suy nghĩ hàng ngàn hàng vạn ý niệm.
- Đại Kiếm Bí Cảnh chấn động là bởi vì nguyên nhân gì? Chẳng lẽ lại xuất hiện dị biến gì hay sao?
Trong lòng Kiếm Chí mãi vẫn luôn có sự nghi vấn thật lớn đối với câu nói kia của Sở Nam. Lúc này trong lòng hắn đang dâng lên một cỗ cảm giác càng ngày càng nghiêm trọng. Hắn cảm giác được Kiếm Các sắp sửa xảy ra đại sự, thế nhưng Kiếm Chí suy nghĩ hàng ngàn hàng vạn lần, cũng không nghĩ ra được là sẽ xảy ra đại sự gì.
- Đại Kiếm Bí Cảnh, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là mượn dùng một chút mà thôi, còn có thể làm gì được nữa?
Ý niệm trong đầu Kiếm Chí vừa mới dứt, thì hắn liền nhìn thấy Đại Kiếm Bí Cảnh bắt đầu chấn động càng ngày càng kịch liệt hơn. Trong quá trình chấn động này, Đại Kiếm Bí Cảnh lại còn đang thu nhỏ lại, càng ngày càng nhỏ hơn. Nhìn thấy tình huống như thế, đám đệ tử của Kiếm Các nhất thời lộ ra vẻ kinh hãi, bắt đầu nghị luận liên hồi.
Chỉ đảo mắt một cái, Đại Kiếm Bí Cảnh đã liền biến thành Tiểu Kiếm Bí Cảnh! Kiếm Chí đứng một bên vẫn luôn không ngừng suy đoán, lúc này đột nhiên nghĩ đến Đại Đạo Tông, nghĩ đến Huyết Ngục Bí Cảnh, cả người lập tức run lên:
- Chẳng lẽ Đại Kiếm Bí Cảnh sẽ giống như Huyết Ngục Bí Cảnh của Đại Đạo Tông vậy, hoàn toàn tiêu thất?
Trong đầu vừa mới toát ra một tia ý niệm như vậy, toàn bộ thể xác và tinh thần của Kiếm Chí nhất thời lạnh lẽ. Huyết Ngục Bí Cảnh đối với Đại Đạo Tông mà nói chính là một hồi kiếp nạn, cũng không có chút phúc vận nào buông xuống cả, mà Đại Kiếm Bí Cảnh đối với Kiếm Các mà nói, đó chính là một át chủ bài lớn nhất. Nếu như không còn nữa, thì đó chính là đại họa lâm đầu a!
- Kiếm Các không còn Đại Kiếm Bí Cảnh nữa, còn có thể là Kiếm Các nữa không?
Thời điểm khi Kiếm Chí đang tự hỏi chính mình, thì Đại Kiếm Bí Cảnh đã thu nhỏ lại chỉ còn cỡ một bàn tay. Đám đệ tử Kiếm Các đang đứng sau lưng Kiếm Chí rốt cuộc cũng không nhẫn nại được nữa, phóng vọt lên. Nhưng mà, những kiếm khí, kiếm ý này nọ bọn họ chém ra, vừa mới bắn vào, liền biến mất không còn lại gì cả.
Nhìn thấy một màn này, Kiếm Chí nhất thời nhớ tới lúc bọn họ ra tay đối với Sở Nam, thì cũng chính là tình trạng này. Tràng cảnh này càng khiến cho Kiếm Chí càng khẳng định hơn kết cuộc của Đại Kiếm Bí Cảnh.
Chỉ trong nháy mắt, quang mang chợt lóe lên, cùng với thanh âm kiếm minh vang dội, Đại Kiếm Bí Cảnh đã biến mất trước mặt đám người Kiếm Chí. Duy nhất còn lại ở nơi đó, chính là thân ảnh của đám người Sở Nam, Cửu Vũ. Đám đệ tử Kiếm Các phía sau liền lớn tiếng kinh hô, quát lớn:
- Mau mau trả lại Đại Kiếm Bí Cảnh cho chúng at, nếu không…
Lời nói còn chưa dứt, thì Cửu Vũ đã liền cắt ngang, nói:
- Được! Trả lại cho các ngươi!
Cửu Vũ vung tay lên, một cái Đại Kiếm Không Gian nhìn qua giống hệt bộ dáng của Đại Kiếm Bí Cảnh, chỉ là nhỏ hơn Đại Kiếm Bí Cảnh không ít, đã xuất hiện, nhằm thẳng về phía đám đệ tử Kiếm Các lao tới. Kiếm Chi Không Gian vừa xuất ra, đám đệ tử Kiếm Các bị buộc phải lùi nhanh về phía sau.
Trong lúc rút lui, bọn họ còn liên hồi chém xuống, thế nhưng lại chỉ cảm giác được, đại kiếm của bọn họ giống như bùn vào biển rộng mà thôi, không có chút tăm hơi nào!
Sở Nam bình thản bước đến trước mặt Kiếm Chí. Kiếm Chí hỏi:
- Ngươi nghĩ muốn thế nào?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT