Cái khuôn mặt kia, Sở Nam chỉ nhìn thấy qua có một lần, cái thanh âm kia, Sở Nam cũng chỉ từng nghe thấy qua có một lần.

Hơn nữa thứ mà trước mắt hắn nhìn thấy, nghe thấy được, cùng với trong trí nhớ của Sở Nam còn cực kỳ khác biệt nữa. Nếu như không phải hắn đã từng vượt qua Diệt Chi Kiếp lần thứ hai, thật đúng là hắn không nhất định có thể nhận ra được, có thể nắm bắt được điểm chung chân chính trong đó.

Mặc dù nhận thức thì vẫn là nhận thức, nhưng mà trong trực giác của Sở Nam, thì sự khiếp sợ của hắn cũng chỉ có thể dùng từ ngữ vô cùng lạ thường để mà hình dung. Cái gã ăn mày trước mặt này cũng với thời điểm khi mà lần đầu tiên Sở Nam gặp hắn, sự khác biệt thật sự là quá lớn.

Lần đầu tiên Sở Nam gặp hắn chính là ở trong Đại lục Huyết Ma!

Lúc ấy, tuy rằng hắn chỉ vừa mới thoát thân đi ra, thân thể, năng lượng… đủ các loại phương diện cũng đều là suy yếu đến cực điểm. Thế nhưng mà một kích toàn lực của Sở Nam lúc đó nhiều nhất chẳng qua chỉ có thể trì trệ hắn một chút mà thôi, mà hắn thì lại còn có thể phá vỡ được bầu trời của Đại lục Huyết Ma, cường hãn rời đi.

Mà hiện tại, hắn lại biến thành một gã ăn mày, bị một đám võ giả chỉ có tu vi Võ Sư tùy tiện lăng nhục, mà hắn thậm chí không chút oán hận, lại còn khóc lóc như mưa hô lên chữ van cầu nữa. Mà cái hắn van cầu, chỉ là một chén rượu, một chén rượu bình thường đến không thể nào bình thường hơn.

Sự chênh lệch như vậy, không chỉ có mỗi mình Sở Nam, chỉ sợ mỗi một người đã từng biết qua hắn, trong lúc nhất thời cũng không thể nào chấp nhận nổi.

Không sai, hắn đúng chính là Pháp Phàn!

- Trong chuyện này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi?

Trong lúc Sở Nam còn đang kinh ngạc, thì một gã võ giả có tu vi Đại Võ Sư, có lẽ là Đầu lĩnh của đám bảo vệ tửu lâu, đã dùng một loại ngữ khí chế giễu vô hạn, nói:

- Ngươi van cầu một chén rượu phải không?

- Đúng vậy! Xin đại nhân hãy thương xót, ta chỉ cần một chén rượu là đủ rồi!

- Chỉ một chén rượu mà thôi, quả thật là không tính là cái gì! Ta đây cũng có thể cấp cho ngươi được…

- Cám ơn đại nhân! Cám ơn đại nhân! Ta…

Pháp Phàn vừa không ngừng cảm tạ, vừa ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn ngập vẻ cảm kích. Sở Nam theo bản năng muốn chạy ra ngăn cản lại, thế nhưng mà hắn lại nhịn xuống, phải mất khí lực thật lớn mới có thể nhịn xuống được.

Lúc này gã Đầu lĩnh kia đã nói thêm một câu:

- Chẳng qua là, đại gia ta còn có một điều kiện nữa!

- Đại gia ngài cứ nói!

- Trước khi uống một chén rượu, ngươi phải uống một chén nước tiểu của đại gia ta!

Lời này vừa hạ xuống, đám người chung quanh cơ hồ liền ngay lập tức ha ha cười rộ lên một trận, cả đám cười đùa cực kỳ vui vẻ thống khoái. Mà trong ánh mắt của Pháp Phàn, thì lại lộ ra một tia hận ý cùng với bất lực cùng cực, nhưng ngay sau đó đã liền biến mất.

Sắc mặt của Sở Nam liền biến thành vô cùng trầm trọng. Hắn nhìn về phía Pháp Phàn, không khỏi nhớ tới chính mình trước đây. Nếu như chính mình vẫn còn là một gã phế nhân kinh mạch toàn thân đứt đoạn, trói gà không chặt trước kia, chỉ sợ một màn cảnh tượng như vậy, rất có thể sẽ xảy ra trên người của hắn.

- Thế nào? Có đáp ứng hay không? Nếu như ngươi chịu uống nước tiểu của đại gia ta, lại chui qua háng của đại gia ta một cái, đại gia ta còn có thể cho ngươi hai chén rượu nữa!

- Được! Ta đáp ứng!

Ngữ khí Pháp Phàn bình thản nói ra. Mấy chữ này của hắn, liền đem tiếng cười vang của đám người xung quanh đẩy lên đến mức độ cao nhất. Cái gã Đầu lĩnh kia còn thật sự giơ tay cởi bỏ thắt lưng, muốn cởi quần xuống, biểu diễn luôn tại hiện trường. Đúng lúc này, Sở Nam trong lòng vẫn luôn nhẫn nhịn quan sát, hiện tại đã tìm được đáp án, liền nhanh chóng đi tới, ngồi chồm hổm xuống nhìn thẳng vào mặt Pháp Phàn.

- Tiểu tử, ngươi ở đâu chui ra vậy? Cút ngay!

Gã Đầu lĩnh lớn tiếng hét lên, trong thanh âm lộ vẻ khó chịu, một bên hắn còn gia tăng lên tốc độ cởi quần của mình thêm một chút nữa. Sở Nam cũng chẳng thèm quay đầu lại, chỉ là hỏi Pháp Phàn:

- Ngươi muốn hắn có kết cuộc như thế nào?

Pháp Phàn đã mất đi toàn bộ tu vi, trước đây mãi cũng không có nhận ra Sở Nam đang ở bên cạnh quan sát một màn này. Nhưng mà, khi Sở Nam ngồi xổm xuống trước mặt Pháp Phàn, thì Pháp Phàn ngay lập tức đã nhận ra Sở Nam. Sau đó trên khuôn mặt của Pháp Phàn xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt, cũng chẳng hề có nửa điểm vẻ mặt cảm thấy xấu hổ, hay là cảm thấy nhục nhã gì cả.

- Ta muốn hắn cũng giống như ta vậy!

- Được!

Lời nói này của Sở Nam vừa mới hạ xuống, cũng không thấy hắn có động tác gì cả, thì cái gã Đại Võ Sư đã vươn một cước đạp về phía Sở Nam kia, trên toàn thân đột nhiên phát ra thanh âm nứt vỡ răng rắc răng rắc chói tai, quần áo trên người liền rách nát tơi tả, đầu tóc bạc trắng, da mặt nhăn nheo…

Trong khoảng thời gian không đầy một phần ngàn cái chớp mắt, gã Đại Võ Sư kia liền ngã phịch xuống mặt đất. Từ bên ngoài nhìn lại, thì trạng thái của hắn hiện tại cơ hồ giống như đúc Pháp Phàn vậy. Gã Đại Võ Sư kinh hãi vạn phần, miệng càng không ngừng kêu thảm. Bởi vì hắn đã cảm giác được xương cốt toàn thân mình đã nát vụn, năng lượng cả người đều biến mất sạch, mà tu vi cũng tiêu tán hoàn toàn sạch sẽ. Điều này cũng chính là nói, hắn đã biến thành một gã phế vật.

Nghĩ đến một màn hình ảnh chính mình đối xử như thế nào với gã ăn mày kia, trong lòng gã Đại Võ Sư nhất thời biến thành một mảnh lạnh lẽo…

Không chỉ có mỗi mình gã Đại Võ Sư này, tất cả đám bảo vệ tửu lâu khác cũng đều bị trừng phạt, chẳng qua chỉ là đánh tan một thân tu vi, cũng không có nặng nề như gã Đại Võ Sư kia mà thôi. Về phần những người bình thường khác, thì đã sớm có bao xa thì cách bấy xa rồi. Bọn họ chưa từng bao giờ nhìn thấy qua chuyện tình như thế này, ngay cả tay cũng không thèm động một cái, thì cái gã Đại Võ Sư, trong cảm nhận của bọn họ chính là cao cao tại thượng, đã liền biến thành một phế nhân rồi.

Một tràng đại oanh động như thế, tự nhiên cũng đã chấn động toàn bộ cả tửu lâu.

- Tu vi của ngươi, lại tinh tiến thêm nữa rồi!

Ánh mắt của Pháp Phàn thoáng mở lớn lên một chút. Sở Nam đem sinh mệnh lực quán nhập vào trong thân thể của Pháp Phàn, nói:

- Còn phải cám ơn sự chỉ điểm của ngươi! Nếu như không có những lời đó của ngươi, hiện tại có lẽ ta đã chết mất rồi!

- Nói như vậy, ta đây có phải xem như là ân nhân cứu mạng của ngươi không?

- Có thể nói như vậy!

- Vậy cái ân cứu mạng kia, ngươi báo đáp như thế nào?

Trong lúc Pháp Phàn nói những lời này, trong ánh mắt đã tràn ngập hy vọng. Sở Nam cũng xuất ra một ít dược liệu, ngay tại đương trường luyện chế đan dược cho Pháp Phàn. Không đến một phút đồng hồ sau đó, ba khỏa đan dược đã luyện thành. Sau khi cấp cho Pháp Phàn nuốt vào, Sở Nam mới nói:

- Chúng ta vừa uống rượu vừa nói đi?

- Được!

Pháp Phàn vừa nói xong, liền theo phản xạ đứng thẳng người lên, cùng với Sở Nam hướng bên trong tửu lâu mà đi vào. Mới bước được hai bước, Pháp Phàn đột nhiên sửng sốt ngây người, trên mặt xuất hiện vẻ phức tạp vô hạn. Một lúc lâu sau đó, hắn mới nói:

- Ta đã rất lâu, rất lâu rồi không có đứng thẳng mà đi trên đường như vậy!

- Về sau ngươi nhất định sẽ đi được rất xa, rất xa!

Ngữ khí Sở Nam vô cùng nghiêm túc nói. Pháp Phàn chỉ lắc lắc đầu, thần tình cười khổ:

- Ngươi không cần an ủi ta!

Trước đây Pháp Phàn còn chưa có cơ hội đến gần tửu lâu, đã bị đám bảo vệ trước cửa ném đi rất xa. Nhưng mà hiện tại, Pháp Phàn vừa đi vào, tất cả mọi người bên trong tửu lâu cũng đều căng thẳng cả người, cũng có không ít người đã quỳ hai gối xuống nữa. Pháp Phàn lớn tiếng nói:

- Ta muốn tất cả rượu ở đây!

Còn không đợi ông chủ tửu lâu ứng tiến, Sở Nam đã tùy tay phất mạnh một cái, tất cả rượu bên trong tửu lâu cũng đều từ bốn phương tám hướng phóng vọt tới trước mặt của Pháp Phàn. Vô số bình rượu bay đến, thế nhưng không có một giọt rượu nào chảy ra ngoài cả. Đám tửu khách bên dưới nhìn thấy một màn này, nhất thời trừng mắt há hốc miệng choáng váng.

Sở Nam cùng với Pháp Phàn ngồi xuống cái bàn lớn nhất ở giữa đại sảnh, cùng nhau uống rượu.

Ông chủ tửu lâu kinh ngạc há hốc miệng mà nhìn. Mãi một lúc lâu sau hắn mới lấy lại được tinh thần, phản ứng đầu tiên của hắn chính là hướng ra bên ngoài điên cuồng phóng chạy. Đám tửu khách khác cũng có cùng phản ứng như thế. Trong khoảnh khắc, toàn bộ tửu lâu cũng chỉ còn lại có hai người Sở Nam cùng với Pháp Phàn mà thôi.

- Đã xảy ra chuyện gì vậy?

- Bộ tộc đã bị hủy diệt rồi! Vốn dĩ ta muốn tới tìm ngươi, thế nhưng chỉ đi được nửa đường, đã bị hắn dùng thi cốt của tộc nhân ta uy hiếp phải quay trở về. Sau đó ta không địch lại hắn, bị hắn đánh thành trọng thương. Chờ sau khi ta thi triển ra Huyết Độn Thuật chạy thoát, đã liền biến thành như vậy rồi!

Pháp Phàn dùng những lời nói ngắn gọn nhất mà đem trước sau sự tình nói rõ ràng một lần. Sau khi điên cuồng uống sạch hai bình rượu, Pháp Phàn mạnh mẽ cúi xuống quỳ lạy trước mặt Sở Nam. Thế nhưng một quỳ này căn bản không thể nào quỳ xuống được. Sở Nam nói:

- Đầu gối của ngươi, không thể dễ dàng chạm đất như thế!

- Ta muốn van cầu ngươi, giúp ta báo thù! Giúp ta giết hắn! Để cho linh hồn tộc nhân của ta có thể ngủ yên, ta tình nguyện làn trâu làm ngựa cho ngươi!

- Mối thù của ngươi, đương nhiên phải do chính ngươi đi báo, báo thù như vậy mới có thể giải hận được!

Pháp Phàn nhất thời sửng sốt, cả nửa ngày cũng không thể nào tỉnh thần lại được. Một lúc lâu thật lâu sau, hắn đột nhiên bật cười lên điên cuồng, đem rượu điên cuồng đổ vào trong miệng, nói:

- Chính mình báo thù? Ta cũng muốn chính mình báo thù a! Nhưng mà ta báo thù như thế nào? Kinh mạch toàn thân của ta đã bị hủy hết rồi, đan điền của ta cũng bị chấn tan vỡ luôn rồi! Tất cả tu vi trước đây của ta, hiện tại không còn lại chút gì nữa! Đừng nói là một tên Võ Sĩ, ngay cả một hài đồng bảy tám tuổi, ta cũng không làm được gì cả, ta như thế nào có thể báo thù? Như thế nào báo thù đây?

Hắn lại điên cuồng nuốt xuống một ngụm rượu, thế nhưng vừa mới trôi qua khỏi miệng, Pháp Phàn đã phun ra một ngụm máu tươi, quát lên:

- Trong mấy năm nay, ta đã lê lết khắp nơi, cầu người quỳ người, buông tha hết thảy mọi tôn nghiêm của bản thân, trải qua khoảng thời gian sống không bằng chết, chỉ muốn kéo dài mạng sống tàn mà thôi! Nhưng mà, ta thật sự cũng không biết, còn có thể tiếp tục sống sót hay không? Ngươi không biết loại đau khổ này là như thế nào đâu!

- Ta biết!

Sắc mặt Sở Nam nghiêm túc, ngữ khí ngưng trọng.

- Ngươi không biết!

Pháp Phàn quả quyết hét lên. Tuy rằng tu vi hắn đã không còn nữa, nhưng mà trực giác khiến cho hắn biết được, thực lực của Sở Nam hiện tại so với lần gặp trước đây đã lợi hại hơn rất nhiều lần. Một gã thiên tài tu luyện gần như là yêu nghiệt như vậy, như thế nào có thể biết được nổi đau của một tên phế vật kinh mạch toàn thân đứt đoạn chứ?

- Ta biết!

Sở Nam lại thốt lên, lần này không đợi Pháp Phàn lại hét lên, hắn đã tiếp tục nói:

- Bởi vì ta cũng đã từng trải qua cuộc sống mười sáu năm kinh mạch đứt đoạn! Bởi vì ta cũng đã từng là một tên phế nhân không thể tu luyện, một tên phế nhân không có khả năng sống quá tám tuổi!

Xoảng!

Bình rượu trong tay Pháp Phàn rơi xuống đất vỡ toang, rượu bắn văng khắp nơi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play