Triệu Hữu không hiểu ra sao, mơ hồ tới cực điểm, Sở Nam nói:
- Cần ta nhắc nhở không?
- Ừm.
Triệu Hữu gật đầu, tựa như là đại hôi lang gặp được tiểu bạch thỏ, một tay Sở Nam ôm lấy vai của Triệu Hữu, mang theo Triệu Hữu hướng về phía trước
đi đến, vừa đi vừa nói chuyện:
- Mới mấy năm không gặp, thực lực của ngươi tăng mạnh không ít.
Nghe Sở Nam nói đến này, Triệu Hữu vội vàng điều tra tu vi của Sở Nam, kết
quả cũng không có tu vi, Triệu Hữu mê hoặc, hắn nhớ tới lúc tách ra, Sở
Nam chính là cảnh giới Võ Thần, làm sao hiện tại lại không có tu vi?
Bất quá, lời Sở Nam nói cũng nhắc nhở Triệu Hữu, làm cho Triệu Hữu thấy
được ưu thế của mình, gặp phải Sở Nam cũng không tính là gì, nhưng hắn
đè xuống cảm giác mơ hồ ở chỗ sâu nhất trong ngực xuống, tin tưởng mìnhh hiện tại có tu vi Cổ Chi Cảnh, hẳn là có thể đè ép Sở Nam một đầu, dù
sao hắn vào "Thiên Thì Trận", Sở Nam hẳn là không có điều kiện kia, mà
một võ giả có khả năng mới chỉ vài năm, đã từ Võ Thần đi đến tồn tại còn lợi hại hơn cả Cổ Chi Cảnh được chứ?
Hiển nhiên, không có khả năng.
Đúng lúc này, Sở Nam còn nói thêm: - Bước vào Cổ Chi Cảnh, tu vi Nguyên Cổ, thực sự rất lợi hại.
Sở Nam vươn ngón tay cái, nói lời tán dương, Triệu Hữu thấy thế, cái loại
cảm giác tự hào kia trong lòng càng ngày càng mạnh, đang muốn khiêm tốn
một chút, nhưng bỗng nhiên ý thức được: " Hắn không có tu vi, lại có thể nhìn ra được tu vi của ta? Còn chuẩn xác như vậy! Đồng thời, nếu hắn đã biết, vì sao còn không kiêng nể gì như thế? "
Trong lòng liền có một đáp án, nổi lên rất sinh động.
- Có phải ngươi nghĩ ta hiện tại ở trước mặt ngươi, chỉ là một con kiến
nhỏ, chỉ cần bóp nhẹ là có thể bóp đến phấn thân toái cốt hay không?
Sở Nam khoa tay múa chân làm ra một ít động tác rất có hình tượng, Triệu
Hữu như phản xạ có điều kiện lắc đầu, trong lòng đem cảnh giới đề thăng
tới mười phần, tự giễu nói:
- Ta cũng không dám, trái lại, ở trước mặt ngươi, ta cảm giác chính mình mới là một con kiến nhỏ bé.
- A, vậy ngươi liền đem pháp bảo, đan dược, tài liệu luyện đan luyện khí, trận pháp, vũ bí quyết, tất cả đều lấy ra đi!
Trọng tâm câu chuyện của Sở Nam thoáng cái cong một vòng lớn, lại ngoặt trở
lại trên vấn đề trước kia, sắc mặt Triệu Hữu mạnh mẽ ngưng trong lại,
bởi vì hắn hiểu được đáp án khi Sở Nam muốn hắn lấy ra trước đó, nhất
thời không thể nói gì đến cực điểm, hắn ở trên Thiên Vũ Đại Lục đã bị Sở Nam lựa gạt mất không ít thứ tốt, lần này thứ tốt ở trong giới chỉ trữ
vật của hắn càng nhiều hơn, điều này làm cho hắn làm sao bỏ được, cứ như vậy mà đưa cho Sở Nam được chứ?
- Ngươi tựa hồ rất không tình nguyện, như vậy đi, chúng ta đánh một trận, thế nào?
Triệu Hữu dùng thần tình trước nay chưa từng có chăm chú nhìn chằm chằm vào
Sở Nam, muốn xem Sở Nam rốt cuộc là có thực lực thật sự hay không, hay
là cố lộng huyền hư, nhìn một hồi lâu, cũng không có kết luận gì, bất
quá, Triệu Hữu cũng lấy ra vài thứ tốt từ trong trữ vật giới chỉ, đưa
cho Sở Nam.
- Chúng ta thật đúng là có duyên, lúc ta ly khai
Thiên Vũ Đại Lục, đã nghĩ, nhất định sẽ găp lại ngươi, không nghĩ tới,
thật đúng là gặp lại ngươi thật, đây có lẽ là số mệnh đi!
Sở Nam
một bên tiếp nhận mấy thứ kia bỏ vào không gian trong cơ thể, một bên
cảm khái nói với Triệu Hữu, làm cho Triệu Hữu thật sự lòng muốn thổ
huyết, cũng trả lời:
- Cả đời ta, chuyện hối hận nhất, có lẽ là gặp phải ngươi.
- Đến mức đó sao?
- Ngươi nói đi?
Triệu Hữu ngữ khí bất thiện, cũng thấy trên người Sở Nam không có các loại
thắt lưng túi trữ vật gì, cũng không có nhẫn trữ vật, nhưng mấy thứ kia
lại bị hút vào, Triệu Hữu không khỏi nổi lên tâm tư: "Chẳng lẽ hắn làm
ra không gian trong cơ thể?"
Cái suy đoán này, làm cho đầu Triệu
Hữu không rõ, tuy nói hắn bước vào Cổ Chi Cảnh, nhưng là còn chưa tới
trình độ mở không gian trong cơ thế, không đợi hắn tiếp tục nói hết, hắn thấy Sở Nam đưa một khối đồ trở lại, thứ này không lớn, là một cục đá
cỡ nắm tay, Triệu Hữu hỏi:
- Ngươi đây là có ý tứ gì?
-
Tuy rằng lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ngươi có lòng giết ta, lần thứ
hai gặp mặt, ngươi vẫn là muốn nhân cơ hội giết chết ta, bất quá, biểu
hiện sau đó của ngươi cũng không tồi, hơn nữa cũng coi như nhận được
không ít chỗ tốt từ tay ngươi, khối đá này, coi như là bồi thường đi,
cầm lấy.
Triệu Hữu tiếp nhận khối đá Sở Nam đưa tới, cảm giác kỳ
lạ trong tay, lại nhìn chăm chú vào nó, con mắt trợn lên, vội ngẩng đầu
lên, nhìn Sở Nam, nói từng chữ một:
- Ngũ -- Hành -- Nguyên -- Thạch!
- Hình như các ngươi gọi là như thế.
Triệu Hữu lại một lần nảy lên khiếp sợ trong lòng, giá trị của một khối Ngũ
Hành Nguyên Thạch này, có thể giá trị còn cao hơn mấy thứ hắn xuất ra,
đột nhiên, Triệu Hữu hỏi:
- Ngươi lại có cái mục đích gì?
- Còn có thể có cái mục đích gì chứ? Không phải là muốn cho ngươi một đường cùng ta đi Diễn Thiên Động cướp đoạt một phen sao.
- Cướp đoạt?
- Đúng vậy, ta nghèo lắm, tới xem Diễn Thiên Động còn có cái bảo bối gì không.
Cơ mặt Triệu Hữu co rúm lên, người có thể xuất ra Ngũ Hành Nguyên Thạch,
còn gọi là nghèo sao? Triệu Hữu không nói ra lời này, mà là chuyển ý
hỏi:
- Ngươi không phải là đi Đại Đạo Tông sao?
- Đại Đạo
Tông không tiện qua, người ta cũng không phải kẻ ngu si, chỉ cần đoán
được một ít, khẳng định sẽ làm ra một cái phòng tuyến ở bên ngoài Đại
Đạo Tông, cho ta tự chui đầu vào lưới, so với việc chui vào lưới của
người ta, ta còn không bằng đi một vòng qua sào huyệt của bọn chúng,
nghe nói Diễn Thiên Động có một cái Bách Niên Trận, một năm có thể so
với một trăm năm.
- Ngươi thật đúng là đủ lớn mật, dám đi tới chọc sào huyệt Diễn Thiên Động.
Sở Nam cười:
- Kỳ thực ta không có lá gan này, bất quá có ngươi cùng đi, ta liền có lá gan đó, nói như thế nào ngươi cũng là cường giả Cổ Chi Cảnh.
Mặt Triệu Hữu trở nên cực cực đen, hắn là cường giả Cổ Chi Cảnh không giả,
nhưng chút thực lực này của hắn, đặt ở trước Diễn Thiên Động, thật đúng
là không tính là cái gì, Triệu Hữu nói:
- Ta không đáp ứng ngươi cùng đi qua đó đâu.
- Được rồi, ngươi là vì sao đi ra vậy?
Sở Nam trực tiếp bỏ qua vấn đề của Triệu Hữu, Triệu Hữu còn chưa đuổi kịp tư duy của Sở Nam, lại nghe Sở Nam nói:
- Ngươi sẽ không phải là đặc biệt tới tìm ta đó chứ?
Mặt Triệu Hữu phát lạnh, Sở Nam cảm giác được điều đó, nói:
-Xem ra ngươi thật đúng là tới tìm ta, nói đi, tìm ta làm cái gì, xem tại
trên việc chúng ta có duyên như thế, nếu không phải là chuyện gì lớn, ta đáp ứng với ngươi.
Triệu Hữu thấy Sở Nam đã nói đến như này, cũng không giấu diếm nữa, nói thẳng:
- Là người mặt trên bảo ta tìm ngươi, về phần tìm ngươi làm cái gì, ta không biết, ta chỉ nhận được mệnh lệnh là tìm được ngươi.
- Như vậy à, mặt trên các ngươi khẳng định là muốn sau khi ngươi tìm được ta, cùng ta làm tốt quan hệ, như vậy đối với các ngươi sau này mới có
lợi.
Sở Nam không chút nào để ý nói, Triệu Hữu trả lời:
- Ta cho tới bây giờ chưa thấy ngươi nói nhẹ nhàng như vậy.
- Cái này, chuyện ép tới, cũng không sao cả.
Sở Nam nói những lời này, lại phân tích hơn phân nửa có quan hệ cùng Hư
Hoả Phù, không đợi Triệu Hữu nói đến lần thứ hai, Sở Nam lại nói:
- Được rồi, ngươi còn nhớ khối Vô Danh Lệnh Bài kia chứ?
- Đừng nói với ta về Vô Danh Lệnh Bài.
- Là như này, trong tay ta có không hề ít Vô Danh Lệnh Bài, tuyệt đối so
với ngươi nghĩ còn muốn nhiều hơn, ngươi giúp ta tra một lần, xem Vô
Danh Lệnh Bài này rốt cuộc là nói tới điều gì, ta lần này ở tại di tích
trận tông cũng có được một cái!
Triệu Hữu mở to mắt, sau khi nghiền ngẫm lời Sở Nam nói vài lần, hỏi:
- Tuy rằng ta cũng không biết Vô Danh Lệnh Bài đại biểu cho cái gì, thế
nhưng nếu ta muốn đem tin tức này truyền ra mà nói, ngươi khẳng định sẽ
có phiền toái lớn.
- Ta hiện tại sợ nhất phiền phức không tới tìm ta, mặc kệ bao nhiêu người tới, bao nhiêu thế lực tới, ta đều sẽ kéo họ lại, chơi với ta một hồi trò chơi. -
- Ta có là một người trong số đó không?
- Tất nhiên rồi.
Ba chữ này của Sở Nam làm cho Triệu Hữu hết hy vọng, oán hận nói:
- Nếu như ta biết trước, có đánh chết ta cũng không rời khỏi Thiên Vũ Đại Lục, lại vướng vào suối nhân quả của ngươi, ta muốn trốn cũng trốn
không thoát, nếu trốn không thoát, vậy...
- Đây mới là nam nhân chứ, đừng nghĩ nhiều làm gì, cái nhân quả số phận gì chứ, ngươi tin, nó liền trói buojc ngươi, ngươi không tin, nó sẽ không trói được ngươi,
nhớ kỹ phải tìm được đầu mối của Vô Danh Lệnh Bài.
Nói xong, Sở
Nam đi trước, Triệu Hữu nắm chặt nắm tay lại, đi theo đi tới, trong lòng ngực mặt trên rốt cuộc là có ý tứ gì, đợi khi đi tới một chỗ vắng vẻ,
Triệu Hữu mạnh mẽ rút ra một kiếm, bạo phát tất cả uy năng vốn có, chém
về phía Sở Nam!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT