- Lôi đài? Chẳng lẽ vẫn đang trong trận, còn có người đến cùng chúng ta đánh lôi đài?
Lôi Nhuỵ nghi hoặc hỏi.
- Không lẽ là những Hắc Ảnh kia a?
- Ai biết được, bất quá đã đến nơi này vậy thì yên ổn mà chờ thôi.
Sở Nam nói, Thổ Bá một chút lo lắng cũng không, dù sao đã có đại nhân ở
đây, mặc kệ phía trước có khó khăn thế nào khẳng định đều có thể vượt
qua, chính mình chỉ cần theo sát đại nhân là được.
Vừa dứt lời,
một cái thân ảnh đột nhiên từ trên trời giáng xuống, xuất hiện trước mặt ba người Sở Nam, rất trùng hợp người này lại người Sở Nam quen thuộc,
chính là một trong những võ giả lúc trước bao vây bọn hắn.
Sở Nam không khỏi cười nói:
- Thật cao hứng lần nữa gặp ngươi!
Tên võ giả này sắc mặt thoáng cái mất tự nhiên, lúc trước hắn thịnh khí lẫm nhiên như vậy đầu tiên là bọn hắn có nhiều người, thế lực mười phần,
thứ hai là hắn căn bản không biết địa vị, xuất thân của ba người. Mà bây giờ, thế cục hoàn toàn nghịch chuyển, hắn biết rõ địa vị, xuất thân của ba người, mà hắn lại chỉ có một người, đánh hắn cũng không dám, bởi vì
hắn căn bản là đánh không lại, vì mạng nhỏ mà suy nghĩ, hắn không khỏi
cúi người mà nói ra:
- Lúc trước không biết rõ thân phận của ba
vị đại nhân, có nhiều mạo phạm, có câu người không biết không có tội,
kính xin ba vị đại nhân bỏ qua cho tiểu nhân, không so đo với ta a!
- Tốt!
Sở Nam nói.
Tên võ giả này kinh ngạc không thôi, nhưng cũng hoàn toàn kinh hỉ, bật thốt ra:
- Thật vậy chăng?
- Đương nhiên là sự thật, buông tha ngươi không thành vấn đề, nhưng điều
kiện tiên quyết là ngươi phải từ nơi này đi ra ngoài, phá cái trận này!
- Vậy được, ta nhất định sẽ đem hết toàn lực tương trợ.
- Có được những lời này, ta yên tâm hơn nhiều rồi.
Dứt lời, Sở Nam nói với Thổ Bá:
- Ngươi đấu với hắn, buông tay mà làm, cứ công kích là được!
- Vâng, đại nhân.
Thổ Bá xuất ra đại chiêu, điên cuồng đánh qua.
Tên võ giả kia cảm thấy mê hoặc, hỏi thẳng:
- Đại nhân, ngươi không phải nói buông tha ta sao?
- Không phải còn có một cái điều kiện tiên quyết sao? Hơn nữa ngươi còn đáp ứng sảng khoái nữa.
Sở Nam cười nhàn nhạt, tên võ giả này nhớ lại lời mình nói một lần liền có chút hiểu ra:
- Ý của ngươi nói là, muốn phá cái lôi đài này chính là phải lưu lại chút máu, phân ra thắng bại sao?
- Không chỉ đổ máu, chỉ sợ còn có tính mệnh a!
Dứt lời, tên võ giả kia sắc mặt đại biến, quát:
- Ngươi muốn giết ta?
- Không phải là ta muốn, là chính ngươi.
Tên võ giả này mặt mày đầy giận dữ, đang muốn hét lớn thì công kích của Thổ Bá đã tới, hắn vội vàng tiếp chiêu, trở tay muốn xuất ra đại chiêu chém giết Thổ Bá thì Sở Nam lại nói ra:
- Hắn là con của Thổ tộc tộc trưởng, giết hắn, ngươi sẽ có đại phiền toái đấy.
Tên võ giả kia sững sờ, Thổ Bá lại đánh tới, chém giết kịch liệt mở màn.
Thổ Bá một mực điên cuồng tấn công, tên võ giả kia bó tay bó chân, bị đánh
cho rất là biệt khuất. Bất quá, Thổ Bá tu vi Thần Tổ cảnh đốt cháy giai
đoạn, cùng Thần Tổ cảnh cường giả hàng thật giá thật so ra còn muốn kém
hơn rất nhiều, nếu không phải có Sở Nam một bên giúp đỡ thì Thổ Bá sớm
đã bị oanh thành tro bụi rồi.
Dưới biệt khuất như vậy tên võ giả
kia liền bạo phát, thịnh nộ không thôi. Mạng nhỏ của chính mình khó giữ
thì còn cố kỵ cái gì nữa? Bởi vậy hắn bắt đầu chuyển ánh mắt nhìn chằm
chằm về phía Sở Nam, hai hàng lông mày hoành nộ:
- Tiểu tử, cho
ngươi một chút nhan sắc ngươi thực sự cho là lão tử là không sao, đệ tử
Đại Đạo tông thì sao? Bất quá tu vi cũng chỉ là mới tiến vào Tổ chi cảnh mà thôi!
- Ta đang đợi ngươi bộc phát đây này!
Sở Nam cười, đem Hư hoả phóng thích ra, lấy nộ hoả của tên võ giả kia mà âm thầm chăm sóc hắn.
Hư hoả tập kích, tên võ giả này kết cục càng thêm bi thảm, còn Thổ Bá lại
đánh tới cao hứng, một phút đồng hồ sau tên võ giả này dưới song trọng
công kích liền biến thành tro tàn.
Sau khi tên võ giả này vẫn
lạc, trên lôi đài xuất hiện một cái hộp, bề ngoài rất binh thường, cùng
với những cái hộp gỗ trong thế tục hoàn toàn không sai biệt.
Thổ Bá đánh tới sảng khoái quả nhiên thực lực có chút tăng tiến, hắn nói:
- Cái hộp này, như thế nào lại xuất hiện cái hộp này đây?
Sở Nam nhìn lướt qua cũng không có để ý, nhưng trong lòng lại hiện lên đủ
loại cảnh tượng từ khi tiến vào Trận tông di tích, cảm thấy ý vị trong
đó thật sâu xa. Lập tức, hai mắt ngưng tụ tinh tú, cùng thập sắc quang
mang của Tiểu Hắc nhìn tới, sau vài phút tuy chưa nhìn ra cái gì nhưng
đã cảm giác được cái hộp thật không bình thường.
Sau đó, Sở Nam
đem cái hộp mở ra, chỉ thấy trong hộp có một con dao găm, là cao cấp Tổ
bảo. Sở Nam đem con dao quan sát tinh tế một phen, nói:
- Đây có lẽ là phần thưởng của chúng ta a.
Dao găm Tổ bảo, Lôi Nhuỵ căn bản chướng mắt, Thổ Bá cũng không dùng tới Sở
Nam liền đem nó thu lại, đem con dao găm để trong tay, chuẩn bị dùng Ích Mạch Quyết thôn phệ. Đúng lúc này, lôi đài dưới chân biến mất, thân ảnh cũng biến mất theo, lần nữa xuất hiện bọn hắn lại xuất hiện trên một
cái lôi đài khác, cái lôi đài này so với cái lúc trước lớn hơn, đem lại
cho người khác cảm giác như mình vừa mới tiến thêm một nấc thang vậy.
"Không biết lần này gặp được đối thủ ra sao?"
Ý niệm vừa sinh liền có hai người xuất hiện trên lôi đài, hai người kia
cũng không phải là người Sở Nam từng gặp, cho nên lại càng dễ dàng chọc
giận, sau một phen dùng ngôn ngữ giao phong Sở Nam thành công đem hai
người chọc cho nộ hoả ngất trời, lại để cho Thổ Bá đánh tới, đợi nộ hoả
của hai người đạt tới đỉnh phong Sở Nam liền tế ra Hư hoả.
Sau
nửa canh giờ, chém giết cấm dứt, Sở Nam lại lần nữa được ban thưởng, lần này chính là một kiện sơ giai Cổ bảo. Thấy vậy Sở Nam không khỏi thầm
nói trong bụng:
"Cái Lôi Đài trận này thật tốt, kẻ sống mới có
thể đi tiếp. Không biết, đánh tới cuối cùng có xuất hiện pháp bảo đủ cho ta mở ra kinh mạch đệ cửu chuyển hay không đây..."
Cứ như vậy,
từng cái lôi đài trôi qua, đối thủ xuất hiện càng ngày càng mạnh, nhân
số cũng đạt tới sáu người, ban thưởng theo đó cũng không phải chỉ là
pháp bảo mà còn có đan dược, võ bí quyết các loại, mà thực lực của Thổ
Bá cũng tăng lên một khoảng lớn, còn Hư hoả của Sở Nam cũng trở nên mạnh không ít.
Rất nhanh, đã đánh tới cái lôi đài thứ tám.
Góp nhặt được tám cái hộp, Sở Nam thầm nhủ:
"Tổng cộng có bao nhiêu cái lôi đài đây? Chín cái? Chín cánh cửa chín lôi
đài, không biết những người khác tao ngộ cái gì? Chiếu theo số lượng mà
nói, vô luận bọn hắn gặp phải cái gì đều không thoát khỏi con số chín
rồi."
Lôi đài thứ tám, đối thủ chuyển thành tám, đều là Thần Tổ
cảnh cường giả, áp lực mang lại cho đám người Sở Nam không nhỏ, nhưng mà dưới Định Thần Phù Văn, Sở Nam, Lôi Nhuỵ, Thanh Tùng Khuyển, Thổ Bá đều xuất ra sát chiêu trí mạng, đặc biệt là Sở Nam mượn tốc độ chi uy, một
cái Diệt Thiên Quyền liền diệt đi ba người. Sau đó, Định Thần Phù Văn
mất đi hiệu lực thì thế cục đã ổn định, những võ giả còn lại căn bản là
không nghịch chuyển được thế cục.
Sau khi thu được một kiện Cổ
bảo đỉnh giai Sở Nam liền thuận lợi tiến vào đệ cửu lôi đài, trong thời
gian ngắn chín đối thủ xuất hiện, Sở Nam đang muốn lập lại chiêu cũ,
trước xuất ra Định Thần Phù Văn nhưng nhìn thấy những đối thủ này hắn
không khỏi ngây người.
Một người trong đó, đúng là Thường Danh Ca!
Còn có một, chính là đang vô cùng phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Sở Nam như muốn lột da, ăn tươi, nuốt sống hắn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT