Lam Thu Sinh vừa nói xong, Sư Thiên Long và Mộc Thông Tâm đều đại định trong lòng, thầm nghĩ:
- Không ngờ Lam Thu Sinh lợi hại như vậy, có thể đạt được chín giọt máu Thương Long, lai lịch của hắn có lẽ không đơn giản, Thương Long có thể sánh với cường giả Cổ chi cảnh, ba người này sao có thể thắng?
Viễn cảnh tương lai vô cùng tốt đẹp, nhưng hai người Sư Thiên Long không khỏi nghĩ tới tình cảnh trước mắt, chỉ có điều hai người tự tin hơn gấp trăm lần:
- Chỉ cần sống qua khoảng thời gian này, quyền chủ động sẽ rơi vào tay chúng ta, đến lúc đó muốn gì được đó!
Sở Nam và Lôi Nhụy nghe vậy, cũng không khỏi run lên, bọn họ vừa mới thấy Hỗ trưởng lão đại phát thần uy, Sở Nam nhìn chằm chằm vào Lam Thu Sinh đang cuồng tiếu, bỗng nhiên cười nói:
- Vậy cũng tốt, hãy để ta mở mang kiến thức, ta muốn xem phù chủng do chín giọt máu Thương Long luyện thành lợi hại đến mức nào!
- Không cần giả vờ bình tĩnh, những lớp vỏ ngụy trang của ngươi sẽ theo tính mạng của ngươi tan thành mây khói!
Lam Thu Sinh cười như điên, phun máu lên phù hạch, quát:
- Dúng máu huyết của ta dẫn dắt, tính mạng làm đường, linh hồn là gốc, Thương Long~~~ hiện!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếng nổ như sấm liên tục vang lên năm tiếng, phù hạch bạo liệt, lập tức một đầu Thương Long khoảng năm mươi trượng xuất hiện!
- Rống~~~
Tiếng long ngâm vang động bốn phương!
Nói thẳng, Sở Nam khi chứng kiến đầu Thương Long khổng lồ trước mắt không hề cảm thấy căng thẳng, ngược lại còn chiếm ưu thế tự nhiên, điều này chính là do đến từ tiểu Hắc. Ngay cả rồng mười trảo mười màu hắn đều đã gặp, huống chi đầu rồng trước mắt chỉ có bốn trảo, màu xanh.
Có một điểm khác lạ chính là trên người Thương Long hiện đủ loại phù văn, Sở Nam đảo mắt nhìn, ghi nhớ, trong lòng suy nghĩ:
- Chiêu này của Lam Thu Sinh có phần tương tự như khi Thủy tộc hóa thành Liệt Hải Huyền Quỳ Ngưu. Chỉ có điều, một bên là dùng thân thể huyết nhục hóa thành, một bên dùng phù hạch! Phù chủng? Phù hạch? Tiểu Hắc gặp phải đầu Thương Long này liệu có thể khiến nó lập tức tán đi?
Nghĩ như vậy, tay Sở Nam không ngừng vẫy động, năng lượng tế ra điên cuồng bố trận, kinh mạch lực lượng và kinh mạch tốc độ điên cuồng chu thiên tuần hoàn, súc chi vị phát. Dù sao đầu Thương Long phù văn này không giống với những hung thú hắn từng chém giết khi trước.
Lam Thu Sinh thấy động tác của Sở Nam, cười lạnh nói:
- Ngươi không cần phải vậy, đều vô ích mà thôi! Còn không bằng đứng đó, ngoan ngoãn bị Thương Long một chảo chụp chết!
- Ta e là ta cho nó chụp, nó cũng không chụp chết được ta!
- Buồn cười! Nhất Long chi lực mạnh bao nhiêu ngươi cũng biết sao?
- Vậy ngươi biết một quyền của ta mạnh đến mức nào?
- 100 cân? Hay 1000 cần?
Lam Thu Sinh cười nói:
- Mặc kệ lớn mức nào đều vô dụng!
Lam Thu Sinh nói xong, đưa mắt nhìn về phía Lôi Nhụy:
- Tử lôi của ngươi rất lợi hại, nhưng vô dụng với Thương Long, ngươi không cần gấp gáp, rất nhanh sẽ tới ngươi.
Sở Nam nói:
- Ngươi cứ bắt lấy tên Sư Thiên Long kia là được, ta còn có vài vấn đề cần hỏi hắn!
Trong lúc nói chuyện, Sở Nam đã chu thiên tuần hoàn đạt tới một số lượng kinh khủng: bảy mươi hai vòng. Thân thể truyền tới cảm giác đau đớn, nhưng Sở Nam không hề dừng lại, ngược lại tinh thần huyệt khiếu đồng thời vận chuyển!
- Yên tâm đi, hắn trốn không thoát.
- Ngươi không còn cơ hội hỏi nữa, không bằng nói cho ta biết di nguyện của ngươi!
Lam Thu Sinh nói, thân thể nhảy lên trên người Thương Long, quát:
- Thương Long, nuốt hắn!
- Phá Thiên quyền!
Sở Nam vận chuyển chín mươi chín chu thiên điên cuồng bắn ra, tốc độ kinh người, trong một phần ngàn hơi thở đã tới trước đầu Thương Long, nắm đấm lực lượng vượt qua một tỉ cân đánh vào người Thương Long.
Thương Long thân thể đại chấn, thân thể khổng lồ phập phồng mấy cái, ngay cả Lam Thu Sinh cũng bị chấn bay khỏi Tương Long, Thương Long lui lại, phù văn trên người cũng biến mất không ít, Lam Thu Sinh kinh hãi:
- Lực lượng thật hung hãn!
Sở Nam liên tục ra tay, Chiểu Trạch quyền đánh ra, nhưng uy năng còn chưa đánh trúng thì Thương Long đã phun ra một ngọn lửa, trong ngọn lửa có một hơi thở khiến toàn thân Sở Nam chấn động, hắn lập tức nghĩ tới võ giả áo đen, còn có một kiếm kia của Hỗ trưởng lão.
Đó chính là khí tức của pháp tắc chi đạo!
Lập tức, uy năng của Chiểu trạch quyền bị thiêu đốt phân nửa, nếu không có Trận chi nghịch hồn tương trợ, e là đã bị đốt sạch, Sở Nam thầm nghĩ:
- THương Long phun lửa,
Lam Thu Sinh thấy Sở Nam lui lại, quát:
- Phun, phun, đốt chết hắn!
Hỏa đoàn liên tiếp bắn về phía Sở Nam, Sở Nam không dùng thân thử lửa mà tế ra áo choàng ngăn cản, trong lòng thầm nghĩ:
- Mặc kệ Thương Long này như thế nào, nó phun lửa ắt sẽ tiêu hao năng lượng, năng lượng này của bản thân nó hay là…
Ánh mắt Sở Nam sắc bén nhìn về phía Lam Thu Sinh, chứng kiến vẻ mặt Lam Thu Sinh tái nhợt hơn trước, liền hiểu ra:
- Thương Long do phù chủng beiens thành, tiêu hao năng lượng là của bản thân hắn!
Ngay lập tức, trong lòng có chút ý, nhưng Sở Nam không lập tức áp dụng, con Thương Long này còn chút giá trị nghiên cứu:
- Thương Long có thể sánh với cường giả Cổ chi cảnh, không biết có thể từ trên người nó tìm được phương pháp tấn thăng Cổ chi cảnh!
Ngay lập tức, Lam Thu Sinh gào thét:
- Ngươi cho rằng chiếc áo choàng rách đó là vạn năng sao? Lúc trước có ích, hiện giờ không nhất định như vậy? Thương Long, xé hắn!
Tiếng nói vừa chấm dứt, trước mặt Sở Nam xuất hiện hai trảo, một trảo xé áo choàng, một trảo tấn công Sở Nam.
Sở Nam tục lực vào ngón út tay phải, thi triển Càn khôn nhất chỉ hướng về phía trảo phải của Thương Long, đồng thời tế ra Âm Dương long quyển đánh về phía móng trái. Lam Thu Sinh thấy vậy, có phần kinh ngạc:
- Một ngón tay út cũng muốn đối chọi với móng Thương Long, đây chẳng phải là tự tìm chết?!!
Đúng lúc này, ngón út Sở Nam phá vỡ hữu trảo Thương Long, máu tươi phun ra.
- Có máu tươi, đây là máu ai?
Trong đầu Sở Nam hiện lên hình ảnh Thần lai thủy hồn, từ một giọt máu hóa thành toàn thân là máu.
Phía bên kia, Âm Dương long quyển bị một ngọn lửa của Thương Long phá hủy, móng trái sắp vỗ vào đầu Sở Nam, nhưng bị Sở Nam bắt được, giữ chặt lấy. Toàn thân Thương Long lay động, tiếng long ngâm vang lên, nhưng không thể nào thoát khỏi, thậm chí muốn nhấc Sở Nam lên không trung có khó mà làm nổi, chỉ có thể kéo Sở Nam trượt đi một đoạn!
Sư Thiên Long bị Lôi Nhụy tế ra Lôi Long quên hoàn cảnh của mình, ngơ ngác nhìn Sở Nam, thì thào:
- Lực lượng này, so với ta…
Câu tiếp theo Sư Thiên Long không nói nổi, mà sự tình càng đáng sợ hơn vẫn còn, ban đầu Thương Long còn có thể kéo Sở Nam trượt đi, nhưng ngày càng chậm lại, ngày càng khó khăn hơn.
Lam Thu Sinh cả kinh, chứng kiến Sở Nam thu hồi áo choàng, vội vàng quát:
- Đốt hắn!
Sở Nam vừa thu vừa phóng, trong không trung có tiếng quát:
- Chủ nhân, là ai mù mắt, dám giương oai trước mặt ngài, đầu tiểu Long này cứ để ta giải quyết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT