Đường Sinh và Từ Kiệt bị Sở Nam và Thổ Phách đột nhiên tập kích, bị trong thương, thực lực chỉ phát huy được năm sáu thành so với lúc đỉnh phong.
Ngay sau đó, hư hỏa dùng tâm tình phẫn nộ của hai người làm thức ăn, uy lực tăng mạnh, khi hư hỏa hung mãnh đốt thân thể, đốt tu vi, đốt linh hồn, thực lực hai người tiếp tục giảm xuống, chỉ còn lại hai ba phần mười.
Dưới tình huống như vậy, Sở Nam lại đánh ra Âm Dương long quyển và Diệt Thiên quyền, Đường Sinh và Từ Kiệt căn bản là không thể ngăn cản nổi, đại chiêu còn chưa kịp tế ra thì sát chiêu của Sở Nam và Hư hỏa đã công tới.
Thóang chốc, đại chiêu bị phá, thân thể lại càng tàn phá hơn. Hai người tuy đã gần hấp hối, nhưng vẫn chưa chết, cho nên công kích của Sở Nam cũng không dừng lại, Diệt thiên quyền hung mãnh đánh tới.
Đường Sinh và Từ Kiệt rất phiền muộn và biệt khuất, bọn hắn có vô số thủ đoạn còn chưa kịp đánh ra đã bị đánh thất thế, khiến bọn hắn muốn phản kháng cũng không được. Càng nghĩ như vậy bọn hắn càng phẫn nộ, hư hỏa lại càng lợi hại, đốt khiến bọn hắn muốn chết đi sống lại.
Đột nhiên Từ Kiệt lấy ra một đồ vật đen sì, biểu hiện trên mặt kỳ quái, trong thống khổ vô tận vẫn có hưng phấn điên cuồng. Trong lòng Sở Nam cảm thấy bất an, tuy tốc độ không giảm chút nào nhưng tay đánh Diệt theine quyền đã nới lỏng, uy năng triệt tiêu, ánh mắt tập trung vào đồ vật đen sì kia.
Từ Kiệt nổi điên như hung thú, hai mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm vào Sở Nam, quát:
- Tiểu tử, ngươi cho là ngươi nhất định sẽ thắng sao? Không thể nào! Chúng ta chết cũng phải kéo ngươi theo!
Đường Sinh cũng điên cuồng, giờ khắc này bọn chúng không đánh lại Sở Nam, nhưng bọn chúng có vô số thủ đoạn lợi hại, đó chính là thứ mà Ngũ trưởng lão lưu lại cho bọn chúng để đối phó với Lôi Nhụy.
Khi Từ Kiệt đang thét gào, ngón tay Sở Nam giữa hư không vẽ lên. Từ Kiệt sau khi nhe răng cười, giờ đồ vật đen sì kia lên, quát:
- Chết đi!
- Bạo!
Đồng thời tiếng gào thét, Từ Kiệt muốn kích nổ thứ kia, nhưng đúng lúc này ngón tay Sở Nam dừng lại, không trung phù quang thiểm diệu, một chữ Định tiến vào trong mắt Từ Kiệt và Đường Sinh.
Còn chưa đợi hai người có bất kỳ phản ứng gì, tất cả đau đớn đều ngừng lại, Thổ Phách còn chưa định thần trờ lại, nhưng Sở Nam cũng không dám ngừng tay, Định thần phù văn không kiến trì được bao nhiêu thời gian. Hắn vội vàng cướp vật trong tay Từ Kiệt, thuận tiện cắm mười ngón tay vào đan điền hai người.
Phốc phốc hai tiếng vang lên, đan điền hai người bị phá nguy, ngay đúng lúc đó, Định thần phù văn cũng mất đi hiệu lực, Đường Sinh và Từ Kiệt tỉnh táo lại, nhưng ngay trong tích tắc, hai người lại muốn như trước, bị người chế trụ, giống như là một pho tượng, vĩnh viễn không thể cử động.
Bởi vì tỉnh lại, thứ bọn họ phải đối mặt chính là tuyệt vọng, át chủ bài lớn nhất của bọn chúng vô duyên vô cớ nằm trong tay đối phương, đan điền cũng bị hủy. Nhìn Sở Nam gỡ trữ vật giới chỉ xuống, bọn hắn ngay cả khí lực tức giận cũng không có, chỉ đành mở to hai mắt, hóa thành tro bụi trong ngọn lửa bừng bừng.
Sauk hi dùng kế giải quyết hậu hoạn, Sở Nam lập tức thôn dung tượng Ma thú. Bởi vì có năng lượng quái dị kia, Sở Nam không quán trú năng lượng cho Địa Luân bàn hồn, huống hồ sau khi hấp thu năng lượng của đồng nhân, nó vẫn còn đang tiêu hóa.
Thân thể Thổ Phách run rẩy, trên mặt có sợ hãi, có hưng phấn, hai tên cường giả Thần Tổ cảnh đơn giản như vậy bị chém chết, hơn nữa hắn cũng đóng góp một phần sức lực, điều này khiến hắn trong thời gian ngắn khó mà bình tĩnh trở lại.
Năng lượng bị Sở Nam thôn dung co lại một đoàn, những kinh mạch kia nhu hợp cùng mọt chỗ. Đối với dị tượng này Sở Nam cũng không tìm hiểu kỹ, hắn đang suy nghĩ xem sau khi tiến vào tầng sáu, gặp tên Ngũ sư thúc kia phải ứng phó thế nào?
- Chiếm được đồ vật này có lẽ lại có thêm một sát chiêu. Còn có hai sợi vật chất cường đại kia nữa, nhất định phải trong thời khắc mấu chốt mới được dùng. Ngoài ra còn có cả Phù thuật, Âm Dương long quyển, kích nổ pháp bảo…
Trải qua không bao lâu, Ma thú trận biến mất, 99 bức tượng Ma thú bị Sở Nam thôn dung, những năng lượng kia chồng chất lên nhau tạo thành một viên châu, trên có hoa văn chằng chịt!
Sở Nam quay đầu nhìn Thổ Phách, lại nhìn sát chiêu hắn bố trí trong cơ thể Thổ Phách, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua bậc thang. Nơi đây được Ngũ trưởng lão gọi là cá vượt long môn, sau khi Sở Nam đi qua, thân thể lập tức có chút dị biến.
Chỉ có điều Sở Nam không phát hiện ra!
Giờ phút này Sở Nam đã bị cảnh tượng trước mặt trấn trụ, đập vào mắt đều là kiếm, đủ loại kiếm, to nhỏ không đều, lớn thì như núi cao trăm trượng, ngàn trượng, nhỏ thì như cây châm cài tóc. Hình dạng cũng thiên biến vạn hóa, không ít thanh trên thân có hình, không phi long thì là mãnh hổ, nhan sắc càng khiến người hoa mắt, huyết hồng thấu tim, ánh trắng chói mắt…
- Nhưng kiếm này là do trận pháp tạo thành hay bản thân là kiếm? Những kiếm này phẩm giai không thấp, nếu là kiếm thật thì Trận tông từ đâu kiếm được? Nếu hiểu thấu toàn bộ, tu tập tinh hoa của vạn kiếm, đúc vào trong trọng kiếm, vậy trọng kiếm nhất định có thể…
Đang nghĩ tới đây, một tiếng hét thảm truyền tới, Sở Nam rung mình, thu hồi suy nghĩ, tâm niệm khẽ động, Trận chi nghịch hồn bộc phát ra uy năng lớn nhất. Sở Nam bảo Thổ Phách theo sát, sau đó bay thẳng về phía trước, dưới hào quang của Trận chi nghịch hồn, trận pháp Kiếm trận hiện ra toàn bộ.
Sở Nam bay nhanh phá trận, vẫn dùng kinh mạch suy diễn phá trận, sau đó lại khôi phục hình dàng bình thường. Sở Nam càng gần nơi chém giết, cảm giác của Lôi Nhụy càng mãnh liệt.
- Quả nhiên hắn đã tới.
Nhưng Lôi Nhụy không có vui sướng kích động, thực lực của Sở Nam nàng hiểu rất rõ, điều không biết chỉ là không rõ chỉ xuất hiện sau khi tâm lôi màu tím phát sinh dị biến. Nhưng tâm lôi màu tím dị biến tới hiện tại mới trôi qua một thời gian ngắn, thực lực của hắn mới tăng lên một chút, thực lực như vậy tới đây chẳng phải tìm chết thì là gì?
Trong lòng Lôi Nhụy lo lắng, không phải phân thần, Ngũ trưởng lão cười nói:
- Tiểu nữ oa, lão phu rất khâm phục ngươi, chém giết với lão phu mà vẫn dám phân thần!
Nói xong, Lôi Nhụy chịu một kích, thân thể bay ngược lại. Lôi Nhụy đang muốn mượn lực bay ra xa thì hai thanh kiếm đột nhiên bay tới chém, nàng không có cách nào đánh tế lôi ra ngăn cản.
Nhân cơ hội này, Ngũ trưởng lão đuổi theo:
- Nói thực, chém chết ngươi có phần đáng tiếc, không bằng ngươi thề hiệu trung với lão phu, làm thị nữ của lão phu, lão phu sẽ cho ngươi một con đường sống, thế nào?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT