Một đường chạy tới, sau nửa tháng đoàn người Sở Nam đã rời lộ tuyến lúc trước đi tới Sơn Hải châu.
Sơn Hải châu, thật đúng như danh xưng.
Phóng nhãn nhìn lại chỉ toàn là núi là núi, núi non tụ lại thành biển, những ngọn núi hùng vĩ xuyên thẳng vào mây kia thật giống như những con sóng lớn trong biển rộng, một tràng cảnh đồ sộ!
Đứng tại chín tầng trời, bao quát hết thảy mấy ngàn vạn dặm Sơn Hải châu, trong nội tâm Sở Nam không hiểu tại sao dâng lên một hồi cảm giác khiếp sợ.
- Sơn Hải châu trước mặt, đoán chừng tuỳ tiện khoanh lại một khối đại địa, chính là một cái "Thập đại vạn sơn" a.
Sợ hãi thán phục xong Sở Nam hỏi Tiểu Hắc:
- Tiểu Hắc, Sơn Hải châu này có Thổ hồn không?
Tiểu Hắc hít hít cái mũi, móng vuốt lắc lắc một cái, híp mắt lắc đầu nói:
- Phụ thân, ta không có phát hiện...
- Kỳ quái, mặt đất có hình dạng như vậy làm sao không có thai nghén ra linh hồn đây?
Sở Nam không có đa tưởng, dù sao tìm kiếm Thổ hồn không phải là mục đích chính của bọn hắn, bọn hắn chỉ thuận đường ghé qua mà thôi. Một phút sau, Hành Giả chỉ về phía một ngọn núi giống như một toà tháp, nói:
- Kia chính là Thượng Nguyên sơn.
- Hảo, chúng ta xuống đó.
Sở Nam ôm Tiểu Hắc hạ xuống.
Ở các châu khác, đại bộ phận thành trì đều toạ lạc trên vùng đất bằng phẳng, còn ở Sơn Hải châu khắp nơi đều là núi non này tự nhiên là dùng núi xây thành.
Thượng Nguyên sơn rất náo nhiệt, tui chưa tới cảnh chen vai thích cánh nhưng cũng là cảnh người đến người đi tấp nập, liên miên không dứt. Đám người Sở Nam tìm kiếm một vòng lại không có phát hiện ra chỗ của Tinh Bảo phân các, trong mơ hồ Sở Nam cảm giác được chuyện này có chút không đơn giản. Tinh Bảo các đối với Sở Nam có tác dụng không nhỏ, Sở Nam tự nhiên sẽ hiệp trợ sự khuếch trương của Tinh Bảo, vì vậy Sở Nam tuỳ ý ngăn lại một người đi đường hỏi:
- Vị huynh đệ này, Tinh Bảo các tại Thượng Nguyên sơn là ở nơi nào?
- Tinh Bảo các?
Người qua đường kia khuôn mặt hiện lên vẻ cảnh giác, Sở Nam thầm nhủ trong lòng:
"Sẽ không trùng hợp như vậy chứ, vừa vặn đụng phải cừu gia Tinh Bảo các?"
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn gật gật đầu.
Người kia thấy Sở Nam gật đầu một cái liền hỏi:
- Ngươi tìm Tinh Bảo các làm cái gì?
- Nghe nói Tinh Bảo các gặp phiền toái, ta đi xem.
- Nói như vậy, các ngươi là bằng hữu với Tinh Bảo các rồi?
- Không sai biệt lắm.
Sở Nam phun ra bốn chữ xong người kia lập tức bắt đầu trở nên kích động, rướn cổ mà rống lên:
- Mọi người mau tới đây, bọn họ chính là bằng hữu của Tinh Bảo các, bắt lấy những người này, bắt bọn hắn cho Sơn Lang đại nhân!
Nhất hô bách ứng!
Nhất thời, những người đi đường khác, kẻ bán người mua hàng bắt đầu trở nên xúc động cùng phẫn nộ. Đám người mãnh liệt như thuỷ triều, nguyên một đám lấy ra pháp bảo của mình chỉa hướng đám người Sở Nam, Hành Giả đánh tới. Những người này tu vi cũng không phải là quá thấp, tu vi Võ Tôn cũng không ít, mà cái người qua đường lúc đầu kia tu vi chính là Võ Tôn. Ngoài ra, Võ Đế tu vi lại càng phổ biến hơn, ở giữa còn có một vài tên Võ Thánh cường giả!
Người qua đường kia vừa hô lên, đồng thời còn lấy ra một thanh cốt đao hướng thẳng đan điền Sở Nam đâm tới:
- Ngã xuống cho ta!
Sở Nam khẽ đảo tay đem cốt đao bắt lấy, chỉ nhẹ dùng sức một cái cốt đao liền vỡ thành phấn mạt.
Người kia đang quá kinh hãi thì Sở Nam đã bắt lấy cổ của hắn, lạnh lùng nói ra:
- Nói, Tinh Bảo các đến cùng là xảy ra chuyện gì? Tinh Bảo các ở nơi nào? Nếu như không nói, cổ của ngươi sẽ giống như thanh cốt đao kia!
- Ngươi giết ta đi, ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu, các ngươi sẽ đều chết hết.
Người kia vậy mà lại không sợ chết, còn đối với đám người đang xông tới kia hô lên:
- Mọi người nhanh đi báo cho Sơn Lang đại nhân biết, những người này rất khó giải quyết.
Con mắt Sở Nam rét lạnh, không có hạ tử thủ, trong lòng thầm nghĩ:
"Là Tinh Bảo các chọc tới đại hoạ gì sao? Vậy mà dẫn tới mọi người vây công như vậy?"
Bên kia, Cửu Võ cũng đã ra tay, hắn quát:
- Kinh Trập!
Cửu Võ từ sau khi niết bàn trọng sinh, Kinh Trập thi triển ra so với trước kia uy năng đâu chỉ có gấp trăm lần, một kiếm chém xuống đám người như thuỷ triều kia đem pháp bảo trong tay đều bị trảm diệt. Hơn nữa, ở nơi lồng ngực bọn hắn đều nhiều hơn một vết kiếm, vừa đủ chạm đến trái tim, chỉ cần thêm chút lực, trái tim bọn hắn đều bị chém vỡ.
Thấy tất cả mọi người như thế, Điện chủ cười nói:
- Cửu Võ, công lực của ngươi lại tinh tiến không ít a! Chỉ riêng phần khống chế lực như vậy cũng không phải là ai cũng có thể làm được. Xem ra, ngươi cách Kiếm chi chân đạo không xa.
Những người này tất cả đều bị chấn nhiếp, nhưng chỉ ba lần hít thở sau bọn hắn liền phục hồi lại tinh thần, không chút quan tâm mà tiếp tục xông lên.
Sở Nam nói:
- Không cần cùng bọn hắn dây dưa, chúng ta trực tiếp đi tìm Sơn Lang đại nhân gì gì đó kia.
Bọn người Sở Nam lập tức lăng không rời đi nhưng những người kia vẫn không có buông tha, Sở Nam nói:
- Thật lâu không có sử dụng tới trọng lực rồi!
Lập tức hắn vung tay lên, trọng lực gấp ba bốn mươi lần lập tức ùa ra, nhất thời cả đám "ba ba ba" rơi đầy đất, nguyên một đám lớn ngã xuống!
Một màn như vậy bọn hắn biết rõ đoàn người Sở Nam cường hãn thế nào, nhưng mà bọn hắn vẫn không có buông tha, tập thể hô hoán lên:
- Sơn Lang đại nhân, Sơn Lang đại nhân...
Lúc này, Sở Nam không có đi ngăn cản bọn hắn mà còn giúp bọn hắn đem thanh âm truyền ra xa hơn, hắn muốn cái người gọi là Sơn Lang đại nhân kia nhanh chóng đến đây.
Không tới ba phút đồng hồ sau, trong hư không chợt vang lên một tiếng sói tru kinh thiên động địa, thanh âm gào thét quanh quẩn vang lên khắp Thượng Nguyên sơn, kéo dài không tiêu tan.
Tiếng sói tru chưa dừng thì có một đạo thanh âm la lối vang lên:
- Ai dám giương oai tại Thượng Nguyên sơn ta?
Lời vừa dứt, mấy trăm đầu sói liền xuất hiện trước mặt Sở Nam, những đầu sói này rất cao lớn, so với những con sói Sở Nam từng chứng kiến còn muốn lớn hơn rất nhiều, kích thước của chúng phải có vài chục trượng lớn nhỏ, như một đám mây đen thật lớn trên bầu trời, thật sự là giống như từng toà núi di động vậy.
Một đầu sói lớn nhất trong đó lại càng thêm khủng bố, thân hình to lớn tới tận hai mươi trượng, bộ dáng giống như là chủ nhân của ngọn Thượng Nguyên sơn này. Trên đầu con sói này lại có mãng hán đứng thẳng, quần áo trên người chỉ che chắn những bộ vị trọng yếu, trên mũi còn móc một cái khuyên tròn nhìn xuống đám người Sở Nam mà quát:
- Tới giương oai chính là các ngươi?
Sở Nam nói:
- Người Tinh Bảo các đâu?
- Nguyên lai các ngươi là đồng loã, đáng chết! Bách Lang Thiên Hào!
Mãng hán một chút lý do cũng không hỏi, trực tiếp hướng đám người Sở Nam hạ sát thủ.
Mấy trăm đầu sói như ngọn núi đồng dạng cũng tru lên, bầu trời theo đó bất ngờ biến đổi đi, thanh âm quanh quẩn vang lên khắp nơi kia cũng bị cuộn lên trời, cùng uy năng trên bầu trời hợp lại làm một mà đánh xuống đám người Sở Nam.
Cửu Võ đang muốn xuất kiếm giết tới bỗng nhiên thân thể chấn động một cái, sắc mặt đại biến, mà ngay cả Điện chủ cùng Hành Giả cũng nhíu lông mày lại. Sở Nam tựa không có cảm giác gì, đem năng lượng quán chú vào trong cơ thể Cửu Võ, còn hỏi:
- Làm sao vậy?
- Linh... linh hồn công kích!
- Linh hồn?
Sở Nam kinh ngạc, phát hiện ra năng lượng bản thân quán chú vào trong cơ thể Cửu Võ cũng không có cải biến trạng thái run rẩy của hắn, lập tức dùng thần hồn rống to một tiếng, đồng thời trong miệng còn hét lớn một chữ:
- Cút!
Thần hồn chỉ rống ra một cách đơn thuần nhưng thanh âm của trăm đầu sói kia lập tức bị trấn áp xuống!
Mấy trăm con sói đồng thời lui lại, thân thể Cửu Võ theo đó không có run rẩy nữa, còn tên mãng hán kia lại trở nên kinh hãi nhưng hắn không chút trì hoãn nào mà quát lên:
- Bách Lang Tiễn Đạp!
Mấy trăm đầu sói vọt tới, tựa như quần sơn phi di (quần sơn bay lượn).
Trong mắt Tiểu Hắc hiện lên vẻ nghi hoặc, nhảy lên bả vai Sở Nam mà nói ra:
- Phụ thân, ta cảm thấy một ít tình huống dị thường...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT