Thứ Sở Nam lưu lại, vừa động liền bao phủ toàn thân Tử Mộng Nhân. Nhiều loại năng lượng như thực thể cấp tốc xoay chuyển, trận pháp vận chuyển tạo ra phù văn, các loại công kích một đợi nối một đợt đánh về phía cành nhánh của Hoả thụ kia.

Hoả thụ kịch liệt chấn động, Tử Mộng Nhân cảm giác được một hồi nhẹ nhõm, còn chưa có nhẹ nhõm được bao lâu áp lực liền trùng trùng điệp điệp áp đến, hô hấp theo đó càng thêm khó khăn. Tuy an bài của Sở Nam rất hữu hiệu nhưng sát chiêu trong đó đã tiêu hao đi hơn phân nửa, mà ngay cả sợi vật chất cường đại kia cũng đã đều xuất ra ngoài.

Cho nên, giờ khắc này, công kích của Hoả thụ ngăn không nổi!

"Ta không thể cứ như vậy chết đi được, ngốc tử đang còn chờ ta, ngốc tử..."

Tử Mộng Nhân kiệt lực phảng kháng, nhưng mà công kích của Hoả thụ lại càng ngày càng kéo dài, hơi thở Tử Mộng Nhân liền trở nên mong manh.

Đúng lúc này, toàn thân nàng chấn động một cái, là Hoả thụ mạnh mẽ đánh thẳng vào đan điền của nàng. Đang lúc muốn nuốt chửng đan điền của nàng, thì Mộc Hoả Âm Dương ngư cực tốc xoay tròn, uy năng Hoả thụ thẩm thấu vào đan điền nàng thoáng cái bị Âm Dương ngư nuốt chửng.

Cũng trong nháy mắt này, Liên Bàn trong thân thể nàng lại hiện ra, Liên Bàn vừa hiện ra Hoả thụ liền kịch liệt lay động, thanh âm kinh hoảng "hoa hoa hoa" vang lên, cành cây vây lấy nàng đột nhiên rời khỏi cơ thể nàng, Hoả thụ vậy mà lại giải phóng cho nàng!

Chỉ tiếc, thỉnh thần thì dễ, tiễn thần mới khó!

Cành nhánh của Hoả thụ căn bản là không rời khỏi Tử Mộng Nhân được, uy năng của Hoả thụ liên tục không ngừng bị Âm Dương ngư trong đan điền Tử Mộng Nhân hút vào, mà còn có Liên Bàn liên tục hấp trụ, Hoả thụ theo đó kịch liệt héo rũ xuống, càng lúc càng thu nhỏ lại.

Thanh âm Hoả thụ lay động càng thêm chói tai, Tử Mộng Nhân thậm chí còn cảm giác được nó đang sợ hãi, còn có cảm xúc cầu xin tha mạng. Tử Mộng Nhân trong hoàn cảnh hiểm ác tại hải ngoại chèo chống nhiều năm như vậy tự nhiên tinh tường cái gì nên tha cái gì không nên, mà gốc Hoả thụ trước mắt này chính là thứ không thể tha!

- Ngươi muốn cho ta không thể gặp lại ngốc tử, ngươi tội đáng chết vạn lần!

Tử Mộng Nhân thử khống chế lấy Âm Dương ngư, nàng cho ràng sẽ rất khó khăn nhưng không ngờ nó lại phi thường nhẹ nhõm. Dưới kinh hỉ vạn phần, nàng nghĩ lại liền minh bạch an bài của Sở Nam là thế nào, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tươi cười hạnh phúc dạt dào.

Dưới song trọng công kích, Hoả thụ rất nhanh không duy trì nổi, lay động dần đình chỉ, một chút phản kháng đều không có mảy may, chỉ là không ngừng run rẩy.

Sau chín phút sau, Hoả thụ biến mất, còn lại chỉ còn một khoả trái cây lớn bằng ngón cái!

Tử Mộng Nhân kinh ngạc vô cùng, trong nội tâm lại còn vang lên một đạo thanh âm:

- Ăn nó đi, ăn nó đi...

Tử Mộng Nhân trái xem phải xét, đã có Âm Dương ngư Sở Nam lưu lại, còn có Liên Bàn thủ hộ liền đánh bạo đem quả kia nuốt xuống. Vừa nuốt vào quả kia liền tự động tiến vào trong đan điền của nàng, Hoả Mộc Âm Dương ngư xoay tròn nhanh hơn.

Theo quả kia nhỏ đi, trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, nhiều đến nỗi phải khiến nàng phát đau đầu. Lúc này, Liên Bàn lần nữa biến mất trong cơ thể nàng.

Tử Mộng Nhân lập tức thanh tỉnh lại, bắt đầu tìm hiểu những suy nghĩ kia, đồng thời từ trên lỗ chân lông trên người nàng còn chảy ra một tầng màu đen, không ngờ thân thể của nàng vậy mà lại được thoát thai hoán cốt...

Ba ngày ba đêm sau quá trình thoát thai hoán cốt hoàn thành, Hoả Mộc Âm Dương ngư đã lớn hơn một chút, cũng trở nên rõ ràng hơn. Tử Mộng Nhân mở mắt ra, không có chú ý tới vẻ dơ bẩn trên người mà lại kinh hỉ nói ra:

- Đây là Quy tắc sao?

Theo lời của nàng, đầu ngón tay của hàng sinh ra một ngọn lửa, tuy vẻn vẹn chỉ một đoàn nhưng đất đá quanh nàng lại kịch liệt "bốc hơi" đi!

Ngay lập tức, Tử Mộng Nhân lại nhíu mày:

- Ngốc tử nói muốn sáng tạo ra Hoả quy tắc thuộc về mình, quy tắc của ta đây tính là cái gì chứ? Còn có, ngốc tử nói, đã có Quy tắc vậy là có thể bước vào Võ Thánh cảnh giới, nhưng tu vi của ta bây giờ không tiến lại còn lui, lui đến Võ Vương chi cảnh, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ Hoả này không phải là Hoả quy tắc, là...

Tử Mộng Nhân đột nhiên nghĩ tới Liên Bàn, phẩm giai của Liên Bàn tra xét tới lui, bất kể là nhìn lướt qua hay là chú tâm thì thế nào cũng chỉ thấy Liên Bàn đều là một kiện đồ vật còn muốn bình thường hơn những thứ bình thường khác nhiều.

- Chẳng lẽ cùng Liên Bàn có quan hệ?

Tử Mộng Nhân suy đoán, mang Bổn hùng đi ra ngoài, lần nữa tiến nhập vào hành trình!

Trong vô tận hư không, một người nhìn về phía xa bên ngoài mà nhíu mày nói:

- Hắn rõ ràng đã biến mất? Theo như tính cách của hắn, có lẽ lập tức tới tận cửa báo thù mới đúng, làm sao có thể biến mất đây?

Thật lâu, hắn còn nói thêm:

- Ẩn núp sao? Xem ra ngươi còn có thể ẩn núp được bao lâu, lại muốn làm ra chuyện gì, ngươi ngàn vạn lần không để cho ta thất vọng a!

Lời vừa dứt, thân ảnh trực tiếp biến mất trong hư không...

Cùng lúc đó, một thân ảnh cao lớn đang vượt qua từng cái đại lục hướng Thiên Võ đại lục chạy tới, trong nội tâm một mảnh nặng trịch, ngoài miệng lại thì thầm nói ra:

- Lần này, có lẽ cho ngươi thất vọng rồi a.

Ý cười lạnh nồng đậm, sau đó trong đầu hắn tức thì nghĩ tới tin tức nghe được trong khoảng thời gian này, nhẩm đi nhẩm lại cái tên "Sở Nam", hắn nói ra:

- Xem ra tiểu tử này gặp đại phiền toái rồi, không biết Thuỷ Lai Thập hiện tại như thế nào.

Ngoại trừ chuyện đó ra, cầm bức hoạ Sở Nam, nhẩm lấy tên hắn còn có một vị mỹ nhân, trên dung nhan xinh đẹp kia lộ ra vẻ phẫn nộ:

- Không nghĩ tới ngươi lại hèn hạ như thế!

- Nhuỵ tỷ, ngươi nói ai hèn hạ?

Lôi Nhuỵ không có trả lời, chỉ nói ra:

- Tư Ngọc, đi, chúng ta cũng đi Thiên Võ đại lục tham gia náo nhiệt!

- Tốt.

Hai nữ tử hướng Thiên Võ đại lục đi tới.

Tại Thiên Võ đại lục, hai hàng lông mày Vu Xạ nhíu lại càng lúc càng sát, cơ hồ gần như dán lại một chỗ. Hắn đi khắp nơi đều nghe được cái tên "Sở Nam" này, không chỉ là tu vi tương đối thấp, ngay cả Võ Tổ còn chưa tới, đồng thời hắn còn biết được Sở Nam hiện đang ở ngay Thiên Võ điện, nhưng hắn không có lập tức chạy tới mà trái lại còn tìm một nơi vắng vẻ mà bắt đầu khôi phục lại thực lực của mình, hắn tự nhủ:

- Ngươi lấy đi đồ vật giúp ta đột phá, vậy ngươi liền trở thành đá mài đao cho ta đột phá đi a!

Ngoài ra, còn rất nhiều võ giả trên Thiên Võ đại lục, những võ giả này không có đi tầm bảo, cũng không có đi Thiên Võ điện mà chỉ phân bố tại các nơi thu thập lấy hết thảy tin tức có liên quan tới Sở Nam...

Thiên Võ điện, đã năm tháng qua đi.

Sở Nam đã bước qua tuổi ba mươi mốt, ngày hắn vừa tròn ba mươi mốt mười ngàn chín trăm kiện pháp bảo kia đã biến thành chín vạn sáu ngàn kiện Pháp khí, sau đó Sở Nam bắt đầu luyện chế tới pháp bảo phẩm giai Linh khí.

Năm tháng này, vẫn không có một ai tới Thiên Võ điện quấy rối, Chiến Thần thường xuyên ra ngoài kia đã mang về chút tin tức, thời điểm hắn ra ngoài chứng kiến võ giả đến từ bên ngoài càng lúc càng ít đi, nhưng mà bọn hắn không có ly khai hẳn Thiên Võ đại lục.

Đối với tin tức này tất cả mọi người đều không đoán được là chuyện gì, sau khi Điện chủ triệu tập mọi người lại thương nghị một phen Hành Giả liền chuẩn bị tự thân ra ngoài tra xét một lần, lúc rời đi còn dặn dò Sở Nam nắm chặt thời gian tu luyện, tranh thủ tại Chư Thiên bỉ tái nhất phi trùng thiên.

Lúc này, cách Chư Thiên bỉ tái chỉ còn có hai năm thời gian!

Ngày hôm nay, Sở Nam đang một đả thiết đột nhiên toàn thân giật mình một cái, vội vàng hướng linh hồn nhìn lại!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play