Cho dù thần niệm của thần thông quảng đại thế nào cũng không thể ngờ Sở Nam lại vốn là người kinh mạch đứt đoạn, càng không ngờ cuối cùng hắn mất kinh mạch rồi lại tự tạo ra còn tự tạo cho mình cái gọi là huyệt vị kia.

Cái hốc mắt không biết, nếu không phải khi Sở Nam độ Thủy Kiếp tái tạo cơ thể, đột nhiên có ý tượng, đã mở ra trận điểm mượn Tinh Thần Trận phát huy uy lực, thì bay gi nó sẽ thấy toàn thân Sở Nam không có lấy một huyệt đạo nào.

Sở Nam tiếp xúc với huyệt vị không nhiều, cũng chỉ khi lên Thượng Thiên Tông khi chúng nghe về những thứ như huyệt vị, còn muốn hủy huyệt vị để giết hắn, nhưng không ngờ Sở Nam lại vốn dĩ không có, còn dựa vào sự phán đoán sai lầm của Tân Nhất Chân cuối cùng thoát được khỏi Thiên Nhất Sơn.

- Nói!

- Ngươi bảo là ta phải nói sao?

- Ngươi không nói?

- Nói rồi ngươi dám nghe sao?

Sở Nam kéo dài thời gian, hắn giảm dần tốc độ của Âm Dương Ngư, tích lũy chút sức mạnh ít ỏi. Sau khi Ngũ Hành Nguyên Dịch bị buộc phải dừng lại thì cũng mất đi công năng, ngay ngọn cây nhỏ kia cũng héo rũ ở một bên.

Cái hốc mắt thấy Sở Nam như vậy, coi thường nói:

- Không nói cũng không sao, đợi khi ta khống chế được cơ thể ngươi rồi, xâm nhập ý thức của ngươi trồng ý niệm, hấp thụ làm dưỡng liệu, rồi mọi chuyện thế nào thì ta cũng sẽ rõ thôi.

Những lời này khiến Sở Nam vô cùng chấn kinh:

- Niệm chủng, trồng ý niệm? Là thế nào?

Sở Nam cảm giác mình thật vô tri, chẳng biết gì cả.

Cái hốc mắt nói xong thì công thế càng thêm ác liệt. Cảm giác bị vùi lấp đã qua mũi, ngập đến mắt, vài giây sau cả người Sở Nam chìm nghỉm, chỉ còn tâm thần là chưa bị vùi lấp, hắn vẫn cố gắng giữ vững tâm thần.

Trong đan điền, Âm Dương Ngư gần như dừng lại rồi.

Cũng chính lúc đó, thân thể Sở Nam bay lên, máu trong huyết tuyến vẫn không ngừng chảy vào cơ thể hắn, từ chỗ cúa Sở Nam cho đến vị trí trung tâm đầm nước chỉ vài giây là tới.

Thế nhưng quá trình đó lúc này lại vô cùng chậm chạp. Sở Nam đang phải trải qua một sự thống khổ vô cùng thận. Nó không phải đến từ nhục thể mà đến từ ý thức, sự đau đớn về tâm thần còn mãnh liệt hơn từ nhục thể hàng nghìn hàng vạn lần, hơn vô số lần so với tất cả sự thống khổ Sở Nam đã từng gặp trên con đường tu luyện võ đạo cộng lại!

Nhưng vào khoảnh khắc bay lên đó, trong lòng Sở Nam lại dấy lên một niềm vui mừng. Đương nhiên sự vui mừng đó được kìm nén sâu trong tim, không có chút dao động nào. Nếu không, chỉ cần xảy ra chút sai sót là không lừa được cái hốc mắt kia, cơ hội của hắn sẽ mất, kế hoạch sẽ sụp đổ!

Có điều, trong đó còn một mắt xích quan trọng, đó là ý thức không được bị vùi lấp, nếu không thì đừng nói đến việc gì khác nữa. Sở Nam nghĩ đến ý nghĩa của việc hắn tu luyện, nghĩ đến sự bảo vệ của hắn, lời hứa của hắn, giữ vững tâm thần không cho ý thức hôn mê!

Quá trình này dường như kéo dài vô tận.

Cuối cùng Sở Nam ra đến trung tâm đầm nước, cái hốc mắt định đâm thẳng vào giữa trán Sở Nam, dường như muốn tiến hành cái gọi là trồng ý niệm vào con mắt thứ ba của hắn.

Khi cái hốc mắt chỉ còn cách trán Sở Nam một thước, khi chỉ một chút xíu nữa là chạm tới thì sức mạnh Sở Nam đã tích tụ từ lâu đột nhiên bạo phát, Âm Dương Ngư bỗng điên cuồng xoay chuyển, một luồng năng lượng mở ra một con đường trong sức mạnh và huyết dịch chảy thẳng vào cánh tay phải!

Cái hốc mắt quả thực bất phàm, vào khoảnh hắc một luồng năng lượng đột phá thì nó đã phát giác. Nó phẫn nộ, vì con kiến nó không coi ra gì lại phản kích được. Với nó, phản kích cũng chẳng là gì, quan trọng là con kiến đó lại một lần nữa trêu đùa nó, còn khó chịu hơn là tát thẳng vào mặt!

Nó là nhân vật thế nào, sao có thể liên tiếp bị chơi xỏ như vậy được?

Lập tức, sức mạnh và huyết dịch trong đan điền lại nổi sóng, hung hăng đánh lên Âm Dương Ngư khiến chúng lắc lư không ngừng, cảm giác như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.

Nhưng năng lượng của Sở Nam đã tới, trong một giây thời cơ này hắn đã lấy được con mắt mà người trong núi cho.

Lúc ấy, hốc mắt kia càng lạnh lùng nói:

- Sau khi ta lấy ký ức, ta sẽ để lại cho ngươi chút tỉnh táo cho ngươi chứng kiến người thân, người yêu của ngươi, từng người một chết trong tay ngươi!

- Chết đi!

Sở Nam chửi, cùng lúc đó hắn nhét con mắt kia vào cái hốc mắt rồi gầm lên:

- Giết người thân, người yêu của ta, ngươi cứ mơ đi! Lão tử dù có phải nổ tan tành sạch sẽ cũng không cho ngươi cơ hội!

Con mắt vừa nhét vào hốc mắt thì huyết quang lập tức biến mất.

Huyết quang vừa mất đi, một loạt phản ứng liên hoàn xảy ra, sức mạnh và huyết dịch ngoại lai đều không chui vào cơ thể Sở Nam nữa, sức mạnh áp chết Ngũ Hành Nguyên Dịch của Sở Nam cũng thả lỏng hơn một nửa. Âm Dương Ngư bắt đầu xoay chuyển, Sở Nam cũng dần điều khiển được cơ thể.

- Quả nhiên hữu dụng!

- Ngươi có con mắt đó?

Cái hốc mắt thật sự kinh ngạc, ngữ khí đã không còn lãnh đạm như trước, hơn nữa, Sở Nam còn nhìn thấy rõ ràng nó muốn đẩy con mắt kia ra, nhưng con mắt như đã mọc rễ, căn bản không thể đẩy ra được.

Thấy vậy, có gì mà Sở Nam không hiểu nữa. Hốc mắt và con mắt kia vốn là một chỉnh thể, nhưng không biết có biến cố gì mà một cái ở trong Tỏa Hải Không Bình, một ở Đồ Đằng Đại Lục.

Sở Nam lại nghĩ đến “niệm chủng”.

- Ngươi có con mắt này ở đâu

Ngữ khí của hốc mắt vẫn đầy kinh ngạc như vậy, nhưng Sở Nam không quan tâm, hắn chỉ muốn loại bỏ hạt niệm chủng kia, sức mạnh cuồng bạo dâng lên hai tay, hắn muốn nhân cơ hội này bóp nát cái hốc mắt ấy đi.

Nhưng hắn không bắt được, cái hốc mắt đã xuyên qua máu thịt ra ngoài. Trong thời gian này tuy Sở Nam không thể khống chế cơ thể nhưng cơ thể có mức kiên cố của Tổ Bảo vẫn không hề thay đổi.

Có điều, thân thể cường hãn như vậy nhưng vẫn bị hốc mắt xuyên qua.

- Quả thật ngươi đã khiến ta kinh ngạc không ít. Nhưng ngươi tưởng một con mắt đó có thể thay đổi vận mệnh của ngươi sao? Ta cho ngươi hay, không thể! Việc ta đã muốn làm thì không ai có thể thay đổi.

Hốc mắt nói câu đó xong, lập tức chui vào trán Sở Nam.

Sở Nam cảm nhận được ý thức của mình đang bị xâm thực, dường như nó đang nuốt mất ý thức của hắn. Sở Nam nhớ tới lời hốc mắt nói trước đó, gầm lên:

- Cút ra đây cho lão tử! Ngươi muốn nuốt ý thức của ta. Không được! Ngươi không được!

Sở Nam giơ tay lên đánh lên trán.

Đồng thời hắn nhớ tới số xương kia, con mắt và xương, Lâm Động từng đoán hai cái thuộc cùng một thể. Bây giờ con mắt pát huy tác dụng, vậy cái xương kia liệu có thể không?[/CHARGE][/HIDE]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play