Bách Uyên Tùng Lâm mặc dù nguy hiểm, thế nhưng Tử Mộng Nhân cũng không thèm để ý chút nào, chỉ có Thiết Thương Hùng là khổ không thể tả.
Trong mắt Thiết Thương Hùng, hấp lực của Sở Nam khiến nó cảm thấy vô cùng khủng bố, thế nhưng vẻ mặt tươi cười của nữ hài kia lại càng khủng bố hơn, nó muốn ăn thịt nướng, thế nhưng lại không biết cách dùng đũa để ăn thịt.
Vì thế, mặc dù đã nhiều ngày như vậy, nhưng Thiết Thương Hùng chỉ có thể ăn trái cây.
Thiết Thương Hùng rơi lệ, nó hoàn toàn có thể bỏ đi, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại không đi, vẫn muốn theo đám người Sở Nam, đôi mắt gấu của nó vẫn luôn nhìn chằm chằm Sở Nam.
Những ngày này, mặc dù bọn người Sở Nam gặp không ít ma thú khác, thế nhưng sau khi Tử Mộng Nhân hô một tiếng “Gấu xuất kích”, Thiết Thương Hùng chỉ có thể hù dọa cho đám Ma thú cấp thấp sợ đến mức giải tán ngay lập tức.
Bởi vậy, Thiết Thương Hùng ăn trái cây đã trở thành kẻ mở đường tiên phong.
Hai người thủ hạ của Thu Tiểu Mạch nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng cũng thầm nghĩ:
- Có thể kết giao với một người như vậy, cho dù có lấy ra Băng Long Thiêu và Lưu Ly Quang thạch cũng đáng.
Mà lúc Thu Tiểu Mạch nói chuyện với Sở Nam thì trong lời nói cũng tràn đầy bội phục.
Ngày hôm nay, Thu Tiểu Mạch lấy ra một tấm da thú, tìm phương hướng đầm lầy độc vụ, sau đó chỉ một con đường, Tử Mộng Nhân đang muốn đi về phía hướng đó, thế nhưng lúc Tử Mộng Nhân vừa bước được một bước, chợt nghe Sở Nam nói:
- Mộng Nhân, quay lại.
- Đồ ngốc, làm sao vậy?
- Có biến.
Tử Mộng Nhân không hề hoài nghi phán đoán của Sở Nam, trước hết trở lại bên cạnh Sở Nam, hơn nữa cũng gọi Thiết Thương Hùng trở về bên người.
Thu Tiểu Mạch cũng đứng bên cạnh Sở Nam, ngưng thần cảnh giới.
- Đồ ngốc, ngươi phát hiện ra gì vậy?
- Ta nghe thấy có âm thanh ong ong kỳ quái.
- Tiếng ong ong?
Tử Mộng Nhân vừa dứt lời, bên tai nàng cũng truyền đến từng đợt “Ong… ong… ong….”
Tiếp đó liền nhìn thấy một đám chi chít côn trùng, mỗi con chừng nắm tay bay thẳng về phía bọn họ.
Thu Tiểu Mạch biến sắc, hét lớn:
- Độc Vĩ Phi Nghĩ (kiến bay)!
- Thiếu tộc trưởng, người mau chạy, để hai người chúng ta chống đỡ.
Hai người thủ hạ của Thu Tiểu Mạch vội vàng nói, sau đó bảo hộ Thu Tiểu Mạch đằng sau lưng, suy nghĩ đầu tiên của Thu Tiểu Mạch đó là xoay người bỏ chạy, gặp phải Độc Vĩ Phi Nghĩ, chính là thập tử nhất sinh.
Thế nhưng Thu Tiểu Mạch lại hét:
- Ta không đi!
- Thiếu tộc trưởng, hai người chúng ta chết không có gì đáng tiếc….
- Lúc đi hơn mười người, bây giờ chỉ còn lại ba người chúng ta, ta còn mặt mũi nào sống sót một mình?
Lúc Thu Tiểu Mạch nói những lời này thì âm thanh trở nên vô cùng kiên quyết, đến khi hắn nhìn thấy Sở Nam vẫn không nhúc nhích thì hoảng loạn trong lòng đột nhiên trở nên bình tĩnh lại.
Thu Tiểu Mạch không đi, Thiết Thương Hùng trái lại lập tức xoay người bỏ chạy, Sở Nam mặc dù không biết Độc Vĩ Phi Nghĩ là cái gì, nhưng nhìn thấy Thiết Thương Hùng là Ma thú cấp sáu cũng bị dọa phải bỏ chạy thì mơ hồ biết được Độc Vĩ Phi Nghĩ này chắc chắn lợi hại.
Trong lòng Tử Mộng Nhân vốn rất sợ, thế nhưng lúc ở bên cạnh mtn thì trong lòng lại trở nên bình tĩnh, quát lớn:
- Gấu, ngươi chạy đi, ta sẽ không nướng thịt cho ngươi ăn nữa!
Thiết Thương Hùng đã từng chịu thiệt thòi bởi Độc Vĩ Phi Nghĩ, cho dù là thân cứng da thô như nó cũng không ngăn được độc châm trên mông của Độc Vĩ Phi Nghĩ, bởi vậy nó nào còn chú ý đến cái gì mà thịt nướng với thịt sống, chỉ một lòng muốn chạy trốn khỏi nơi này.
Nhưng đúng lúc này, thanh âm lạnh lùng của Sở Nam chợt truyền đến, chỉ là một câu không nhiều lắm, vẻn vẹn hai chữ “Trở về!”
Hai chữ này vừa rơi vào lỗ tai Thiết Thương Hùng, thân thể Thiết Thương Hùng lập tức giật mạnh một cái, sau đó rất nghe lời quay lại bên cạnh Sở Nam, hiển nhiên còn bị Tử Mộng Nhân hung hăng mắng một trận:
- Con gấu khốn kiếp, ngươi không chỉ đần độn mà còn là một con gấu nhát gan….
Thế nhưng vẻ mặt của Thiết Thương Hùng cũng không có chút xấu hổ nào, chỉ có lo lắng và sợ hãi.
Tốc độ của Độc Vĩ Phi Nghĩ rất nhanh, trong nháy mắt chỉ còn cách đám người Sở Nam 3m.
Cũng đúng lúc này, Sở Nam đeo Hỗn Nguyên Ban Chỉ lên, đưa một ít nguyên lực vào, một màn quang mạc lóe lên, đem năm người một thú bao bọc vào bên trong.
Quang mạc vừa dựng lên thì đám Độc Vĩ Phi Nghĩ cũng công tới, thế nhưng tất cả bọn chúng đều bị ngăn cản, không tiến thêm được chút nào, âm thanh ong ong cũng trở nên hỗn loạn.
- Hỗn Nguyên Ban Chỉ mà sư phụ lưu lại thật lợi hại, không chỉ triệt tiêu Dị hỏa, nguyên lực, lực lượng, mà còn có thể ngăn cản đám Ma thú ở bên ngoài.
Trong lòng Sở Nam thầm cảm thán.
Mà Thu Tiểu Mạch nhìn thấy màn quang mạc kỳ dị này thì trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, thầm nghĩ:
- Không ngờ Lâm đại ca lại có bảo bối như vậy.
Đám Độc Vĩ Phi Nghĩ phân tán ra, bao trùng khắp quang mạc, âm thanh ong ong vang lên không ngừng, Sở Nam chợt hỏi:
- Độc Vĩ Phi Nghĩ, có lại lịch gì?
- Ta cũng không biết.
Tử Mộng Nhân cũng không biết Độc Vĩ Phi Nghĩ này có lai lịch như thế nào, Thu Tiểu Mạch lập tức lên tiếng:
- Lâm đại ca, đám Độc Vĩ Phi Nghĩ này phần lớn đều là Ma thú cấp ba, hàm răng của bọn chúng có thể cắn nát đá tảng, mà quan trọng nhất chính là phần đuôi của Độc Vĩ Phi Nghĩ, ở đó có một cái độc châm, độc tính vô cùng mạnh, nếu như bị chích trúng, nhẹ thì hôn mê, nặng thì tử vong, bởi vì hành động theo quần thể cho nên người trong Bách Uyên Tùng Lâm đều sợ gặp phải Độc Vĩ Phi Nghĩ, bởi vì nếu gặp thì trên cơ bản chẳng khác gì cầm chắc cái chết.
- Lâm công tử, lão nô đã tận mắt thấy một đám Độc Vĩ Phi Nghĩ công kích hai võ giả có tu vi Võ Tướng, Độc Vĩ Phi Nghĩ vây quanh hai người nọ, đồng loạt tấn công, không đến một phút sau thì đám Độc Vĩ Phi Nghĩ bay đi, mà hai người kia chỉ còn lại một bộ xương trắng.
Một thủ hạ của Thu Tiểu Mạch lập tức lên tiếng.
- A Mãn thúc nói không sai, vì thế cho nên chúng ta tình nguyện gặp Thiết Thương Hùng còn hơn gặp phải đám Độc Vĩ Phi Nghĩ này.
Thu Tiểu Mạch nói xong thì bái Sở Nam một cái, nói:
- Lâm đại ca, ta lại thiếu ngươi một mạng rồi.
- Ta nếu như đáp ứng ngươi thì sẽ làm tận lực.
Sở Nam nói xong lại hỏi:
- Độc Vĩ Phi Nghĩ đến tột cùng độc như thế nào? So với Thiên Niên Tử Kim Thiềm Thừ thì bên nào độc hơn?
- Độc của bọn Độc Vĩ Phi Nghĩ này mặc dù lợi hại, nhưng so với Thiên Niên Tử Kim Thiềm Thừ thì vẫn kém hơn không ít.
Người vừa nói chuyện lại lên tiếng, trong mắt lóe lên thần sắc nghi hoặc.
Nghe được đáp án này, Sở Nam liền cười một cách tự tin, Hỗn Nguyên Ban Chỉ mặc dù rất mạnh, thế nhưng phải có nguyên lực khổng lồ duy trì, nếu như nguyên lực khô cạn thì có lợi hại hơn cũng vô dụng. Nhưng độc của đám Độc Vĩ Phi Nghĩ này không bằng Thiên Niên Tử Kim Thiềm Thừ, Sở Nam tất nhiên không sợ hãi, điều duy nhất hắn lo lắng là nếu như hắn bước ra ngoài thì quang mạc phòng ngự cũng sẽ biến mất, Mộng Nhân phải làm sao bây giờ?
- Các ngươi có gì có thể ngăn cản được Độc Vĩ Phi Nghĩ không?
- Không có.
Thu Tiểu Mạch sau khi trả lời lại hỏi:
- Lâm đại ca, làm sao vậy?
- Độc Vĩ Phi Nghĩ có thể công kích dưới nước không?
- Không thể.
- Tốt lắm, tìm một nơi có nước, các người hãy lặn xuống dưới nước.
- Đồ ngốc, ngươi muốn làm gì?
- Ta muốn xem đám Độc Vĩ Phi Nghĩ này.
Sở Nam vừa nói ra lời này thì cả đám đều ngây người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT