Rót thời gian năm tức (hơi thở) vẫn chưa đầy, Tôn Long Vũ thần không khỏi kinh ngạc. Tuy rằng chỉ có năm tức, nhưng trong tời gian đó pháp tắc chi thủy hắn rót ra đủ đầy một hồ nước rộng trăm mét, sâu hai mươi mét!

Tuy nhiên vẫn chưa đổ đầy nửa cái giếng trước mặt.

Tôn Long Vũ thần biết rõ phía trước bố trận, biết giếng nước này khẳng định có vấn đề, nhưng không ngờ vấn đề lớn tới vậy!

Trên đài cao, Thiết Thương hùng hưng phấn nói:

- Lão đại, ta thắng rồi.

- Đúng vậy, thân thể của hắn là của ngươi, nhưng hiện giờ ngươi muốn ăn hắn, ta không làm được.

Sở Nam nói thẳng, Thiết Thương hùng gật đầu sâu, nhếch mép cười:

- Lão đại, ta có thể chờ!

Cuộc đối thoại rơi vào trong tai Tôn Long Vũ thần, hắn lập tức nổi bảo, nhưng sau đó lại đè nén xuống, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Sở Nam đang tươi cười, hừ lạnh một tiếng, pháp tắc chi thủy không ngừng chảy vào miệng giếng kia!

Một tức, ba tức, bảy tức…

Trong nháy mắt, thời gian chín tức trôi qua, miệng giếng kia vẫn không đầy nước. Lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy không ổn, Tôn Long Vũ thần rơi vào cục diện khó xử, nhưng giờ đâm lao đành phải theo lao.

Tiếp tục quán chú không biết cần bao nhiêu thời gian?

Về phần đình chỉ quán chú, ý nghĩ này vừa lóe lên lại bị Tôn Long Vũ thần đè nén xuống. Nếu dừng, không chỉ đối phương quét mặt mà là hắn tự tát vào mặt mình, huống hồ đổi trận tài cũng cần quán chú đầy bốn giếng pháp tắc chi thủy.

Cân nhắc xong, sắc mặt Tôn Long vr không chút thay đổi, quy tắc chi thủy lại tiếp tục tuôn ra, nhưng giờ không từ tốn như trước, không thể gọi là quán chú mà phải gọi là công kích, oanh kích!

Quả thật, hắn coi giếng nước như là địch nhân, tấn công muốn hủy diệt!

Tông Long Vũ thần nghĩ rất đơn giản, rót không đầy vậy thì hủy diệt, trong lòng Tôn Long Vũ thần đã chuẩn bị kỹ.

- Không phải ta rót không đầy, mà là do giếng của ngươi không chịu được!

Chỉ cần giếng bị hủy, Sở Nam ngây người, hắn lập tức tuôn những lời này ra.

Nhưng theo thời gian trôi qua, sắc mặt Tôn Long Vũ thần ngày càng trở lên khó coi, bởi vì dưới sự công kích cuồng mãnh của hắn, miệng giếng kia vẫn không bị hủy!

- Sao có thể như vậy? Tuy rằng pháp tắc chi thủy có lực công kích yếu nhất trong Ngũ Hành, nhưng do chính tay ta thi triển ra tuyệt đối có thể phá hủy miệng giếng này! Nhưng miệng giếng này…

Mặc kệ trong lòng kinh ngạc tới mức nào, giờ phút này Tôn Long Vũ thần ngoại trừ quán chú công kích thì không còn phương pháp nào khác.

Sở Nam lúc này vẫn nhàn nhạt cười, nhưng trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc. Trận pháp này gọi là Tích thủy trận và Tỉnh trận kết hợp bố trí, Tích thủy trận dung lượng rất lớn, nhưng cũng không lớn đến mức khiến Tôn Long Vũ thần toàn lực ra tay, quán chú trong thời gian dài như vậy vẫn không đổ đầy. Cách giải thích duy nhất chính là Tỉnh trận vây khốn thủy hồn mang một giọt tiên huyết.

- Huyền Thủy vực dung nhập thủy hồn, sức chiến đấu tăng mạnh, quá nửa là do nguyên nhân giọt máu kia. Tỉnh trận có thể vây khốn Thủy hồn, chứng tỏ sự bất phàm của Tỉnh trận.

Sở Nam thầm nghĩ, nhớ tới hình ảnh tất cả nước Thần lai thủy hồn sở hữu đều chảy vào trong Tỉnh trận.

Sở Nam nở nụ cười, truyền một đạo ý thức cho Thần lai thủy hồn:

- Ngươi chống đỡ nổi những pháp tắc chi thủy kia không?

Điều khiến Sở Nam cảm thấy ngoài ý muốn chính là Thần lai thủy hồn mừng rỡ vạn phần, giọt máu tươi kia nhảy nhót như điên, Sở Nam có một loại cảm giác là không phải Thần lai thủy hồn mừng rỡ mà là giọt máu tươi kia khiến thủy hồn mừng rỡ.

- Chớ có giở trò, hậu quả ngươi cũng biết.

Sở Nam cảnh cáo một câu, trong Ngũ Hành hồn, Thần lai thủy hồn là thứ khiến Sở Nam không yên lòng. Thủy hồn hiện tại được Ngũ Hành nguyên dịch tẩm bổ, so với lúc vừa xuất hiện mạnh hơn không ít. Nghe thấy Thủy hồn cam đoan, lại không chút dấu vết đem thủy hồn trên đài cao đánh xuống lòng đất, chui vào Tỉnh trận.

Nhất thời, Tôn Long Vũ thần chứng kiến pháp tắc chi thủy trong giếng nhanh chóng hạ thấp, vốn đầy non nửa nhưng giờ lại cạn tới đáy. Sở Nam đánh vào thủy hồn, tuy đã che dấu nhưng Tôn Long Vũ thần vẫn cảm giác được một chút, lại thấy pháp tắc chi thủy vô cớ hạ thấp, biết kế hoạch phá giếng không thành, quát lớn với Sở Nam:

- Ngươi đã giở trò!

- Chứng cớ!

Sở Nam lạnh lùng nói, trong mắt Tôn Long Vũ thần bắn ra sát cơ, hắn không tìm ra chứng cứ!

- Chính mình bổn sự không đủ, rót không đầy lại tìm lý do lý trấu! Ngươi rót không được, vậy xuất tài liệu ra cũng có thể, không giao tài liệu cũng được, có thể quay người rời đi, ta sẽ giúp ngươi xử lí chín người này!

Nghe Sở Nam nói câu này, Tôn Long Vũ thần rất muốn quay người rời khỏi, nhưng nghĩ tới vừa rồi bị đùa giỡn, lại nghĩ chư vị Vũ thánh đang tràn ngập kỳ vọng nhìn hắn khiến Tôn Long Vũ thần không thể quay bước!

- Ta không tin!

Tôn Long Vũ thần nhìn chằm chằm vòa giếng nước, dùng toàn lực công kích, nhưng bất luận hắn đánh vào bao nhiêu pháp tắc chi thủy đều không làm được trò trống gì, mặc dù sử dụng bí pháp, khiến pháp tắc chi thủy tiến vào liền nổ tung cũng không hủy diệt được.

Một phút đồng hồ, trọn vẹn một phút đồng hồ, giếng nước vấn như vậy, không đầy, không bị hủy diệt!

Lúc này Tôn Long Vũ thần hận nhất không phải Sở Nam mà là lão Ngũ, nếu không phải hắn chọc giận tiểu tử này, chỉ cần ném ra chín kiện trận tài là có thể cứu người, đâu phải phiền toái như bây giờ.

- Lấy ra trận tài, có thể đổi mấy tên.

Giọng Sở Nam nhàn nhạt truyền ra, ánh mắt Tôn Long Vũ thần lạnh như băng.

Xa xa, Thiên Dương Vũ thần nói:

- Cực tiên, ta cá là hắn đổi, ngươi có đánh cuộc hay không?

- Không đổ!

Cực tiên Vũ thần tuy nhiên cảm thấy với tính cách của Tôn Long Vũ thần tuyệt đối không để một tên hậu bối bắt nạt, nhưng nàng vẫn kiên quyết nói vậy. Thiên Dương Vũ thần giống như không hề nghe thấy, nói:

- Lần này không đánh bạc Cực tiên phất trần, đánh bạc một giọt tinh huyết của ngươi!

- Một giọt tinh huyết?

- Đúng vậy, ngươi thắng ta giao Thiên Dương kiếm cho ngươi, ngươi thua thì giao một giọt tinh huyết cho ta!

Cực tiên Vũ thần có phần dao động, dao động muốn đánh cuộc. Tinh huyết rất quan trọng, giao tinh huyết cho người khác mang tới nguy hiểm khó lường, nhưng nếu so với Thiên Dương kiếm thì đáng giá thử một phen. Đây không phải chỉ là vấn đề một thanh kiếm, nếu Thiên Dương Vũ thần không có Thiên Dương kiếm, thực lực nhất định hạ xuống không ít. Chỉ trong nháy mắt Cực tiên Vũ thần suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng không nhịn được lắc lắc đầu, nói:

- Không đánh cuộc!

Thiên Dương Vũ thần mặt không biểu tình, nói:

- Lúc nào muốn đánh cược thì nói cho ta biết!

- Thiên Dương tử hình như có vấn đề.

Cực tiên Vũ thần thầm nghĩ trong lòng, nhìn về phía xa xa:

- Tôn Long liệu có đáp ứng hay không?

Ở phía bên này, Tôn Long Vũ thần nhổ ra một chữ ‘tốt!’. Ngay lập tức, Tôn Long Vũ thần lấy ra mười bốn kiện trận tài, quay người nói với đại đệ tử:

- Đưa mười bốn kiện trận tài này qua, đổi bảy người trở về, mặt khác mang lão Thất và Thi Trần trở lại!

- Dạ, sư tôn!

Nam tử áo vàng chứng kiến ánh mắt Tôn Long Vũ thần lộ ra một đạo hào quang khác thường, hiện lên vẻ hung ác!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play