Hồng Hồ Nữ nhìn thoáng qua Sở Nam, trong đầu chợt hiện lên một hình ảnh, sau đó hỏi Văn Phiến Tử:

- Ta từ đâu đến?

- Vụ…

Văn Phiến Tử lập tức kinh hô, nhưng vừa thốt ra một chữ thì Văn Phiến Tử liền nuốt những chữ sau về, lại hỏi:

- Hắn cũng từ trong đó ra hay sao?

Hồng Hồ Nữ lắc đầu, lại khẽ gật đầu.

Đám người Văn Phiến Tử đều cảm thấy mơ hồ, hỏi:

- Là có ý gì?

Hồng Hồ Nữ lại không nói gì thêm, hướng bên ngoài cung điện mà đi, trong mắt Văn Phiến Tử hiện lên một tia âm lệ, nam tử đầu tóc rối bời quát:

- Hồng Hồ Nữ, ngươi muốn đi?

- Chẳng lẽ các ngươi còn muốn lưu ta lại?

Âm thanh Hồng Hồ Nữ lạnh như băng, Văn Phiến Tử cũng âm lãnh nói:

- Đại môn của Tinh Thần Cung không phải dễ tiến vào, lại càng không phải dễ đi ra.

Văn Phiến Tử vừa dứt lời, đại môn liền xuất hiện hai tên Võ Thánh cao cấp, Hồng Hồ Nữ hừ lạnh một tiếng, không chút sợ hãi, bước lên phía trước, lúc này, Sở Nam đã nhìn chán màn kịch trước mắt, mở miệng nói:

- Này này này, xem ta là không khí chắc?

Sở Nam không có điểm tên mà hô lên, nhưng Hồng Hồ Nữ quả thật dừng bước, quay lại nhìn Sở Nam, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, Thiên Nhiên nhìn thấy tia sợ hãi này, trong lòng càng thêm tò mò đối với lai lịch của Sở Nam, nàng thầm nghĩ:

- Hồng Hồ Nữ này mặc dù không che giấu tu vi, nhưng nhìn nàng căn bản không sợ hai tên Võ Thánh cao cấp kia, điều này nói rõ nàng hơn phân nửa có thực lực Võ Thánh đại viên mãn, thực lực của nàng như vậy mà lại sợ Sở Nam sao? Trong này chắc chắn có ẩn tình.

Ánh mắt Tiểu Nê Thu cũng có vẻ nghi hoặc.

Đồng dạng, Sở Nam cũng nhìn thấy tia sợ hãi đó, trong lòng càng thêm nghi hoặc, lẩm bẩm:

- Ta rõ ràng không biết nàng, nàng ta tại sao lại sợ ta? Hơn nữa, tại Nam Xuyên châu này, còn ai có thể nhận ra ta được?

Đột nhiên, trong đầu Sở Nam lóe lên chữ “Vụ” được thốt ra từ trong miệng Văn Phiến Tử, đang định suy nghĩ tiếp thì Hồng Hồ Nữ đã khom người nói:

- Nếu biết là các hạ thì ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào vũng nước đục này, Hồng Hồ Nữ tại đây tạ lỗi, lập tức rời đi, tuyệt không đối đầu cùng các hạ.

Tia âm lệ trong mắt Văn Phiến Tử càng đậm, nhưng không xen vào, chỉ đánh giá Sở Nam từ trên xuống dưới, Sở Nam cười nói:

- Bắt người của ta, cướp đồ của ta, chỉ xin lỗi một tiếng thì xong sao?

Hồng Hồ Nữ không phẫn nộ, chỉ áy náy nói:

- Các hạ muốn thế nào?

- Không nghe thấy ta vừa rồi nói gì sao?

- Vừa rồi?

Hồng Hồ Nữ chau mày, sau đó lẩm bẩm:

- Đánh cướp?

- Tất nhiên là đánh cướp rồi!

Hồng Hồ Nữ tự ngẫm một chút, sau đó lấy ra một chiếc hộp ngọc trong suốt, đám người Hồng Hồ Nữ nhìn thấy linh thảo trong chiếc hộp ngọc kia, không hẹn mà trong mắt đều lóe lên vẻ tham lam, Hồng Hồ Nữ nói:

- Đây chính là Bích Phù Vân Mị Chi, ăn vào có thể gia tăng thần niệm, gia tăng bao nhiêu thì còn phải xem tình huống của đại nhân! Linh thảo này của ta dùng để giải trừ hiểu lầm, không biết ý các hạ thế nào?

Sở Nam nhìn thấy ánh mắt tham lam của đám người Văn Phiến Tử liền biết linh thảo này bất phàm, bây giờ lại nghe nói nó có thể tăng thần niệm, Sở Nam không chút che dấu lộ ra nụ cười trên mặt, trong lòng thầm nghĩ:

- Bích Phù Vân Mị Chi, một linh thảo thật tốt, giống như là đặc biệt chuẩn bị cho ta vậy.

Nghĩ thì nghĩ vậy, đang lúc Hồng Hồ Nữ nhìn thấy nụ cười trên mặt của Sở Nam, vừa thở phào một hơi lại trông thấy Sở Nam lắc đầu, Sở Nam tiếp tục nói:

- Ta không phải đến để ăn xin, ta tới để cướp, ngươi cảm thấy ăn cướp thì một cọng cỏ nát là đủ sao?

- Ngươi…

Hồng Hồ Nữ muốn tức giận, nhưng sau khi hét lên một tiếng lại đem lửa giận đè xuống, sau đó lấy ra một hạt châu sáng lấp lánh, nói:

- Địa Nguyệt châu, có thể khiến thân thể cường đại hơn! Gia tăng lực lượng, đối với các võ giả mà nói, diệu dụng vô cùng.

- Địa Nguyệt châu này lại càng thích hợp với thân thể của ta, xem ra, cho dù ngươi có dốc toàn lực cũng không thể thả ngươi được, phải bắt ngươi lại, lúc đó không phải chỉ có một gốc Bích Phù Vân Mị Chi hay một khỏa Địa Nguyệt châu, mà là rất nhiều…

Trong lòng Sở Nam hạ quyết tâm, đồng thời vẫn lắc đầu, trên mặt Hồng Hồ Nữ lộ vẻ nghiêm túc, nói:

- Các hạ, đến cùng như thế nào mới buông tha ta?

- Đánh cướp, không chỉ muốn cướp tiền mà còn phải cướp người! Chỉ cần ngươi biến thành người của ta, ta tất nhiên sẽ buông tha cho ngươi.

- Ngươi là đang bức ta?

- Ta chỉ đang cướp mà thôi.

- Nếu ta cùng bọn họ liên thủ, mượn Tinh Thần cung này, ngươi cũng không nhất định có thể sống sót rời khỏi đây, Hồng Hồ Nữ nói ra những lời này cũng chính là những lời mà Văn Phiến Tử muốn nghe thấy nhất, hắn còn không đợi Sở Nam trả lời thì đã nói:

- Không sai, chỉ cần chúng ta liên thủ, ngươi muốn có thứ gì thì sẽ có được thứ đấy, còn có thể nhân cơ hội này loại trừ một đại uy hiếp, tại sao lại không làm chứ?

Đúng lúc này, Tiểu Nê Thu thoáng cái nhảy dựng lên, hét:

- Ta biết nàng ta là ai rồi, nàng là…

Lời còn chưa dứt, Hồng Hồ Nữ trừng mắt nhìn hắn một cái, Tiểu Nê Thu nhất thời không thốt ra được chữ nào.

Tiểu Nê Thu mặc dù không nói tiếp, nhưng Sở Nam đã biết được một chút, sau đó lại nói với Hồng Hồ Nữ:

- Ngươi không đối phó ta nổi!

- Vì sao?

- Vì ngươi không dám!

Sở Nam nói xong, lấy ra khối ngọc bội Tổ Bảo, đồng tử Hồng Hồ Nữ lập tức co rút, lại nghe Sở Nam quát khẽ một tiếng:

- Bạo!

Hồng Hồ Nữ theo phản xạ có điều kiện muốn tránh ra, nhưng nhìn thấy nụ cười giảo hoạt trên mặt hắn, liền biết Sở Nam đang đùa giỡn mình, trong lòng nhất thời thở phào, mặt đầy nộ khí, Sở Nam thấy vậy liền nói:

- Bây giờ chỉ giả vờ bạo, lát nữa thì cũng không nhất định.

Văn Phiến Tử nhìn thấy khối ngọc bội trong tay Sở Nam, lại nhìn phản ứng của Hồng Hồ Nữ, vẫn không hiểu ngọc bội kia có gì bất phàm, nói:

- Đem ngọc bội trong tay ngươi và hắc sắc lệnh bài giao ra, ta thả người của ngươi, đồng thời để ngươi bình an rời khỏi Tinh Thần cung.

- Câm miệng!

Sở Nam quát lạnh một tiếng.

Văn Phiến Tử khẽ giật mình, quát:

- Ngươi…

- Vội cái gì, còn chưa đến lượt ngươi cướp đâu, đứng qua một bên đi!

Sau khi nghiêm giọng quát xong, Sở Nam lại nhìn Hồng Hồ Nữ, hỏi:

- Ngươi lựa chọn như thế nào?

Hồng Hồ Nữ tất nhiên không phải dễ dàng khuất phục, nàng nhìn chằm chằm Sở Nam, nói:

- Muốn cướp ta thì phải xuất ra đủ thực lực! Nếu như người kích bạo trong Tinh Thần cung này, ngươi nhất định cũng sẽ tử vong!

- Nói cách khác, ngươi lựa chọn phản kháng?

- Đây là do ngươi bức ta thôi!

Hồng Hồ Nữ lui trở về, Sở Nam cũng không chán nản, quay đầu nói với đám người Văn Phiến Tử:

- Các ngươi cũng muốn phản kháng?

- Phản kháng? Tiểu tử, hôm nay nhất định phải chơi chết ngươi!

Nam tử đầu tóc rối bời cười dữ tợn nói, nam tử đầu trọc quát:

- Động thủ!

Cùng lúc đó, cây quạt trong tay Văn Phiến Tử gập lại, Tinh Thần cung chấn động, đám người Văn Phiến Tử biến mất, hai tên Võ Thánh cao cấp canh giữ ở cổng ra vào cũng biến mất, ngay cả cung điện cũng biến mất.

Đám người Sở Nam, Thiên Nhiên đều rơi vào trong bóng tối, trên đỉnh đầu là một mảnh tinh không, quét mắt nhìn chỉ thấy quần tinh lấp lánh, tuy nhiên, bên trong quần tinh lại có 24 ngôi sao vô cùng bắt mắt, không giống bình thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play