Diệp Chính Phi xuất ra một kiện pháp bảo phòng ngự, cũng bị tạc đến khí huyết nhộn nhạo. Thế nhưng, trong mắt Diệp Chính Phi lại tràn đầy khiếp sợ, bởi vì hắn nhìn thấy lúc uy năng ập đến Sở Nam thì Sở Nam lại không dùng bất kỳ pháp bảo gì, ngay cả quang quyển phòng ngự, nguyên lực hộ tráo, Võ Tôn chi "Vực" đều không có, chỉ dùng thân thể ngăn cản.

- Đây là Thần Khí kích bạo, cho dù vị trí hắn đứng có là vị trí uy năng yếu nhất thì cũng không phải là uy năng mà thân thể có thể ngăn cản được…

Diệp Chính Phi nhìn thấy cảnh này, lại càng không dám động, hắn càng thêm tin chắc Sở Nam có tu vi cao thâm, tu vi Võ Tôn cao cấp triển lộ ra trước mắt nhất định là giả dối, là giả dối trăm phần trăm, trong lòng thầm nghĩ:

- Hắn đến cùng là ai? Trước kia tại sao chưa từng nghe nói qua…

Sương mù tản đi, tại nơi Liệt Địa Kiếm bạo tạc, những Võ Thánh xung quanh đó, mỗi người đều chật vật đến cực điểm, Sở Nam nhìn chằm chằm một tên Võ Thánh cao cấp, nói:

- Ngươi vẫn còn một hơi thở, có muốn qua đây không?

Có ví dụ của La Võ Thánh trước mắt, tên Võ Thánh cao cấp này nào dám có nửa phần do dự, cẩn thận bước từng bước đến trước mặt Sở Nam, Sở Nam chỉ vào Long Thành Vũ rồi nói:

- Dùng "Pháp tắc" của ngươi công kích hắn, hãy nhớ, công kích phải sát gần bộ vị trí mạng của hắn, thế nhưng, ngàn vạn lần không được làm hắn chết, bởi vì nếu hắn chết thì ngươi cũng sẽ chết.

Tên Võ Thánh cao cấp mang theo sợ hãi khẽ gật đầu, hướng về phía Long Thành Vũ phát động công kích, Long Thành Vũ lập tức thổ huyết, phát ra tiếng hét thảm thiết, sau đó, Sở Nam còn gọi thêm vài người đến lưu lại thương tích cho Long Thành Vũ, trong số những người này, có người của Diệp Chính Phi, còn có người của bốn đại thượng quốc.

Diệp Chính Phi không phải là không nghĩ đến việc để cho người của mình thừa cơ một kích giết chết Long Thành Vũ, nhưng cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi, hắn không muốn đem mạng của mình ra đánh cược, uy lực của tám kiện Thần Khí quả thật quá lớn.

Long Thành Vũ bị đánh đến bán thân bất toại, nhưng trên mặt lại vừa đau đớn vừa sung sướng, lúc Sở Nam phất tay để cho hắn rời đi, Long Thành Vũ mang theo vẻ mặt biết ơn, miệng thì cảm tạ không ngừng.

Thiên Quy nhìn thân ảnh Long Thành Vũ cho đến khi biến mất, đột nhiên nói:

- Tỷ phu, về sau, ta theo ngươi lặn lộn.

Lúc nói xong câu này, Thiên Quy lại cảm thấy có chút không ý tứ, hắn nhớ lúc đầu mình còn muốn đẩy Sở Nam vào chỗ chết, thậm chí còn muốn giẫm lên thi thể Sở Nam…

Sở Nam cũng không ngờ Thiên Quy lại đưa ra một yêu cầu như vậy, liền cười nói:

- Cùng ta lăn lộn là một chuyện rất nguy hiểm, cũng giống như tình huống hôm nay, về sau sẽ là chuyện thường ngày.

- Ta không sợ.

Sở Nam nhìn về phía Thiên Nhiên, Thiên Nhiên cười nói:

- Ta cũng thiếu nợ ngươi một nhân tình.

Sở Nam không cự tuyệt, hắn cũng không phải ngốc, để Thiên Quy theo bên cạnh, tất nhiên có rất nhiều chỗ tốt, Thiên Nhiên sủng ái Thiên Quy như vậy, cho dù bị mù cũng có thể nhìn ra, mà Thiên Nhiên lại rất được Thiên Dương Võ Thần sủng ái. Võ Thần đối với Sở Nam mà nói, không hề lạ lẫm, nhưng Sở Nam vẫn còn rất nhiều nghi vấn đối với Võ Thần.

- Muốn theo ta lăn lộn thì phải nghe lời ta.

- Ta nhất định sẽ nghe lời tỷ phu.

Sở Nam quay người lại, một lần nữa nhìn về phía Diệp Chính Phi, Diệp Chính Phi lúc này đã điều tiết tâm tình thật tốt, người như vậy, thực lực như vậy, trước khi có được thực lực tuyệt đối có thể giết hắn thì phải hạ mình, tranh thủ cùng hắn kết làm “bạn”. Cho nên, Diệp Chính Phi mới cười nói:

- Các hạ mới thật sự là hảo thủ đoạn, tại hạ Diệp Chính Phi, không biết tôn tính đại danh của các hạ.

Thế nhưng, Sở Nam chỉ nhìn hắn chằm chằm, không nói lời nào.

Trong lòng Diệp Chính Phi nhất thời dâng lên oán hận, đang lúc áp chế nội tâm phiền muộn thì Sở Nam chợt nói:

- Đem dược cuốc trả lại.

Dứt lời, liền đi về phía Diệp Chính Phi, Thiên Quy tất nhiên theo sát phía sau, Thiên Nhiên nhìn thoáng qua tiêu đệ, cũng bước theo sau Sở Nam nửa bước.

Mặc dù chỉ là một chi tiết rất nhỏ, nhưng lại rơi vào trong đáy mắt Sở Nam, trong lòng lập tức nổi lên sóng dữ. Không còn con tin trong tay, Diệp Chính Phi liền biết nhất định phải trả lại dược cuốc, hơn nữa hắn còn muốn cùng Sở Nam kết “bạn”, chỉ là thái độ của Sở Nam khiến hắn rất khó chịu, trong lòng không ngừng mặc niệm:

- Đại trượng phu, co được dãn được, bây giờ quan trọng nhất là có thể bình an trở về, ân oán hôm nay, ngày khác nhất định phải hoàn trả gấp trăm lần.

Sau vài lần lẩm bẩm, sắc mặt Diệp Chính Phi cuối cùng cũng hòa hoãn xuống, nói:

- Phong công chúa, vừa rồi ta thật sự quá càn rỡ, kính xin Phong công chúa đại nhân đại lượng, ngày sau ta nhất định đăng môn bái phỏng, nhận tội.

Nói xong còn đi về phía Thiên Nhiên, đem dược cuốc dâng lên, hành động này của Diệp Chính Phi cũng đầy thâm ý, ngày sau đến nhà cũng có nghĩa là lần sau sẽ gặp lại Phong công chúa, đây chính là một lý do tốt.

Thiên Nhiên hút lấy dược cuốc vào tay, lạnh lùng nói:

- Hai chữ càn rỡ há có thể rửa sạch tử tội hôm nay của ngươi?

Theo âm thanh, Phong liền nhập thể, xé rách thân thể Diệp Chính Phi, sắc mặt Diệp Chính Phi đại biến, căn bản không có lực phản kháng, lúc này Thiên Quy mới nói:

- Lưu lại cho hắn một mạng, ngày sau ta sẽ tự mình báo mối thù ngày hôm nay!

- Được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play