Mặc dù lúc giác ngộ, Sở Nam vẫn còn đang phá trận, bởi vì “nhìn” rõ ràng hơn, cho nên Sở Nam phá càng nhanh, hoàn toàn có thể dùng từ hạ bút thành văn để hình dung, Trận Hồn nhìn thấy Sở Nam đổ máu, vốn còn cho rằng Sở Nam sẽ không duy trì được bao lâu lập tức giật mình, ngẩn ra tại chỗ. Ngay cả Vạn Trận lão tổ cũng “nhìn” Sở Nam không chớp mắt, “nhìn” thủ pháp phá trận của Sở Nam, không khỏi lẩm bẩm:
- Đây là thủ pháp phá trận gì?
Vạn Trận lão tổ một đường tạo nghệ trận pháp cũng có thể dùng từ bao la vạn trượng để hình dung, đã nhìn thấy vô số thủ pháp phá trận, nhưng bây giờ lại không nhìn ra, cũng không nhận thức được…
Sở Nam phá trận càng lúc càng nhanh, thế nhưng trong nháy mắt hai hình ảnh hợp lại thành một, Sở Nam cũng dừng tất cả động tác lại, thân ảnh vừa dừng, cánh tay sắp sửa phá một mảng lớn trận cũng đột nhiên dừng lại trên không.
Giống như một bức tượng.
Trận Hồn nhìn thấy vậy, nhất thời trong lòng dấy lên cảm giác kỳ quái, thế nhưng, Trận Hồn bị Sở Nam đè nén một thời gian dài như vậy, còn cho rằng năng lượng của Sở Nam đã cạn sạch, không kiện trì nổi, thần tình ngây ngốc lập tức biến thành kinh hỉ, lẩm bẩm hai chữ:
- Sơ hở!
Lời vừa dứt, trong khoảnh khắc đó, Trận Hồn liền thi triển công kích của siêu đại trận mà hắn đã sớm chuẩn bị.
Trong tích tắc Vạn Trận lão tổ nhìn thấy Sở Nam như bị định thân cũng cảm thấy kỳ quái, vô cùng quỷ dị.
Ngay lúc Trận Hồn điều khiển đại trận công kích Sở Nam thì ánh mắt Sở Nam đột nhiên nhìn thẳng về phía trước, không hề có một tia tinh quang nào, chỉ là một ánh mắt bình thường, bình thường đến cực điểm.
Sau đó, Sở Nam nói ra một câu:
- Ta còn có một tuyệt kỹ làm thức ăn, gọi là Cốt Nhục Phân Ly.
Lúc Sở Nam nói ra câu đó, khóe miệng của hắn tràn ra vài giọt máu, Trận Hồn và Vạn Trận lão tổ càng cảm thấy hoang đường vô cùng, thời khắc này chính là sinh tử quan đầu, đặc biệt là trong mắt Trận Hồn, Sở Nam sẽ vì một sơ hở này mà tử vong. Nhưng Sở Nam trong thời khắc trọng yếu này lại nói rằng bản thân mình có một tuyệt kỹ làm thức ăn, điều này hoàn toàn không liên quan gì đến nhau, giống như biết làm thức ăn thì có thể không chết vậy. Mà tên của loại tuyệt kỹ làm thức ăn này lại thật sự quá kỳ quái, gọi là Cốt Nhục Phân Ly, như vậy còn là tuyệt kỹ làm thức ăn sao?
Trận Hồn rống lớn:
- Tiểu tử, ta mặc kệ ngươi có tuyệt kỹ làm thức ăn gì, lúc này ngươi phải chết! chết! chết! chết! chết! chết! chết! chết!
Trận Hồn liên tiếp rống lên tám chữ “chết”, mà theo mỗi chữ “chết” vừa dứt thì công kích đại trận vốn ập đến Sở Nam thì lại xuất hiện tám cánh cửa, Bát Quái chi môn, lấy Sở Nam làm trung tâm mà vây quanh, thanh âm Trận Hồn lộ ra vẻ quyết tâm, quát:
- Bát môn hợp nhất, Trận nhân hủy!
Thoáng chốc, “Sinh môn” và “Thương môn” hợp nhất, tám môn biến thành bảy môn, lại hợp “Kinh môn”…
Chỉ trong nháy mắt, bên người Sở Nam chỉ còn lại hai môn, một “Sinh môn”, một “Tử môn”, mặc dù nói chỉ có hai môn, nhưng lại càng khóa chặt Sở Nam hơn, chỉ còn lại một khe hở nhỏ, Sinh môn Tử môn cũng chậm rãi hợp hai thành một, nếu như “Sinh môn” và “Tử môn” hoàn toàn hợp lại thì khe hở này cũng sẽ không còn tồn tại.
Mà bị bát môn vây quanh, ngoại trừ Sở Nam còn có công kích của đại trận, một chiêu này của Trận Hồn có thể nói là không thể ngoan độc hơn, huống chi đem toàn bộ trận pháp phối hợp ăn khớp nhìn nhàng, thế hiện ra uy lực của Trận Hồn hắn, ngay cả Vạn Trận lão tổ cũng không khỏi lo lắng:
- Tiểu tử này có thể vượt qua được không?
Ngay lúc Sinh Tử nhị môn sắp hoàn toàn khép lại, Sở Nam liền xuất thủ, thủ trận pháp phá ra, hét lên hai chữ:
- Tách da!
Tách da chính là lớp da của thân ảnh trong đầu bị tách ra, cũng chính là lớp da của Sinh Tử Băng Hỏa trận, lập tức đại trận lay động, hai môn vốn đang nhanh chóng hợp lại không ngờ bị hoàn toàn chia thành hai, Trận Hồn không khỏi hét lên một tiếng thảm thiết.
- Rút huyết!
- Nhổ gân!
- Khoét thịt!
- Dịch cốt!
Sở Nam chỉ trong chốc lát liền hét lên bốn tiếng, bát môn lại hiện ra trước mắt, mà công kích của dại trận cũng tán loạn, tiếng kêu của Trận Hồn lại càng thảm thiết, khó mà dùng lời để hình dung được, sợ hãi phủ khắp toàn bộ hồn thể của Trận Hồn, hắn cảm giác vừa rồi trận pháp bị phá vỡ, mặc dù không khiến toàn bộ Sinh Tử Băng Hỏa trận bị phá hủy, thế nhưng, Trận Hồn biết muốn khôi phục đến trạng thái hoàn mỹ thì tuyệt đối là một quá trình rất dài.
Mà Trận Hồn còn phải xuất ra toàn lực để vây khốn Vạn Trận lão tổ, Vạn Trận lão tổ ngây người, ngơ ngác nhìn Sở Nam chỉ trong giây lát phá trận, hai mắt sáng lên tinh quang, thầm nghĩ:
- Sinh Tử Băng Hỏa trận đã tổn hao nhiều, thời khắc lão phu muốn đã đến rồi.
- Rõ ràng là hắn gặp sơ hở, tại sao ta lại bị trọng thương? Không được, tuyệt đối không thể tùy ý để hắn phá xuống tiếp…
Trận Hồn quyết định nhanh chóng, cũng không quản bát môn không thể hợp nhất, thầm nghĩ đến đại phản kích, Sở Nam ngừng động tác, rống lớn một tiếng:
- Bạo!
Cùng lúc đó, Sở Nam cũng nhàn nhạt hét lên một tiếng:
- Đoạt gan!
- Tách tỳ!
- Trích thận!
Sau ba tiếng hét, ba lần xuất thủ, lập tức bát môn tán loạn, công kích của đạn trận tan thành mây khói, Sinh Tử Băng Hỏa trận thoáng chốc tràn đầy nguy cơ.
- Không thể nào!
Trận Hồn vạn phần sợ hãi, loại cảm giác giống như bị kẻ trước mắt nhìn thấu như người tạo ra hắn lại đột nhiên sinh ra, lẩm bẩm thầm nghĩ:
- Hắn như thế nào có thể tách ta được, giống như so với ta còn hiểu hơn…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT