Thanh âm của Sở Nam vẫn bình thản như cũ, Phương Phi cả kinh, lập tức trả lời một cách cứng rắn:
- Khẩu vị của các hạ dường như rất lớn?
- Quả thật có chút lớn,
Phượng Phi cười nói:
- Ta khuyên khẩu vị của các hạ đừng nên lớn quá, bằng không sẽ ăn không tiêu, mà tiêu hóa không tốt sẽ ảnh hưởng đến thân thể đấy.
- Hôm nay nếu ta không đáp ứng yêu cầu của Phượng Hoàng tộc các ngươi thì có phải các ngươi không muốn dùng lễ mà sẽ dùng binh hay không? Hoặc có thể nói, nếu không có ví dụ của Thần Long tộc trước mắt, các ngươi căn bản không cần phải hạ thấp tư thái, đã trực tiếp cường thế chế trụ ta?
Cuộc nói chuyện chuyển hướng đột ngột, trong lòng Phượng Phi kinh hãi, bọn hắn quả thật muốn tiên lễ hậu binh, Phượng Phi áp chế kinh ngạc trong lòng xuống, trấn định nói:
- Là lễ hay binh thì còn phải xem các hạ lựa chọn như thế nào, Phượng Hoàng tộc chúng ta chính là cường giả trên bầu trời, toàn bộ bầu trời đều thuộc về Phượng Hoàng tộc, cho dù các hạ có thể đem Thỏ Ngọc tộc đánh bại Cửu Sư tộc thì cũng không thể làm gì được Phượng Hoàng tộc chúng ta! Ngược lại, nếu Phượng Hoàng tộc muốn diệt Thỏ Ngọc tộc thì Thỏ Ngọc tộc nhất định sẽ tổn thất thảm trọng, các hạ muốn uống rượu mời? Hay là uống rượu phạt?
- Nghe nói Phượng Hoàng là bất tử điểu, Phượng Hoàng sau khi Niết Bàn trọng sinh sẽ càng cường đại hơn, ngươi có phải cũng vậy chăng?
Sở Nam mở lớn mắt, nhìn chằm chằm Phượng Phi, Phượng Phi nhìn thấy đôi mắt như muốn nuốt chửng mình, thậm chí linh hồn cũng không khỏi run rẩy, nhưng lại không biết nguyên nhân tại sao.
- Hắn làm sao biết được bí thuật của Phượng Hoàng tộc?
Phượng Phi cố gắng cưỡng chế bản thân trấn định, nói:
- Nếu ngươi đã biết, vậy thì hẳn càng rõ ràng nên lựa chọn thế nào rồi chứ?
Sở Nam thu hồi ánh mắt, nói:
- Thỏ Ngọc tộc quả thật có chút yếu, cho nên ta mới cố gắng mở rộng Thỏ Ngọc tộc, bất luận đại lục hay biển cả, thậm chí cả bầu trời.
- Khẩu khí của các hạ thật cuồng!
- Ngươi không cần lo lắng vấn đề khẩu vị của ta, bất luận bao nhiêu, ta đều có thể tiêu hóa được hết!
- Đã như vậy thì các hạ hãy chuẩn bị tiếp nhận lửa giận của Phượng Hoàng tộc, Thần Long tộc, Cửu Sư tộc đi!
- Thêm Kỳ Lân tộc nữa thì đã sao?
- Hi vọng sau cuộc nói chuyện đêm nay, các hạ còn có thể ngủ ngon.
Phượng Phi hừ lạnh một tiếng, phất tay nói:
- Chúng ta đi!
Nhất thời, phía sau cánh tay của bảy người đều xuất hiện thực ảnh cánh, đặc biệt là Phượng Phi, cánh của hắn đã có một nửa là huyết nhục, chính là Đồ Đằng hóa. Thực ảnh của bảy ngươi cũng rất giống nhau, ngoại trừ Phượng Phi ra thì cánh của nghững người khác đều là của những tộc phụ thuộc Phượng Hoàng tộc, ví dụ như Kim Ưng, Phi Điêu,… Nhưng không phải nghi ngờ, từ quan điểm của đại lục Đồ Đằng mà nhận xét thì cả bảy người này đều rất mạnh.
Phượng Phi lựa chọn phương thức này rời đi chính là muốn uy hiếp Sở Nam, muốn Sở Nam biết cho dù hắn có mạnh hơn nữa cũng không làm gì được đám cường giả bầu trời như bọn chúng, Sở Nam ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, chỉ lạnh lùng nói:
- Nơi này không phải là nơi các ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, đã đến rồi thì lưu lại đi!
- Bằng vào ngươi còn chưa lưu chúng ta lại được!
Phượng Phi cười lớn, lập tức khẽ đập cánh, liền bay xa hơn ngàn dặm, sau vài cái đập cánh, bọn hắn đã ở ngoài vạn dặm, Phượng Phi cười nói:
- Nam nhân ôm thỏ kia thật là ngông cuồng, so với ta còn muốn cuồng hơn, chỉ tiếc rằng hắn không có thực lực để mà cuồng.
- Đúng vậy, muốn lưu chúng ta lại, ngay cả mười tên như hắn cũng không làm được.
- Đoán chừng bây giờ hắn vẫn còn đang sững sờ, không biết đã xảy ra chuyện gì!
- Ha ha ha…
Sau khi cuồng tiếu một trận, trong mắt Phượng Phi liền hiện lên sát cơ, nói:
- Cự tuyệt chúng ta chỉ có một kết cục, đó chính là chết, Phượng Hoàng tộc không thể lưu lại nguy hiểm lớn như vậy, nam tử ôm thỏ kia hãy đợi Phượng Hoàng tộc chúng ta hàng lâm sát phạt đi!
Tiếng cuồng tiếu càng lúc càng cuồng, đúng lúc này, tiếng cười của Phượng Phi chợt im bặt, bởi vì trong tầm mắt của bọn hắn xuất hiện một thân ảnh, thân ảnh kia từ từ đi tới, càng lúc càng rõ ràng, Phượng Phi vừa nhìn thấy, đồng tử liền mở lớn đến cực hạn, không ngờ người đến chính là nam nhân ôm thỏ.
Ngay lúc nhìn thấy Sở Nam, đám người Phượng Phi chợt cảm giác cánh mình như đeo vạn cân, ngay cả vỗ cánh cũng không được, trong lòng bọn hắn đều khiếp sợ khó có thể dùng lời để diễn tả, Sở Nam sải bước đến trước mặt đám người Phượng Phi, Phượng Phi chỉ vào Sở Nam, kinh hoảng vô cùng, nói:
- Ngươi… ngươi… ngươi…
- Bất ngờ sao?
- Ngươi làm sao có thể chạy đến đây trước chúng ta?
- Ta đã ở phía trước đợi ngươi chín giây rồi.
- Hít…
Sau khi hít một ngum khí lạnh, Phượng Phi liền cảm thấy thân thể mình có chút bất ổn, giống như muốn rơi xuống đất, Sở Nam không nhiều lời với bọn chúng, vung tay chém ra, Phượng Phi chỉ nhìn thấy cuồng phong nổi lên, đợi đến khi cuồng phong dừng lại thì đám người Phượng Phi đã chạm đất, vừa đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này không phải gian phòng lúc trước thì còn là gì?
- Ngươi muốn làm gì?
Phượng Phi quả thật luống cuống, tất cả tự tin lúc này đã mất sạch.
- Muốn nhìn xem xem ngươi có đúng là bất tử hay không!
Sở Nam vươn một tay ra thăm dò, Phượng Phi lập tức như heo bị chọc tiết, tru lên:
- Ngươi đừng làm loạn, ngươi thật sự muốn đối đầu với Phượng Hoàng tộc sao?
- Không phải ngươi vừa mới nói muốn hàng lâm sát phạt ta sao?
- Ta…
Phượng Phi chỉ thốt lên được một chữ, một cỗ lực lượng bỗng nhiên tàn phá cơ thể hắn.
Đúng lúc này, Kỳ Lân tộc lại cầu kiến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT