Lục Lăng Tây nói vài câu với Cao Vĩnh Lương rồi lên lầu sạc pin để gọi cho Nhan Việt, cậu vừa khởi động máy, Nhan Việt đã gọi đến.
"Nhan đại ca."
"Tiểu Tây." Giọng Nhan Việt vang lên, dường như đang kìm chế gì đó, "Em đã về rồi?"
Lục Lăng Tây "Vâng" một tiếng, xấu hổ giải thích: "Di động hết pin."
"Anh biết." Dù đoán là di động hết pin, cũng biết được Lục Lăng Tây đi đâu từ chỗ Vương Thục Tú, nhưng Nhan Việt vẫn không kìm được lo lắng, một lần lại một lần gọi cho Lục Lăng Tây, hận không thể về Phượng Thành ngay lập tức, cột Lục Lăng Tây vào bên người. Nghe giọng nói quen thuộc phía đầu kia điện thoại, Nhan Việt gắng sức kìm chế cảm xúc khó khống chế này, cố giữ giọng bình tĩnh hỏi: "Vườn hoa của Tiết Vĩnh Thông thế nào?"
"Rất tốt." Lục Lăng Tây hưng phấn, nói tỉ mỉ các loại hoa cỏ nhìn thấy bên trong, đặc biệt nhắc đến cây sen vua bậc một điên phong kia. Nhan Việt nghe mà căng thẳng trong lòng, chưa đợi cậu nói xong đã ngắt lời: "Tiểu Tây, em không chọn tiến hóa phải không?"
Lục Lăng Tây ngoan ngoãn ừ một tiếng, tiếc nuối nói: "Không có, em lo là động tĩnh quá lớn. Nhưng chú Tiết cho em một ít hạt giống, chúng ta có thể tự mình trồng, em muốn biết phương hướng tiến hóa của sen vua là gì."
Nhan Việt thở phào, so với việc Lục Lăng Tây có thể không nhịn được chọn tiến hóa sen vua, thì cậu gọi Tiết Vĩnh Thông là chú Tiết cũng không là chuyện gì cả. "Tiểu Tây làm tốt lắm." Nhan Việt nhẹ nhàng dỗ dành cậu: "Em muốn thấy tiến hóa của sen vua thì chúng ta có thể tự mua một cây về."
Lục Lăng Tây nở nụ cười, "Sen vua quá lớn, bây giờ có mua cũng không có chỗ trồng, chờ đến khi đào hồ nước ở vườn hoa thì nói sau."
"Được."
Lục Lăng Tây lại kể chuyện Đại Hắc được khen ngợi, nói đến con trai bà Vương. Nhan Việt nghe rất nghiêm túc, Sở nghiên cứu thực vật? Thân phận này có thể dùng được, trong lòng anh bắt đầu suy tính. Hai người trò chuyện một lúc lâu, cuối cùng Nhan Việt nhẹ nhàng nói ra: "Anh đang trên đường về Phượng Thành, chắc một tiếng nữa là đến nơi."
"Nhan đại ca, chuyện của anh xong rồi sao?" Lục Lăng Tây kinh ngạc hỏi.
Nhan Việt cười cười, dịu dàng nói: "Vẫn chưa, anh muốn gặp Tiểu Tây, về một đêm rồi sáng mai quay lại Trung Kinh."
Lục Lăng Tây không nói gì, một lúc lâu mới khẽ nói: "Nhan đại ca, em cũng muốn gặp anh."
Nhan Việt nghe mà rung động, nở nục cười.
Ở trên lầu hai người tán gẫu qua điện thoại, ở dưới lầu của tiệm cơm, Vương Thục Tú cũng đang trò chuyện vui vẻ với Cao Vĩnh Lương. Khác với những người đàn ông khác mà Vương Thục Tú từng gặp, Cao Vĩnh Lương đã sống ở nước ngoài nhiều năm, khí chất nho nhã, nói năng lễ độ, dù là khen Lục Lăng Tây cũng khen đúng mực, khiến người ta thấy rất chân thành.
Đại Bằng nhìn mà sốt ruột, nếu anh Phong mà còn không đến thì bà chủ Tiểu Hoa sẽ thực sự bị lão bạch kiểm cướp đi đấy. Hắn vừa nói thầm như vậy, Tiêu Phong đã xuất hiện ở cửa. Vương Thục Tú nhìn thấy Tiêu Phong thì hơi sửng sốt, lại nhìn đám Hổ tử ngó ngó nghiêng nghiêng ở sau Tiêu Phong liền hiểu được là có chuyện gì rồi.
"Anh Phong, anh đã đến rồi." Vương Thục Tú đứng dậy chào hỏi.
Tiêu Phong gật đầu, tìm đại một cái bàn ngồi xuống, nói: "Xào quả cà chua đi, thêm một bát cơm."
"Được." Vương Thục Tú nhanh nhẹn nói. Cao Vĩnh Lương vừa thấy Vương Thục Tú sắp bận liền thức thời chào ra về. Ông vừa đi, Hổ tử đã định theo sau, lại bị Tiêu Phong liếc qua ngăn lại. Hổ tử rụt rụt đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Dưới lầu lập tức yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng vang trong phòng bếp, Dịch Hàng nhìn Tiêu Phong lại nhìn phòng bếp phía sau, luôn cảm thấy không khí không đúng lắm. Cậu do dự một lúc, định đi lên lầu tìm Lục Lăng Tây, đi được một nửa thì nghe tiếng Lục Lăng Tây đang nói chuyện điện thoại, nghĩ nghĩ lại quay lại, một mình ra ngoài tiệm cơm tìm bậc thang ngồi xuống. Một lúc sau, đám Hổ tử cũng đi ra, chen chúc ngồi bên cạnh Dịch Hàng.
Dịch Hàng lơ mơ, "Sao đi ra hết thế? Anh Phong đâu rồi?"
Hổ tử trừng mắt nhìn cậu, "Cậu ngu quá, anh Phong và bà chủ Tiểu Hoa đang nói chuyện, các anh em đâu phải là người không có mắt chứ!"
Dịch Hàng không yên lòng, định qua về xem thử, lại bị Hổ tử kéo chặt lại. "Ôi chao ôi chao, chúng tôi tìm được chị dâu biết nấu ăn dễ lắm sao? Nhóc à cậu đừng không có mắt như vậy chứ."
Nhị Phi phản ứng tích cực nhất, "Đúng, chuyện của anh Phong và bà chủ Tiểu Hoa cậu đừng có xen vào."
Dịch Hàng nghĩ thấy cũng đúng, thuận thế ngồi xuống.
Trong tiệm cơm, Vương Thục Tú đặt một đĩa cà chua ở trước mặt Tiêu Phong, nói rõ: "Anh Phong, bữa cơm này tôi mời, vừa lúc tôi cũng có chuyện nói với anh."
Tiêu Phong mặt không đổi sắc, "Cô nói đi."
Vương Thục Tú ngồi đối diện với Tiêu Phong, cười cười, nói thẳng ra: "Ý của anh Phong tôi hiểu. Vương Tiểu Hoa tôi cũng không phải là loại người già mồm. Nói thật, anh Phong là người không tệ, có bản lĩnh lại trượng nghĩa, là một người đàn ông đích thực. Lại nói, Vương Tiểu Hoa tôi không có văn hóa gì, đã lớn tuổi lại có một đứa con trai, là tôi không xứng với anh Phong. Tôi mà không đồng ý thì là tôi không biết điều. Nhưng anh Phong cũng biết chuyện nhà tôi rồi đấy, tên khốn Lục Nhất Thủy hại cả nửa đời tôi, Vương Tiểu Hoa tôi hận nhất là cờ bạc. Tôi biết Lục Nhất Thủy mê bài bạc cũng không trách anh Phong được, nhưng cách anh kiếm tiền tôi thấy chướng mắt, tôi không qua được cửa này."
Vương Thục Tú rõ ràng lưu loát nói xong, anh Phong không nói gì cả. Cô do dự một lúc rồi nói tiếp: "Trong khoảng thời gian này quán đồ ăn gia đình Tiểu Hoa này được anh Phong chăm sóc không ít lần, tôi nợ ơn anh. Nếu anh Phong có chuyện gì thì cứ nói, Vương Tiểu Hoa tôi mà làm được chắc chắn tôi sẽ không từ chối."
Nói xong những lời này, tiệm cơm lại rơi vào yên lặng lần thứ hai. Tiêu Phong mò mò rút ra một điếu thuốc, nhìn Vương Thục Tú lại cất lại. "Tôi biết rồi." Giọng y rất bình thản, không nói gì nữa đi luôn.
Vương Thục Tú nhìn Tiêu Phong không đụng chút cà chua nào, thở dài, trong lòng có cảm giác không nói rõ được.
"Mẹ." Lục Lăng Tây không biết đi xuống lầu từ lúc nào, lo lắng nhìn Vương Thục Tú.
Vương Thục Tú cười mắng: "Con thỏ con nhìn gì vậy?" Mắt cô liếc thấy Đại Hắc, vẫy vẫy tay, "Đại Hắc, đĩa trứng gà xào cà chua này mày được lời đấy, anh Phong chưa ăn miếng nào cả." Đại Hắc kêu nhỏ một tiếng, Vương Thục Tú nhìn như không sao cả nở nụ cười.
Lúc Tiêu Phong đi ra tiệm cơm, đám Hổ tử đều sửng sốt, sao lại nhanh như vậy? Chút thời gian đó không đủ để anh Phong và bà chủ Tiểu Hoa nói chút chuyện nữa? Tiêu Phong đốt một điếu thuốc, gật đầu về phía đám Hổ tử, đám người lập tức vui vẻ chạy đến trước mặt Tiêu Phong.
"Anh Phong."
Trên mặt Tiêu Phong nhìn không ra vui giận, "Mấy cậu về trước đi, tôi đi dạo một mình."
Hổ tử sắc bén nhận ra không khí xung quanh Tiêu Phong không đúng lắm, không dám gợi chuyện lúc này, lập tức gật đầu. Trong lòng hắn nghĩ chắc là anh Phong và bà chủ Tiểu Hoa không được rồi, sẽ không bị lão bạch kiểm kia cướp chị dâu đi thật chứ. Mắt bà chủ Tiểu Hoa thế nào vậy? Lão bạch kiểm kia kém anh Phong nhiều lắm, chắc chỉ cần một đầu ngón tay của anh Phong cũng đủ để nghiền chết ông ta rồi. Tuy nghĩ vậy trong lòng, nhưng trên mặt Hổ tử vẫn không lộ ra vẻ gì, vội kéo những người khác chuồn đi.
Nhị Phi vừa đi vừa khẽ hỏi một câu, "Tao có thể đi tìm bà chủ Tiểu Hoa gói đồ ăn được không? Buổi tối chưa ăn no."
Hổ tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn hắn, "Ăn, chỉ biết có ăn thôi, ăn chết mày giờ."
Nhị Phi ai oán nhìn hắn không nói lời nào, xoa bụng nhớ nhung cà xào vừa ăn được một nửa lúc tối. Tiện đà hắn nghĩ đến gì đó, giận chó đánh mèo liếc mắt nhìn Đại Bằng, lúc nãy hắn về đã nhìn qua rồi, đĩa cà xào kia đã bị Đại Bằng ăn hết.
Đại Bằng: "..."
Đám người chạy đi rất nhanh, chốc lát sau đã biến mất không thấy nữa. Tiêu Phong nhìn bóng lưng của họ, hút thuốc nghĩ đến những lời Vương Thục Tú nói. Ban đầu y mở sòng bạc là vì nó kiếm tiền nhanh. Dù ai thắng ai thua thì sòng bạc đều có lợi nhuận. Sau đó lại bắt đầu cho vay nặng lãi, vài năm cũng kiếm được không ít tiền. Đôi lúc y cũng nghĩ khi nào thì dừng lại, yên ổn sống vài năm. Nhưng nhìn anh em luôn đi theo y, dù sao y cũng phải có trách nhiệm với bọn họ. Sao có thể để mặc được? Các anh em không có văn hóa gì, cũng không tìm được công việc đứng đắn, có người còn có gia đình, chút tiền trong tay đó nhìn thì nhiều, nhưng chia đều ra thì chẳng được ấy, không chống được vài năm. Nhưng cứ để như vậy, Tiêu Phong cũng hiểu không ổn lắm. Y nghĩ đến bộ dạng nói chuyện nhanh nhẹn của Vương Tiểu Hoa, ngậm điếu thuốc cười cười, trong lòng dần dần có quyết định.
Hơn mười giờ, tiệm cơm cũng dọn dẹp xong xuôi. Vương Thục Tú đóng cửa đi cùng Lục Lăng Tây về nhà. Suốt đường đi Lục Lăng Tây không ngừng nhìn đồng hồ, tính xem lúc nào Nhan Việt trở về.
Vương Thục Tú thấy lạ nhìn cậu, "Gì vậy?"
Lục Lăng Tây chột dạ lắc đầu, "Không có việc gì."
"Được rồi, mau đi tắm đi." Vương Thục Tú cũng không để ý, thuận miệng thúc giục.
Lục Lăng Tây gật đầu, mang quần áo để thay vào phòng vệ sinh, nghĩ nghĩ lại chạy ra lấy di động vào theo. Vương Thục Tú gõ cửa nhắc nhở một câu, "Đi tắm còn mang di động làm gì, cẩn thận nước dính vào di động đấy." Lục Lăng Tây ngoan ngoãn vâng dạ, nhưng không để di động ra ngoài.
Vội vàng tắm rửa, Lục Lăng Tây lại ngóng trông Vương Thục Tú mau đi tắm rồi nghỉ ngơi. Vương Thục Tú luôn cảm thấy tối nay tiểu hỗn đản lạ quá, nhưng lại không tìm ra là lạ chỗ nào. Thấy Vương Thục Tú đã đi tắm, Lục Lăng Tây nhận được tin nhắn của Nhan Việt.
"Anh đến rồi, bên cạnh."
Nhìn thấy nội dung, tim Lục Lăng Tây đập thình thịch rất mạnh. "Mẹ em còn chưa ngủ, lát nữa em sẽ qua."
"Được."
Lục Lăng Tây không nhắn lại nữa, cầm di động đứng ngồi không yên, mắt cứ vô thức nhìn ra ngoài cửa. Nhan đại ca về lúc tối muộn thế này không biết đã ăn cơm tối chưa? Tối nay Nhan đại ca ở đâu? Tuy phòng bên cạnh đã trang hoàng xong rồi, nhưng đồ dùng sinh hoạt cơ bản vẫn chưa mua, người tạm thời không thể ở được, lát nữa Nhan đại ca sẽ về nhà trước đó của anh ấy sao? Những suy nghĩ đó cứ hiện ra liên tục, Lục Lăng Tây hồn vía lên mây ngồi ở phòng khách, chờ Vương Thục Tú đi nghỉ.
"Sao vẫn chưa ngủ?" Vương Thục Tú tắm rửa xong đi ra thấy Lục Lăng Tây thì sửng sốt.
Lục Lăng Tây ấp úng tìm lý do, Vương Thục Tú cười nói, "Chờ đi vệ sinh sao? Nhanh đi đi, mẹ đi ngủ trước."
"Mẹ ngủ ngon."
Đèn trong phòng Vương Thục Tú vừa tắt, Lục Lăng Tây liền ra cửa. Đại Hắc ngồi xổm ở cửa nhìn cậu, một người một chó mắt đối diện với nhau, Đại Hắc nức nở ra tiếng, chậm rãi nằm sấp trên đất. Lục Lăng Tây nhỏ giọng dỗ nó, "Tao đến nhà bên cạnh thôi, không xa đâu. Nghe lời, ngày mai cho mày hai cái đùi gà."
Chỉ cần mang đùi gà ra là Đại Hắc sẽ không làm gì nữa. Đại Hắc run run lỗ tai, chậm rãi nhích người sang, để lộ cửa ra vào.
Lục Lăng Tây mắt cong cong nhìn Đại Hắc, khẽ khàng bước ra cửa, nhanh như chớp chạy đén cửa nhà 202. Cậu có chìa khóa nhà 202, đang định mở cửa thì Nhan Việt ở bên trong đã mở cửa ra. Lục Lăng Tây còn chưa kịp nói xong câu "Nhan đại ca" đã bị Nhan Việt kéo vào lòng, đóng cửa lại, đè lên cánh cửa hung hăng hôn môi cậu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT