*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bởi vì tắc đường nên Nhan Việt và Lục Lăng Tây cứ đi được chút lại ngừng, lúc về đến Vi Viên Nghệ thì đã gần chín giờ rồi.

Suốt dọc đường sau khi Nhan Việt nhận cuộc gọi thì hai người vẫn chưa nói chuyện. Lục Lăng Tây là thấy mình nghe được chuyện riêng tư của Nhan Việt nên xấu hổ, còn Nhan Việt lại lo lắng không biết Lục Lăng Tây có bài xích mình hay không, muốn giải thích lại không tìm được cơ hội thích hợp.

Cho đến khi xe dừng lại, hai người ai cũng không mở miệng đánh vỡ bầu không khí trầm lắng. Nhan Việt liếc nhẹ Lục Lăng Tây, dừng lại một chút nhưng cũng không nói gì, lập tức đi xuống xe mở cốp. Hôm qua trong tiệm tốn khá nhiều chậu cây, lúc về Nhan Việt đã chuyển một ít từ vườn hoa về, bổ sung cho tiệm. Lục Lăng Tây nhìn thấu suy nghĩ của Nhan Việt, theo sát anh định giúp đỡ.

Cậu đi hơi nhanh, Nhan Việt lại đang cúi đầu sắp xếp chậu hoa, nhất thời không chú ý có người phía sau. Lúc Lục Lăng Tây đi đến, Nhan Việt lại đang đứng dậy, lúc khoát tay cảm giác khuỷa tay đụng phải cái gì, lập tức nghe tiếng Lục Lăng Tây hừ nhẹ.

"Tiểu Tây?" Nhan Việt dùng tốc độ mà người thường khó đạt được xoay người nhìn Lục Lăng Tây, lo lắng nói: "Đụng vào chỗ nào?"

Lục Lăng Tây ôm mũi, hốc mắt ửng đỏ, lắc đầu, "Không sao."

Nhan Việt nóng vội không thèm để tâm đến phản ứng của Lục Lăng Tây, kéo tay cậu ra liền thấy mũi cậu hơi đỏ lên, bị anh kéo trực tiếp như vậy nên cái mũi chịu kích thích, nước mắt liền chảy ra. Vẻ mặt anh trở nên thận trọng, như là đang đối xử với bảo vật vậy, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Lục Lăng Tây, lại cẩn thận dùng tay ôm mũi cậu, nhẹ giọng hỏi, "Còn đau không?"

Một loạt động tác thế này khiến lòng Lục Lăng Tây khẽ run, có một cảm giác kỳ quái không nói nên lời, nhưng nhiều hơn là sự xấu hổ. Cậu sẽ không khóc vì mũi bị đập một cái, đây chỉ là phản ứng theo bản năng thôi. Hơi xấu hổ lùi về sau một bước, sắc mặt ngại ngùng, lắc đầu, "Không đau."

Nhan Việt yên lặng nhìn cậu, ánh mắt thâm thúy như sao xa. Một lúc lâu sau, anh đặt tay lên đỉnh đầu Lục Lăng Tây, than nhẹ một tiếng.

Lục Lăng Tây sắc bén nhận ra tâm trạng anh không tốt, nghĩ nghĩ ngửa đầu nói: "Nhan đại ca anh không vui sao? Là bởi tôi nghe anh nói chuyện điện thoại trên xe?"

Câu hỏi của cậu khiến Nhan Việt hơi ngạc nhiên, "Cái gì?"

Lục Lăng Tây nháy mắt mấy cái, xấu hổ nói: "Không phải là vì tôi nghe được chuyện riêng tư của anh sao?"

Nhận ra được mình đã hiểu lầm, Nhan Việt cười nhẹ, lắc đầu chắc chắn nói: "Không phải."

"A." Lục Lăng Tây yên lòng, cảm thấy mình đã đoán được vì sao Nhan Việt không vui. Việc liên quan đến chuyện nhà Nhan Việt, Lục Lăng Tây không thể nói rõ ràng được, chỉ có thể an ủi mơ hồ: "Nhan đại ca, dù thế nào đi nữa, quan trọng là... mình thấy thoải mái là tốt rồi."

Lục Lăng Tây không biết cụ thể tình huống nhà Nhan Việt, nhưng cậu dựa vào trực giác tin tưởng Nhan Việt không phải là người xấu. Cho dù Nhan Việt làm gì thì chắc chắn là có lý do của anh.

Vẻ mặt thiếu niên xấu hổ, thực lòng an ủi khiến lòng Nhan Việt sắp mềm nhũn rồi. Anh dùng sức xoa đầu cậu, ừ một tiếng.

Bởi vì một chuyện nhỏ này mà Nhan Việt không chịu để Lục Lăng Tây chuyển chậu cùng anh, bắt cậu phải đi nghỉ ngơi. Lục Lăng Tây không phản đối được, chỉ có thể ngoan ngoãn vào trong cửa hàng. Nhưng cậu cũng không nghỉ ngơi mà tìm bình tưới nước để tưới cho hoa trong cửa hàng. Tâm thực vật trên tấm bảng chậm rãi tích dần, nhưng sức mạnh tự nhiên lại không xuất hiện thêm nữa. Lục Lăng Tây liếc nhìn con số tâm thực vật là 357, muốn thăng cấp thì vẫn phản cố gắng hơn nữa.

Tưới nước được nửa, di động đặt trên quầy thu ngân vang lên, nhạc chuông là Lục Lăng Tây đặt riêng cho Vương Thục Tú. Cậu vừa ấn nhận cuộc gọi, Vương Thục Tú đã hỏi một tràng dài.

"Bây giờ đang ở đâu?" "Về cửa hàng rồi à?" "Đã ăn sáng chưa?"

Tối qua Lục Lăng Tây không về nhà, Vương Thục Tú nhớ mong cả buổi tối, cũng không có tâm trạng làm việc nữa. Cho dù biết Lục Lăng Tây ở vườn hoa, cũng không phải ở một mình, nhưng Vương Thục Tú vẫn cứ lo lắng không yên. Lúc trước Lục Lăng Tây chơi bời cùng bọn Dịch Hàng cũng thường xuyên không về nhà, lúc đó Vương Thục Tú cũng chẳng thấy gì. Nhưng sau khi Lục Lăng Tây xảy ra chuyện, Vương Thục Tú vừa nghĩ đến chuyện tiểu hỗn đản nằm im lìm trong bệnh viện suýt nữa không cứu được, thì không thể yên tâm như xưa được nữa, luôn không kìm được nghĩ này nghĩ nọ.

Câu hỏi của cô vừa nhiều lại vừa nhanh, tựa như súng máy bắn phá vậy, Lục Lăng Tây còn chưa kịp trả lời câu này thì đã phải đối mặt với câu kia. Kiên nhẫn nghe hết mọi câu hỏi, Lục Lăng Tây chăm chú trả lời. Cậu đã ăn rồi, ăn ở nhà Lý đại gia, còn mang về ít khoai lang nữa, bây giờ cậu đang ở trong cửa hàng, Nhan Việt đang làm việc, cậu thì đang tưới nước cho hoa.

Vương Thục Tú yên lòng, "Nhan Việt có phải là người hợp tác với con không?"

Lục Lăng Tây "Vâng" một tiếng.

Vương Thục Tú nghĩ ngợi, rồi nói: "Được rồi, là hôm nay vậy, mẹ sẽ đổi ca với Lâm Mỹ, con dẫn anh ta về nhà ăn cơm tối đi."

Lục Lăng Tây nhìn thoáng qua Nhan Việt đang ngồi xổm ở góc tường sắp xếp chậu hoa, ngoan ngoãn nói: "Vâng, để con hỏi Nhan đại ca có thời gian không?"

Cậu vừa ngắt điện thoại, thì Nhan Việt nghe tên mình đã nhìn sang đây. Vẻ mặt Lục Lăng Tây có chút mong chờ: "Nhan đại ca, anh có rảnh buổi tối không? Mẹ tôi bảo mời anh về ăn một bữa cơm."

Nhan Việt bị câu nói này làm kinh ngạc trong phút chốc, cho dù anh trầm ổn cỡ nào cũng không khỏi ngoài ý muốn mà đứng lên: "Đến nhà cậu ăn cơm sao?"

Lục Lăng Tây gật đầu, đôi mắt sáng trong nhìn Nhan Việt. Nhan Việt không đành lòng để cậu thất vọng, gật đầu nói: "Được."

Lục Lăng Tây cười híp mắt, vui mừng nhắn tín cho Vương Thục Tú.

Việc làm ăn buổi sáng coi như không tệ, vừa mở cửa liền lác đác có vài khách hàng đến mua phân bón và đồ dùng để chăm sóc hoa, ngay cả chậu hoa mà Nhan Việt mới mang đến cũng bán được ba cái. Lục Lăng Tây khi thu tiền đều nhớ rõ, bồn hoa, phân bón, đồ dùng đều phân loại rõ ràng.

Nhan Việt thấy cậu nghiêm túc, nghĩ một lúc rồi đề nghị: "Hay là mua một cái máy tính để ghi sổ sách?"

"Máy tính cũng ghi sổ sách được sao?"

Nhan Việt gật gật đầu, "Hiện nay có rất nhiều phần mềm dùng để ghi sổ sách, rõ ràng lại thuận tiện, đơn giản hơn viết tay nhiều. Hơn nữa nếu lúc không có khách hàng, Tiểu Tây cũng có thể chơi game giết thời gian, sau này công việc đi vào quỹ đạo thì có thể mở cửa hàng online trên mạng."

Ngoại trừ tiện lợi trong việc ghi chép sổ sách, Nhan Việt lại lo lắng Lục Lăng Tây ở trong Vi Viên Nghệ thấy nhàm chán hơn, nghĩ nếu có máy tính rồi thì cậu có thể chơi game đọc tin tức vân vân. Anh rất muốn mua máy tính đưa cho Lục Lăng Tây, nhưng nghĩ cũng biết là cậu chắc chắn sẽ không lấy, nên chỉ có thể lòng vòng đi vào vấn đề này.

Lục Lăng Tây không quan tâm đến việc chơi game, lực chú ý đặt lên việc ghi chép sổ sách và mở cửa hàng online. Phần mềm thì cậu biết, cái tên phần mềm ghi chép sổ sách nghe tên cũng biết đại khái là cái gì. Nhưng mở cửa hàng online trên mạng cũng có thể bán hoa cỏ cây cảnh sao?

Nhan Việt cười, "Cái gì cũng có thể bán được."

Đôi mắt Lục Lăng Tây sáng bừng lên, cậu vẫn luôn nghĩ làm sao có thể kiếm được nhiều tiền, trước tiên là trả nợ cho Nhan Việt, sau đó kiếm ít tiền nuôi gia đình để Vương Thục Tú không cần quá cực khổ như vậy nữa. Nếu có thể mở cửa hàng online thì chắc chắn khách hàng sẽ nhiều hơn so với bây giờ nhiều.

Đề nghị mua máy tính được hai người nhất trí thông qua, Lục Lăng Tây tìm tấm chi phiếu lần trước ra đưa cho Nhan Việt. Trên đó có mười vạn, xem như là cậu và Nhan Việt mỗi người bỏ năm vạn ra để đầu tư. Máy tính mua về là tài sản của cửa hàng, không thể để Nhan Việt bỏ tiền ra mua được.

Nhan Việt cười cười nhận lấy, anh cũng biết là sẽ như vậy, đôi khi anh cũng thấy tò mò về những nguyên tắc mà thiếu niên luôn tuân theo này rốt cuộc đã được nuôi dưỡng như thế nào.

Lúc hai người đang nói chuyện thì có khách hàng vội vàng đi đến. Một người đàn ông trung niên và một cậu trai còn rất trẻ cùng nhau khiêng một chậu cây rất lớn đặt trên đất. Người đàn ông trung niên vừa lau mồ hôi vừa nói: "Ông chủ, làm phiền rồi, cậu thử xem nó đi."

Lục Lăng Tây đặt sổ sách xuống đi đến, trên mặt đất là một chậu cây cà năm ngón*, là một loại thực vật có quả tương đối quý. Trước đây cậu cũng từng thấy cây kim quất* kết quả giống như vậy, nhưng cây cà năm ngón là lần đầu tiên cậu thấy.

Không đợi Lục Lăng Tây mở miệng, người đàn ông trung niên đã vội vã giải thích: "Ông chủ, cậu xem xem cây cà năm ngón này có chuyện gì vậy? Quả kết được rất thưa thớt, nếu cứ không kết quả như vậy thì tôi lo chết mất."

Cây cà năm ngón này là thực vật có quả, thứ đáng nhìn chính là quả của nó. Quả cà năm ngón có hình quả lê nhỏ như tiểu hồ lô, đáy như có năm đầu vú nổi lên, giống ngón tay hay sừng trâu, hình dạng kỳ lạ đáng yêu. Hơn nữa lại có màu vàng sáng, màu sắc không thay đổi trong thời gian dài, tượng trưng cho tài vận đến nhà, nên rất được yêu thích. Nhưng cây cà năm ngón trước mắt này không tốt lắm, không nói đến việc quả mọc rất ít, mà màu vỏ quả cũng không được đẹp mắt.

Quét radar lên cây, tấm bảng trắng hiện lên, hình chiếu lập thể của cây cà năm ngón hiện lên trước mặt Lục Lăng Tây.

v Tên thực vật: Cà năm ngón

v Nhu cầu của thực vật: Lùn hóa

v Khả năng sống của thực vật: Cao

Lục Lăng Tây nhìn thấy hai chữ Lùn hóa thì hơi hiểu ra, cây cà năm ngón trước mắt này quả thực hơi cao chút. Cậu quay đầu nhìn người đàn ông kia, "Cây cà năm ngón này có phải mới chỉ cắt cành một lần không?"

Người đàn ông trung niên ngạc nhiên mộc lúc, lập tức gật gật đầu.

Lục Lăng Tây kiên nhẫn nói: "Cây cà năm ngón này không phải cứ càng cao thì càng tốt, mà tốt nhất là hạn chế trong khoảng 60mm. Không cần tiếc cành bị cắt, tốt nhất là cắt hai đến ba lần để cây lùn bớt, vậy thì sẽ kết quả nhiều hơn. Ngoài ra màu sắc của quả cũng không đẹp lắm, vừa thấy là biết do thiếu được chiếu sáng, cần phơi nắng nhiều hơn thì màu sẽ đẹp hơn, màu sắc diễm lệ lại sáng bóng."

Người đàn ông nghe vậy thì ngạc nhiên, "Vậy bây giờ thì sao?"

Lục Lăng Tây nhìn nhìn, bây giờ cắt cành thì vẫn còn kịp. Cậu tìm một cây kéo nhỏ, ý bảo người đàn ông xem cậu làm thế nào. Sau khi cắt mẫu xong, người đàn ông hiểu ra, cảm ơn nhìn Lục Lăng Tây cười cười.

Nhan Việt dựa vào quầy thu gần, nhìn Lục Lăng Tây mà thất thần. Mỗi lần thiếu niên ở cùng thực vật thì vẻ mặt luôn rất dịu dàng, có một loại cảm giác không nói được nên lời. Anh nhớ tới lời đánh giá của Lý đại gia với Lục Lăng Tây – hương vị tự nhiên, cũng là hương vị mà anh thích được ở bên.

Tạm biệt người đàn ông trung niên, Nhan Việt tò mò hỏi: "Tiểu Tây, sao cậu biết cây cà năm ngón này không cắt cành?"

Lục Lăng Tây nghịch ngợm nhếch môi, "Nếu tôi nói chỉ cần tôi thấy nó thì tất cả thông tin về cây cà năm ngón này sẽ xuất hiện trong đầu, Nhan đại ca có tin không?"

Trong mắt Nhan Việt nhuộm ý cười, gật đầu chắc chắn nói: "Tin."

Lục Lăng Tây: "..."

Nhan Việt bỗng nở nụ cười, cảm thấy nét mặt lúc này của thiếu niên rất thú vị. Tiếng cười của anh bị chuông điện thoại cắt ngang, Nhan Việt không để tâm lắm nhìn thoáng qua, nhưng khi nhìn thấy tên người gọi thì nụ cười phai đi, lập tức đi ra ngoài nhận điện thoại.

"Ông ngoại."

Lục Lăng Tây bất ngờ nhìn Nhan Việt, không biết tại sao lại nghĩ đến cuộc điện thoại lúc sáng sớm kia. Trên mặt Nhan Việt nở nụ cười nhẹ, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn như là vừa cười vừa nói chuyện, nhưng Lục Lăng Tây lại không thấy ý cười trong mắt anh, giống như là anh đang đeo một chiếc mặt nạ "Mỉm cười" vậy.

"Vâng."

Nhan Việt không nói gì, tựa như là luôn luôn nghe phía bên kia nói chuyện. Anh cúp điện thoại rất nhanh, xin lỗi nhìn Lục Lăng Tây, "Tiểu Tây, tôi có việc phải đi một lúc, cậu ở cửa hàng chờ tôi, buổi chiều tôi sẽ đến đón cậu về nhà."

Lục Lăng Tây gật đầu, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thấy không thích hợp lắm. Cậu rối rắm nhìn Nhan Việt lái xe rời đi, thấy hơi hối hận vì sao mình không hỏi Nhan Việt đã gặp chuyện gì.

Nhan Việt không biết suy nghĩ lúc này của Lục Lăng Tây, sau khi rời khỏi Vi Viên Nghệ anh lập tức về nhà họ Ân. Lúc nãy ông ngoại gọi điện nói muốn ăn trưa cùng anh. Tuy ông ngoại không nói gì trong điện thoại, nhưng vì sao có bữa cơm này Nhan Việt đã đoán được đại khái rồi. Ngay cả An Kiệt cũng nhận được tin Nhan Hải sẽ đi đến công ty con ở nước ngoài, anh không tin ông ngoại không biết.

Lời đồn lần trước ông ngoại không nói gì cả, ngược lại Ân Nhã không ngừng nhảy nhót khắp nơi, bữa cơm này vừa lúc có thể thấy thái độ của ông ngoại. Nhan Việt nghĩ đến suy tính của anh, nhẹ nhàng gõ tay lái, nét mặt dần trở nên lạnh lùng.

* Cà năm ngón [Tên khoa học: Solanum mammosum] tiếng Việt là cà đầu bò, cà vú hay trái dư. Loài này chứa các chất solanine và scopolamine với nồng độ cao nên độc tính rất cao, ngoài ra còn có các độc chất như atropine và hyoscyamine gây ảo giác và liệt cơ.



* Kim quất

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play