*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi tối lúc Lục Lăng Tây về đến nhà thì từ xa đã ngửi thấy một mùi nồng, giống như là mùi cà chua hoặc là mùi tương đậu nành vậy. Mũi này lan tỏa khắp hiên, Lục Lăng Tây còn chưa phản ứng gì, Đại Hắc đã nhỏ nước miếng rồi.

"Nhóc tham ăn."

Lục Lăng Tây bắn đầu Đại Hắc một cái, giọng thân thiết. Cậu còn nhớ lúc vừa gặp Đại Hắc, nó ngay cả cơm cũng không dám ăn no, sợ ăn nhiều bị bọn họ chán ghét vứt bỏ. Mới chỉ vài ngày thôi mà đã bộc lộ tính tham ăn rồi, cà chua chín ở sân sau có một nửa vào bụng nó hết. Ngay cả ba người cậu, Vương Thục Tú và Dịch Hàng cũng không ăn được hơn Đại Hắc.

Nói với Đại Hắc xong, Lục Lăng Tây định tìm chìa khóa thì cửa mở ra từ bên trong, Vương Thục Tú sửng sốt nhìn cậu, "Sao hôm nay về sớm vậy?"

"Trong cửa hàng có việc nên đóng cửa sớm." Lục Lăng Tây dịu ngoan nói.

Vương Thục Tú tránh khỏi cửa, nhìn Lục Lăng Tây ngồi xổm ở cửa lau chân cho Đại Hắc, khóe miệng giật giật, nói: "Con về đúng lúc lắm, mẹ làm chút tương cà chua, lát nữa con hái vài quả cà chua rồi mang thêm ít tương đưa sang nhà Dịch Hàng đi."

Dịch Hàng chơi thân với Lục Lăng Tây, Lục Lăng Tây tìm được việc cũng nhờ Dịch Hàng, Vương Thục Tú thấy Dịch Hàng thích ăn cà chua, yêu ai yêu cả đường đi nên khi làm tương cà chua cũng không quên cậu ta.

Lục Lăng Tây vâng dạ, sau khi rửa sạch tay cũng không đi đến nhà Dịch Hàng mà đi đến bên cạnh Vương Thục Tú.

Vương Thục Tú đang ở trong bếp nấu tương cà chua, cà chua căng mọng nhiều nước nấu cùng đậu nành, thêm chút thịt băm, muối, mì chính và những gia vị khác, trong phòng bếp bị bao phủ bởi mùi thơm lạ lùng, so với mùi ở hiên nhà thì nồng hơn nhiều.

Mắt Đại Hắc trông mong ngồi xổm ở cửa phòng bếp, mắt lấp lánh sáng rực nhìn tương trong nồi.

Vương Thục Tú buồn cười trừng nó, vội vàng đẩy Lục Lăng Tây ra khỏi bếp. "Đi đi, đứng đây làm gì, không nóng sao, nhanh mang Đại Hắc ra ngoài đi." Phòng bếp của căn nhà kiểu cũ vốn đã nhỏ, trong nhà cũng không có điều hòa, Vương Thục Tú đã nóng đến nỗi chảy đầy mồ hôi rồi. Bây giờ căn bếp lại thêm một người một chó, lại còn đứng gần cô nữa chứ, Vương Thục Tú thấy mình sắp nóng chết rồi.

Lục Lăng Tây không đi, mà ngoan ngoãn cầm một tờ báo quạt cho Vương Thục Tú, vừa quạt vừa nói: "Mẹ, con có chuyện muốn nói."

"Chuyện gì?" Vương Thục Tú không để tâm lắm, thuận miệng hỏi.

Lục Lăng Tây tìm từ mở miệng nói: "Mẹ biết con đang làm ở một cửa hàng hoa chứ, chủ cửa hàng là chị Đỗ muốn về quê, con..."

Cậu còn chưa nói xong, Vương Thục Tú đã mang vẻ giật mình nói, "Có phải thất nghiệp rồi không? Không sao, mẹ nuôi con."

Trong lòng Lục Lăng Tây thấy ấm áp, khóe miệng vô thức nhếch lên, một tay thân thiết vòng qua cánh tay Vương Thục Tú, lắc đầu nhẹ giọng nói: "Con mua lại cửa hàng rồi."

"Gì?" Lời Lục Lăng Tây nói không khác gì một quả bom, Vương Thục Tú nâng cao giọng, nghi ngờ đánh giá cậu, "Con lấy tiền đâu ra?" Thằng nhóc này không phải là làm chuyện xấu gì đó chứ? Vương Thục Tú thầm nghĩ trong lòng.

Chuyện này muốn nói rõ ràng thì rất phức tạp, phải bắt đầu từ chuyện của Lục Nhất Thủy. Lục Lăng Tây cũng không ngốc, không muốn Vương Thục Tú lo lắng, trực tiếp nhảy qua đoạn này, bắt đầu từ phần bán hoa lan vào sáng hôm nay. Nhưng cậu không dám nói bán được ba mươi vạn, chỉ nói bán mười vạn rồi cùng người khác mua lại cửa hàng, hai người hùn vốn mỗi người một nửa.

Vương Thục Tú như đang nghe chuyện trên trời, một cái cây rách nhặt được lại bán được mười vạn? "Con coi mẹ là đồ ngốc đấy à?"

"..." Lục Lăng Tây nghiêm túc nói: "Thật đó."

Vương Thục Tú tắt bếp cái bụp, "Tiểu hỗn đản con không đùa đấy chứ?"

Lục Lăng Tây lắc đầu, cậu đã nói ít hơn hai mươi vạn rồi.

Vương Thục Tú cũng không có tâm trạng nấu tương cà chua nữa, vội lau tay kéo Lục Lăng Tây đến phòng khách, "Nào nào, nói cho mẹ nghe rốt cuộc là chuyện gì?"

Đại Hắc do dự giữa cái nồi thơm nức và Lục Lăng Tây, cuối cùng vẫn lựa chọn Lục Lăng Tây, yên tĩnh ngồi xổm cạnh chân cậu.

Lục Lăng Tây theo thói quen sờ đầu Đại Hắc, cả một câu chuyện giảm bớt vài phần nói ra. Vương Thục Tú nghe xong lại bắt đầu lo lắng chuyện khác. "Người hợp tác với con là người thế nào? Con đừng có ngốc mà bị người ta bán còn kiếm tiền thay người ta?"

"Không đâu, Nhan đại ca là người tốt." Lục Lăng Tây biện hộ thay Nhan Việt.

Vương Thục Tú nghĩ một lúc rồi vỗ bàn nói, "Được rồi, tốt hay xấu không nghe lời con nói được, anh ta không phải hợp tác với con sao? Hôm nào mời đến nhà ăn bữa cơm đi."

"Vâng." Lục Lăng Tây ngoan ngoãn đồng ý, trong lòng nghĩ Nhan Việt đã giúp cậu rất nhiều, quả thực nên mời anh một bữa. Không biết Nhan Việt có ăn được mấy món ăn gia đình hay không, chắc anh không kén chọn đâu.

Dù trong lòng Vương Thục Tú lo lắng thế nào, sợ nhóc kia ở trong xã hội chịu thiệt, thì Khu Vườn Nhỏ vẫn... nằm dưới tên của Lục Lăng Tây, giấy trắng mực đen, ngay cả pháp nhân trên giấy phép kinh doanh cũng đổi thành tên Lục Lăng Tây.

Trong chuyện này Lục Lăng Tây đều yên lặng không đi nói ra ngoài, nhưng những chủ cửa hàng khác trên phố đều biết. Đổng Chí là người đầu tiên hỏi đùa Lục Lăng Tây có muốn tổ chức lễ khai trương rầm rộ không, nhưng bị Lục Lăng Tây từ chối. Cậu thấy như bây giờ rất tốt, ngay cả biển hiệu Khu Vườn Nhỏ cũng không đổi, dù sao trước kia thế nào thì bây giờ vẫn vậy, mọi người biết đổi chủ là được rồi.

Đổng Chí cười cười, nhưng vẫn lén thảo luận với vài chủ cửa hàng khác góp tiền tặng một bể cá màu bạc cho Lục Lăng Tây, thêm vài con cá vàng hình dạng khác nhau nữa. Theo lời của Đổng Chí thì nước tượng trưng cho tài phú, cá cũng tượng trưng cho tài phú, có hoa có cỏ có nước có cá, cửa hàng của Tiểu Tây coi như là được vận may tiền tài rồi.

Lục Lăng Tây không tin những chuyện này lắm, nhưng nếu là ý tốt của mọi người thì cũng nhận. Chủ yếu là Đại Hắc rất thích bể cá này. Từ khi bể cá được đặt ở quầy thu ngân, mỗi ngày Đại Hắc lại có thêm trò nhìn cá cho vui, không có việc gì thì ngồi xổm dưới quầy, mắt liếc bên này liếc bên kia theo mấy con cá. May mà Đại Hắc không phải là mèo, nếu không Lục Lăng Tây phải lo lắng cho mạng nhỏ của mấy con cá này mất.

Không biết liệu có phải thực sự do bể cá mang tiền tài đến hay không, Lục Lăng Tây còn chưa xử lý quen việc trong cửa hàng, thì anh Hàn đã lâu không đến lại tìm đến cửa.

"Tiểu Tây, Tiểu Tây." Tiếng anh Hàn từ xa đã vang lên. Lục Lăng Tây đang dọn tủ dừng lại nhìn, chỉ thấy anh Hàn đầu đầy mồ hôi đi đến. "Cái thời tiết mắc dịch này, nóng quá." Anh Hàn không nhịn được oán giận nói.

Lục Lăng Tây rót một cốc nước đá đặt trước mặt anh, anh Hàn một hơi uống hết, lập tức thấy thoải mái thở dài: "Quả nhiên vẫn là chỗ Tiểu Tây cậu thoải mái."

Bởi vì trong cửa hàng toàn là hoa cỏ nên trước đây Đỗ Lâm không lắp điều hòa, Lục Lăng Tây nhận cửa hàng rồi tất nhiên cũng không lắp. Nhưng tuy trong cửa hàng không có điều hòa thì vẫn không nóng. Lá cây xanh um tươi tốt đặt ở khắp nơi, người ở trong đó sẽ có cảm giác như mình đang ở dã ngoại thiên nhiên vậy, chỉ cảm thấy nóng nảy trong lòng biến mất, thoải mái không nói nên lời.

Lục Lăng Tây cười, cậu đã quen nhiệt độ trong cửa hàng rồi, nếu đi ra ngoài cũng thấy nóng không chịu được. "Anh Hàn, anh có chuyện gì sao?"

"Có!" Anh Hàn nói rõ ràng: "Anh tìm cho cậu một mối làm ăn đây."

Nơi anh Hàn đang làm việc là một đơn vị hành chính sự nghiệp, vừa mới nhận được thông báo cấp trên sắp đến kiểm tra. Lãnh đại của anh liền quyết định mua vài chậu hoa đặt trong các văn phòng để cho đẹp. Anh Hàn vốn đã muốn nói với lãnh đạo mua chậu hoa về bày cải thiện hoàn cảnh, cho dù làm việc mệt thì mắt ngắm cũng thấy vui. Lần này nghe được vậy thì rất vui vẻ, chủ động xin đi làm chuyện này. Người đầu tiên mà anh nghĩ đến chính là Lục Lăng Tây, cây trong cửa hàng của cậu nhóc này không tồi đâu. Không biết có phải là ảo giác của anh hay không, mà chỉ cần lại gần chậu Lan Quân Tử trong nhà là cảm thấy thoái mái sảng khoái, giống như lúc ở Khu Vườn Nhỏ vậy.

Có tư tâm hư vậy, anh Hàn cũng muốn đặt vài chậu như vậy ở văn phòng. "Tiểu Tây, cậu xem rồi đề cử cây gì đi?" Anh giao quyền lựa chọn cho Lục Lăng Tây.

Loại cây cỏ đặt trong văn phòng thì cậu cũng có vài ý. Đầu tiên phải dễ chăm, dù sao dân văn phòng cũng không quen việc chăm sóc hoa cỏ, Lục Lăng Tây cũng không thể ngày nào cũng đến xem được, nếu mua loại khó chăm sau hai ngày mua đã chết, vậy thì sẽ đánh mất danh tiếng của Khu Vườn Nhỏ mất. Ngoại trừ việc dễ chăm, Lục Lăng Tây có ý chọn những cây chủ yếu là lá hoặc cây mọng nước. Dù sao văn phòng cũng là nơi làm việc, chủ yếu dùng cây xanh trang nhã, tạo nên hoàn cảnh yên lặng thanh lịch thanh thoát. Cùng lắm là thêm vài bồn hoa cho đẹp, chủ yếu vẫn là dùng cây xanh tươi mát.

Lục Lăng Tây nói vậy, anh Hàn cũng gật đầu theo. "Tiểu Tây cậu nói gì thì cứ vậy đi."

Lục Lăng Tây xấu hổ cười, chủ động hỏi: "Anh Hàn, anh muốn chậu hoa loại gì?"

Người chăm hoa cũng biết có rất nhiều loại chậu bồn, cây khác nhau yêu cầu chậu khác nhau. Nhưng văn phòng thì thích mua thống nhất một loại, nên Lục Lăng Tây phải hỏi trước.

Quả nhiên anh Hàn do dự hai giây liền mở miệng nói: "Cùng loại đi, cậu thấy chậu gốm màu nâu thế nào?"

"Được!" Chậu gốm thông khí thấm nước tốt, thân chậu cũng có sức nặng, cây không dễ bị đổ. Điều phiền nhất là chậu khá nặng, rất khó khuân vác, nhưng nếu ở văn phòng chắc cũng không dễ dàng thay đổi vị trí, nên cũng không ảnh hưởng lắm.

Văn phòng ở đơn vị anh Hàn không ít, tính tổng thể cũng là một số lượng lớn. Lục Lăng Tây kiên nhẫn ghi chép yêu cầu, sau vụ mua bán này thì thực vật trong cửa hàng cũng phải khuân ra ngoài một phần tư. Sau khi hai người thương lượng xong, anh Hàn thoải mái để lại ba nghìn đồng tiền đặt cọc, phần còn lại đợi đến khi Lục Lăng Tây giao hàng sẽ đưa sau. Anh rất tin tưởng Lục Lăng Tây, hẹn xong thời gian giao hàng và địa điểm liền vội vàng rời đi.

Thừa dịp trong cửa hàng không có ai, Lục Lăng Tây bắt đầu vội vàng vì đơn hàng này. Lúc Nhan Việt đến là nhìn thấy Lục Lăng Tây đang cắn bút, vẽ vẽ viết viết lên một tờ giấy trắng.

"Bận gì vậy?"

"Nhan đại ca đến rồi sao?" Lục Lăng Tây hơi kinh ngạc, từ lúc đi vườn hoa đến giờ đã một tuần rồi cậu không gặp Nhan Việt. Hình như trong nhà Nhan Việt đã xảy ra chuyện gì đó nên anh rất bận, hai người chỉ liên lạc qua điện thoại mỗi ngày.

Một tuần rồi không gặp Lục Lăng Tây, Nhan Việt rất nhớ cậu. Anh lấy cớ nhìn Lục Lăng Tây đang làm gì để đến gần cậu, gần như muốn dán lên người cậu vậy. Lục Lăng Tây không biết gì cả, vui vẻ đưa thứ mình đang viết cho Nhan Việt xem.

"Nhan đại ca anh xem đi, anh Hàn đặt ở chỗ chúng ta hơn ba mươi chậu cây, đây là việc mua bán lớn nhất mà tôi thấy kể từ khi đến Khu Vườn Nhỏ đấy."

Cái gọi là việc mua bán lớn nhất của Lục Lăng Tây cũng chỉ hơn vạn đồng tiền, trừ chi phí thì lợi nhuận cũng không còn bao nhiêu, đối với gia thế của Nhan Việt cũng chẳng đáng bao nhiêu. Nhưng anh thấy cậu vui vẻ phấn chấn, nhìn cậu cắn bút tính toán lợi nhuận cuối cùng, nhìn cậu chăm chú ghi chép đơn hàng này, trong lòng thấy rất mềm mại. Đây là đơn hàng của anh và cậu, chỉ thuộc về hai người họ. Cảm giác đạt thành tựu này so với lúc anh ký kết một hợp đồng cho Hợp Phổ, kiếm được nghìn vạn trăm vạn còn mãnh liệt hơn nhiều, thậm chí là thành tựu của Đầu tư Đức Trí trong lòng anh cũng kém hơn.

Nhan Việt đối mặt với đôi mắt trong suốt của thiếu niên, trịnh trọng gật đầu nói: "Tiểu Tây giỏi quá!"

Lục Lăng Tây cong cong đôi mắt, vui vẻ nở nụ cười.

* Tương đậu nành

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play