Trên đường về nhà.

Còn có vài trạm mới đi ra phố bắc khẩu hòa bình. Đổng Học Bân đứng ở bên cạnh siêu thị Vật Mỹ phụ cận tây kiêu chờ gọi xe công cộng. Chờ trái không đến, chờ phải không đến, hắn cũng không có cái tâm tình mất kiên nhẫn gì, nghĩ một ít sự tình vui vẻ, liền không kìm lòng được, hầm hừ hát điệu dân gian, lấy ra một bao Hồng Tháp Sơn từ trong túi quần, để vào trong miệng, rất không thuần thục đốt lên. Đây là mấy bao sau khi được Lý Khánh chủ nhiệm trở mới thuốc thì Đổng Học Bân ra quầy bán quà vặt cửa ra vào đơn vị mua, để đã lâu, thế cho nên vị thuốc cực kỳ khô cằn, làm cho Đổng Học Bân ho khan đến bảy tám cái, nước mắt thiếu chút nữa chảy xuông.

Rất khó khăn!

Đổng Học Bân ném tàn thuốc đi, giẫm nát, thuận tay ném mười chín điếu Hồng Tháp Sơn còn thừa vào thùng rác.

Xe còn chưa tới, đã hai mươi mấy phút.

Tại lúc Đổng Học Bân bối rối lấy có phải là nên gọi taxi trở về hay không, khóe mắt hắn đột nhiên trì trệ, trong phạm vi ánh mắt bắt được một cái thân ảnh quen thuộc đang đi tới hướng mình, còn cách sáu bảy mét. Búi tóc cao cao buộc ở sau gáy, khuôn mặt diễm mỹ khuynh quốc, dáng người thon thả, đùi đẹp cân xứng, vậy mà lại nữ nhân ưu nhã mình hỗ trợ đoạt lại cái ví tiền kia. Nàng mặc một thân tây trang màu đen, chân đi giày cao gót sơn đen, làm cho người ta có cảm giác chỉnh thể, cùng đừng nói thật đẹp, khác với với Huyên di ôn nhu, trong khung người của nàng nhộn nhạo ra là một loại ung dung đẹp đẽ quý giá!

Tròng mắt Đổng Học Bân thoáng cái đã mở, không khỏi cảm thán nói, con người, tại sao có thể đẹp như vậy!?

Đúng rồi, lần trước gặp nàng cũng đứng ngoài trạm hai, nhà nàng có phải là ở phụ cận? Rất gần nhà mình sao.

“Tạ trưởng phòng!” Lúc này, một người trung niên sắp tới bốn mươi tuôi đột nhiên từ phương hướng khác chạy tới.

Nữ nhân kia hơi hơi nghiêng đầu, cười tủm tỉm nói: “Lão Lý à, vừa trở về?”

Trung niên kia ừm một tiếng, cười cười nói: “Đi họp phụ huynh cho con, ngài ra ngoài?”

“Đúng vậy, có chút việc”.

Người trung niên nhìn nàng, “Tạ trưởng phòng, tôi chậm trễ chút thời gian của ngài, ngày đó ta để cho ngài thay đổi một lần trước, hiệu quả cũng không tệ lăm, chủ yếu để trong trung tâm đổi thành cơ giới hoá sản xuất và gia công một loạt...”

Nữ nhân họ Tạ cười khoát tay chặn lại, “...Thời gian nghỉ ngơi không nói chuyện công tác, được không?”.

Người trung niên dừng tiếng nói một chút, “Triệu Bộ trưởng bên kia còn chưa qua, cái việc này...”

Khóe môi nữ nhân vẫn treo nụ cười, nhưng mà ánh mắt lại híp híp, “Đợi ngày mai đi làm anh đưa dự án tới phòng làm việc của tôi, giờ đây không nói chuyện này, có được không?”

Người trung niên bất đắc dĩ, đành phải phụng phịu gật gật đầu.

“Cứ như vậy” Nữ nhân cười cười, xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Đổng Học Bân thấy ngạc nhiên không thôi, gần đây tuy nam nhân bốn mươi tuổi không thể lộ ra nụ cười, nhưng thân thể cũng rất thẳng, cũng không có tủy ý như nữ nhân họ Tạ, mà trong lời nói lại còn dùng kính ngữ “ngài” đối với nữ nhân, nhìn ra đưpc, nữ nhân rõ ràng không đến ba mươi tuổi, chức vị so với người trung niên cao hơn rất nhiều, Tạ trưởng phòng? Trưởng phòng? Là trưởng phòng xí nghiệp tư doanh? Nếu xí nghệp nhà nước hoặc là đơn vị cơ quan sự nghiệp mà nói, dùng tuổi nữ nhân này tám phần cũng là ở cùng loại đơn vị tổng hợp của mình, một loại chỗ trong bộ môn, gọi là “phòng”, nhưng cấp bậc hành chính lại là cấp khoa.

Thấy nữ nhân cách mình càng ngày càng gần, Đổng Học Bân hơi do dự, rôt cuộc có theo nàng nói chuyện hay không?

Lần trước nàng nói sau này có thời gian sẽ mới mình ăn cơm, nhưng đã cách một tháng còn không có liên lạc với mình, nhất định là đã quên, quý nhân việc vội vàng, đánh giá để nàng ngay cả nhớ mình là ai sao?

Chính đang miên man suy nghĩ, nữ nhân đột nhiên dừng bước, ánh mắt chuyển hướng cạnh mình.

“...A? Là anh?”

Còn nhớ rõ mình? Đổng Học Bân nói: “Thật là trùng hợp, lại gặp, a, nhà của cô ở phụ cận?”

“Không kém bao nhiêu đâu, cơ quan ở bên này” Nữ nhân họ Tạ nở nụ cười, “Ngày đó cảm ơn anh, còn nói hôm nào mới anh ăn cơm, xem tôi xem, những ngày này vội vàng, một chút thời gian cũng không có, cái này không tính, lại phải đi bừa tiệc xã giao, hôm nay sợ rằng cũng không được”.

Đổng Học Bân nhanh chóng lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của nàng, “Bao nhiêu chuyện như vậy sao, không cần khách khí”.

“Ha ha, khó mà làm được, lúc ấy trong ví của ta có không ít giấy chứng nhận và danh thiếp, thân phận chứng quan trọng, cái gì bị mất còn có thể bổ sung, nhưng có phần danh thiếp cũng không biện pháp tìm trở về” Nữ nhân giơ ngón tay ưu nhã thon dài lên vuốt thái dương, “.. - Đúng rồi, còn không biêt anh tên gì, tôi gọi là Tạ Tuệ Lan”.

“Đổng Học Bân”.

“A, tên rất hay”.

“Đổ mồ hôi, tôi đây tính cái gì tốt, quá bình thường, cũng là tên cô êm tai”.

“Anh năm nay đã hai mươi lăm chưa?”

“Sắp hai mươi bốn”.

“Ha ha, tôi đây lớn hơn một chút so với anh, xưng hô... có thể bảo anh là Tiểu Đông không?”

“Gọi sao cũng được”.

Chung quanh không ít người chờ xe đều len lén đánh giá Tạ Tuệ Lan, dù sao nữ nhân xinh đẹp như vậy cũng không thấy nhiều.

Tạ Tuệ Lan cười mỉm theo sát hắn nói chút ít lời không đau không ngứa, một phút đồng hồ sau, nàng nhìn thời gian, giông như xem xét bề ngoài, sau đó nhanh chóng lấy giấy bút từ trong túi xách tay, xoạt xoạt xoạt viết một chuỗi con số, sau đó dùng ngón tay cái và ngón trỏ vê trang giấy giật xuông, đưa tới trên tay Đổng Học Bân, “...cần lấy đi, đây là số điện thoại di động của tôi, tôi thiếu nợ nhân tình của anh, sau này nếu là có sự tĩnh cần trợ giúp, thì gọi số điện thoại này, a, tôi công tác ở Bộ trung tuyển Cục tin tức phòng nghiên cứu, được chưa?”

Đổng Học Bân vừa tiếp xúc với trang giấy, con số trên mặt mười phần tươi đẹp, chữ tốt.

Ôi chao? Chờ một chút! Chờ một chút! Nàng vừa mới nói công tác ở đơn vị nào?

Ta kháo! Bộ trung tuyển? Cục tin tức? Phòng nghiên cứu?

Bộ tuyên truyền trung ương và khu cơ quan rất khống giống nhau, phòng nghiên cứu phía dưới không phải cấp khoa, mà là cơ cấu cấp phòng! Hàng thật giá thật!

Đổng Học Bân ngẩn người, “Tạ tỷ, tôi vừa nghe người nọ bảo chị là Tạ trưởng phòng, chị... chị là Trường phòng nghiên cứu sao?”

Tạ Tuệ Lan cười cười, “Phó”.

Ta chóng mặt, phó cũng là cấp phó phòng đó!

Phá cách hai năm lên một lần? vẫn là nàng tiến vào cơ quan tương đối sớm?

Cái này nếu tại Đoàn ủy còn dễ nói, không quan tâm là Tinh Đoàn ủy hay Thị Đoàn ủy, ba mươi tuôi làm câp phó phòng vân miên cưỡng có thể nhìn thấy, nhưng Tạ Tuệ Lan là ở Trung ương, là chức phó phòng trung tuyển, là lãnh đạo Trung ương, đó là một cái khái niệm gì? Mặc dù cấp bậc đồng cấp cùng Từ Yên Phó cục trưởng, nhưng trên chức vị cũng không được đánh đồng, vô luận từ chức quyền hay nói góc độ phát triển con đường làm quan, phó trưởng phòng nghiên cứu tin tức có thể lớn hơn rất nhiều so với Phó cục trưởng phân cục quôc an, căn bản không có năng lực để có thể ngồi cùng nhau!

Đổng Học Bân thoáng cái đã bị chắn trụ, nhìn sang bóng lưng Tạ Tuệ Lan đang rời đi, kinh ngạc ngẩn người.

Không đến ba mươi tuổi làm cấp phó phòng? Người này bối cảnh lớn tới cỡ nào!!?

Người đẹp, khí chất tốt, dáng người tốt, có bối cảnh, có năng lực, có câp bậc, có thực quyền...

Ta ngất!

Nừ nhân này cũng quá hoàn hảo đi!?

Đổng Học Bân bị kích thích thái quá, nghĩ thầm mình là không muốn cũng phải nỗ lực co gắng? Tối thiêu phải nắm bắt trước?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play