Buổi sáng ngày hôm sau.

Ký túc xá trường Trung ương đảng.

“Học Bân, Học Bân” Hàn Hưng Hoa kêu hắn một tiếng, “Nên dậy thôi”.

“Anh Hàn?” Đổng Học Bân mơ hồ mở mắt, vừa nhìn đồng hồ “Đã hơn tám giờ rồi sao?”

Hàn Hưng Hoa cười nói: “Buổi phải đi, hôm nay không phải lên lớp, cũng không cần phải vội”.

“Cảm ơn anh Hàn, nếu anh không gọi tôi, có lẽ tôi còn ngủ tới trưa” Đổng Học Bân nhấc thân khỏi giường, vội vàng đánh răng rửa mặt, mặc quần áo. Hai ngày nay, bận rộn chuyện cầu hôn, hơn nữa mỗi tối đều phải chạy ra ngoài, có được bữa nào ngon giấc, tối qua từ nhà Tạ tỷ cũng về rất muộn, đêm ngủ toàn nằm mơ chuyện kết hôn, vui tới mức đầu sáng hắn mới chợp mắt được, vậy mà đã sắp chín giờ.

Đổng Học Bân đang chuẩn bị cùng mọi người đi thư viện thì nhận được điện thoại của Tạ Tư Lan.

“Có ở ký túc xá không?” Tạ Tuệ Lan hỏi.

“Ừm, vừa xuống lầu, làm sao vậy?”

“Hôm nay không có bài, em giúp anh xin nghỉ, anh ra ngoài với Tạ tỷ một chuyến có được không?”

“Ai da, em xin nghỉ cho anh làm gì chứ, lại ảnh hưởng tới kết quả thi thôi, không muốn anh tốt nghiệp sao?”

“Ha ha, không sao, em quen phó hiệu trưởng của bọn họ, hiệu trưởng cũng có quan hệ tốt với bố mẹ em, xin nghỉ hai hôm thì có việc gì đâu”.

“Đi đâu?”

“Gặp rồi nói sau”.

“Được, vậy em chờ anh”.

Cổng trường Đảng

Tạ Tuệ Lan đứng ở bên cổng, đang nói cười với một người đàn ông, người đàn ông chừng khoảng năm mươi tuổi, Đổng Học Bân vừa nhìn là nhận ra, đây là Phó Hiệu trưởng trường Đảng Trung ương, người có bài phát biểu trên sân khấu đại lễ đường hôm khai giảng, dường như họ Ôn, vì hiệu trưởng còn có những việc khác, nên tâm trí không đặt ở đây, bởi thế trên thực tế công việc của trường do Phó Hiệu trưởng Ôn đảm nhiệm.

Đổng Học Bân vừa bước tới, hai người đều nhìn về phía hắn.

Tạ Tuệ Lan mỉm cười nói: “Chú Ôn, cho cháu giới thiệu một chút, đây là chồng chưa cưới của cháu Đổng Học Bân”.

Đổng Học Bân vội chắp hai tay, “Hiệu trưởng Ôn, chào ngài”.

“Chàng trai trẻ, chào cậu” Ôn Hiệu trưởng cười ha ha, “Tôi từng nghe qua cậu rồi, Tiểu Đổng của huyện Phần Châu, quả là tuổi trẻ tài cao!”

Tạ Tuệ Lan nheo mắt nói: “Hai ngày nữa chúng cháu kết hôn, tới khi ấy nhất định chú phải tới đấy”.

Ôn hiệu trưởng đùa vui nói: “Chú sợ cháu không mời chú ấy chứ”.

“Có không mời ai cũng không thể không mời chú. Chú có thể tới là niềm vinh hạnh của bọn cháu, ha ha cháu và Tiểu Bân còn có chút chuyện, không làm phiền chú làm việc nữa”.

“Đi đi, sắp kết hôn nhất định rất bận, tới khi ấy tôi sẽ nói với chủ nhiệm của các cháu một tiếng, lần sau xin phép nghỉ học cứ trực tiếp nói với bọn họ cũng được”.

“Vậy cháu cảm ơn chú Ôn”.

“Được rồi được rồi, chú nhìn cháu lớn lên, với chú còn khách khí gì nưa” Nói rồi Phó Hiệu trưởng Ôn quay đầu nhìn Đổng Học Bân vỗ vào vai cười nói: “Kết hôn rồi hãy đối xử tốt với Tuệ Lan, nếu cậu dám ức hiếp nó, tôi sẽ không tha cho cậu đâu”.

Đổng Học Bân cười gượng nói: “Sẽ không đâu”.

Nói dăm câu nữa, Tạ Tư Lan mới cùng Đổng Học Bân rời trường Đảng đi ra phố.

Vừa thấy bốn bề vắng lặng, Đổng Học Bân liền hỏi: “Phó Hiệu trưởng Ôn có quan hệ tốt với nhà em à?”

“Bình thường” Tạ Tuệ Lan cười nói: “Cũng không phải đặc biệt thân”.

Đổng Học Bân lại hỏi: “Vậy sao ông ấy nói nhìn em lớn lên”.

“Ha ha, hồi nhỏ chú Ôn có tới nhà em vài lần, ông có quan hệ với bố em, nói nhìn em lớn lên cũng không phải là giả” Tạ Tuệ Lan giải thích, “Anh đã vào thể chế cũng được hai năm rồi phải không? Chuyện này anh còn không rõ sao? Trong những quan chức có máu mặt ở kinh thành, giữa bọn họ dường như đều quen nhau, có quan hệ là tình thân, có quan hệ là bạn bè, có quan hệ phức tạp, không phải chỉ một vài câu là nói rõ được, cũng không phải dùng con mắt đơn giản mà nhìn rõ được, dù gì trong tôi có anh, trong anh có tôi, được rồi, em đoán có nói thế nào anh cũng không hiểu, đợi khi nào anh đạt tới tầm này, tự nhiên anh sẽ biết thôi”.

Đổng Học Bân bĩu môi nói: “Nhìn lại em đi kia, lại lấy thân phận đàn chị ra đó hả, sao anh có thể không hiểu? Em cho là anh thật ngốc vậy sao?”

“Ha ha, dù sao cũng không thông minh”.

“Hử, em lặp lại lần nữa thử xem!”

“Sao nào? Định động thủ với Tạ tỷ của anh sao?”

“Em đừng cho là anh không dám, đừng chọc đàn ông, anh thật muốn đánh em” Đổng Học Bân bĩu môi, nhưng hắn đúng là không dám ăn hiệp Tuệ Lan.

Tạ Tuệ Lan cười nói: “Tốt lắm, hôm nay Tạ tỷ của anh rất vui, sẽ cho anh mở rộng tầm mắt, ha ha…”

Động Học Bân lúc này mới thuận theo hỏi: “Vậy chuyện hôn lễ, không đi mời người bên Phần Châu sao? Bạn bè chúng ta đều ở bên đó, dù bác gái nói không mời bọn họ, nhưng không nói với bọn một tiếng không phải có lỗi lắm sao”.

Tạ Tuệ Lan lạnh nhạt nói: “Có nói cũng không mời được, chi bằng đừng nói”.

“Nhưng…”

“Huống hồ Phần Châu còn đang trùng tu sau cơn động đất, chúng ta ở đó mà gióng trống khua chiêng chuyện hôn lễ, anh nghĩ xem bọn họ sẽ nghĩ thế nào?”

“Ừm, cũng đúng”.

“Cho nên vẫn là không nói”.

“Vậy hôm nay em vội gọi anh ra đây là có việc gì?”

Tạ Tuệ Lan nhìn đồng hồ nói: “Ba mẹ em nói bọn họ cũng bận cho hôn lễ này, nhưng có một số chuyện chúng ta phải làm chủ, ví như áo cưới, ảnh cưới, bố mẹ em sợ thời gian gấp rút, bảo chúng ta lo chuyện áo cưới trước, rồi tới chuyện ảnh cưới”.

Nghe vậy, Đổng Học Bân đau khổ nói: “Có chuyện áo cưới mà cũng khẩn trương”.

“Vài ngày nữa là tổ chức rồi, hôm nay anh còn không đi chọn áo cưới?”

“Anh không phải có ý này, ý anh là không cần… hay là hai ngày nữa?”

“Hôm nay đi” Dứt lời, Tạ Tuệ Lan vẫy một chiếc taxi bên đường, chủ yếu là không cho Đổng Học Bân làm chủ, hai người ngồi lên xe rồi, Tạ Tuệ Lan rất tự nhiên kéo tay Đổng Học Bân “bác tài, phiền bác cho xe chạy về Vương Phủ Tỉnh”.

“Ok”.

“Quá vội” Đổng Học Bân buồn bực nói: “Hôm nay anh chưa chuẩn bị gì”.

Tạ Tuệ Lan ung nở nụ cười: “Là không chuẩn bị tốt chuyện ảnh cưới hay không chuẩn bị tốt chuyện hôn lễ? Nếu là ảnh cưới, anh không cần chuẩn bị, em đã liên lạc xong rồi, bên kia có người trang điểm và tạo hình chuyên nghiệp rồi, đợi khi tới nơi chuẩn bị cũng được, nếu chuyện kết hôn chưa chuẩn bị xong. Vậy…” Tạ Tuệ Lan cười nói: “Vậy đừng kết hôn nữa? Bây giờ thiệp mời còn chưa đưa, sau này có hối hận cũng không kịp”.

Đổng Học Bân vội nói: “Xem em nói kìa, anh hối hận gì đâu, anh không có ý này”.

“Ha ha, vậy ý anh là gì?”

“Anh, chuyện này…”

Đổng Học Bân ấp úng mãi cũng không nói nên lời.

Đợi taxi dừng bên ngoài đường dành cho người đi bộ của Vương Phủ Tỉnh, Tạ Tuệ Lan thấy Đổng Học Bân không nhúc nhích, liền chủ động thanh toán rồi cùng nhau bước xuống.

Tạ Tuệ Lan kéo Đổng Học Bân đi ở đường dành riêng cho người đi bộ, lập tức thu hút không ít sự chú ý của mọi người.

Rất nhiều người đã đi qua Tạ Tuệ Lan rồi, đang quay đầu ngước lại nhìn.

Đổng Học Bân rất ít khi riêng lẻ cùng Tuệ Lan tay trong tay dạo phố, bởi thế nhất thời trong lòng cũng thấy vui, nhưng vừa nghĩ tới chuyện sâu, trên mặt Đổng Học Bân lại hiện ra vẻ đau khổ.

“Đây, chính là tiệm này" Tạ Tuệ Lan dừng bước

Phía trước là một tiệm cưới Paris 3 tầng, phía sau kính bày vài kiểu áo cưới, vừa nhìn đã biết giá không hề rẻ, ít nhất cũng phải cả vạn.

“Đi?” Tạ Tuệ Lan kéo nhẹ cánh tay hắn.

Nhưng Đổng Học Bân lại đứng bất động, rốt cuộc vẫn bị Tuệ Lan kéo đi, hắn chỉ biết đưa ví tiền của mình cho Tuệ Lan rồi nói: “Tự em xem đi”.

Tạ Tuệ Lan nghi hoặc hỏi: “Xem gì đấy?”

“Em xem rồi sẽ biết” Đổng Học Bân vô cùng ngượng ngùng.

Tạ Tuệ Lan mở ví của hắn ra, rồi ngây người sửng sốt nhận ra trong ví chỉ có hai đồng, một đồng là tiền giấy, một đồng là tiền kim loại, nhìn tới nhìn lui lại hỏi: “Tiểu tử anh, lén lén lút lút, em còn tưởng có chuyện gì, ha ha, sao chỉ có hai đồng thôi? Thế thẻ đâu, thẻ cũng không có sao?”

Đổng Học Bân khổ tâm nói: “Không phải mua nhẫn rồi sao, gần ba trăm triệu, anh tuy là có tiền nhưng tiền không đủ, sau đó anh mượn mẹ anh hai triệu, mượn sếp cũ 50 vạn, đồng thời rút hết tiền trong thẻ mới miễn cưỡng đủ, anh hiện tại tới tiền mua thuốc hút cũng không có, tối qua tới nhà em vì sao anh không mua gì? Không phải anh không muốn mua mà là vì anh chỉ hai 2 đồng, anh mua được gì đây, vài cân táo còn không đủ”.

Tạ Tuệ Lan dứ ngón tay vào mặt hắn, “Tiểu tử anh, thích thể hiện, tiền không đủ thì đừng mua, sao còn phải đi mượn tiền?”

“Không phải em thích chiếc nhẫn đó sao, nếu em đã thích, dù khuynh gia bại sản anh cũng phải mua cho bằng được”.

Tạ Tuệ Lan ánh mắt ôn nhu nhìn hắn cười nói: “Trong lòng anh Tạ tỷ này quan trọng vậy sao?”

“Điều đó là đương nhiên, không coi trọng em thì coi trọng ai”.

“Tiểu tử anh, chỉ được cái miệng lưỡi”.

Đổng Học Bân do dự nói: “Dù sao chuyện cũng đã như vậy, Tuệ Lan, hay em cho anh mượn tiền có được không?”

Tạ Tuệ Lan cười nói: “Kết hôn không phải chuyện của mình anh, bây giờ hai chúng ta là một, còn nói vay mượn gì chứ”.

Đổng Học Bân cười xấu hổ nói: “Dùng tiền của em không thích hợp”.

“Em nói thích hợp là thích hợp” Tạ Tuệ Lan lấy ví tiền ra, lấy một tấm thẻ đưa cho hắn, “Trong thẻ còn mấy chục vạn, bao nhiêu em không chắc, bây giờ nó là tài sản chung của chúng ta, dường như là tất cả tài sản, chút nữa anh thanh toán tiền áo cưới, mật mã là sinh nhật em”.

“Ai da, thật ngượng quá” Nói vậy nhưng Đổng Học Bân vẫn nhét tấm thẻ vào ví, rồi ho khan nói: “Vậy anh cầm giúp em, kết hôn chắc phải tiêu nhiều tiền, những ngày này chúng ta phải tiết kiệm một chút, đợi anh có cơ hội sẽ kiếm nhiều tiền”.

Tạ Tuệ Lan khoác tay hắn, “Đi thôi, ha ha”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play