Tạ Tuệ Lan nói rõ ràng dứt khoát với Đổng Học Bân, hơn nữa trong giọngnói còn mang theo ý bóng gió bên ngoài, đó là trong hạn cũng chỉ có hậnmà thôi.
Hàn Tinh trừng mắt nhìn Tạ Tuệ Lan.
Tạ Tĩnh dở khóc dở cười nhìn về phía Đổng Học Bân.
Tạ Hạo ánh lên ánh mắt cổ vũ, còn giơ giơ nắm tay nắm thành quyền lên.
Trong phòng có một chút im ắng, chỉ có tiếng tivi.
Đổng Học Bân nhất thời rơi vào tình huống khó xử, hắn thật không biết Tạ Tuệ Lan lại có ý nghĩ này, lại đúng vào lúc hắn cầu hôn cô, Đổng HọcBân thực hận không thể tự vả vào miệng mình, chỉ có thể vỗ mạnh vào đầu, ám chỉ sự tự trách mình quá khờ, tại sao lại không nhìn ra cơ chứ, màcũng không phải sao, người ta người ta trước khi kết hôn thì phải chọnmột ngày lành tháng tốt, nhà trai cũng phải đến cầu hôn nhà gái, bằngkhông sẽ không có chuyện cười xin. Nhưng trước mắt, những lời nói của Tạ Tuệ Lan đối với Đổng Học Bân đã làm cho mọi người đều đều nhìn vào hắn, làm cho Đổng Học Bân mười phần xấu hổ.
Hắn sẽ làm bằng bất cứ giá nào!
Không phải là cầu hôn sao? Dể có thể cưới Tuệ Lan! Tôi hôm nay cũng không cần mặt mũi gì nữa
Đổng Học Bân lập tức đứng lên khỏi sô pha, nghĩ nghĩ lại cảnh trong TV, hắn quỳ gối xuống cầu hôn Tạ Tuệ Lan.
Nhưng mà Tạ Tuệ Lan lại ngăn cản: “Anh định làm gì?”
Đổng Học Bân mặt đỏ nói: “Không phải em bảo anh cầu hôn sao?”
Tạ Tuệ Lan cười nói: “Em vừa mới nói thế anh đã cầu hôn, như thế có khác gì bảo em bức anh cầu hôn sao, ha ha, em trai, em gái tôi đều đang nhìn kìa, khong phải là em sẽ mất mặt sao?”
Đổng Học Bân thiếu chút nữa muốn ngất đi, “Vậy làm sao bây giờ?”.
Tạ Hạo so với Đổng Học Bân còn gấp hơn, “Chị, chị cũng đừng éo buộc Đổng ca của em nữa!”
Tạ Tĩnh vui cười nói: “Thế này cũng không phải là ép buộc, kết hôn làđại sự, chị của chúng ta nói đúng. Phải để cho Đổng ca thể hiện chútthành ý chứ”.
Tạ Nhiên giật mình nói: “Nhẫn đâu!”
“Đúng rồi! Không có nhẫn!” Tạ Hạo cũng kêu lên.
Đổng Học Bân thiếu chút nữa là tát vào miệng mình, hắn hưng phấn quá nên đầu óc cũng hồ đồ rồi, chẳng lẽ còn không đúng sao, nhẫn cũng không có, cầu hôn cái gì chứ?
Lúc này, tin tức trên tivi bỗng nhiên thu hút sự chú ý của mọi người
Nguyên nhân chính là. Bọn họ mới nói đến nhẫn, MC trên màn hình nhất thời cũng nhắc tới hai chữ “nhẫn”.
Này hình như là một tiết mục tin tức giải trí, giờ phút này trên mànhình xuất hiện một đôi nhẫn kim cương, đúng là loại nhẫn kim cương màuhồng khó tìm nhất, màu hồng, màu này cũng là màu của kim cương tinh phẩm nhất, hoặc là nói là màu này là loại màu quý giá nhất, chiếc nhẫn kimcương bên trái màu hồng trong suốt trong sáng, lóe lên ánh sáng chói mắt của đá quý, hơn nữa số cara cũng gấp mười mấy lần số cara của nhẫn kimcương bình thường, nhẫn kim cương bên phải thì nhỏ hơn một ít, nhưng sốcara cũng gấp khoảng mười lần, vừa thấy liền biết là nó cực kì quý báu.
Chỉ nghe MC nói: “Vừa rồi đã nói, hai chiếc nhẫn kim cương này cũngkhông phải một bộ, trong đó một chiếc là của một người nước ngoài muốngiấu danh tính mang ra bán đấu giá, chiếc còn lại là hàng trong nước.tuy rằng hai chiếc nhẫn này không phải cùng một bộ, nhưng lại làm ngườita phải ngạc nhiện, nhìn qua rất giống với nhẫn cặp do người ta cố ý tạo ra, hiện tại cặp nhẫn này sẽ được đưa ra bán đấu giá, trong vài ngàytới sẽ chính thức bắt đầu cuộc đấu giá, theo các chuyên gia dự tính, cặp nhẫn kim cương màu phấn hồng này được xếp vào loại quý giá trên thếgiới, định giá hai chiếc nhẫn này ước chừng hai trăm triệu, tin rằngcuộc bán đấu giá lần này khẳng định sẽ nảy sinh rất nhiều kỷ lục mới,làm cho chúng ta phải mỏi mắt mong chờ”.
Tiếp theo, hình ảnh chuyển đến vài vị khách mời.
MC cười nói: “Tôi phát hiện ánh mắt của vài nữ khách quý đều đỏ, ha ha,thật ra tôi cũng vậy, đôi nhẫn kim cương này quả thực rất đẹp”.
Một nữ khách quý trêu đùa: “Nếu có một người nào đó tặng cho tôi, lúc ấy khẳng định tôi sẽ đồng ý gả cho anh ấy”.
“Tôi cũng đồng ý” Một khách quý khác nói: “Đây là chiếc nhẫn kim cươngđẹp nhất mà tôi từng thấy, tôi tin rằng chỉ cần là nữ nhân thì ai cũngsẽ thích nó”.
Lại một người khác nói: “Thật ra lúc trước kia lúc ở bên nước ngoài cóbán đấu giá nhẫn kim cương màu hồng, tôi lúc ấy đang đi công tác ở bênđó, may mắn cũng được tham gia hội đấu giá lần đó, không nghĩ tới cáinày lại có thể tiến vào trong nước, còn được đem ra bán đấu giá theo đôi thế này, nói như vậy. Giá trị quả thực không thể lường trước được, tuyrằng theo ý nghĩa truyền thống mà nói, hai chiếc nhẫn kim cương này định giá hai trăm triệu có hơi cao một chút, nhưng xét theo độ hi hữu, giánày cũng coi như là hợp lý”.
“Không biết cuối cùng ai có thể đấu giá được”.
“Dù sao sẽ không phải là tôi. Hai trăm triệu, là tiền lương mấy chục đời của tôi!”
“Ha ha ha ha...”
Trong phòng khách, trướcTV, đám người Tạ Tĩnh cũng nhìn thẳng vào cặp nhẫn màu phấn hồng trên màn hình.
Ánh mắt Tạ Hạo trợn trừng, “Hai trăm triệu? Đây là cướp tiền sao?”
Trong lòng Đổng Học Bân cũng thấy quá là khoa trương, cho dù là phú ông bạc tỉ cũng mua không nổi.
Hàn Tinh cảm thán nói: “Nhưng thật ra chiếc nhẫn đó quá đẹp, cho dù làlão thái bà như ta nhìn cũng động lòng, có điều giá quá đắt”.
“Đúng vậy” Tạ Tĩnh cười khanh khách nói: “Cho dù là nhẫn kim cương haitriệu em cũng đều cảm quá mắc, chứ đừng nói hai trăm triệu".
Tạ Tuệ Lan mỉm cười nhìn chiếc nhẫn màu phán hồng trên màn hình, ánh mắt cong như trăng khuyết, thản nhiên thưởng thức, tựa như cũng rất thích
Tạ Tĩnh nghiêng đầu, “Chị, chị cảm thấy thế nào?”
“Rất đẹp” Tạ Tuệ Lan gật gật đầu, bình luận: “Hơn nữa quá khó khăn đểđạt được, kim cương màu phấn hồng vốn không có nhiều, chứ đừng nói làtìm ra cặp nhẫn kim cương có trọng lượng tương xứng như vậy, trừ việctạo kỳ tích ra, rất khó dùng từ ngữ khác để hình dung”.
Tạ Hạo hét lên: “Hài, vậy chị bảo Đổng ca mua cho chị để cầu hôn đi!”
Đổng Học Bân hung hăng trừng mắt nhìn cậu, trong lòng nghĩ cậu đem tôibán tôi cũng mua không nổi, cho dù là hắn có tiền, nhưng đối với cặpnhẫn kim cương màu phấn hồng này, Đổng Học Bân cũng là lực bất tòng tâm, thực mua không nổi.
Tạ Tuệ Lan nhìn Đổng Học Bân đang trừng mắt, nở nụ cười, vui đùa nói: “Được, vậy em bảo Đổng ca của em mua về cầu hôn chị đi”.
Tạ Hạo kêu lên: “Em xin chị, em chỉ nói như vậy thôi, chị như thế không phải làm khó người ta sao!”
Mọi người đều biết Đổng Học Bân có tiền, vài chục triệu khả năng làkhông thành vấn đề, nhưng hai ba trăm triệu... Hiển nhiên là không cókhả năng.
“Đấy là chị lo lắng chuyện kết hôn” Tạ Tuệ Lan khoanh tay cười cười, “Chiếc nhẫn này, chị thật sự cũng rất thích”.
Tạ Tĩnh chen vào nói nói: “Cái đó, nữ nhân đều thích”.
Hàn Tinh cười mắng: “Con cho con đào được mỏ vàng chắc? Nói càn nói bậy”.
Nhìn vẻ buồn bực của Đổng Học Bân, Tạ Tuệ Lan cười vỗ mu bàn tay hắnnói, “Được rồi, xem anh bị dọa kìa, ha ha, chị Tạ của anh nói câu nàynày, em không có yêu cầu gì về nhẫn hết”.
Nghe xong lời này của Tuệ Lan lời này, ngược lại Đổng Học Bân lại thấy rất ngượng.
Nhẫn kim cương màu phấn hồng...
Nhẫn kim cương màu phấn hồng...
Trong lòng Đổng Học Bân lập tức tính toán một chút tổng tài sản củamình, phát hiện cho dù hắn có đem bán nhà của mình đi cũng không đủtiền, hơn nữa nói là hai trăm triệu, ai biết có thể đấu giá đến ba trămtriệu hay không?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT