Sáng sớm ngày hôm sau.

Đổng Học Bân o o ngủ say đang ở trong mộng điền viên ngửi hưong hoa, bão tố bỗng nhiên tới, bao phủ toàn bộ the gìới, hắn ngâm mình ở trong nước lập tức không cách nào hô hấp, giãy dụa bơi lên trên... Sau đó, hắn tỉnh mộng, chỉ thay khuôn mặt Cù Vân Huyên tuyệt mỳ dịu dàng đang cách mình chỉ có mười cái centimet, tay nàng nắm bắt cái mùi mình, vẻ mặt buồn cười nói: “Mộng thấy cái gì? Cười đến ngu như vậy?” Hai người quan hệ càng ngày càng gần, cùng bởi vậy nên trao đổi chìa khóa cho nhau, cho nên hắn đối với Huyên di lúc này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Đổng Học Bân còn sợ hãi xoa xoa cái mũi, “Hô, con nghĩ tại sao không thở được, còn tường rằng sắp chết đuối”.

Cù Vân Huyên cười khúc khích, vươn tay chỉ chỉ trán hắn, “Điểm tâm chuẩn bị tốt rồi, đi ăn đi”.

Đợi sau khi nàng rời khỏi đây, Đổng Học Bân nhanh chóng mặc quần áo tử tế, ánh mắt đột nhiên rơi xuống cái túi nhựa trên tủ đầu giường kia, mới nhớ tới ngày lễ vật hôm qua chuẩn bị cho thê tử Lưu Hoa cũng chưa đưa ra ngoài, vuốt cái mũi nghĩ nghĩ, hắn đã bắt mở gói to, nói với Huyên di đang xoay người lau bệ cửa sô: “Ai da, dì đừng làm cái việc này, việc thể này để con tự làm, Huyên di, dì tới đây, dì xem cái đồ trang điểm này, dì có dùng hay không?”

Cù Vân Huyên khẻ giật mình, nhất thời ngẫng mặt lên nói: “Tại sao lại mua đồ cho dì?”

Đổng Học Bân không muốn nói dối, liền nói: “Thật ra là con mua cho thê tử của lãnh đạo, kết quả người ta không nhận”.

Cù Vân Huyên nhìn hắn, “.. - Không lửa gạt dì chứ?”

“Con nào dám lừa dì, thật đó” Đổng Học Bân đưa gói đồ tới.

Cù Vân Huyên trừng mắt liếc hắn, mở ra gói to xem xét, “Châu Âu? Nhà Đốn? Cũng còn chưa đủ tiện nghĩ” Nàng đưa mắt lên cười nói: “Con đi mua, đều là a di cần dùng đến, vừa vặn dì định hai ngày nữa đi mua đồ trang diêm, ài, có cái này đỡ phải nhiều đi một chuyến, a di có thể không khách khí với con chứ?”

“Tốt, ăn cơm ăn com”.

“Dì vừa rồi đã ăn qua, đang chuẩn bị đi tòa soạn báo, tự con ăn đi”.

“Không phải thứ bảy sao? Lại tăng ca?”

“Đúng vậy, nhưng mà tăng ca cũng là vì mình, nếu hai bài này có thể chạy xuống, dì có thể được trích phán trăm nhuận bút không ít, đến lúc đó mua cho con vài bộ quần áo” Làm xong việc trên bệ cửa sô, Cù Vân Huyên cầm cái túi trên ghe sofa lên, “Được rồi, dì đi được rồi, buổi tối có khả năng ăn com cùng khách, không trở lại”.

Đổng Học Bân hiểu rõ, nàng liều mạng như vậy tất cả đều là vì nguyện vọng cố gắng có thể lập được cái công ty kia, nhưng mà một trăm vạn không phải dễ kiếm như vậy, Đổng Học Bân thật sự sợ nàng mệt chết, cùng âm thầm quyết định, chờ giải quyết xong chuyện Phó Chủ Nhiệm này, hắn tất phải nghĩ biện pháp kiếm ít tiền.

Chín giờ, Đổng Học Bân đen ngán hàng lấy hai vạn đồng tiền mặt để vào trong bọc, ngồi xe đi Phan Gia Viên.

Tuy hắn không ôm tin tưởng có thể tìm được sư tử đầu 46 mm, nhưng vẫn là muốn đi thử một lân.

Chợ hàng cũ Phan Gia Viên.

Chợ ở đông nam kinh thành, ba đường vòng bao vòng quanh thành phổ, là chợ hàng cũ lớn nhất cả nước, kinh doanh các loại di vật thơ họa văn hoá, văn phòng tứ bảo, đồ sứ và đồ gỗ gia cụ các loại... sở hữu hơn ba nghìn quầy hàng, cả nước 24 tỉnh thị đều có người đang lập quán kinh doanh, bởi vậy kinh doanh hàng hóa ngoại trừ thực phàm có thể nói là đủ loại, hấp dẫn rất nhiều du khách trong ngoài, là nhân sĩ hoài cô ưa thích đồ cổ tìm đến.

Buôi sáng là lúc Phan Gia Viên náo nhiệt nhất, hôm nay lại là thứ bảy, người càng nhiêu.

Con mắt quét qua trong chợ, Đổng Học Bân quen thuộc đi về phía tây đi, đi vào một cửa hàng chuyên về hàng hạch đào. Hắn từng làm công một cửa hàng đồ sứ ở phụ cận, đối với cửa hàng nào có hạch đào tất nhiên là rất tình tường, “Ông chủ, có sư tử đầu không?”

Người trong tiệm nọ nói: “Có, muốn lấy cái dạng gì?”

“Bốn sáu”.

“A” Điếm chủ không chút nghĩ ngợi lắc đầu, “Vậy cũng không có”.

Đổng Học Bân cười khổ nói: “Hơi thô chút cùng được, có chút xấu cũng không bận tâm, chỉ cần là bốn sáu là được”.

Chủ quán không ngừng khua tay, “Bốn sáu rất khó kiếm, một cái cũng không dễ tìm, nếu bốn sáu thật sự xứng thành một đôi, tôi không định bán, tự mình gìữ lại chơi”.

Đổng Học Bân thở dài, không ngoài ý muốn chút nào, rời khỏi đây, đi đên một cửa hàng khác.

“Ong chủ, cho tôi hỏi thăm, có sư tử đầu bốn sáu không?”

“ơ, tôi ở đây có một đôi lớn nhất là bốn bốn, hay là cậu xem xem?”

“...Bỏ đi, cảm ơn ngài”.

Một nhà hai nhà ba nhà, liên tục tìm bốn nhà cũng chỉ một kết quả, một câu trả lời - không có!

Không bao lâu, Đổng Học Bân lắc đầu thở dài lầm bầm một câu, “Mình đã biết, nếu thật sự dễ tìm như vậy, Lưu Hoa và thể tử Điền Điềm không phải đã sớm mua được?”

Đang chuẩn bị đi về, âm thanh rao hàng đột nhiên tiến vào trong lỗ tai.

“Nhìn một chút nhìn một chút, bên này là đại kê tâm, 200 một đôi, bên này là khay sư tử đầu, 400 một đôi”.

Cách đó không xa có cái ô che nắng lớn, một đám người ba tầng trong ba tầng ngoài vây quanh quán hạch đào.

Đổng Học Bân tách đám người đen gần xem xét, chủ quán rao hàng cũng không phải hạch đào thành phâm, mà là trái cây chưa thành hình. Trái hạch đào chồng chất bày ở trong sọt, rô của quầy hàng, năm sáu tay chộp tới sờ soạng chọn lựa ở phía trên, buôn bán rất tốt. Bởi vì nhựa quả hạch đào tại sau khi tiếp xúc không khí sẽ biến thành màu đen, hai tay chủ quán nhìn về phía trên không khác gì so với đào than đá, hắn cầm đao nhỏ gọt đi, miệng không ngừng thét to.

Cái kiểu này Đổng Học Bân cũng không lạ lẫm.

Đánh cuộc, tục xưng đánh cuộc hạch đào.

Đã không đợi cây hạch đào tự mình bong vò ra, liền từ trên cây ngắt xuống quả xanh, bóc ra phần lớn là công tử mạo, kê tâm, hô đầu, cùng sư tử đầu sa hoa nhất, từ vẻ ngoài căn bản không cách nào phán đoán bên trong hạch đào có hình dáng, hoa văn, lớn nhỏ gì, dụng cụ khoa học cũng không kiểm tra do lường ra được, cho nên xưng là đô thanh bì (đánh cuộc trái xanh), toàn bộ mua băng vận khí, là một cách chơi rất kích thích may năm gần đây kinh thành lưu hành.

Hô đầu thời gian chín tương đối sớm, lập tức đã cơ bản không thay được, giờ đây bán đi, phần lớn là gìống sư tử đầu.

Đánh cuộc hạch đào!?

Đổng Học Bân như có điều suy nghĩ, nháy mắt may cái, những thứ này được chủ quán lựa ra bán, tuy cấp bậc chưa nói quá tốt, nhưng trong đó cung không thìêu ngoại lệ, chính mình năm kia làm công thì từng tận mắt thấy một lão nhân mở hai lần thanh bì, kết quả tìm ra hổ đầu 44mm, phi thường không tệ... Đã tìm khắp nơi không thấy sư tử đầu bổn sáu, không phải mình tại đây thừ thời vận trong đồng thanh bì chồng chất này? Vạn nhất thực sự có bên trong?

Không, không phải vạn nhất, cả Phan Gia Viên nhiều thanh bì như vậy, cho dù hạch đào bổn sáu ít hơn nữa cùng phải có một có hai cái chứ?

Mấu chốt là làm sao mình có thể tìm được nó!

Đơn giản nhìn bề ngoài thì không được!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play