Đổng Học Bân mắng một câu làm cho xung quanh lặng ngắt như tờ, giọng nói sang sảng kéo dài trong không gian, mọi người tâp ở đó, mãi một lúc lâu sau mà vẫn chưa tản đi.
Tất cả mọi người trợn tròn mắt nhìn!
Sở trưởng Lăng có điểm không thể tin được vào chính tai mình, “Anh nói cái gì?”
Đổng Học Bân nhìn hắn, nói từng chữ một: “Tao nói cút con mẹ mày đi!”
“Anh dám mắng chửi tôi?” Sở trưởng Lăng lúc ấy cũng tức giận, “Anh biết nơi này là nơi nào không mà dám chạy đến đây ra oai?”
“Chủ nhiệm!” Chu Diễm Như hoảng hồn, vội vàng kéo tay Đổng Học Bân, “Chủ nhiệm! Bình tĩnh!”
Tính tình của Đổng Học Bân chính là như thế, cứ là nổi giận lên, trừ Tạ Tuệ Lan và Cù Vân Huyên thì ai cũng ngăn không được hắn, hắn hất tay chị Chu ra, từng bước một tiến đến trước mặt Sở trưởng Lăng, chỉ vào mũi hắn mà mắng: “Tôi biết nơi này là nơi nào? Tôi đây muốn hỏi anh một chút! Anh không biết nơi này là nơi nào sao?? Đây là bộ ủy! Là bộ Dân chính! Là nơi làm việc! Là cơ quan nhà nước phục vụ cho xã hội và nhân dân! Chúng tôi làm theo trình tự đến đây bổ sung tài liệu mà bên đơn vị mô phạm kính lão thông báo. Buổi sáng chưa đến mười giờ chúng tôi đã tới rồi! Nhưng anh làm việc thế nào? Không thèm quan tâm đến lý lẽ! Làm cho chúng tôi mất công ngồi phía dưới đợi hơn hai giờ! Nếu không phải do chúng tôi lên thúc giục lần nữa, chẳng phải anh còn bắt chúng tôi phải chờ đợi nữa sao? Thái độ của anh là gì chứ? Con mẹ nó lại còn dám lên mặt với tôi”.
“Chủ nhiệm!” Chu Diễm Như toát mồ hôi, cô biết Đổng Chủ nhiệm đã rất tức giận, nhưng cũng không ngờ hắn lại to gan như thế, ở bộ Dân chính mà cũng có thể làm loạn như thế, đâu là bộ ủy quốc gia, hơn nữa quyền xét duyệt cuối cùng của văn phòng bọn họ đều nằm trong tay bộ Dân chính, bởi vậy, đơn vị mô phạm cũng tuyệt đối nóng bỏng.
Sở trưởng Lăng phát hỏa, “Vậy anh có ý gì, chúng tôi có bao nhiêu công việc quan trọng phải giải quyết, còn phải tự mình xuống lầu nghênh đón anh?”
“Tôi không cần anh phải nghênh đón!” Đổng Học Bân lạnh lùng nhìn hắn nói: “Ai mà chẳng có chuyện quan trọng, tôi cũng biết chứ, cho nên tôi đợi anh hơn hai giờ, nhưng sau đó anh lại có thái độ gì? Cũng không thèm nhìn chúng tôi lấy một cái, bảo chúng tôi đến phòng kính lão? Chúng tôi vui vẻ đi, đến phòng kính lão lại hỏi thăm bạn bè khắp nơi, cuối cùng mới biết được chuyện này chính là do bộ Dân chính các anh phụ trách, là chuyện do các anh phụ trách, các anh hỏi cũng không hỏi đã bảo người ta đi nơi khác, anh như thế là có ý gì?? Mẹ kiếp, anh định đùa giỡn với chúng tôi sao? Thái độ làm việc gì chứ?”
“Tôi cảnh cáo anh!” Sở trưởng Lăng chỉ thẳng vào mặt anh nói: “Anh hùng hổ với tôi như thế, anh có thái độ gì chứ?”
“Thái độ của tôi là như thế đấy!” Đổng Học Bân bực mình nói: “Anh không nể mặt tôi mà lại muốn tôi nể mặt anh sao? Anh cho anh là ai chứ? Chỉ là cái việc nhận tài liệu nhỏ bé mà anh mở miệng ra đã làm chúng tôn phí mất một ngày, anh xem lại chính mình đi, bây giờ cũng là tan tầm của buổi chiều rồi, trốn tránh cả ngày, nửa ngày đánh Thái Cực, bây giờ lại nói việc nhận tài liệu bổ sung do các người phụ trách, kết quả thì sao? Lại ngồi đợi một giờ, nhưng anh lại còn làm khó chúng tôi, bảo cách thức không đúng, vị trí con dấu không đúng, sao không bảo sớm đi, lúc sáng các người nói thế nào chứ? Cách thức tài liệu của chúng tôi hoàn toàn đúng với yêu cầu của bên kính lão. Dựa theo so sánh từng hàng mà làm! Cách thức không đúng? Anh nói cho tôi biết không đúng chỗ nào?? Nói cho tôi biết đi!”
Sở trưởng Lăng bị thái độ của hắn làm cho tức giận, nhanh tay đoạt lấy tập tài liệu trong tay Chu Diễm Như ném ra ngoài.
Soạt.
Tập văn kiện rách ra! Từng tờ giấy bay khắp nơi.
“Tôi nói cho anh biết, chỗ nào cũng không đúng, quay về viết lại cho tôi” Sở trưởng Lăng lạnh lùng nói.
Chu Diễm Như có một không chịu được nói: “Anh làm cái gì vậy? Ném cái gì chứ?”
Đổng Học Bân vừa nhìn thấy chỗ tài liệu mình vất vả lắm mới chuẩn bị được lại bị Sở trưởng Lăng ném đi, trong phút chốc lại càng giận dữ cười nói, “Họ Lăng kia! Anh là lớn lắm sao? Đơn vị cơ sở ở xa xôi vạn dặm đến đây nộp tài liệu mà mày đối đãi như thế nào chứ? Nhìn cũng không thèm nhìn còn ném đi chứ?”
Sở trưởng Lăng quát: “Đây không phải chỗ để các người ra oai, đi ra ngoài hết cho tôi”.
Đổng Học Bân nhíu mắt nói: “Những lời này tôi gửi nguyên lại cho anh, nơi này là cơ quan nhà nước! Cũng không phải là nơi anh có thể ra oai!” rồi chỉ chỉ, “Anh mau nhặt hết lại cho tôi”.
Sở trưởng Lăng không muốn nhiều lời với hắn, cũng chỉ là một Chủ nhiệm Văn phòng đường phố mà thôi, hắn thực không để vào mắt, “Kêu bảo vệ cho tôi!”
Những nhân viên của bộ Dân chính xung quanh đấy thấy vậy, bắt đầu thì thầm.
“Người này là ai vậy? Sao lại mạnh như vậy?”
“Đúng, bây giờ mới thấy có người dám đến bộ Dân chính mắng người”.
“Nghe nói là Chủ nhiệm Văn phòng đường phố? Thật không biết trời cao đất rộng”.
“Được rồi được rồi nhanh đi gọi điện thoại cho phòng bảo vệ, bảo mấy người đến”.
“Lăng Sở trưởng phát hỏa rồi, hai người văn phòng đường phố kia thật đúng là ngu ngốc nha, bọn họ không rõ nơi này là quốc gia bộ uỷ sao? Thật sự là…”
“Sở trưởng Lăng, bảo vệ sẽ đến ngay”.
Đổng Học Bân giống như không có nghe thấy, ngón tay vẫn không nhúc nhích chỉ vào chỗ văn kiện tài liệu bay khắp nơi nói, “Tôi lặp lại lần nữa! Mau nhặt lên cho tôi”.
Sở trưởng Lăng nở nụ cười, cũng không thèm nhìn hắn, đi lên phía trước, bước qua đống văn kiện định ra khỏi đại sảnh.
Một trang văn kiện đầy chữ nhất thời bị Sở trưởng Lăng giẫm lên in dấu chân trên đó.
Đổng Học Bân nổi trận lôi đình, con mẹ nó tên khốn này, quay người một cái giơ tay lên, túm lấy cổ áo của Sở trưởng Lăng, kéo hắn quay trở lại.
Trong đại sảnh ồ lên một tiếng!
Như thế này là thế nào đây? Còn muốn đánh người!?
“Dừng tay cho tôi!”
“Làm càn!”
“Gọi người tới! Bảo vệ đâu? Bảo vệ đâu?”
Không ít nhân viên cũng nổi giận đùng đùng chậy đến ngăn cản.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên, một phụ nữ trung niên xuất hiện ngay trước cửa đại sảnh, chậm chạp bước đến, cau mày nói, “Cãi nhau thế này còn ra cái thể thống gì? Xảy ra chuyện gì?”
Mọi người nhìn lại, nhất thời câm như hến.
“Hạ Bộ trưởng!”
“Diễm Trân bộ trưởng!”
Sở trưởng Lăng cả kinh, hoang mang rối loạn gỡ tay Đổng Học Bân, cung kính nói: “Hạ Bộ trưởng”.
Chu Diễm Như vừa nghe hai chữ bộ trưởng này, trong lòng lộp độp một tiếng, sắc mặt không khỏi trắng bệch, biết là không hay rồi, Hạ Bộ trưởng? Thì thì ra đây chính là Bộ trưởng bộ Dân chính? Nhân viên cấp cao của bộ? Lớn chuyện rồi.
Sở trưởng Lăng vội giải thích nói: “Là như thế này Hạ Bộ trưởng, có người đến làm loạn, chẳng những mắng chửi người, còn muốn động thủ đánh người, chúng tôi đã kêu bảo vệ đến rồi, lập tức lôi người này ra ngoài”.
Còn không đợi hắn nói xong, Hạ Bộ trưởng cau mày thấy là Đổng Học Bân, bỗng nhiên nở nụ cười một chút, “Học Bân?”
Lúc Đổng Học Bân nhìn thấy bà liền ngẩn người, “Đại thẩm? Đại thẩm là…”
Đại thẩm?
Hắn gọi là đại thẩm??
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT