“Cậu?” Từ Yến nhìn chăm chằm vào Đổng Học Bân vóc dáng không tính rất cao, “Cậu đi?"
Đổng Học Bân nói: “Tôi nhất định dốc hết toàn lực”.
Lý Khánh ở bên cạnh, trên mặt rất vui mừng, hắn chỉ biết Đổng Học Bân này trong loại thời khắc quan trọng chắc chắn đứng ra lo âu thay lãnh đạo, đây không phải vấn đề thù hay không thủ được cầu môn, mà là một cái thái độ. Lý Khánh thật sự là may mắn khi mình có thể có thuộc hạ như vậy, nhưng mà chính là vì nguyên như thể, xuất phát từ mục đích bảo vệ Đổng Học Bân, Lý Khánh lại không muốn để cho Tiểu Đổng lên sân khấu, với bàn chân số 21 này, quả penalty là không thể nào bắt được, hắn không thể để cho Tiểu Đổng vô duyên cớ gánh trách nhiệm, “Từ cục, đây là Đổng Học Bân chỗ tổng hợp chúng ta, lần trước chính là cậu ta xông vào trong lửa cứu văn kiện trở về, làm một thân bị thương, mấy ngày hôm trước mới ra viện, cho nên cậu ta chưa chắc...”
Từ Yến nhíu mày lông, nghĩ tới, “Cái đội viên cứu hoả kia?”
Lý Khánh cười nói: “Đúng, chính là cậu ta”.
Từ Yến định thần, ngẫm lại, ánh mắt rơi xuống trên ánh mắt Đổng Học Bân, “Trận bóng này liên quan đến đến hình tượng chính thể phân cục Thành Tây chúng ta, tuyệt đối không thể thua, lửa không nhỏ, cậu ta có cứu được hay không?” Dừng lại một chút, giọng nói của nàng nghiêm nghị lại, “Tôi không phải muốn hết sức! Là nhất định! Cậu làm được không?”
Lý Khánh vội nói: “Từ cục, Tiểu Đổng không đá bóng, hắn...”
Đổng Học Bân rõ ràng Lý Khánh là vì mình, quãng đi một cái ánh mắt cảm kích, chợt nói: “Từ Cục trưởng, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”
“Được!” Từ Yến nặng nề gật gật đầu, “Cậu lên đi!”
Đổng Học Bân lập tức đi vài bước sang hướng bên cạnh, “Cao ca, cho tôi mượn cái bao tay dùng được không?”
Thủ thành Tiểu Cao xoa chán ngó ngó hắn, nhanh chóng đưa bộ găng tay tới, “Tôi van cậu! cố gắng lên!”
Quách Thuận Kiệt cuối cùng cùng yên tâm, vừa rồi hắn thật sự đúng là sợ Từ Yến gọi tên mình, bây giờ nghe Đổng Học Bân xung phong nhận việc muốn đi thủ thành, Quách Thuận Kiệt thiếu chút nữa vui mừng lên tiếng, ngu xuân! Quá ngu xuân! Ngươi cao chưa tới một mét tám cùng muốn làm thủ thành?
Người ta hơi đá bóng cao một chút ngươi đã không tiếp được! Hắc! Đây không phải tự mình tìm việc cho mình sao! Chờ penalty vào! Không nói Từ Yến, mọi người phán cục Thành Tây đều có ý kiến đối với ngươi! Không phải việc của mình thì đừng làm! Thật đúng là coi mình như đội viên cứu hoả?
Cần thán thể cao thì không cao, muốn lực lượng không có lực lượng, muôn thán thể không thán thể, Đổng Học Bân từng bước một đi vào mặt cò sán bóng, đoàn người Thành Tây đập đập cái trán, nhíu mày, cố định ngồi xuống dưới mặt đất, tất cả đều là mang một bộ dáng đại the đã mất, xong đời, khắng định bảy lần liên tiếp bị đánh bại!
Quách Phàn Vỹ cùng nghĩ như vậy, đi lên trên nói: “Tiểu Đổng, cậu không được mà nói thì vẫn nên đôi người khác đi” Sỡ dĩ tạo thành penalty, Quách Phàn Vỹ là có trách nhiệm rất lớn ở bên trong, nếu như không phải hắn và người Ban Ký Luật Thanh tra đụng vào nhau, số 21 cùng sẽ không đơn giản đột phá, cho nên hắn đương nhiên không muốn bị ghi bàn, không muốn những người khác tính việc này trên đầu mình.
Đàm Lệ Mai Thung Tử và Thường Quyên cùng đều đen.
Thung Tử vô cùng sầu lo nói: “Bân Tử, cậu từng làm thủ thành hả?”
“Khụ khụ, cái này... không có” Trong lòng Đổng Học Bân cũng không còn cái gì để dấu.
Đàm Lệ Mai trừng mắt kêu một tiếng, ta kháo, “Không thủ thành bao giờ? Vậy cậu sao có thể bắt! Cậu điên à?”
Thường Quyên nói: “Đúng vậy, thủ thành không đơn giản như vậy, hơn nữa cậu cũng không phải không phát hiện số 21 đá rất hay, không phải một cùng cấp bậc với chúng ta!”
Đổng Học Bân làm sao không rõ ràng, nhưng cơ hội này rất khó khắn mới có được, hắn tất phải tranh thủ.
“Nhanh lên! Nói cái gì đấy!”
“Nhanh! Chờ hơn mười phút rồi!”
“Đá hay không đá vậy!?”
Cầu thủ phán cục Triêu Dương bắt đầu mất kiên nhẫn thúc giục.
Người trọng tài cũng không ngừng chi hướng cầu môn, ý bảo Đổng Học Bân lập tức qua đó.
Thây việc không thể nghịch chuyên, bọn người Đàm Lệ Mai và Thường Quyên đành phải rời khỏi, “Bân Tử! Dùng sức bô nhào là được! cố gắng lên!”
Thung Tử cùng hô: “Bân Tử! Cậu nhất định thắng!”
Nhưng mà ngoại trừ vài đồng sự, phòng tổng hợp đoàn người Thành Tây còn lại lại không động viên cho Đông Học Bẳn, một người vô tình hơn so với một người, phàng phất gìống như đã thua.
Đổng Học Bân suýt nữa tức chết, kháo, cô vũ cho ta cô găng sẽ chết à? Ta nhìn kém cỏi như vậy sao?
Trước cầu môn, Đổng Học Bân đập hai tay vào cùng một chỗ, học bộ dáng thủ thành chuyên nghĩệp của ngoại hạng Anh trên TV, nhảy nhót trái nhảy nhót phải, hoạt động hoạt động tay, hoạt động hoạt động chân, đơn giản là tập thể dục, sau đó đứng ở chính gìữa cầu môn khom nửa người, nháy mắt cũng không nháy mắt nhìn thắng đối phương.
Sổ 21 đã đặt bóng tại chỗ đá penalty.
Tuýt! Người trọng tài thôi còi bắt đầu!
Ánh mắt tất cả mọi người đều chú ý tới, hiện trưởng hoàn toàn yên tĩnh!
Cảm nhận được không khí gâp gáp, Đổng Học Bân dùng sức nuốt nuốt nước miếng, âm thầm cầu nguyện: Sai lầm! Sai lầm! Đá bay bóng ra ngoài! Đá bay bóng ra ngoài!
Thịch... thịch... thịch... số 21 đã chạy lấy đà!
Một bước...
Năm bước...
Mười bước...
Tinh thần Đổng Học Bân kéo căng, đến đây!
Đùng!
Dưới chán sổ 21 lượn một cái đường vòng cung, bóng bị đá bay vun vút hướng về phía góc trái cầu môn!
Đổng Học Bân cũng không đánh bạc, bô nhào một phương hướng, mà là chờ đối phương đá bóng ra mới phán đoán qua vị trí, sau đó mới phản ứng trì độn cứu bóng thì phi thường khó coi!
“A!” Đổng Học Bân rống một tiếng, dùng sức nhảy lên vươn tay ra!
Nhưng mà tại lúc tay hắn còn chưa duỗi thắng, bụp, bóng dùng một góc độ rất xảo trá rơi vào trong lưới!
Vào!
Hơn nữa là một quả phi thường xinh đẹp... đến thủ môn chuyên nghĩệp cơ cùng hồ không có khả năng đờ được bóng!
Góc độ thật quá tốt!
“A! Thắng!”
“Ha ha ha ha ha! 1-0!”
Tuýt tuýt, người trọng tài thôi còi chấm dứt trận đấu!
Từ Yến và tất cả mọi người đội Thành Tây sắc mặt lúc đỏ lúc trắng! Bảy lần liên tiếp bị đánh bại! Sỉ nhục, bảy liên tiếp đánh bại!
Đổng Học Bân khè hít một hơi, thở, một hơi nhắm mắt suy ngẫm, xem ra chờ đợi người ta đá ra ngoài không quá chuẩn, quả nhiên là cao thủ!
Hai giây sau, ánh mắt Đổng Học Bân hung ác, “...back!!”
Hình ảnh chuyên dôi! Thanh âm chợt hạ xuông! Bốn phía đã lặng ngắt như tờ!
Trên trận 90% người không cho rằng Đổng Học Bân có thể thủ vững cầu gôn, vốn dĩ Từ Yến cầm đầu toàn bộ người phân cục Thành Tây vân căng thẳng nhìn về phía Đổng Học Bân ở đây, không khí gần như cứng lại!
Tuýt! Người trọng tài một lần nữa thôi còi! Penglty bắt đầu rồi!
Một giây đồng hồ...
Hai giây...
Số 21 nhìn Đổng Học Bân một cái, trong lòng có diêm cười nhạt, từ tiêu học ta đã bắt đầu một mực luyện đá bóng, về sau gia nhập đội thanh niên, đen giờ cũng không bò đá bóng, không khách khí mà nói, trong cả hệ thống thị quốc an, ai cùng kém ta, thì sao, nếu đôi lại thủ môn thân cáo chân dài thì không nói, ngươi đã có thể có cái dáng người này còn muốn bảo vệ cầu môn? Đi! Đây không phải là ngươi nói giỡn sao!
Đổng Học Bân vẫn không nhúc nhích, một mực bảo trì tư thể lúc trước, sợ bởi vì một ánh mắt hoặc động tác bản thân không cần thận mà làm cho lộ tuyến số 21 đá bóng khác với vừa rồi.
Số 21 đen nhìn cũng không nhìn hắn, buồn cười thoải mái chạy lấy đà...
Một bước...
Hai bước...
Ba bước...
Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần!
Đùng!
Số 21 một cước đá vào bóng!
Nhìn bóng bay ra ngoài, số 21 và đoàn người Triêu Dương an tâm tuyệt đối, không sai lầm! Hơn nữa cái góc độ này tuyệt đối không có người nào có thể đập ra! thủ thành chuyên nghĩệp cũng không được!
Từ Yến và đoàn người Thành Tây đều buồn, xong rồi!
Nhưng đang lúc toàn bộ mọi người cho rằng đó là lúc cần phải vào, tất cả mọi người kinh ngạc phát hiện Đổng Học Bân lại có thể đã sớm động, ở trong ánh mắt không thể tưởng tượng nôi của số 21 và Từ Yến Hứa Diễm và mọi người, thủ thành Tiểu Đổng phảng phất đã sớm biết trước diêm bóng rơi, động tác không có do dự mảy may, đưa hai tay, cố định đánh về phía trái xà ngang!
Đùng!
Bóng đá nặng nề nện vào cái bao tay Đổng Học Bân!
Bóng bật ra, bắn lên mặt cỏ!
Đổng Học Bân lại hô to ra sức bô nhào về phía trước, trực tiếp đặt bóng ở dưới khuôn mặt, không có cho đối phương cơ hội bắn phá!
Bảo vệ được!
Bảo vệ được penalty!!
Quách Thuận Kiệt và Đàm Lệ Mai Thường Quyên, vài người quả thực không thể tin con mắt của mình được!
Số 21 ngốc nghếch nhìn sang cầu môn, không thể nào? Làm sao hắn biết diêm bóng rơi là ở bên trái?
Toàn trưởng câm như hến một lát, Từ Yến người thứ nhất dẫn đầu thoải mái quát to một tiếng: “Được! Bắt rất được!”
“Đỡ ra được rồi! Ha ha ha ha! Đỡ ra được rồi!”
“Tiểu Đổng uy vũ! Quá con mẹ nó lợi hại!” “A!”
Đội Thành Tây lập tức sôi trào một mảng!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT