Sân hoả táng ở trong một ngọn núi. Chiếm mặt tích rất rộng, trống trải rộng rãi. Âm phong phơ phất.
Đổng Học Bân vẫn là lần đầu tiên đến bên này, lái xe đến cũng có điểm lạc đường, không biết sân tổ chức lễ truy điệu ở đâu. Bất quá nhìn ở bên ngoài dừng mấy chục chiếc xe giấy phép huyện ủy, liền rõ ràng không đi nhầm địa phương. Bên trong chẳng những có xe Tạ Tuệ Lan, có xe các ban ngành trực thuộc huyện ủy, còn có xe ở huệ điền hương cùng vài xe giấy phép Bắc Kinh, biển số đều rất quen thuộc.
Rốt cuộc đã đến!
Xem ra đã muốn bắt đầu đi nghi thức rồi?
Nhìn nhiều xe như vậy, Đổng Học Bân có chút vui vẻ, xem ra anh em nhân duyên vẫn là không tệ. Lễ tang thực long trọng.
Xuống xe, Đổng Học Bân đóng sầm cửa xe đi tới trước, nhìn thấy phía trước có một nhân viên công tác, lập tức gọi hắn lại, “Làm phiền anh em. Tôi muốn hỏi chút chuyện”.
Người ở trung tâm hoả táng nhìn hắn, “Có chuyện gì?”
Đổng Học Bân nói: “Tìm nửa ngày cũng không phát hiện, lễ truy điệu tôi ở đâu vậy?”
Người nọ ngẩn ra, giống như không có nghe rõ ràng, “Anh nói lễ truy điệu ai?”
“…Tôi” Đổng Học Bân nói xong cảm thấy có chút không được tự nhiên.
“Anh?”
Người ở trung tâm hoả táng nọ liếc liếc hắn, xoay người bước đi. Hiển nhiên là xem Đổng Học Bân có bệnh thần kinh. Lễ truy điệu ngươi? Ngươi nếu đã truy điệu, còn có thể đứng ở cùng ta nói lời vô nghĩa sao? Sớm thành thành thật thật nằm trong quan tài rồi. Có bệnh thì đi chữa đi, ở đây làm cái gì. Hắn ở trung tâm hoả táng công tác cũng mười mấy năm, hỏi đường, tìm kiếm, người nào chưa thấy qua? Nhưng dù là kiến thức rộng rãi như thế, hắn cũng chưa từng nghe nói qua còn có người tới hỏi lễ truy điệu chính mình, mới mẻ! Thật sự là người nào đều có.
“Ôi chao, hỏi anh đó!” Đổng Học Bân ở phía sau gọi hắn: “Phòng truy điệu ở đâu vậy?”
Người nọ cũng không quay đầu lại nói: “Không biết”.
Đổng Học Bân phiền, hắn đang gấp rút gặp người thân, hận không thể ngay lập tức liền bay qua, “Hắc, tôi nói anh đang làm gì vậy? Anh là thái độ công tác gì vậy?”
Người nọ dưới chân một chút, giống như cũng bực mình, xoay người hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, “Đây là địa phương gì anh có biết hay không?? Là trung tâm hoả táng! Là địa phương thần thánh! Anh còn ồn ào cái gì? Tới nơi này đều là tham gia lễ tang cùng hoả táng người khác! Chỗ nào có chính mình xem hoả táng chính mình?? Hôm nay không ít lãnh đạo huyện đều đến đây! Phòng truy điệu có lễ tang lãnh đạo! Anh nếu còn muốn quấy rối thì đi nơi khác! Bằng không tôi gọi bảo vệ tới!”
Lễ tang lễ tang thì sao!
Anh em con mẹ nó đã chết đâu!
Đổng Học Bân tức quá thành cười, thở hổn hển nói: “Vậy được, phòng truy điệu thính là lễ tang Đổng Học Bân Đổng Cục trưởng? Phòng truy điệu ở đâu? Tôi là tới tham gia lễ tang của người này”.
Người nọ nhìn nhìn hắn: “Tôi nói cho anh vào, anh cũng vào không được”.
Đổng Học Bân vỗ trán: “Tôi nói anh đừng có lằng nhằng có được không? Tôi gấp thời gian đây!”
Người này mười phần chuyên nghiệp, cũng mười phần cảnh giác: “Đây cũng không phải chỗ anh vào loạn, cho dù anh đi vào cũng có người đánh đi ra. Tôi cũng nói cho anh. Đổng Cục trưởng là loại người nào? Vài lần quên sinh tử cứu dân chúng huyện Duyên Đài chúng ta, tuy rằng hắn là người Bắc Kinh, nhưng nhắc tới tên Đổng Cục trưởng, huyện Duyên Đài ai không dựng thẳng ngón tay cái lên? Dân chúng được Đổng Cục trưởng cứu cũng đã có mấy chục người, hiện tại Đổng Cục trưởng qua đời, mọi người đều rất khó qua, anh nếu ôm tâm tư làm loạn, anh đó là đối với người chết không tôn trọng, đừng ở đó mà nói hưu nói vượn, anh nói thái độ anh đoan chính sao?? Ngay cả thái độ cũng chưa đoan chính còn muốn tham gia lễ truy điệu? Anh đây là quấy rối!”
Nghe hắn nói như vậy, Đổng Học Bân có tức giận cũng sinh không nổi, cười khổ nói: “Vị đại ca này, tôi thái độ thực đoan chính, phòng truy điệu ở đâu nói cho tôi biết được không? Tôi thực sự có việc gấp!”
“Vòng hoa đâu?”
“…”
“Ngay cả vòng hoa cũng chưa chuẩn bị còn gọi là thái độ đoan chính?”
“Tôi chốc lát đi mua không được sao?”
“Anh xem xem áo sơmi của anh đi. Màu xanh? Còn xanh tươi như vậy? Anh cũng quá tùy tiện đi. Anh xem người nào tham gia lễ tang ảnh mà mặc quần áo như anh vậy? Không phải màu đen cũng có thể mặc màu xám! Như thế nào ngay cả điểm ấy cũng không rõ ràng?”
“…”
Gặp phải người tích cực như vậy, Đổng Học Bân thật không hiểu nên nói cái gì cho tốt, anh em chính mình tham gia lễ tang chính mình đã muốn là xưa nay chưa từng có, ừm, tôi mặc đồ đen? Lại mua một vòng hoa cho chính mình? Lại viết một bức ‘Đồng chí Đổng Học Bân một đường đi tốt’ sao? ĐCM. Tôi con mẹ nó điên à!?
Nhìn xem chung quanh, cũng không có nhân viên công tác nào khác.
“Tôi sẽ thay quần áo, vòng hoa tôi cũng mua, có được hay không?” Đổng Học Bân phải kiên nhẫn, bất đắc dĩ nói: “Tôi nói đại ca. Phòng truy điệu rốt cuộc là ở đâu vậy? Nếu không thì tôi sẽ muộn mất”.
Người nọ nhìn hắn một cái, không kiên nhẫn chỉ hướng bắc: “Anh nếu không sợ đắc tội với người thì đi đi. Hướng bắc, đến cuối thì rẽ trái là được. Tôi trước nhắc nhở anh, hôm nay đại đa số lãnh đạo huyện đều đến đây, Hướng Bí thư, Tạ Huyện trưởng, Tào Bí thư. Anh nếu đi như vậy khẳng định…”
Đổng Học Bân không đợi hắn nói xong liền xoay người đi rồi: “Được rồi. Cảm tạ”.
Người nọ lắc đầu, tiếp tục làm công việc của mình.
Đổng Học Bân đi về hướng bắc. Mười thước. Năm mươi thước. Vòng qua nhìn nhìn, rốt cuộc mơ hồ nhìn thấy xa xa có một phòng truy điệu. Bên ngoài đặt đầy vòng hoa, mặt trên còn viết điếu văn linh tinh gì đó. Cách quá xa cũng thấy không rõ lắm. Dù sao chỉ là vòng hoa đã đại khái có ba bốn mười cái, một hàng thật dài hầu như đem nơi này bao vây kín, khí tức trang nghiêm túc mục đập vào mặt mà đến. Cảm giác thực ngưng trọng.
Cửa đại sảnh mở, bên trong kín mít đều là người.
Tất cả đều là y phục đen, nam nữ già trẻ cũng chia không rõ lắm, theo bóng dáng mà xem. Đổng Học Bân chỉ nhận ra mặt sau cùng là mấy người La Hải Đình cùng Lâm Bình Bình.
Đã truy điệu xong rồi sao?
Ta ngất, vẫn là đã tới chậm!
Đổng Học Bân vỗ vỗ cái trán. Lập tức bước nhanh một chút.
Đại sảnh truy điệu truyền đến một giọng nữ trầm trọng, hình như là… MC đài truyền hình huyện Tô Giai? Tô tỷ cùng Tân Hoa xã thực tập đã xong? Lễ truy điệu là nàng chủ trì?
Người đến cũng thật là đủ.
“…Đồng chí Đổng Học Bân cả đời giản dị. Anh nhiệt tình yêu thương Đảng, nhiệt tình yêu thương tổ quốc. Đối với công tác cần cù và thành khẩn, cẩn trọng tận chức tận trách. Anh cả đời là phấn đấu, cả đời là chiến đấu, cả đời là quang vinh, anh qua đời làm cho chúng ta mất đi một Đảng viên tốt, cán bộ tốt, đồng chí tốt. Hôm nay, đồng chí Đổng Học Bân cùng chúng ta vĩnh biệt. Chúng ta cần hóa đau thương thành lực lượng. Cần cố gắng học tập tốt tư tưởng, phẩm đức, tác phong của đồng chí Đổng Học Bân mà chăm chỉ công tác. Cần đem đồng chí Đổng Học Bân…”
Thanh âm microphone không nhỏ, thanh âm bi thống của Tô Giai cũng bay ra bên ngoài.
Đổng Học Bân nghe được có chút đỏ mặt, trước kia mọi người đều nói tác phong hắn có vấn đề rất lớn. Như thế nào nay “chết” đi đều thành tư tưởng tốt tác phong tốt?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT