Buổi chiều, không khí ở huyện Duyên Đài trở nên quỷ dị hẳn lên.
Chuyện chiếc xe Corolla năm lần bảy lượt làm ảnh hưởng tới đội xe khảo sát của hội chợ chiêu thương dần dần được truyền ra ngoài, ngay cả một cước đem xa đá hủy của Đổng Học Bân cũng bị nói quá lên. Nghe thấy tin này, mọi người đều sợ hãi, Tiểu Đổng Cục trưởng thật lợi hại, đồng thời trong lòng họ cũng nghĩ tới, bởi vì bọn họ nghe nói chủ của chiếc Corolla đó là con trai của Hướng Đạo Phát, bạn học của Địch Nhân Kiệt, vì thế hành vi kiêu ngạo của chiếc xe đó không rõ ràng là có ý trả thù riêng, lại còn ở trong thời khắc quan trọng này mà liên lụy tới trên người Bí thư huyện ủy. Vấn đề này thật quá nhạy cảm, là Hướng Đạo Phát chỉ thị con trai mình làm sao?
Không thể như vậy, trình độ chính trị của Hướng Bí thư cũng không phải kém như vậy, chắc chắn là do con trai hắn tự chủ trương rồi.
Nhưng sự việc dù sao cũng đã xảy ra rồi, ai mà biết được Tuệ Lan Huyện trưởng liệu có lấy chuyện này làm văn vẻ hay không, nếu như chuyên này bị đưa lên thành phố thì thật khó nói trước được điều gì.
Một giờ…
Hai giờ…
Buổi tối, trong khu tập thể ủy ban huyện.
Sau một ngày bận tối mắt tối mũi tháp tùng bên đầu tư, Đổng Học Bân lái xe trở về, nhưng hắn vẫn chưa về tới nhà, hắn chớp chớp mắt nhìn đồng hồ rồi mở cửa xuống xe nghênh ngang đi vào nhà Tạ tỷ, đi thang máy lên, leng keng, leng keng ấn chuông cửa nhà Tạ Tuệ Lan.
Cửa vừa mở ra, “Ha ha, đến rồi à?”
Đổng Học Bân ừm một tiếng, “Vừa mới tới”.
Tạ Tuệ Lan tươi cười nghiêng người để hắn vào nhà.
Sau khi vào phòng, Đổng Học Bân mới phát hiện Phó Huyện trưởng thường ủy Canh Ngọc Siêu cũng ở đây, còn có Chủ nhiệm văn phòng ủy ban huyện Diêu Nghĩa nữa, nghe nói Diêu Chủ nhiệm gần đây cũng hướng về phía Tạ tỷ.
Đổng Học Bân vội vàng chào hỏi: “Ô, chào Canh Huyện trưởng, Diêu Chủ nhiệm”.
Canh Ngọc Siêu và Diêu Nghĩa lập tức đứng lên cùng Đổng Học Bân bắt tay chào hỏi.
Biết họ có chuyện đang bàn bạc, Đổng Học Bân nhìn trên bàn ngay cả chén trà vẫn còn chưa rót thì cười ha ha nói: “Mọi người nói chuyện đi, tôi lấy chút hoa quả cho mọi người. À đúng rồi, mọi người muốn uống trà gì?”
Canh Ngọc Siêu vội hỏi: “Không cần đâu, cứ để chúng tôi tự làm được rồi”.
“Đúng đấy Đổng Cục trưởng” Diêu Nghĩa cũng nói: “Ngài không cần khách sáo vậy đâu”.
Ánh mắt Tạ Tuệ Lan mang theo phong vận mê người, cô cười cười: “Tất cả là tại tôi, cứ nói chuyện công việc mãi mà quên mất. Tiểu Bân, rót hai chén Thiết Quan Âm đi”.
Đổng Học Bân gật đầu cười cười: “Còn chị? Chị uống gì?”
“Anh rót gì tôi uống nấy, ha ha” Tạ Tuệ Lan nhận lấy chiếc túi da từ tay Đổng Học Bân rồi thuận tay đặt xuống ghế sô pha.
Đổng Học Bân thật sự vẫn có chút không thích ứng cùng Tạ tỷ như thế này trước mặt người khác, ho khan một tiếng rồi rót ba tách trà cho bọn họ.
“Cảm ơn!” Canh Ngọc Siêu và Diêu Nghĩa nhổm dậy nhận lấy tách trà, sau khi cầm được ché trà rồi họ mới lại ngồi xuốn ghế.
Nếu như lúc trước, chắc chắn Canh Ngọc Siêu và Diêu Nghĩa sẽ không có thái độ như vậy với Đổng Học Bân. Không nói cái khác, chỉ nói về cấp bậc thì Canh Ngọc Siêu đã cao hơn Đổng Học Bân một bậc rồi, cũng là lãnh đạo của Đổng Học Bân. Nhưng bây giờ không phải đang ở đơn vị, cũng không phải ở nơi công cộng, mà là ở nhà của Tạ Huyện trưởng, thân phận hiện giờ của Đổng Học Bân chính là vị hôn phu của Tạ Huyện trưởng, cho nên Canh Ngọc Siêu và Diêu Nghĩa tất nhiên phải lịch sự một chút, huyện trưởng và người yêu của huyện trưởng, từ một góc độ nào đó thì cũng không có gì khác biệt cả.
Nhưng Đổng Học Bân vẫn còn chưa quen, bản thân hắn lên chính khoa, lại còn ở cái cục Chiêu thương loại ban ngành không nóng không lạnh này, chưa nói tới so sánh với Thường ủy Huyện ủy Canh Ngọc Siêu, ngay cả Chủ nhiệm văn phòng ủy ban huyện thì Đổng Học Bân cũng không thể sánh bằng, cho nên thấy bọn họ lịch sự với mình như vậy, Đổng Học Bân lại thấy không được tự nhiên, tốt hơn hết là đi xuống bếp nấu cơm.
Vừa thái rau vừa nghe ngóng tình hình, Tạ tỷ và Canh Ngọc Siêu, Diêu Nghĩa ba người hình như đang bàn luận về chuyện xảy ra chiều nay.
“ Tạ Huyện trưởng, bên Hướng Bí thư có…”
“Hướng Bí thư đã gọi điện cho tôi rồi, nói rằng chuyện này hắn cũng không biết gì cả”.
“Như vậy thì cũng…”
“Tôi suy nghĩ rồi, bây giờ ổn định vẫn là trên hết, đấu đi đấu lại thì chẳng có lợi cho ai cả, dân chúng cũng sẽ có ác cảm với chúng ta”.
Hai mươi phút sau, Canh Ngọc Siêu và Diêu Nghĩa cáo từ rồi rời đi.
Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan cùng tiễn họ tới cửa, đóng cửa xong, Đổng Học Bân quay người lại hỏi: “Chị không định chuẩn bị lấy chuyện này làm văn chương sao?”
Tạ Tuệ Lan khẽ gật đầu, cô cười nói: “Anh nghe thấy những gì tôi vừa nói rồi? Ha ha, Đấu tới ngươi chết ta sống cũng không có ý nghĩa gì cả, phương diện chính trị nhiều khi cần sự cân bằng. Chuyện lần này, mặc dù có thể làm tổn hại đến uy tín của Hướng Đạo nhưng cũng không thể làm quá lớn chuyện được, hạn chế ở một mức nào đó là đủ rồi. Nếu không chuyện buổi chiều chiếc xe Corolla đó mà truyền tới tai lãnh đạo thành phố, anh nghĩ ai muốn nghe chứ? Thể diện của tôi cũng không còn nữa, cho nên tốt hơn hết vẫn là kết thúc ở đây, lấy ổn định làm đầu. Huyện Duyên Đài dạo này có rất nhiều chuyện xảy ra nhưng cũng không nên ép người quá”.
Đổng Học Bân chậc lưỡi nói: “Như vậy thì quá tiện nghi cho hắn?”
“ Không tiện nghi”.
Tạ Tuệ Lan cầm chén trà nhấp một ngụm, “Hướng Bí thư chịu thua rồi, ở một vài chuyện cũng đã nhượng bộ rất lớn”.
Đổng Học Ban giờ mới hiểu được, tranh đấu chính trị vì cái gì chứ? Chẳng phải là vì để mình ngày càng có chỗ đứng hơn, ngày càng thực hiện được tốt hơn quan điểm chính trị của mình sao? Nếu như chuyện xấu của huyện Duyên Đài thật sự truyền lên tới thành phố thì chẳng có chút lợi ích gì đối với ai cả. Tạ tỷ vừa mới nhận chức Huyện trưởng được vào tháng, cho dù Hướng Đạo bị đẩy đi thì Tạ tỷ cũng không tiếp nhận được, cho nên nếu Hướng Đạo đã thỏa hiệp, vậy còn không bằng hạn độ lớn nhất áp bức hắn một phen lợi ích thực tế, như vậy Tạ Tuệ Lan cũng có thể yên tâm thực hiện phương châm chấp chính của nàng.
“Tóm lại, sau mấy lần tranh đấu này, công việc của Tạ tỷ ngày càng phát triển thuận lợi đó”.
Tạ Tuệ Lan cầm lấy tay anh, nghịch nghịch đầu ngón tay anh: “Anh, cũng không tệ, ha ha”.
Đổng Học Bân nhăn mặt nói: “Có thưởng không vậy?”
Tạ Tuệ Lan cười nói: “Anh muốn phần thưởng gì?”
Đổng Học Bân muốn nói có thể cho anh em sờ một chút được không, nhưng lại nghĩ như vậy quá không ổn, không thể để Tuệ Lan nghĩ rằng hắn quá háo sắc được, hắn liền ho khan một tiếng nói: “Hướng Đạo Phát đã thỏa hiệp rồi, chính quyền huyện các chị được rất nhiều điểm lợi, nhưng cục Chiêu thương chúng tôi thì sao? Hắn ta đã quấy nhiễu chúng tôi cả nửa ngày trời vậy mà một câu nói cũng không có sao?”
“Tất nhiên sẽ không quên phần của bên anh rồi”.
“Hả?”
“Lúc trước tôi có nói với anh về nhà đầu tư mà Hướng Đạo đã lôi kéo về, anh còn nhớ không?”
“Chính là người chuẩn bị đầu tư bốn mươi triệu đấy hả? Nhớ rõ, hôm nay tôi còn tiếp xúc với ông ta. Chuyện này sao tôi có thể quên được chứ?” Đối với những người có ý định đầu tư, Đổng Học Bân đương nhiên phải đặc biệt chú ý.
Tạ Tuệ Lan mỉm cười nói: “Hướng Bí thư hình như có chút quan hệ với người này, cụ thể thế nào tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà hôm nay trong điện thoại Hướng Bí thư đã chủ động nhắc tới chuyện này, hắn đã nói chuyện với người này, trên cơ bản bốn mươi triệu sẽ tăng gấp đôi lượng vốn đầu tư, đây cũng được coi như nhượng bộ chút trước chuyện con trai hắn gây ra tai họa”.
Bốn mươi triệu lại tăng gấp đôi
Tám mươi triệu?
Đổng Học Bân đột nhiên thấy vô cùng vui vẻ. Lão già này, lần này cũng xuất huyết nhiều chút, lại tặng không cho cục Chiêu thương và chính quyền huyện một chiến tích?
Không cần hỏi Đổng Học Bân cũng biết con số tám mươi triệu này không phải dễ dàng mà có được như vậy, nếu không lúc trước Cổ Nghiêm nhậm chức thì tại sao Hướng Đạo chỉ thu xếp cho hắn bốn mươi triệu mà thôi. Có thể tưởng tượng được rằng muốn làm cho nhà đầu tư có quan hệ mật thiết với hắn xuất ra số tiền lớn như vậy, Hướng Đạo Phát chắc chắn đã phải trả cái giá rất lớn.
Tám mươi triệu… Ồ!
Đổng Học Bân bỗng nhiên trong mắt sáng ngời, nghĩ tới có thể một lần liền hoàn thành mục tiêu năm trăm triệu hay không??
Ta kháo!
Hấp dẫn nha!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT