Mục Chính Trung nhìn thấy bức họa này, thật lâu không nói gì.
Đổng Học Bân ngó ngó hắn, nói: "Mục tiên sinh, tôi lần này với ngài chỉ là quen sơ, nhưng tôi biết ngài là một nhân sĩ yêu nước, tôi cũng vậy, lấy thanh danh của ngài, đem bức tranh cho ngài tôi cũng không có gì lo lắng, ừm, sự tình cụ thể tôi không quá thuận tiện để nói ra, dù sao tôi không có gì ác ý là được rồi, nếu ngài thấy rất phiền toái, quá phỏng tay, tôi sẽ đem bức tranh thu lại và rời đi, chúng ta coi như chưa hề thấy qua".
Một giây đồng hồ...
Hai giây đồng hồ...
Mục Chính Trung không có buông tay, vẫn như trước vuốt ve bức tranh, miệng cảm thán nói: "Chàng trai, vừa mới trên phi cơ tôi nói có chút hàm hồ, giá trị của cái này đối với phía Nhật có thể tuyệt đối vượt quá cậu tưởng tượng, tôi tự hỏi cảnh vệ sân bay như thế nào kiểm tra kỹ như vậy, thì ra là quốc bảo mất trộm, khó trách, khó trách toàn bộ cảnh sát đều xuất động, nếu để bên Nhật biết cái này đã nhập cảnh lãnh thổ nước cộng hoà thì đây là một vụ đại án náo động thế giới".
Đổng Học Bân lại không cho là đúng nói: "Náo động hay không náo động tôi không biết, bất quá bọn hắn cướp đi văn vật từ chúng ta còn ít sao? Tôi lấy của chúng một món đồ cũng rất bình thường, có qua có lại mới toại lòng nhau phải không? Chuyện này thì có là cái gì".
Đối với chuyện Đổng Học Bân to gan lớn mật, Mục Chính Trung không biết nên nói cái gì cho phải.
Thông thường bọn trộm tuy trộm cái gì văn vật cũng sẽ không ngốc đến mức đi trộm quốc bảo của người ta, đây là chính mình tìm đường chết, ảnh hưởng quá lớn, hơn nữa quốc bảo lớn nhất chính là ý nghĩa lịch sử chứ không phải ý nghĩa kinh tế, cũng không ai dám mua, đối với người bình thường mà nói đây là một việc lỗ hơn lời, trả thù lao cũng sẽ không làm. Nhưng chàng trai trước mắt này rõ ràng phá vỡ nhận thức của Mục Chính Trung, tên này chẳng những oanh oanh liệt liệt trộm quốc bảo của người ta, lại còn giống nha là không có chuyện gì, một chút cũng không có lén lút, còn dám lần đầu tiên gặp mặt đã đem quốc bảo lấy ra cho mình xem, phần đảm lượng này, tuyệt đối không phải người bình thường có thể so được.
Mục Chính Trung hít một hơi, " Tôi chỉ hỏi một câu, cậu đem bức họa này cầm ra là vì sao?"
"Ừm, chỉ là trả thù thôi, cũng là gây chút sức ép cho bọn hắn" Đổng Học Bân thực tùy ý nói
"Gây sức ép cho bọn hắn? "Mục Chính Trung biểu tình cổ quái nói: "Chỉ vì lý do này?"
Đổng Học Bân cười nói: "Thật ra chỉ là thuận tay lấy tới, chủ yếu cũng không phải là lấy cái này, nhưng thứ cụ thể tôi cũng không tiện nói ra, thứ lỗi".
Thuận tay?
Trộm quốc bảo người ta mà là thuận tay?
Mục Chính Trung không nói gì, hắn cảm giác lối suy nghĩ của mình có điểm theo không kịp thanh niên này, đã gặp kẻ gan lớn, nhưng vẫn chưa gặp kẻ gan lớn như vậy!
Người này tuyệt không sợ hãi?
Điểm này Mục Chính Trung thật ra đã đoán đúng, Đổng Học Bân là cán bộ quốc gia, hắn đương nhiên không muốn bị người khác tra ra được, cũng chỉ là không muốn thôi, nếu là thật tra được vậy thì tra được đi, dù thế nào đi nữa hắn đã muốn về nước, hắn sợ cái gì? Coi như bây giờ vẫn ở
Tokyo, Đổng Học Bân cũng không sợ hãi, hắn có có back làm hậu trường, coi như đối phương mang xe bọc thép đến vậy hắn, chỉ cần thời gian đủ, hắn vẫn có thể muốn đi thì đi, ai có thể ngăn được hắn?
"Mục lão sư, ngài tính sao?" Đổng Học Bân hỏi.
Mục Chính Trung suy tư, chậm rãi đem bức tranh cuốn lại, "... Đã suy nghĩ kỹ, ha ha, thật ra một khắc đầu tiên thấy bức họa này tôi đã suy nghĩ kỹ, chàng trai, cậu cho cái giá đi, bức họa này tôi mua".
Đổng Học Bân nháy mắt một cái, "Ngài không sợ phỏng tay?"
" Ha ha, thanh niên như cậu còn không sợ, tôi cũng không có thể sợ" Mục
Chính Trung thản nhiên nói: "Cậu nói đúng, có qua không lại là phi lễ, chúng ta đã mất nhiều văn vật quốc bảo như vậy, hiện tại có thể lấy của bọn hắn một món thì cho là cái gì? Đây là lãnh thổ nước cộng hoà, bọn hắn còn có thể cứng rắn đoạt lại sao?" Vừa mới nói chuyện với nhau, Mục
Chính Trung dường như đã bị lây nhiễm khí thế không biết sợ của Đổng Học Bân, "Suy nghĩ một chút xem nếu quốc bảo của bọn hắn trưng ở trong viện bảo tàng của chúng ta, cái này sẽ thú vị biết bao? Nếu là viện bảo tàng quốc gia có thể còn có thể cân nhắc đến ảnh hưởng ngoại giao, nhưng tôi là viện bảo tàng tư nhân, tôi sợ cái gì? Chẳng qua truy cứu xuống thì tôi liền đóng cửa! Chỉ là chuyện nhỏ thôi! Ha ha..."
Đổng Học Bân cảm giác mình không tìm lầm người, lão Mục này cũng là người có lá gan đủ lớn.
"Lão Mục, được, người bằng hữu này tôi định rồi", Đổng Học Bân thật không khách khí, "Khụ khụ, cái này, tôi gọi là lão Mục có phải rất không nghiêm túc hay không?"
Mục Chính Trung cười nói: "Chỉ cần cậu ra giá ít một chút, gọi ta là Tiểu Mục cũng đều được!"
Đổng Học Bân tâm tình vui vẻ nói: "Ngài nói gì thế, cái gì giá cao giá thấp, nếu ngài cần, một phân tiền cũng không cần cấp".
"Hả?" Mục Chính Trung sửng sốt, nhìn vào ánh mắt hắn nói: "Chàng trai, lời này thật?"
Đổng Học Bân cười ha ha nói: "Tôi đã nói tôi chỉ là muốn gây sức ép bọn hắn, ngay từ đầu cũng không tính toán cùng ngài lấy tiền, lấy cái quốc bảo cùi bắp của bọn hắn để kiếm tiền sao? Anh em con mẹ nó đâu phải là loại người đó! Đúng rồi, đến lúc thời điểm trưng bày ngài liền viết lên một hàng chữ, là đó là "Nhân sĩ yêu nước quyên tặng", đỡ phải cho người khác tưởng các viện bảo tàng ngài tìm người trộm trở về, ngài mở viện bảo tàng cũng là vì phục vụ xã hội, tôi cũng không thể hại ngài nha".
Mục Chính Trung không khỏi nhìn hắn một cái, "Được, tôi sẽ làm theo, bằng hữu như cậu này tôi cũng định rồi" Trăm cay nghìn đắng trộm về nước lại một phân tiền cũng không cần? Mục Chính Trung đối với hắn nổi lên một tia kính ý, đối với Đổng Học Bân cũng càng ngày càng có hảo cảm.
Đổng Học Bân nói: "Bất quá sau khi trưng vài ngày, chờ bọn họ bẽ mặt rồi, cái này chúng ta lưu trữ cũng vô dụng, nhìn xem có thể lấy nó đổi về một chút văn vật của chúng ta hay không? Đương nhiên, đây là là một đề nghị, đến lúc đó ngài lo liệu đi, tôi cái gì cũng không quản, xử lý như thế nào thì tùy ngài".
Mục Chính Trung hơi trầm ngâm nói: "Nếu là thật có thể đổi về một ít văn vật cấp một thậm chí quốc bảo của chúng ta, cả xã hội có lẽ nên cùng cậu nói một tiếng cám ơn".
Đổng Học Bân lắc đầu, "Phải là nói cám ơn ngài mới đúng, tôi hôm nay coi như chưa từng thấy qua ngài, ngài cũng chưa từng thấy qua tôi".
Mục Chính Trung cười, "Tốt, vậy tính là tôi thiếu cậu một cái nhân tình, tôi lưu cho cậu số điện thoại, nếu sau này có việc thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi".
Sau khi lấy số điện thoại di động Mục Chính Trung, Mục Chính Trung mời hắn cùng nhau ăn cơm.
Bất quá Đổng Học Bân nhìn thời gian, liền vội vàng xua tay cự tuyệt, sau đó đi đến bãi đỗ xe khách sạn mình đã đặt chỗ, Hàn phu nhân khuya hôm nay sinh nhật sinh nhật, Tạ tỷ còn bảo mình qua sớm một chút, hiện tại đã muốn đã muộn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT