Chín giờ sáng.

Ký túc xá thị ủy, Dương gia.

Rửa chén bát sạch sẽ.

Xong xuôi, Đổng Học Bân từ phòng bếp đi ra, nhìn Dương Triệu Đức đang xem báo trên ghế sa ***, động động môi, cũng không thể không biết xấu hổ nói ra, suy nghĩ lung tung, nên nói như thế nào đây. Đổng Học Bân rất coi trọng mặt mũi, lão lãnh đạo gặp nạn, hắn thật muốn giúp một tay, hơn nữa Từ Yến nếu có thể lại thành phố Phần Châu đảm nhiệm Cục trưởng Cục

Quốc An, đối với Đổng Học Bân cũng là trợ lực rất lớn, tuyệt đối là việc rất tốt, nhưng mà... Đổng Học Bân nói không ra được đành phải nháy mắt ra dấu cho mẹ, hai mẹ con sống dựa vào nhau nhiều năm như vậy, một ánh mắt đủ để Loan Hiểu Bình biết con trai có chuyện tìm nàng.

Lấy cớ, Loan Hiểu Bình đi theo con trai vào phòng bếp.

Sau khi đóng cửa, Loan Hiểu Bình ngó ngó hắn, "Cái gì vậy?", Đổng Học Bân ngượng ngùng cười, nhỏ giọng nói: "Mẹ, thực ra con là tìm đồng chí lão Dương hỗ trợ, việc này có phải không quá thích hợp?", Loan Hiểu Bình chớp chớp mắt, "Xảy ra chuyện gì? ", Đổng Học Bân nói: "Từ Yến Từ Phó

Cục trưởng con đã cùng ẹ nói qua? Cô ấy trước kia vì con cũng không thiếu lo lắng, nhưng bây giờ công tác không thuận, liền muốn tới thành phố chúng ta, vừa rồi Dương thúc không phải đã nói rồi sao? Cục trưởng

Quốc An Cục bị thuyên truyển, cho nên Từ Cục trưởng cô ấy..."

Loan Hiểu Bình gật gật đầu, "Tri ân đồ báo, nên vậy".

"Nhưng con cứ như vậy nói cùng lão Dương?", Đổng Học Bân sợ quan hệ không sâu lắm, việc này quá đường đột.

"Cái này...", Loan Hiểu Bình nghĩ nghĩ, "Để mẹ nói với hắn, nếu là hắn không đáp ứng, mẹ sẽ cho hắn biết tay".

"Ai da, thôi thôi, mẹ đừng nói" Đổng Học Bân vội nói: "Thôi để con tự nói, mẹ đừng động".

Loan Hiểu Bình ừm một tiếng, "Con muốn nói thì nói, trong chốc lát muội muội cùng muội phu lão Dương có thể tới, vừa rồi mới gọi điện thoại. Ừm, nói là ghé thăm, thật ra chính là muốn nhận thức hai mẹ con chúng ta"

Muội muội và muội phu của lão Dương Loan Hiểu Bình trước kia gặp qua một lần, nhưng khi đó cô ấy cùng lão Dương còn không có xác định quan hệ, lần này ý nghĩa không giống với lúc trước, nghe cách nói lão Dương trong điện thoại khi nãy, lúc này xem như chính thức nhận thức "người nhà", cho nên Loan Hiểu Bình cũng có chút khẩn trương.

Sau khi đi ra phòng khách, Dương Triệu Đức ngẩng đầu cười nói: "Hiểu Bình, giữa trưa đi ra ngoài ăn hay là ăn tại nhà?"

Loan Hiểu Bình nói: "Tùy anh, muội muội của anh không phải là sẽ tới sao?"

"Vậy ở nhà ăn thôi, sao cũng được" Dương Triệu Đức cười ha ha nhìn Đổng Học Bân nói: "Phân công một chút, giữa trưa mẫu thân cháu rửa rau, hai chúng ta cùng nấu cơm?"

Đổng Học Bân cười nói, tuy nói đó là là hắn phải làm, nhưng nếu người nhà lão Dương tới, Đổng Học Bân cũng không tiện xuống bếp, trù nghệ của hắn thật sự không dám ra tay.

Không bao lâu, Đổng Học Bân ngồi ở trên ghế sa ***, "Chú Dương này, khụ khụ, có một chuyện này", Dương Triệu Đức bỏ tờ báo lên bàn trà, "Hả?",

"Là như thế này" Đổng Học Bân trầm ngâm nói: "Ngài cũng biết cháu trước kia công tác qua một ít ở Quốc An, vừa mới nãy cháu nghe điện thoại một vị lão lãnh đạo, cô ấy biết vị trí cục trưởng Cục Quốc An thành phố chúng ta để trống, khụ khụ, nên muốn chuyển về đây, quan hệ Quốc An bên kia cô ấy nói cơ bản có thể làm tốt, nhưng ở đây... Ngài xem nếu thuận tiện, có thể hay không… Ừm, nếu phiền toái thì cũng không sao, dù sao khó khăn có điểm lớn".

Dương Triệu Đức im lặng một chút, "Như vậy…", cân nhắc mười mấy giây đồng hồ, Dương Triệu Đức xoa xoa ấn đường nói: "Là có chút không dễ".

Đông, Loan Hiểu Bình một bên thoáng dùng sức đặt chén trà xuống bàn, tiếng vang to rõ vang lên, trên mặt có chút mất hứng. Loan Hiểu Bình luôn luôn sợ con trai không đáp ứng chuyện hai người bọn họ, cho nên một tháng này đều ở bên tai con trai nói rằng Lão Dương có bao nhiêu tốt đẹp, bây giờ? Hiện tại con ta cầu ngươi chuyện nhỏ này ngươi lại dùng giọng quan? Loan Hiểu Bình cũng thấy thật mất mặt, cô ấy biết con trai rất ít xin người khác giúp đỡ.

Dương Triệu Đức vừa nhìn, nhất thời vui vẻ nói: "Chú chưa nói không giúp, thật ra là không dễ lo liệu lắm".

Loan Hiểu Bình chưa cho hắn một sắc mặt hòa nhã, "Anh không phải bộ trưởng sao? Việc này còn không phải ngươi nói một câu sao? Có gì không dễ làm?", Đổng Học Bân nhanh chóng nói: "Mẹ, không phải là cái này, Quốc An là trực thuộc lãnh đạo, nói trắng ra là cục Quốc An quản lý các cục Quốc An thành phố, trên danh nghĩa mặc dù là vẫn là nhận lệnh từ thành phố, nhưng thực tế vẫn là trên tỉnh trọng lượng nặng hơn, thường thường đều là trên tỉnh nhận lệnh đi qua địa phương mới tổ chức, cho nên Dương thúc quả thật không dễ nói chuyện" Còn có câu hắn chưa nói là, huống chi bên trên còn có Thị trưởng cùng Bí thư thị ủy.

Nghe vậy, sắc mặt Loan Hiểu Bình chuyển biến tốt hơn một ít, nhưng vẫn là mang theo dỗi hờn, "Chuyện trên quan trường em cũng không hiểu, thật không được thì đành thôi vậy", cô ấy và lão Dương có tình cảm, nói chuyện cũng không cần giống con trai khách khí như vậy.

Dương Triệu Đức có điểm cười khổ, "Được rồi, đại lãnh đạo nhà chúng ta lên tiếng, tôi dám không nghe sao? Không dễ làm thì không dễ làm, bất quá lần này nhân sự có chút đặc thù, chính quyền địa phương thật đúng là có thể nói một ít, ừm, lãnh đạo cũ của cháu tư lịch có đủ không? Hiện tại là chức vụ gì?"

Đổng Học Bân vừa thấy có hi vọng, vội nói: "Tư lịch tuyệt đối đủ, kêu Từ Yến, là Phó Cục trưởng phân cục Thành Tây thủ đô, bốn mươi tuổi, ngồi ở ghế phó sở cũng đã nhiều năm" Hắn đem tình huống đại khái của Từ Yến nói ra, cuối cùng còn nói: "Năng lực cũng đủ, Từ Cục trưởng là lão Quốc An, ở Quốc An làm cả đời rồi".

Dương Triệu Đức khẽ gật đầu, "Chú không dám cam đoan cái gì, nhưng sẽ cố hết sức".

Đổng Học Bân đã biết sự tình thành công một nửa, "Cám ơn chú Dương, thật cám ơn".

"Hai người chúng ta còn khách khí làm gì? Ha ha...", Dương Triệu Đức là thật yêu Loan Hiểu Bình, đối với sự tình Đổng Học Bân cũng mười phần suy nghĩ, sau khi uống hai hớp trà hắn cũng không ngồi lại, trở về phòng cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường gọi lên, loại chuyện này không nhanh thì sẽ muộn, vị trí trống, khẳng định không ít người đều nhìn chằm chằm, nếu không nhanh chóng thì cho dù có hi vọng cũng không còn cơ hội thành công, Dương Triệu Đức hiện tại cần làm là trước từ Bộ tổ chức đề cử Từ Yến, sau đó mới khơi thông quan hệ cùng nhân mạch.

Bên ngoài.

Đổng Học Bân cảm khái một câu, "Mẹ, lão Dương đối với mẹ thật là tốt".

Loan Hiểu Bình tươi cười, "Chỗ nào là tốt với mẹ? Lão Dương cùng với thê tử trước đây không có con, luôn luôn ngóng trông một đứa con trai, tối hôm qua hắn nói với mẹ, Lão Dương thật sự thích con, còn nói người trẻ tuổi hiện tại đều phải theo con học tập, cần phải dám đánh dám liều dám làm dám chịu”.

"Ồ, Lão Dương thật nói như vậy?"

"Mẹ có thể lừa con sao?", Đổng Học Bân vui vè, đồng chí lão Dương thật quá tinh mắt rồi.

Nhìn đồng hồ, Loan Hiểu Bình đột nhiên nói: "Muội muội lão Dương cũng sắp đến rồi, đồ ăn trong nhà không nhiều lắm, mẹ đi mua một chút".

"Đừng" Đổng Học Bân giữ mẹ lại, "Mẹ hiện tại chính là phu nhân bộ trưởng, chút chuyện nhỏ để con đi lo liệu, ha ha"

"Chỉ biết nói nhảm, vậy con đi nhanh về nhanh".

"Được".

Xuống lầu lên xe, Đổng Học Bân đến siêu thị Walmart phía đông, ở khu đồ ăn càn quét một trận, cuối cùng thắng lợi trở về, đem một tuần đồ ăn đều mua sạch. Sau khi lái xe trở về ký túc xá thị ủy, Đổng Học Bân xuống xe, từ phía sau khệ nệ ôm đống đồ ăn vào ngực, dùng chân đá cửa xe.

Bỗng nhiên, một cái dáng người quen thuộc đã đi tới.

"Ồ, đây không phải Đổng Cục trưởng sao?" Một nữ nhân cười hì hì đứng ở cửa lầu.

Khuôn mặt xinh đẹp, gần ba mươi lăm tuổi, Đổng Học Bân liền nở nụ cười,

"Tô tiểu tỷ?", Tô Giai, người dãn chương trình đài truyền hình huyện

Duyên Đài, dạ hội tết âm lịch cho cán bộ lần đó chính là nàng chủ trì, còn phối hợp với Đổng Học Bân biểu diễn ảo thuật, hai người tuy rằng không tiếp xúc nhiều nhưng coi như là quen biết đã lâu, Đổng Học Bân đối với nàng ấn tượng không tệ, ặc, hắn đối với nữ nhân nào thì ấn tượng cũng không tệ. Xem bộ dáng Tô Giai không giống như là đến tặng quà, trên tay không cầm gì, vậy thì đến ký túc xá thị ủy làm gì? Đổng Học Bân nhất thời nghĩ đến một chuyện, sớm nghe nói Tô Giai có thể có bối cảnh, có khi là thật, đây là cùng thành phố có quan hệ?

Tô Giai chứng kiến Đổng Học Bân bao lớn bao nhỏ, cho là hắn đi tặng quà, đó là một việc không nên nói rõ ràng, cho nên hai người bọn họ đều cố ý không có nói ra, nếu không Tô Giai cũng không có đứng ở đây mà nói chuyện, nếu chỉ thấy qua, Tô Giai nhắm chừng cũng sẽ không kêu Đổng Học Bân, đi phong bì cho sếp cũng là một việc xấu hổ, nếu đối phương thấy mình như vậy không biết sẽ nghĩ gì.

Nhưng đã đụng phải rồi thì cũng không có biện pháp.

Tô Giai cười khanh khách nói: "Gặp được Đổng Cục trưởng cũng không dễ, buổi tối rất hân hạnh được mời ngài ăn một bữa cơm, đã sớm muốn cùng ngài ăn một bữa, buổi biểu diễn ảo thuật kia chúng ta phối hợp thật hết sức ăn ý", Đổng Học Bân cũng đang muốn hỏi thăm nàng là muốn làm gì đây, "Được rồi, có thể cùng mỹ nữ MC huyện chúng ta cùng nhau ăn cơm chính là vinh quang và may mắn của tôi".

Tô Giai cười nói: "Tôi đây sao có thể gọi là mỹ nữ? Khủng long thì đúng hơn đó, ha ha".

"Khiêm tốn" Đổng Học Bân đem đồ để xuống, lấy ra điện thoại di động nói: "Trao đổi số điện thoại chứ?''

Sau khi trao đổi số điện thoại, Đổng Học Bân ôm đống đồ đi vào, Tô Giai cũng đi cùng.

Hai người bọn họ sau khi nói vài câu khách sáo, Tô Giai nhân tiện nói:

"Đổng Cục trưởng, tôi đi trước, buổi tối tôi sẽ gọi điện cho ngài rồi chúng ta đặt chỗ?" Đổng Học Bân nói đồng ý, biết Tô Giai là tránh hiềm nghi.

Cố ý dừng bước một chút để Tô Giai đi trước, lúc sau Đổng Học Bân mới tiếp tục đi lên.

Két két, trên lầu có tiếng cửa mở, chỉ nghe Tô Giai kêu một tiếng "Ba mẹ", sau đó cửa liền đóng lại.

Thanh âm hình như từ lầu ba? Đổng Học Bân chớp chớp ánh mắt, ba mẹ? Ba mẹ Tô Giai là thị ủy? Chưa từng nghe nói qua? Tiểu thiếu phụ này giấu cũng đủ sâu nha, lắc đầu một cái không nghĩ nữa, Đổng Học Bân lên lầu ba, xoay người nhấn chuông cửa.

Leng keng, leng keng...

Kẹt một tiếng, cửa được mở ra

Sau khi nhìn người mở cửa, Đổng Học Bân lặng đi một chút, "Ồ?", Tô Giai bên trong cũng giật mình, "A, Đổng Cục trưởng? Làm sao là anh…", vừa nói vừa mở cửa ra để cho hắn tiến vào, đây là tới nhà cậu tôi tặng quà?

Đổng Học Bân cũng là buồn bực, thầm nói vì sao cô lại chạy tới nhà lão Dương đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play