Ngày hôm sau.

Sáng sớm, trời trong nắng ấm.

Phóng viên Tân Hoa xã dự tính chín giờ sẽ tới huyện Duyên Đài, cho nên

Đổng Học Bân dậy rất sớm, sau khi ăn sáng xong hắn liền vội vàng tới đại viện cục chiêu thương cùng mọi người mở một cuộc họp lâm thời dặn dò lại một lần nữa. Cuối cùng hắn cũng không dẫn Quách Phàn Vỹ đi cùng mà một mình lái chiếc xe Carmy tới đại viện huyện ủy. Triệu Hưng Long với vài nhân viên trong chính quyền huyện cũng đều chuẩn bị xong hết rồi,

Đổng Học Bân tới một cái, Triệu hưng Long liền sai mọi người xuống lầu chuẩn bị xe. Hắn và Đổng Học Bân cùng đi tới văn phòng Phó Bí thư Tào

Húc Bằng.

Hơn mười phút sau.

Triệu Hưng Long xem đồng hồ, “Chín giờ rưỡi rồi, chắc là sắp tới” Tào

Húc Bằng ngồi phía bên kia nói: “Tiểu Đổng, hành trình sắp xếp không có vấn đề gì chứ?”

“Không vấn đề gì, ngài cứ yên tâm” Đổng Học Bân lấy tờ lịch trình ra xem một lượt, “Mấy dự án được chọn đều bố trí tốt rồi, sẽ không có chuyện gì đâu”.

Reng reng reng, điện thoại Triệu Hưng vang lên.

Triệu Hưng Long tiện tay mở nắp túi áo ra, cầm điện thoại, “A lô! Là tôi đây… sao vậy? Cái gì? Đi đâu rồi?” Sắc mặt hắn trầm xuống, “Cụ thể là ở chỗ nào? Mấy giờ tới? Ờ ờ… được rồi, tôi biết rồi”.

Tắt điện thoại, sắc mặt Triệu Hưng Long không được tốt cho lắm, hắn nói với Tào Húc Bằng: “Vừa nhận được tin báo, các đồng chí Tân Hoa xã không tới huyện ủy nữa, sau khi tới huyện Duyên Đài thì họ đi tới chỗ mấy dự án phỏng vấn luôn, hơn nữa còn tới cả xưởng chế biến thịt mà cục chiêu thương mới đầu tư. Nơi đó chỉ mới đang chuẩn bị tiến hành, có cái gì đáng xem chứ?” Tào Húc Bằng mặt nghiêm túc nói: “Ngay cả chào hỏi cũng không thèm, như vậy không phải là quấy rối sao?”

“Tôi thấy mấy người phóng viên này có điểm không tốt đẹp gì?” Triệu Hưng Long nói.

Đổng Học Bân cũng đau hết cả đầu, không ngờ đám phóng viên này lại ra chiêu này, đều vượt mặt các lãnh đạo huyện, “Đám người này cũng gớm thật, không tới huyện ủy, như vậy không phải là bắt chúng ta phải tới nghênh đón bọn họ sao? Là ý gì chứ? Đúng là coi mình như là lãnh đạo vậy?” Tào Húc Bằng mày cau lên nói: “Đi thôi, người ta thật có giá. Đúng là không coi huyện ta ra gì cả”.

Triệu Hưng Long, Đổng Học Bân và Tào Húc Bằng cùng nhau xuống dười lầu.

Đổng Học Bân biết, đây không phải là vấn đề có giá hay không có giá, đây là lễ nghĩa cơ bản nhất. Nếu như phân xã Tân Hoa xã của tỉnh đã thông báo về cuộc phỏng vấn này, cuộc phỏng vấn đường đường chính chính này chính là muốn tất cả các cán bộ đi cùng. Nếu nhưu không phải như vậy thì đã không cần thông báo rồi, cứ tới phỏng vấn là được rồi. Bây giờ thông báo xong hết rồi lại không tới chào hỏi chính quyền huyện mà lại tự mình chọn địa điểm. Như vậy không phải là đang đùa giỡn chúng ta sao?

Trên đường.

Đổng Học Bân gọi điện cho chủ xưởng chế biến thịt Lương Trạch Nguyên: “Alo! Ông chủ Lương, tôi Đổng Học Bân đây”.

“Alo! Đổng Cục trưởng, tôi đang định gọi điện cho anh đây” Lương Trạch

Nguyên nói: “Sao lại có phóng viên tới xưởng chúng tôi phỏng vấn chứ?

Lại còn là phóng viên Tân Hoa xã nữa? Tôi đang ở xưởng đây, nghe các công nhân nói vậy tôi vội vàng chạy tới đây. Hiện tại ba người phóng viên kia cứ hỏi lên hỏi xuống đám nhân viên, cũng không biết là định làm gì nữa. Cái này là cục chiêu thương sắp xếp à? Nếu như vậy tôi sẽ dốc hết sức phối hợp, ta nhất định phải giữ thể diện cho Đổng lão đệ. Ha ha”.

Đổng Học Bân liền nói qua sự tình với hắn một lượt.

Lương Trạch Nguyên cau mày nói: “Thế có nghĩa là mấy người này tự tới phỏng vấn à? Như vậy không phải là làm chậm trễ tiến độ công việc của chúng tôi sao?”

“Thật không phải, lão Lương” Đổng Học Bân nói: “Trước đó chúng tôi cũng không biết, nếu biết thì chúng tôi đã gọi điện báo các anh rồi”.

“Không có gì. Hai ta thì có gì phải báo. À, phía bên phóng viên tôi sẽ bảo các anh em cố gắng phối hợp, dù sao thì cái gì cũng phải nói tốt một chút, ha ha, tôi hiểu rồi” Kể từ khi Đổng Học Bân một hơi uống hết ba bình rượu Mao Đài, Lương Trạch Nguyên sau đó cũng từng ngồi uống với

Đổng Học Bân một lần, quan hệ giữa hai người ngày càng gần hơn, cho nên

Lương Trạch Nguyên nhất định sẽ giữ thể diện cho Đổng Học Bân.

Đúng mười giờ.

Xe từ trong huyện ủy lần lượt đi vào khu chế biến thịt lợn.

Tiền vừa mới nhận được một phần, kho lạnh cũng mới xây dựng được một phần, bên này bây giờ vẫn là một mảnh đất trụi lủi, bên trên cũng mới chỉ để chút nguyên vật liệu và xi măng mà thôi.

Xuống xe, Tào Húc Bằng dẫn mọi người đi tới.

Lương Trạch Nguyên nhìn thấy bọn họ liền đi tới: “Chào Triệu Huyện trưởng, Đổng Cục trưởng”.

Đổng Học Bân giới thiệu nói: “Đây là Tào Bí thư huyện ủy”.

Lương Trạch Nguyên giật mình, vội vàng bắt tay chào hỏi bọn họ.

Phía sau mấy phóng viên đang nói chuyện với mấy công nhân nghe thấy tiếng liền ngoảnh đầu lại xem, họ cũng không hỏi chuyện mấy công nhân nữa mà quay người đi về bên này.

Đổng Học Bân nhìn nhìn bọn họ, chỉ có ba người, một nam hai nữ. Cả ba người này đều khá trẻ, chỉ khoảng hai bảy hai tám tuổi. Hai đồng chí nữ của Tân Hoa xã kia đều đeo biển tên trước ngực, một người là Vương Na, một người là Vương Đình, đều là người của phân xã Tân Hoa xã tỉnh. Diện mạo cả hai người tuy không phải là đặc biệt xinh đẹp, nhưng khí chất cũng không tệ. Còn một người còn lại không thấy đeo bảng tên trước ngực, nghĩ lại đây chắc là người của tổng xã Tân Hoa xã mà Triệu huyện trưởng nói, lần này là tiện đường về quê nên mới đi cùng bọn họ, nhưng không biết bạn học của anh ta là ai trong hai người đó.

Tào Húc Bằng thản nhiên vươn tay ra nói: “Tôi đại diện cho huyện ủy huyện Duyên Đài hoan nghênh các đồng chí Tân Hoa xã”.

“Tào Bí thư, chào anh” Vương Na và Vương Đình cùng bắt tay với hắn.

Làm quen một lượt, Đổng Học Bân mới biết người thanh niên này tên là Lý Thắng Bân, là phóng viên của ban biên tập tin tức trong nước của Tân

Hoa xã. Anh ta có dáng vẻ khá đường hoàng, nhưng ĐỔng Học Bân chú ý lúc anh tự giới thiệu anh là Cục trưởng Cục chiêu thương, Lý Thắng Bân nhìn hắn rất chăm chú, ánh mắt đó làm Đổng Học Bân cảm thấy rất khó chịu.

Trong lòng Triệu Hưng Long cũng không thoải mái về mấy người này, nhưng ngoài miệng thì lại không nói ra, “Mấy vị lần này tới muốn phỏng vấn về chủ yếu về vấn đề gì vậy?”

Vương Na nói: “Cũng không chú trọng vào gì cả, chỉ là tùy ý đi lại xem xét chút. Cái này, sáng nay lái xe đi qua chỗ này nên tiện ghé qua thôi. Vỗn chúng tôi cũng không định làm phiền các vị lãnh đạo, công việc bên cục chiêu thương vất vả, lần này chúng tôi đi phỏng vấn mấy huyện cũng đã thêm hiểu hơn nhiều thế nên mới không qua huyện ủy nữa. À, lần này lại để các vị lãnh đạo tới đây, thật là ngại quá, thật có lỗi” Cô tuôn ra một tràng.

Tào Húc Bằng cười nói: “Không sao. Đều là vì công việc mà”.

Sau khi nó vài câu, Triệu Hưng Long nói với mấy phóng viên: “Dự án công xưởng chế biến thịt lợn này do Đổng Cục trưởng phụ trách, có chuyện gì cần hỏi thì cứ hỏi anh ta”.

Vương Đình cầm một cái máy ảnh và một quyển sổ, có lẽ nhiệm vụ của cô là chụp ảnh và ghi chép.

Xem ra Vương Na là người dẫn đội của phân xã Tân Hoa xã, “Vậy được, tôi cũng đang muốn hỏi đây, vừa rồi tôi cũng đã hiểu thêm chút ít rồi, hình như công xưởng này là một dự án mới đúng không? Vẫn còn chưa qua phê duyệt?” Mấy câu trước còn có thể coi là lời của người nói, nhưng câu sau của cô làm cho Triệu Hưng Long và Tào Húc Bằng đều chau mày lên, cảm giác như đối phương đến không phải để phỏng vấn mà là tới để đả kích vậy.

Lý Thắng Bân cũng híp mắt nói: “Chưa phê duyệt mà đã xây dựng công xưởng, như vậy có phải là không đúng với quy trình không?” Đổng Học Ban nhìn qua, rồi bình thản nói: “Đất đã phê rồi, chuyện xây dựng công xưởng vẫn đang làm, những trường hợp này không phải là lạ, bởi vì xét về vấn đề đầu tư và tình hình cụ thể của huyện Duyên Đài, thông thường những trường hợp như vậy sẽ vừa làm vừa phê duyệt, như vậy cũng là tạo điều kiện tốt nhất cho bên đầu tư. Nếu như đợi đến khi tiền vào vị trí rồi lại đợi phê duyệt xong nữa, như vậy cũng phải một hai tháng, bên đầu tư nhất định sẽ đợi không nổi, đúng không?”

Lý Thắng Bân nhìn anh, nói: “Đổng cục trưởng có ý phê bình tốc độ xét duyệt của bên phê duyệt đúng không?” Mặt Đổng Học Bân biến sắc, “Phóng viên Lý, tôi không nói như vậy” Con mẹ mày, muốn chụp mũ cho tao sao.

Lý Thắng Bân nhìn Vương Đình, Vương Đình liền cầm bút viết viết gì đó vào quyển sổ.

“Cái này không cần ghi lại chứ?” Đổng Học Ban hơi tức giận.

Lý Thắng Bân cười ha ha nói: “Chúng tôi chỉ là tùy ý hỏi mà thôi, không có ý gì đâu” Thấy Vương Đình vẫn còn đang ghi ghi chép chép, Đổng Học Bân bắt đầu nổi lửa giận, Lý Thắng Bân dù cho có thân phận không bình thường, nhưng nhiệm vụ phỏng vấn lần này là của đội phân xã của tỉnh.

Ngươi tuy là người của tổng xã nhưng cũng chỉ là tiện đường về quê nên đi cùng bạn học mà thôi, nếu nói thẳng ra thì chẳng có liên quan gì tới cuộc phỏng vấn lần này cả. Mày con mẹ nó là một người không có liên quan gì cả. Cho dù đến lượt ai nói thì cũng không đến lượt mày, mày còn muốn ép tao sao? Chúng tao cực khổ mới tìm được nguồn đầu tư về huyện, vì nền kinh tế huyện mà dốc sức, còn mày thì tốt rồi, chỉ việc khua môi múa mép tuôn ra những lời lạnh băng như nước như vậy, ý mày là gì chứ?

Vòng vo về chuyện công trường một lúc, Lý Thắng Bân cùng Vương Na trong vòng mười phút đồng hồ luôn vặn hỏi về mấy vấn đề nhạy cảm, còn những mặt tốt thì họ lại không đề cập tới và ghi chép chút nào cả.

Sắc mặt Đổng Học Bân càng ngày càng kém.

Đợi phỏng vấn xong, mấy người đều lên xe.

Trước khi đi, Lương Trạch Nguyên còn kéo Đổng Học Bân sang một bên, giọng ông nói có chút bất an: “Đổng lão đệ, liệu có vấn đề gì không vậy? Nguyên vật liệu và công nhân tôi đều lo xong hết rồi, nếu như đám phóng viên đó có tìm ra vấn đề gì, nếu như đăng lên báo, liệu họ có bắt chúng ta phải ngừng thi công để đợi phê chuẩn không? Tiền đã đầu tư vào rồi, bây giờ ngừng một ngày là tổn thất một ngày”.

Đổng Học Bân nhanh chóng trấn an nói: “Lão Lương, tuyệt đối không có vấn đề gì đâu, yên tâm đi”.

Lương Trạch Nguyên lạnh lùng nhìn ba người kia lên xe: “Đám người này, thật đúng là một đám chẳng ra sao!”

Trở lại xe, Đổng Học Bân tức giận nói: “Tào Bí thư, Triệu Huyện trưởng, như thế này còn gọi là phỏng vấn sao? Tôi thấy đây giống như là lãnh đạo bên trên tới thị sát vậy. Đặc biệt là tên Lý Thắng Bân kia, ở đây có chuyện gì của hắn chứ? Hắn nói lung tung cái gì? Làm cho mọi người đều lo lắng, nếu như cứ phỏng vấn như vậy thì chúng tôi cũng không cần tiếp tục thi công công trình nữa, bên đầu tư không đầu tư nữa là xong rồi.

Bọn họ như vậy chính là muốn đuổi hết các nhà đầu tư đúng không?”

Triệu Hưng Long cũng gật gù nói: “Tôi cũng thấy vậy” Lúc thay đổi hành trình Tào Húc Bằng đã cảm thấy có vấn đề gì đó rồi, lại thêm thái độ của mấy phóng viên này nữa, Tào Húc Bằng cảm thấy cần phải báo cáo lại cho

Hướng Bí thư biết, nếu không sẽ thật sự bị đám phóng viên này xỏ mũi mất. Những thông tin này tuyệt đối không thể để truyền ra ngoài, nếu không chắc chẳng có ai dám đầu tư vào huyện nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play