Hai mẹ con dọn đến đây đã vài ngày, nhưng trong nhà vẫn có thể ngửi thấy được mùi đặc thù của gia cụ và lắp đặt thiết bị.
Vào nhà cửa Ngu Thiến Thiến đã ngừng khóc, Đổng Học Bân đem hai cha con Lữ Hiểu Lỗi Lữ Đại Phát thoá mạ một trận, trút cơn giận cho cô bé, hơn nữa Ngu Thiến Thiến cũng không bị tổn hại gì, ngược lại cào trầy mặt của Lữ Hiểu Lỗi, trải qua sự an ủi của Đổng Học Bân, Ngu Thiến Thiến cuối cùng cũng nghĩ thông. Cô ấy nghĩ thông, nhưng Đổng Học Bân thì không có, hắn cho rằng chuyện này là bởi vì mình dựng lên, mặc kệ có phải là Lữ Đại Phát xúi giục con của ông ta khi dễ tiểu
Thiến Thiến hay là con của ông ta tự chủ trương, chuyện này khẳng định không phải trùng hợp, Thiến Thiến bị khi dễ tất cả đều là mình liên lụy, Đổng Học Bân trong lòng hổ thẹn.
Lữ Đại Phát! Cái món nợ này ông nhớ kỹ cho tôi! Chuyện này không để yên!
"Thiến Thiến, buổi tối muốn ăn cái gì?" Hắn hỏi.
"Không cần đâu, trong tủ lạnh còn có đồ ăn thừa."
"Anh làm đồ mới cho em ăn." Nói rồi, Đổng Học Bân quay đầu lại,
"Đúng rồi, lần sau có nữa người dám khi dễ em, em cứ gọi điện thoại cho anh, nhớ không?"
Ngu Thiến Thiến cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Mẹ em nói... Nói anh bận công tác, không cho em gọi cho anh."
"Cái quái gì thế! Chờ mẹ em về xem anh xử lý thế nào!" Đổng Học Bân cả giận.
"Không đúng không đúng." Ngu Thiến Thiến giật mình, cuống quít nói: "Anh, mẹ không nói như vậy."
Đang nói, lạch cạch vài tiếng, cửa bị chìa khoá mở ra, Ngu Mỹ Hà mặc một cái áo lông buộc tóc đi vào, cầm trong tay chút rau dưa, là loại đóng gói đặc biệt được giảm giá của siêu thị, đã lâu không gặp, chị Ngu lại thành thục một ít, có một tia nếp nhăn nơi khoé mắt lơ đãng toát ra một cổ phong vận quyến rũ, thân thể đầy ắp cũng đặc biệt mê người, quần thun bó sát càng toát lên sự hấp dẫn.
"Mẹ..."
"Đã về?" Bỗng nhiên, Ngu Mỹ Hà chú ý tới Đổng Học Bân trên sô pha, ngẩn người, "Tiểu, Tiểu Bân?"
Đổng Học Bân không cho cô ấy mặt mũi, mồi thuốc ngồi ở đằng kia hút.
Ngu Mỹ Hà thấp thỏm nói: "Đổng cục trưởng, ngài ăn cơm chưa? Tôi, tôi đi làm."
Đổng Học Bân không phản ứng cô ấy.
Ngu Mỹ Hà có chút phát sợ, kéo con gái cúi đầu hỏi: "Anh con tới khi nào?"
Ngu Thiến Thiến vành mắt đỏ lên, nức nở đem chuyện của ngày hôm qua và ngày hôm nay nói một lần với mẹ, nghe xong, Ngu Mỹ Hà thất sắc kinh hãi, lo lắng hỏi con gái nhiều lần có thương tích có bị thương không, Ngu Thiến Thiến lắc đầu nói không có, Ngu Mỹ Hà mới thở phào nhẹ nhõm, ôm cổ con gái, cô ấy cũng đỏ mắt, tự trách nói: "Đều do mẹ, đều do mẹ, nếu như mẹ đi đón con ra về... Cũng sẽ không có chuyện gì, Thiến Thiến, mẹ, mẹ sau này không đi làm nữa." Cô ấy làm công việc thu ngân của siêu thị, thời gian ra về hơi trễ, torng một tuần có vài ngày không thể đón Thiến Thiến tan học.
Ngu Thiến Thiến ôm mẹ nói: "Mẹ, con không sao."
Lúc này, Đổng Học Bân nhìn chị Ngu, "Chị không cho Thiến Thiến gọi điện thoại?"
"... “ Ngu Mỹ Hà không dám nhìn hắn.
Đổng Học Bân dụi tàn thuốc, "Tôi nói chị có phải là ăn no rửng mỡ, nhàn rỗi không có việc gì, không cho Thiến Thiến liên hệ với tôi? Cái này cũng may là không xảy ra đại sự! Thật sự có chuyện thì nên làm sao bây giờ? Nếu như Thiến Thiến ngày hôm qua bị cướp tiền mà nói cho tôi biết! Tôi đã xử lý thằng nhóc con đó rồi! Còn có chuyện ngày hôm nay sao? Còn khiến cho Thiến Thiến lo lắng hãi hùng sao?"
"Tôi..." Ngu Mỹ Hà cắn cắn miệng, không lên tiếng.
"Chị thật sự được đấy! Mua điện thoại di động cho Thiến Thiến không phải chính là vì tiện liên hệ việc gấp sao? Chị còn không cho con bé gọi điện thoại?" Đổng Học Bân phát hỏa nói.
Ngu Mỹ Hà bị hung hăng quở trách, nước mắt chảy xuống.
Ngu Thiến Thiến nóng nảy, đứng ra bảo vệ mẹ giống như người lớn, nhìn Đổng Học Bân khóc ròng nói: "Anh, không cho anh nói mẹ em!" Thời khắc mấu chốt, cô bé vẫn hướng về mẹ.
Đổng Học Bân ặc một tiếng, hắn không ngờ rằng chị Ngu tự nhiên lại khóc, hắn cũng là quan tâm Thiến Thiến, vừa rồi thiếu chút nữa gặp chuyện không may, Đổng Học Bân trong lòng cũng nghẹn một cục, vừa nghe Ngu Mỹ Hà không cho Thiến Thiến liên hệ với mình, ngọn lửa này liền cháy đến đầu chị Ngu, ngẫm lại cũng quả thật không hẳn là vậy, sắc mặt Đổng Học Bân xấu hổ cực kỳ, ho khan chà chà tay, tiến cũng không được lùi cũng không xong, muốn nói vài câu, lại không nói nên lời.
Ngu Thiến Thiến khóc nói: "Mẹ, mẹ đừng khóc, đều là con không tốt, hu hu."
"Là mẹ sai." Ngu Mỹ Hà ôm con gái nhẹ nhàng khóc, "Là mẹ sai."
Đổng Học Bân đứng lên, "Cái kia, chị Ngu..."
Ngu Mỹ Hà nhìn nhìn hắn, lau lệ trên khóe mắt, nức nở nói: "Đổng cục trưởng, tôi từ nhỏ đến lớn đầu óc đều ngu ngốc, không có thông minh như người khác, không có... thấy nhiều quen mặt như người thành phố, nhưng tôi cũng sống gần ba chục năm, tôi không ngốc, tôi biết ngài gần đây một mực lẩn tránh hai mẹ con chúng tôi, tôi không rõ ràng vì sao, nhưng tôi biết ngài không muốn gặp tôi, cho nên lúc ngài bị thương nằm viện, lúc ngài lập công được thưởng, tôi cũng không gọi điện thoại qua, cũng không cho Thiến Thiến gọi qua, tôi sợ quấy rối ngài, sợ... sợ làm lỡ công tác của ngài."
Ài, thì ra là như vậy!
Đổng Học Bân hổ thẹn, náo loạn nửa ngày tất cả đều là mình sai, mình còn phê bình người ta, khó coi thật!
Hắn nhanh chóng đi lại, "Chị Ngu, chị nói gì vậy, tôi lẩn tránh hai người lúc nào? Không có, tuyệt đối không thể nào, gần đây cũng là công tác bận quá, ba ngày hai đêm còn bị thương không ít, tôi cũng sợ hai mẹ con lo lắng mới không gọi điện thoại, không ngờ rằng, chị lại nghĩ nhiều, trời ạ, không có chuyện đó đâu, đừng khóc nữa được không? Đều lại tôi, đều là tôi sai, tôi nhận lỗi với chị."
Ngu Mỹ Hà khục khịt mũi, "... Là tôi không tốt."
"Chị rất tốt, chuyện này đều do tôi." Đổng Học Bân lấy khăn giấy đưa qua, "Nào nào, lau lau nước mắt, đừng khóc, để cho đứa nhỏ chê cười, đã gần ba mươi rồi."
Ngu Mỹ Hà cầm lấy khăn giấy lau lau mắt.
Thấy mẹ ngừng khóc, Ngu Thiến Thiến cũng ngừng khóc, hai mẹ con đúng là đồng lòng.
Đổng Học Bân thở phào một hơi, lau lau mồ hôi nói: "Cái này được rồi, chờ tôi nhìn mấy giờ đã, ừm, đã hơn năm giờ rưỡi rồi, được rồi, chúng ta ăn cơm đi, cũng đều đói bụng rồi."
Ngu Mỹ Hà xoay người nói: "Tôi đi xào rau."
"Đừng đừng." Đổng Học Bân đè vai của cô ấy, "Hôm nay để tôi làm cơm."
Ngu Mỹ Hà vội vàng xua tay, "Ngài bận cả ngày, nhanh chóng nghỉ ngơi một chút, tôi làm cho."
Đổng Học Bân cười nói: "Tôi hôm nay xin nghỉ, không có đi làm, bận cái gì, được rồi đừng nói nữa, ai giành với tôi tôi cắn người đó đấy, đều ra xem TV chờ ăn." Dứt lời, Đổng Học Bân không phân trần đi vào phòng bếp, tìm mấy thứ rau dưa và thịt cá, cầm lên. Hắn tuy rằng kích động, hở một chút là tức giận, nhưng Đổng Học Bân cũng là một người biết thiện ác biết đạo ý, nếu là bản thân không đúng, hắn cúi người xin lỗi, đương nhiên, Đổng Học Bân cũng là một người thương hoa tiếc ngọc, đối đãi với người khác phái, hắn luôn luôn rất hòa thuận.
Sau khi ăn xong.
Đổng Học Bân kêu Ngu Thiến Thiến vào phòng học bài, còn mình đi tới trong phòng bếp.
Ngu Mỹ Hà đang rửa chén, mở nước ra rửa ào ào. Lúc này chị Ngu đã xõa tóc, đã thay một bộ đồ ở nhà màu trắng, phía dưới là quần màu đen, đi dép, có chút ý tứ thục mỹ. Trước đó ở bên này dưỡng thương, Đổng Học Bân và cô ấy phát sinh qua một ít mờ ám, chị
Ngu giúp mình như vậy, mình cũng hỏi qua cô ấy rất nhiều bí mật, có thể nói đã vượt qua quan hệ hữu nghị của nam nữ, nhưng còn chưa tới giai đoạn sau, cảm giác như gần như xa.
Tựa hồ nghe bên cạnh có động tĩnh, Ngu Mỹ Hà nghiêng đầu nhìn, thấy
Đổng Học Bân đang nhìn phía dưới mình, mặt cô hơi nóng lên, chột dạ nói: "Một mình tôi rửa là được, ngài đi hút thuốc đi."
Đổng Học Bân ừm một cái, lấy thuốc ra ngậm lên miệng, " Ở chổ này cũng được mà."
Thấy thế, Ngu Mỹ Hà nhanh chóng lau lau tay, lấy ra một cái bật lửa trên người, xoạch một tiếng, mồi thuốc cho hắn.
Đổng Học Bân sửng sốt một chút, "Chị học hút thuốc à? Sao mang theo bật lửa?"
"Không có, tôi, tôi vẫn mang theo, tiện hơn."
Trước đây cũng tốt, hiện tại cũng vậy, chỉ cần bên cạnh có Ngu Mỹ
Hà, Đổng Học Bân mỗi lần móc thuốc ra tựa hồ đều là cô ấy mồi lửa,
Đổng Học Bân rõ ràng, khẳng định là chị Ngu vẫn đều ngóng trông mình đến đây, nhưng lại không biết mình sẽ đến lúc nào, cho nên mới mang cái bật lửa tùy thân, nghĩ tới đây, trong lòng Đổng Học Bân ấm áp, mình sờ qua cô ấy vài thứ, đùa giỡn qua cô ấy vài lần, nhưng chị Ngu không chỉ không có một câu oán hận, còn săn sóc mình như thế, đổi lại ai cũng đều cảm động, bởi vì một ít nguyên nhân của mình, sau khi đùa giỡn qua cô ấy lại cố ý lẩn tránh cô ấy, quả thật có chút không phải chuyện người làm, quá thiếu đạo đức!
Đổng Học Bân nhẹ giọng nói: "Sau này chị không cần ẩn tránh tôi."
"... Tôi không có." Ngu Mỹ Hà quay lại, "Tôi là sợ bên kia ngài..."
Đổng Học Bân ngượng ngùng vì đã trách lầm cô ấy, ho khan, nói:
"Dù sao sau này trong nhà có chuyện gì chị cũng liên hệ với tôi, mặc kệ là vòi nước hư cũng tốt, đứa nhỏ không người đón tan học cũng tốt, đều gọi điện thoại, biết không?"
"... Ừm."
" Sau này tôi sẽ tới chổ của chị nhiều, ở nhà một mình hoài cũng chán."
Ngu Mỹ Hà nhìn hắn, "Vậy Thiến Thiến khẳng định rất vui vẻ, con bé luôn nhắc đi nhắc lại ngài."
"Còn chị?" Đổng Học Bân nhìn con mắt của cô ấy, "Tôi đến đây, chị vui vẻ không?"
Ngu Mỹ Hà mặt đỏ lên, hoang mang rối loạn cúi đầu rửa chén, cuối cùng, không thể làm gì khác hơn là gật đầu, "Ừm."
"Ha ha, vậy sau này tôi nghỉ ngơi sẽ tới đây."
Nhìn dáng người nhu nhược của chị Ngu, Đổng Học Bân có chút suy nghĩ, ôn nhu của Tạ Tuệ Lan là để ở trong đầu, đơn giản nhìn không ra, au khi dùng sức suy nghĩ mới có thể cảm thụ được phần quan tâm và săn sóc không dễ dàng biểu lộ ra của cô ấy, ôn nhu của Cù Vân Huyên là ở trong người ra, giơ tay nhấc chân đều lộ ra một cổ ôn nhu kinh điển, khiến cho Đổng Học Bân mỗi giờ mỗi phút đều có thể cảm giác được, mà ôn nhu của Ngu Mỹ Hà lại là ở trong lòng, đột nhiên một chút là có thể khiến cho trong lòng Đổng Học Bân ấm áp. Ài, ba người phụ nữ thật tốt, nếu có thể là ba vợ thì tốt rồi.
Rửa chén xong, hai người vào phòng khách xem tin tức.
"Vừa rồi xin lỗi." Thiến Thiến không ở đây, Đổng Học Bân cũng có thể xin lỗi, "Không phải cố ý gây ồn ào với chị, tôi chỉ là..."
Ngu Mỹ Hà nói: "Tôi biết, ngài cũng là quan tâm Thiến Thiến."
"Khụ khụ, không giận tôi chứ?"
"Không có, thật không có."
Chị Ngu là một người rất tự ti, hơn nữa đặc biệt hướng nội, chuyện gì đều nghẹn ở trong lòng chưa bao giờ nói, Đổng Học Bân cũng không biết cô ấy có phải là thật không giận hay không, suy nghĩ một chút, đưa tay đỡ vai của cô ấy, "Siêu thị làm việc có cực không? Chị xoay người sang chỗ khác một chút, tôi bóp vai cho chị."
"Không được, cái này không được!" Ngu Mỹ Hà vội nói.
Đổng Học Bân ôn nhu nói: "Bình thường đều là chị xoa bóp cho tôi, tôi cũng xoa bóp cho chị."
"Đừng phiền phức, tôi, vai tôi thật sự không có việc gì."
"Nhanh lên một chút, xoay người!"
Thấy Đổng Học Bân khẩu khí cương quyết, Ngu Mỹ Hà nhanh chóng nhìn cửa phòng đang đóng chặt, không thể làm gì khác hơn là chậm rãi nghiêng thân thể, biểu tình có chút nhăn nhó. Đổng Học Bân thỏa mãn ừ một tiếng, tay khoát lên trên vai cô ấy, đặt lên trên bờ cổ trắng mịn bóp một cái, nhất thời cảm giác vai cô ấy có chút cứng ngắc, cái cổ cũng vậy, phỏng chừng là mấy ngày nay mệt mỏi, vì vậy nói: "
Xương cổ của chị quá cứng, vẫn là ở nhà nghỉ ngơi tốt một chút, đi siêu thị chịu tội làm gì? Đầu tháng tôi không phải trả tiền cho chị sao? Không nhận được à?"
"... Nhận được."
"Vậy tại sao không dùng?"
"Đó là tiền lương bảo mẫu, trong khoảng thời gian này tôi không chiếu cố ngài, không dám dùng."
"Sao chị lại có suy nghĩ tiêu cực như thế."
Đổng Học Bân mấy ngày này đúng là cấm kỵ hai mẹ con bọn họ, nhưng không quên, mỗi tháng khẳng định sẽ gửi mấy ngàn đồng qua, nhưng nghe chị Ngu nói như vậy, Đổng Học Bân cũng biết cô ấy có lòng tự trọng, không muốn lấy tiền không phải của mình, lúc này mới đi siêu thị làm thu ngân, thở dài, Đổng Học Bân sẽ không nhắc lại chuyện tiền nong,
"Tôi sợ cậu mệt, tôi thật sự không có việc gì, không cần xoa bóp."
Đổng Học Bân không nghe, tiếp tục xoa bóp cho cô ấy, xoa cái vai bóp cái cổ, xoa cái cổ bóp xuống sau lưng, trên người của chị Ngu cũng mềm mại giống như Huyên di, bất quá có thể là nguyên nhân lớn hơn mấy tuổi so với Cù Vân Huyên, vẻ đầy ắp của chị Ngu là cái loại này mềm đẫy đà rất đã tay, sờ tới đâu cảm xúc tốt đến đó, cũng là một loại hưởng thụ rất đẹp, khiến cho Đổng Học Bân có loại cảm giác sờ mãi không muốn bỏ tay ra.
Ngu Mỹ Hà đỏ mặt lên, "Tuổi lớn rồi, cũng không làm việc nhiều, nên mập."
Đổng Học Bân khụ khụ một tiếng nói, "Không phải mập, loại này rất thích hợp, cái này gọi là đầy ắp."
"..." Ngu Mỹ Hà không hé răng.
"Thật ra..." Đổng Học Bân nhìn mặt của cô ấy, "Chị buộc tóc lên nhìn rất là đẹp, có vẻ giỏi giang, còn lưu loát." Hắn thích buộc tóc.
Ngu Mỹ Hà cúi đầu ừm một cái.
"Ặc, tôi chỉ nói như thế, chị đừng để trong lòng." Nói xong những lời này, Đổng Học Bân có chút hối hận, phi phi mình hai tiếng, Đổng Học Bân ơi là Đổng Học Bân, miệng chó của mày đúng là không mọc được ngà voi rồi, chuyện của Tạ tỷ và Huyên di bên kia vất vả lắm mới hòa hoãn xuống, mày lại động nữa rồi, mày nhàn rỗi không có việc gì nói cái này làm gì, cái này không phải không có việc gì đi gây sự sao, mày đúng là đồ lưu manh!
Nửa tiếng sau.
"Được rồi, hoạt động hoạt động, nhìn xem có thoải mái không." Đổng Học Bân rút tay về nói.
Ngu Mỹ Hà hoạt động vai, "Nhẹ nhàng hơn, Tiểu Bân, cảm ơn cậu, thủ pháp của cậu thật tốt."
Đổng Học Bân đương nhiên không có dày mặt đến nổi nói mình là xoa bóp cho Huyên di Tạ tỷ luyện ra được, "À, xương cổ mẹ tôi cũng không tốt, bình thường hay xoa bóp cho bà ấy, luyện đi luyện lại cũng có tay nghề, chị thoải mái là được, lần sau có chỗ nào khó chịu thì nói cho tôi biết, tôi xoa bóp cho chị nữa."
"Không cần, quá phiền phức."
"Với tôi mà chị còn khách khí cái gì?"
Ngu Mỹ Hà săn sóc rót trà đưa qua cho hắn, sau đó đi phòng vệ sinh.
Chốc lát sau, chị Ngu đi ra, có chút mất tự nhiên ngồi bên cạnh Đổng Học Bân, ngay từ đầu Đổng Học Bân còn không chú ý, nhưng sau khi nghiêng đầu vừa nhìn mới phát hiện, Ngu Mỹ Hà đã thay đổi một kiểu tóc, mới vừa rồi tóc dài rơi lả tả trên vai đã bị cô ấy buộc ở sau đầu, mùi vị phụ nữ nhất thời xông ra.
Rặng mây đỏ trên mặt của Ngu Mỹ Hà cũng dần dần lui, cưng chiều vuốt tóc con gái, cùng cô bé xem TV.
Lúc này, đài truyền hình thành phố Phần Châu đang phát một đoạn phim, là vùng ngoại thành thành phố Phần Châu, vườn bách thú hoang dại cách huyện Duyên Đài cũng không xa, vừa mới xây xong, diện tích rất rộng, được xưng là vườn bách thú hoang dại lớn nhất của tỉnh Bắc Hà, đương nhiên, cái lớn nhất này tám phần là chỉ diện tích, không phải số lượng động vật, từ hình ảnh quay chụp trong xe có thể thấy chỉ có vài con cọp và khỉ cùng các loại động vật đang đi qua đi lại ở bốn phía.
Ngu Thiến Thiến rất hưng phấn, chỉ vào TV hô lên: " Con cọp lớn! Là con cọp lớn!"
"Trước đây chưa thấy qua?" Đổng Học Bân nhìn cô bé.
"Thôn của em không có núi, chỉ thấy qua ở trong TV."
Ngu Mỹ Hà vuốt vuốt tóc con gái, "Thôn chúng ta cách núi rất xa, không có con cọp, chỉ có trong vườn bách thú mới có."
Đổng Học Bân đổ mồ hôi, trong lòng nói chổ mấy người nếu như có thật, còn không phải xảy ra tai nạn chết người sao.
"Mẹ..." Ngu Thiến Thiến mở to mắt hiếu kỳ nhìn TV, "Con muốn nhìn con cọp lớn, còn có sư tử lớn, cá sấu lớn."
Ngu Mỹ Hà nói: "Mùa đông nhìn không thấy cá sấu đâu. Cái mùa này không phải thời gian tốt để thấy động vật."
Trong mắt Thiến Thiến đầy vẻ mất mát.
Đổng Học Bân chú ý tới, lập tức vỗ bản, "Mặc kệ nó là mùa đông hay không mùa đông, Thiến Thiến thích chúng ta đi nhìn, đúng lúc sáng mai là thứ bảy, tôi cũng nghỉ ngơi, chúng ta cùng đi?"