Sáng sớm, mười giờ.

Đại viện của ủy ban kỷ luật huyện Duyên Đài, Đổng Học Bân chậm rãi bước xuống khỏi một chiếc Santana.

Từ lúc Đổng Học Bân đến huyên Duyên Đài tiền nhiệm đến giờ, đây là lần đầu tiên đi đến ủy ban kỷ luật, hắn không chút hoang mang xuống xe, nhìn trái nhìn phải, muốn gọi điện thoại cho mẹ già, nói với bọn họ rằng ngày hôm nay mình có thể không quay về bệnh viện, nhưng yêu cầu này bị hai người nhân viên của ủy ban kỷ luật từ chối, hai người bọn họ mặt không biểu tình đi ở phía trước, mang theo Đổng Học Bân đi vào một tòa nhà, lên lầu, vào một phòng làm việc tầng hai.

Một cái bàn, vài cái ghế, một ngọn đèn.

Chổ này cho cảm giác không khác biệt gì phòng thẩm vấn của cục công an cho lắm, rất nghiêm túc.

Sau khi cho Đổng Học Bân ngồi xuống, một người ngồi xuống đối diện, một người khác của ủy ban kỷ luật thì đi ra ngoài tìm người.

Đổng Học Bân không có kinh nghiệm bị ủy ban kỷ luật điều tra, nhưng thấy cái trận thế này cũng đại khái rõ ràng, cái này khẳng định không phải là bắt giữ, bắt giữ bình thường là phải có chứng cứ, bên ủy ban kỷ luật sẽ trực tiếp cưỡng chế cách ly, nhưng mà từ biểu tình và hành động của hai người bọn họ cho thấy, vẫn chưa đến mức bắt giữ, nhưng mà cái này đương nhiên cũng không phải là điều tra bình thường, điều tra bình thường sẽ là lúc không phải giờ làm việc hoặc là trực tiếp đến đơn vị tìm đương sự hoặc là đồng sự cũng như lãnh đạo, tiện thể tìm hiểu một ít tình huống, sẽ không gióng trống khua chiên đem Đổng Học Bân về ủy ban kỷ luật. Nói cách khác, lần cưỡng chế điều tra Đổng Học Bân này tuy rằng không đến mức là bắt giữ, nhưng cũng cách bắt giữ không xa.

Xem ra Hướng Đạo Phát quyết tâm muốn động vào mình rồi! Ông khẳng định rằng anh em tham ô nhận hối lộ như thế sao?

Trong lòng Đổng Học Bân cười lạnh, cũng may là trước khi hắn quay về huyên Duyên Đài đã chuẩn bị xong hết, nếu không thật đúng là sẽ bị đánh cho không kịp trở tay.

Cùng lúc đó.

Chính phủ huyện, Hồ Liên Tư vội vàng gõ cửa bước vào phòng của Tạ Tuệ Lan.

"Tạ huyện trưởng, Đổng cục trưởng bị ủy ban kỷ luật mang đi rồi"

Cây bút trong tay Tạ Tuệ Lan hơi dừng lại một chút, ngẩng đầu: ".... Lúc nào?"

"Ngay năm phút đồng hồ trước, ủy ban kỷ luật trực tiếp đến bệnh viện nhân dân huyện dẫn người đi"

"Ừm, đã biết" Tạ Tuệ Lan hơi hí mắt, cúi đầu tiếp tục viết văn kiện, cũng không nói cái khác.

Hồ Liên Tư nhìn Tạ huyện trưởng, còn có lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói cái gì, đóng cửa đi ra ngoài, Đổng

Học Bân có ân đối với Hồ Liên Tư, cô ấy có thể từ trạng thái mất chức nhảy thành thư ký của huyện trưởng, ít nhiều gì cũng có tiến cử của Đổng Học Bân, cho nên lúc này tư nhiên cũng lo lắng cho an nguy của hắn. Hồ Liên Tư biết, nếu như Hướng bí thư và ủy ban kỷ luật thật sự muốn tra, chỉ cần lấy chiếc Mercedes Benz hơn cả triệu đồng của Đổng Học Bân ra làm cớ thôi cũng không phải rõ ràng sao, mượn à? Chỉ cần là tài sản không rõ lai lịch, chỉ cần cấp trên thật sự muốn động vào, thì nói cái gì cũng không rõ ràng!

Chuyện Đổng Học Bân bị ủy ban kỷ luật mang đi rất nhanh được truyền ra.

Ai cũng rõ ràng, đây là Hướng bí thư đang tính sổ.

Thường vụ phó cục trưởng cục công an Hồ Nhất Quốc, Mạnh Tường Lân tiếp thu trị liệu trong bệnh viện, phó cục trưởng cục chiêu thương Lữ Đại Phát, cục trưởng cục giáo dục Vu Trinh Trí bọn họ đều có chút nhìn hả hê, mắt lạnh chờ chê cười Đổng

Học Bân. Những người có quan hệ tương đối tốt với Đổng Học Bân thì đều lo lắng trong lòng, còn những người đã từng được

Đổng Học Bân cứu mạng như Lưu Đại Phát của đồng công an Huệ

Điền Hương và mấy người cảnh sát nhân dân thì căm tức không ngớt, Tiểu Đổng cục trưởng vì huyên Duyên Đài mà làm ra bao nhiêu chuyện? Vì dân chúng làm ra bao nhiêu chuyện? Cho dù không nói cái gì, chuyện được lợi cho Hướng Đạo Phát ông cũng tuyệt đối không ít, hiện tại chỉ vì chuyện đầu tư khảo sát bản thân không thể nói rõ là có thành công hay không bị hủy mà lại đi làm khó làm dễ Tiểu Đổng cục trưởng? Ông cũng quá là nhỏ mọn đê tiện rồi! Chấp pháp theo lẽ công bằng chẳng lẽ còn không được? Lập được nhiều công như vậy còn có tội? Nếu như ai ai cũng đều đê tiện bỉ ổi như Hướng Đạo Phát ông, vậy thì sau này còn ai dám nghiêm túc làm việc? Điều này đúng là làm lạnh nhân tâm!

Thay đổi bất ngờ trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều cho rằng Tiểu Đổng cục trưởng sẽ xong đời.

...................

Đại viện ủy ban kỷ luật.

Sau vài phút, một người trung niên khoảng chừng bốn mươi hơn đi vào phòng làm việc, phía sau còn có vài người.

Đổng Học Bân nghiêng đầu vừa nhìn, liền nhận ra ông ta, tuy rằng trước đây không có nói chuyện giao tiếp nhiều với ông ta, nhưng vài lần đi đến chính phủ huyện ủy làm việc cũng gặp gỡ ông ta vài lần, Đoạn Chính An, thường vụ huyện ủy huyên Duyên Đài, bí thư ủy ban kỷ luật, trước đây khi Thường Lỗi còn làm bí thư huyện ủy, nghe nói Đoạn Chính An là một người "thân Thường hệ", tuy rằng không nhất định là chuyện gì cũng đi theo bước chân của Thường bí thư, nhưng mà trong việc điều chỉnh người hay sự kiện trọng đại, thì vẫn ủng hộ cho Thường bí thư, sau đó thay đổi triều đại, Đoạn Chính An lại trở thành người "thân

Hướng hệ", qua lại với Hướng Đạo Phát tương đối gần, nhưng nghe người ta nói ông ta cũng không có ầm ĩ với Tạ Tuệ Lan cả.

"Đoạn bí thư" Đổng Học Bân nói.

Đoạn Chính An gật đầu, không nói một lời ngồi xuống đối diện, cúi đầu lật nhìn văn kiện.

Mấy cán bộ của ủy ban kỷ luật cũng ngồi xuống, đối diện Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân cũng không có hảo cảm gì với Đoạn Chính An, bí thư ủy ban kỷ luật tự mình đến đặt câu hỏi, cái này đã nói rõ lên trình độ coi trọng Đổng Học Bân rồi, rõ ràng là muốn sờ gáy của hắn đây mà. Bí thư huyện ủy Hướng Đạo Phát, bí thư ủy ban kỷ luật Đoạn Chính An, đều là lãnh đạo lớn của huyên Duyên Đài, Đổng Học Bân nghĩ mình hẳn là nên vừa mừng vừa sợ mới đúng, các người đúng là nể mặt anh em ghê, bày ra một trận thế lớn như vậy chỉ để đối phó với một cán bộ cấp phó khoa như tôi!

Im lặng khoảng chừng vài giây.

Một người thanh niên trông có vẻ bảo thủ nhìn về phía Đoạn Chính An: "Đoạn bí thư..."

Đoạn Chính An cũng không ngẩng đầu: "Cậu hỏi là được"

Tiểu Lý hít sâu một hơi, nhìn về phía Đổng Học Bân không chớp mắt: "Đổng cục trưởng, ngày hôm nay mời ngài đến đây là muốn điều tra tình trạng kinh tế của ngài một chút"

Đổng Học Bân cười cười nói: "Có tính là cưỡng chế không?"

"Ngài có thể hiểu như vậy"

"Được, vậy hỏi đi, bất quá trước khi hỏi tôi có một câu muốn nói"

"Ơ?" Tiểu Lý nhìn nhìn hắn.

Đổng Học Bân thản nhiên nói: "Mẹ của tôi lớn tuổi rồi, thân thể không tốt lắm, hai ngày nay không chỉ bị xe đụng phải,c òn bị người hù dọa uy hiếp một chút, kết quả là cơ tim bị tắc nghẽn, vì lo lắng cho lão nhân gia, tôi cũng không muốn mẹ tôi biết chuyện tôi bị đưa đến ủy ban kỷ, nếu không xảy ra chuyện gì thì..." Dừng lại một hơi, hắn nói tiếp: "Điều tra tôi có thể, nhưng đừng quấy rối mẹ của tôi, điều tra ngầm, có được hay không?"

Tiểu Lý đưa ánh mắt nhìn về phía Đoạn Chính An. Lẽ ra loại chuyện đã đến tình trạng này, tìm Loan Hiểu Bình hỏi vài câu là một bước cần phải làm trong trình tự, nhưng mà tình trạng thân thể của Loan

Hiểu Bình bọn họ cũng rõ ràng, vừa mới làm phẩu thuật xong, thời kỳ nguy hiểm còn chưa vượt qua, về tình về lý đúng là không thể nào đi mà hỏi được cả.

Đoạn Chính An cũng không phải là một người không hiểu đạo lý, đầu hơi gật một chút.

Đổng Học Bân nói: "Cảm ơn, ùm, muốn biết cái gì cứ việc hỏi"

Một người của ủy ban kỷ luật cầm bút và giấy bắt đầu ghi chép lại.

Tiểu Ly cầm một phần văn kiện, vừa nhìn vừa nói: "Trước hết tôi muốn tìm hiểu một chút tình trạng tiền lương của ngài, một tháng tiền lương của ngài là bao nhiêu?"

"Cái này không cần tôi nói các người cũng biết phải không?

Tiền lương của phó khoa không khác biệt lắm, tùy tiện gọi điện là có thể tra ra" Đổng Học Bân bắt chéo chân lên, đáp: " Sau khi đóng thuế, tính thêm phụ cấp này nọ, mỗi tháng tiền lương có thể khoảng chừng bốn đến năm ngàn đồng, tiền thưởng à? Coi như là cho nhiều một ít, hơn nữa trước đây tôi phá vài vụ án lớn, trong tỉnh và trong huyện cũng cho chút tiền thưởng, nhiều nhất cũng mấy chục ngàn"

Tiểu Lý nói: "Nói cách khác, tiều lương một năm của ngài khoảng chừng năm mươi ngàn"

Đổng Học Bân cau mày: "Anh hình như là tính thiếu rồi thì phải, vị đồng chí này, cho dù anh không phải cán bộ cũng có thể biết, tiền lương, phụ cấp và tiền thưởng của mười hai tháng cũng đâu phải là của một năm? Tôi đã nói rồi, ngoại trừ tiền thưởng tôi phá án ra, còn có rất nhiều tiền thưởng hoa hồng của các đơn vị khác, nếu thật sự muốn tính lương một năm, khoảng chừng cũng cỡ trăm ngàn đấy!" Huyên Duyên Đài tương đối nghèo, tiền lương phụ cấp này nọ không thể nào so sánh với một nơi như kinh thành, nhưng mà so với các thôn quê hương huyện thì cũng cao hơn không ít.

Tiểu Lý lại hỏi: "Vậy năm ngoái, ngài ở trong hệ thống quốc an thu nhập được bao nhiêu?"

"Cơ quan có quy định, cái này thuộc về hạng mục cần bảo mật"

Đổng Học Bân nói: " Bất quá tôi cũng không còn ở trong quốc an, cũng không có gì, trước khi tôi lên phó chủ nhiệm thì tiền lương là khoảng hai ngàn, sau khi lên làm phó chủ nhiệm phòng tổng hợp thì tiền lương mỗi tháng nhiều hơn ba ngàn một chút"

Tiểu Lý gật đầu, lại ghi vài chữ vào trong giấy, bọn họ đã điều tra qua, Đổng Học Bân nói không có sai cái vấn đề gì, đúng với tình huống trên thực tế.

Đổng Học Bân nhìn thời gian: "Chúng ta cũng biết rõ rồi nên không cần phải hỏi lòng vòng nữa, nói vào chủ đề chính được không? Buổi chiều trong cục còn có một cuộc họp"

Tiểu Lý nói: "Trải qua công tác thống kê sơ bộ của chúng tôi, ngài sau khi tốt nghiệp đại học tiến vào thể chế đã hơn một năm mấy tháng, tiền lương trong tay có thể có chỉ khoảng chừng hơn trăm ngàn"

"Không khác biệt lắm"

"Vậy chiếc Mercedes Benz đỉnh cấp của ngài là từ đâu tới?"

Đổng Học Bân nhún nhún vai nói: "Đó là của bạn bè tôi, mượn chạy mà tohi6"

"Bạn bè gì?"

"Coi như là người thân đi, lúc trước khi còn ở kinh thành thì ở bên cạnh nhà tôi, quan hệ vô cùng tốt, giống như là người một nhà vậy, các người có thể đi tra, cũng có thể điều tra người đứng tên của chiếc Benz, chiếc xe này được công ty đấu giá Vân

Đức đứng tên, không phải là tôi mua, đến lúc đó còn phải trả lại cho người ta"

Tiểu Lý nhìn hắn: "Đối phương vì sao lại cho ngài mượn xe đắt tiền như thế?"

"Tôi không phải đã nói rồi sao, chúng tôi giống như người một nhà vậy, cho mượn xe thì đã có sao?"

"Vậy đồng hồ trên tay ngài thì sao?" Tiểu Lý lấy ra một tấm hình, là hình Đổng Học Bân, chụp rất rõ ràng, nhất là vị trí cổ tay đặc biệt r4o ràng, rõ ràng có thể thấy được một cái đồng hồ đính hột xoàn: "Cái này là tài liệu do người cử báo tới, trải qua giám định, cái đồng hồ này là bách đạt phỉ lệ, giá thị trưởng khoảng chừng hai triệu, cái đồng hồ này là ở đâu ra? Tiền lương của ngài tựa hồ là không mua nổi cái này?"

Đổng Học Bân không cho là đúng nói: "Cũng là người bạn thân như người nhà của tôi mua, tôi chỉ mượn mang"

".... Không phải người khác tặng sao?" Tiểu Lý hỏi.

Đổng Học Bân cười nói: "Tôi biết anh hình như hy vọng tôi nói là người khác tặng, đáng tiếc không phải"

Sau đó, đám người của ủy ban kỷ luật lại tiếp tục hỏi tới về cái dây chuyền ngọc bích và cái nhẫn, những cái này đều có giá trị từ mấy chục ngàn đến hơn mấy trăm ngàn, Đổng Học

Bân cũng sống chết nói là mượn. Mình cực cực khổ khổ kiếm ra tiền mua được, nhưng cũng phải nói là mượn. Đổng Học Bân bất đắc dĩ, ai có thể nói rằng mấy cái này là dùng tiền kiếm được từ cược thạch để mua? Hơn nữa trước đây tiền hắn kiếm được từ cược thạch cũng không có đi đóng thuế, nếu như bị loại người đê tiện tính toán trong tình huống này, thì số tiền này khẳng định sẽ bị liệt vào trong hàng tài sản không rõ ràng, cho nên Đổng Học Bân không thể nói.

Lại hỏi một hồi, bên ủy ban kỷ luật hình như cũng không moi ra được cái gì, hỏi xong lại ghi, Đổng Học Bân nói cái gì bọn họ ghi cái đó, giống như là thật sự đặt câu hỏi bình thường vậy, bất quá Đổng Học Bân đương nhiên rõ ràng, những câu hỏi ban đầu này chỉ là một mở đầu nho nhỏ mà thôi, bên ngoài khẳng định là có người của ủy ban kỷ luật đang tiếp tục tra mình.

Quả nhiên, sau mười phút, một người đẩy cửa vào.

Người nọ nói vài câu với Đoạn Chính An và mấy người của ủy ban kỷ luật, sau đó đưa qua một phần văn kiện.

Đoạn Chính An nhìn một chút, ừ một tiếng, tiện tay đưa cho Tiểu Lý.

Tiểu Lý vừa nhìn, ngẩng đầu nói: "Chúng tôi đã liên hệ với bên ngân hàng, đã điều tra rõ tài chính trong tài khoản của ngài và mẹ ngài, trong tài khoản của ngài tổng cộng có hơn bốn chục triệu, mẹ của ngài Loan Hiểu Bình cũng gửi tiết kiệm hơn mười triệu đồng, tổng cộng cộng lại cũng gần năm chục triệu, Đổng cục trưởng, với tiền lương của ngài và mẹ ngài, với tình trạng gia đình của ngài, những con số không có khả năng là bình thường có được, là từ đâu tới?"

Đổng Học Bân bĩu môi nói: "Đừng nhận định nóng vội, vì sao không thể là bình thường có được?"

Tiểu Lý không kiên nhẫn quát: "Theo những gì chúng tôi điều tra, ngài và mẹ của ngài lúc ở kinh thành sinh hoạt không được giàu có, khi cha của ngài qua đời, còn nợ bệnh viện một số tiền lớn, ngay cả nhà ở cũng phải bán đi, công tác của mẹ ngài khi ấy ngay cả hai ngàn đồng cũng không đến, hơn nữa với kinh tế hiện tại của ngài một năm chỉ hơn được trăm ngàn, sao có khả năng có tiền mặt gần năm mươi triệu? Hơn nữa chúng tôi còn điều tra qua, bảo mẫu của ngài Ngu Mỹ Hà trước đó cũng không có một xu dính tối, nhưng hiện tại trên danh nghĩa của cô ta lại có một bất động sản, một bất động sản trị giá hơn trăm ngàn, cô ấy lấy tiền ở đâu ra mà mua?"

Đổng Học Bân hơi hí mắt lại, không ngờ rằng đối phương điều tra rất rõ ràng như thế, không khỏi hỏi ngược lại: "Các người nghĩ sao?"

Tiểu Lý nói: "Nhà ở của Ngu Mỹ Hà là do ngài bỏ tiền ra mua, tiền này cũng là do ngài tham ô nhận hối lộ có được, chúng tôi chỉ có thể cho rằng như thế, nếu không xin mời nói ra nơi xuất phát của số tài chính này, có thể chứ?"

"Tham ô nhận hối lộ à?" Đổng Học Bân cười nói: "Các người thật đúng là có thể đoán"

Tiểu Lý làm việc tại ủy ban kỷ luật cũng vài năm rồi, nhưng chưa từng thấy qua người như Đổng Học Bân, bị điều tra đến mức độ này, chuyện tình trên cơ bản cũng đã sáng tỏ, hắn tự nhiên còn cười được, hình như căn bản là không coi ra gì vậy: "Đổng cục trưởng, hy vọng ngài nhanh chóng trả lời câu hỏi, bằng chứng bây giờ chỉ là một phần nhỏ, người của chúng tôi còn đang tiếp tục điều tra, tin rằng tìm được những chứng cứ khác chỉ là vấn đề thời gian"

Đổng Học Bân nói: "Vậy theo cách nói của các người, là ai hối lộ tôi? Hối lộ như thế nào?"

Tiểu Lý nói: "Là chúng tôi đang hỏi ngài"

Đổng Học Bân thản nhiên nói: "Các người có thể tra tiếp đi, ngày lễ ngày tết, Đổng Học Bân tôi đã từng nhận qua lễ nào hơn hai ngàn, trong lúc tôi tại chức, đã từng mượn sinh nhật đòi tiền của người khác lúc nào? Tôi ngay cả sinh nhật còn chưa tổ chức qua! Người ta hối lộ tôi chổ nào?" Tiền của Đổng

Học Bân tuy rằng kiếm không được đẹp, nhưng mà trong vấn đề tham ô hối lộ, thì hắn vẫn là nhìn mà không gần, trong phương diện này thì Đổng Học Bân không thẹn với lương tâm, huống hồ cũng không có ai từng có ý hối lộ hắn cái gì cả. Đổng Học Bân được phân công quản lý đồn công an Huệ Điền Hương, thực quyền là nhỏ nhất trong tất cả cán bộ cục công an, là phó cục trưởng xếp cuối cùng, người ta muốn nhờ người làm việc cũng không tìm hắn!

Hai mươi phút sau.

Điện thoại của Đoạn Chính An vang lên, vừa nhìn, ông ta liền đi ra phòng làm việc, "A lô, Hướng bí thư."

Bên kia điện thoại Hướng Đạo Phát hỏi, "Đã khai ra chưa?"

"Vẫn chưa, sợ rằng hỏi không ra cái gì." Đoạn Chính An nói: "Bất quá hiện tại chứng cứ cũng không khác biệt lắm, Đổng Học Bân không có biện pháp giải thích nguồn gốc của số tiền kia, luôn luôn nói lòng vòng, luôn luôn hỏi ngược lại, xem ra số tiền này quả thật rất khả nghi, đã tra được bằng chứng cũng nói rõ điểm ấy, tôi thấy có thể bắt giữ."

Hướng Đạo Phát ừ một tiếng, "Tiếp tục tra!"

...

Phòng làm việc huyện trưởng.

Tạ Tuệ Lan kêu Hồ Tư Liên đến, "Tiểu Đổng đi đến ủy ban kỷ luật bao lâu rồi?"

"Khoảng chừng... sắp hai tiếng rồi thì phải?" Hồ Tư Liên lo lắng nói: "Có thể hay không..."

Tạ Tuệ Lan buồn cười lắc đầu, " Tiểu tử này, hắn còn bị nghiện điều tra có phải không? Không quan tâm hắn, hắn nguyện ý ở tại ủy ban kỷ luật thì để hắn ở!"

Hồ Tư Liên ặc một tiếng, cô ấy phát hiện Tạ huyện trưởng tựa hồ không lo lắng.

Không chỉ Tạ Tuệ Lan không coi là gì, Đổng Học Bân đang ở ủy ban kỷ luật cũng là vẻ mặt dễ dàng.

Đoạn Chính An và mấy người ủy ban kỷ luật đều thấy buồn bực, đều là lửa cháy đến lông mi rồi, người này sao còn vô tâm như thế? Một chút khẩn trương cũng không có?

Phải bắt giữ sao?

Đoạn Chính An nhíu nhíu mày, nhạy cảm nhận ra một tia không thích hợp, có chút do dự.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra, một người của ủy ban kỷ luật gấp gáp bước đi vào, đem một phần văn kiện đưa cho Đoạn Chính An, vội nói: "Vừa rồi điều tra tài khoản của Đổng cục trưởng thì phát hiện ghi chép giao dịch, một ít cái khác rất vụn vặt, nhưng có một số tiền lớn."

Đoạn Chính An trong lòng khẽ động, "Bao nhiêu?"

Người nọ nói: "Khoảng chừng bốn mươi triệu."

Vừa nghe, mấy người ở đây đều hít một ngụm khí lạnh, bốn mươi triệu? Đây là vụ án lớn vài chục năm không gặp! Con số quá lớn!

Đoạn Chính An truy vấn: "Nguồn gốc tài chính ở đâu?"

"Cái này..."

"Nói!"

Người nọ lộ ra một biểu tình cổ quái, "Là trung tâm xổ số Phúc Lợi ở kinh thành."

"Cái gì?" Đoạn Chính An ngẩn người, mấy người bên cạnh cũng đồng thời kinh ngạc.

Người nọ lúng túng nói: "Chúng tôi vừa rồi cùng trung tâm Phúc Lợi liên hệ qua, trải qua điều tra đã xác định, Đổng cục trưởng trúng giải nhất vé số do trung tâm Phúc Lợi phát hành, tiền thưởng khoảng năm mươi triệu, sau thuế là trên dưới bốn mươi triệu."

Trúng vé số?

Còn là trúng giải nhất??

Ngay cả Đoạn Chính An đều kinh hãi, ông điều tra vấn đề kinh tế của cán bộ vẫn là lần đầu tiên gặp gỡ loại sự tình này.

Bốn mươi triệu? Nếu quả thực là như thế, vậy nguồn góc tài chính của Đổng Học Bân sẽ không có vấn đề, mặc kệ là năm chục triệu trong tài khoản cũng tốt, Mercedes Benz cũng tốt, bách đạt phỉ lệ cũng tốt, cho dù không phải Đổng Học Bân mượn, là hắn bỏ tiền ra mua hoặc là trước mượn sau mua hoặc thật sự là mượn, chỉ cần Đổng Học Bân có cái phần thu nhập sạch sẽ này, vậy đống đồ đó không còn là vấn đề, muốn gây khó dễ trong phương diện này thì quá khó khăn.

"Xác định sao?" Đoạn Chính An sắc mặt trầm xuống.

Người nọ đáp: "Đã xác định, bên trung tâm Phúc Lợi cũng xác định hai lần."

Đoạn Chính An vừa chuyển đầu, nhìn thẳng con mắt của Đổng Học Bân, "Vì sao không nói sớm?"

"Nói sớm cái gì? Các người cũng không có hỏi tôi." Đổng Học Bân buông tay, vô tội nói: "Hơn nữa trúng thưởng lớn như vậy, tôi hiện tại cũng không có cảm giác trúng thưởng gì, thật sự quá may mắn, may mắn đến nỗi bản thân tôi đều không thể tin được, ha ha, hiện tại nghĩ tới, quả thật trúng thưởng, là mua vé số loại PK 10 ở một tiệm bán vé số gần cửa bắc khu Hòa Bình, ài, lúc đó thật sự là vận khí, các người không đề cập tới tôi thiếu chút nữa quên luôn đó."

Tiểu Lý thiếu chút nữa ngã xuống đất, quên? Vô nghĩa quá đi thôi! Trúng thưởng bốn mươi triệu ai con mẹ nó có thể quên?

Đoạn Chính An và mấy người khác rốt cuộc đã nhìn ra, Đổng Học Bân ngay từ đầu đã không có sợ hãi, căn bản là không đem cái điều tra này coi ra gì, hơn nữa hắn cố ý không nói chuyện trúng thưởng, cũng là muốn cho ủy ban kỷ luật bận việc, cố ý chơi xỏ bọn họ, nếu như Đổng Học Bân ngay từ đầu nói chuyện này, bọn họ cũng không cần lao lực tra tài khoản cái gì, trực tiếp tới trung tâm xổ số Phúc Lợi xác định là được.

Thằng oắt con này! Đáng giận quá!

Tiểu Lý và mấy người ủy ban kỷ luật đều hận đến nghiến răng!

Đoạn Chính An lập tức đi ra ngoài báo cáo cái tình huống này với Hướng Đạo Phát.

Nhận được điện thoại, Hướng Đạo Phát im lặng hơn mười giây, mới nói ra vài tới, "Tiếp tục tra!"

Đoạn Chính An rõ ràng ý của Hướng bí thư, thở dài, đứng ở tại chỗ suy nghĩ một chút, phân phó người bắt đầu tra từ khác phương diện, đầu nguồn điều tra đều là tin cử báo gửi đến ủy ban kỷ luật cử báo Đổng Học Bân trong một năm nay, Đổng Học Bân có tiền, nhưng không có nghĩa là hắn không nhận hối lộ, chưa làm qua chuyện phạm tội trái pháp luật, chỉ có có thể bắt một cái để đột phá, cũng có thể nổi lên tác dụng tương tự như điều tra tài khoản ngân hàng.

Lại một tiếng nữa trôi qua.

Nhưng mà, đám nhân viên của ủy ban kỷ luật hận không thể đem gốc gác của Đổng Học Bân lôi ra sạch sẽ khiếp sợ phát hiện, Tiểu Đổng cục trưởng lại có thể "Sạch sẽ" đến đáng sợ! Có cái gọi là vô quan bất tham, những lời này tuy rằng nói hơi khoa trương, nhưng không phải không có lý, ở quan trường, không có khả năng chuyện gì đều sạch sẽ, nhưng Đổng Học Bân tựa hồ là một ngoại lệ, trong vấn đề đút lót nhận hối lộ trên, sự thật giống như Đổng Học Bân nói, hắn ngay cả sinh nhật chưa từng tổ chức qua, mức độ thu lễ của ngày lễ ngày tết cũng khống chế rất tốt, ít nhất người của ủy ban kỷ luật không có tra ra quà tặng có giá trị lớn, tin cử báo phần lớn đều là tin đồn. Về phương diện khác, trên phương thức công tác Đổng Học Bân tuy nói có vấn đề như vậy, nhưng cũng không quá lớn, không đủ trình độ có thể lấy ra mà hò hét được.

Thanh thanh bạch bạch?

Sạch sẽ??

Đoạn Chính An có chút lặng lẽ.

Người của ủy ban kỷ luật bên cạnh cũng vậy, suy nghĩ ban đầu của mọi người đều cho rằng Đổng Học Bân khẳng định không sạch sẽ, ai cũng không ngờ rằng sẽ tra ra một kết quả như thế, đều khó tiếp thụ.

Sao có thể sạch sẽ như thế?

...

Hai mươi phút trôi qua.

Cửa phòng mở ra, một người cán bộ ủy ban kỷ luật tiến tới, "Đổng cục trưởng, cảm ơn phối hợp của ngài, đã điều tra xong, chuyện của tin cử báo đều không thật."

Đổng Học Bân cười bắt tay với hắn, "Không sao cả, đều là vì công tác mà, tôi hiểu."

Người nọ mặt không biểu tình nói: "Điều tra xong, ngài có thể trở về."

Đổng Học Bân đứng lên, cười nói: "Tới lúc không lái xe, còn không biết làm sao trở lại, làm phiền, phái chiếc xe đưa tôi về một chuyến có được hay không?"

Người cán bộ kia nhíu nhíu mày, "... Có thể."

Buổi chiều, Đổng Học Bân được ủy ban kỷ luật đưa về bệnh viện nhân dân huyện.

Biết được tin tức, không ít người đều rớt kính xuống!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play