Buổi chiều, bôi thuốc xong.

Đổng Học Bân xoa xoa tay, dưới cái nhìn cảnh giác của mỹ phụ, mặc quần cho cô ấy.

Hầu Thiến hơi sửng sốt, thấy hắn không có ý nhào đến, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, "... Cảm ơn."

"Chị ngủ một chút đi, cả đêm không chợp mắt phải không?" Đổng Học Bân đỡ cô ấy nằm xuống, "Chờ lúc ăn thì tôi gọi chị."

Hầu Thiến bị đánh cả đêm, tinh thần và thân thể từ lâu đã mệt mỏi không chịu nổi, nghe được lời này, cô ấy nhìn Đổng Học Bân thật sâu, chần chờ chốc lát vẫn nhắm hai mắt lại, nhưng chân hơi co lên, hình như tùy thời đều có thể phát động công kích. Đổng Học Bân thật sợ cô ấy len lén chạy mất, nếu như bị người bắt thì sẽ nguy hiểm, kết quả là hắn tìm ra một sợi dây, buột hai cổ chân của mỹ phụ, lúc này mới đắp chăn cho cô ấy, đứng lên, đi đến một cái bàn nhỏ bên cạnh, ngồi ở trên ghế nằm úp sấp, hắn cũng mệt mỏi ngủ khò khò luôn.

Không biết qua bao lâu.

Cốc cốc cốc, có người gõ cửa.

Đổng Học Bân mở mắt nhìn đồng hồ, đã sắp tối rồi, mỹ phụ cũng đã mở mắt ra trong chăn.

Đi qua mở cửa, bên ngoài là một người giữ cầu thang, hắn cầm trong tay mấy miếng bánh mì và sữa đóng hộp, là tới đưa cơm. Đổng Học Bân tiếp nhận đồ ăn nói cảm ơn, gã ta nhìn mỹ phụ trên giường một cái, nhìn Đổng Học Bân và lộ ra một nụ cười ý tứ sâu xa.

"Bà chị kia như thế nào?", "Ừm, cũng được, rất hung hăng.", Đổng Học Bân nói.

Gã ta cười, không nói cái gì nữa, đóng cửa đi ra ngoài.

Đổng Học Bân cũng đói bụng, người vừa đi, hắn liền đem một ổ bánh mì và một hộp sữa bỏ vào trong bụng, đi đến đầu giường đỡ mỹ phụ lên, xé từng miếng bánh mì, nhẹ nhàng đút cho cô ấy ăn, Hầu Thiến ăn, tốc độ rất nhanh, có đôi khi ngay cả nhai cũng không nhai, hiển nhiên là cực kỳ đói.

Chờ sau khi ăn uống no đủ Hầu Thiến nghiêng đầu nhìn về phía hắn, "Bọn họ cho cậu bao nhiêu tiền?"

Đổng Học Bân nhún nhún vai, "Bây giờ còn chưa cho, đợi ra nước ngoài mới biết được.", "Hẳn là bọn họ căn bản không muốn mang cậu đi?",

Hầu Thiến không buông tha, tiếp tục xúi giục hắn, "Đám người này giết người không chớp mắt, cậu không phải cùng một loại người với bọn họ, không biết thủ đoạn của bọn họ, tiểu tử, nghe tôi nói một câu nếu như cậu không muốn sống cả đời trốn chui trốn nhủn, thì giúp tôi lần này, ra ngoài tìm điện thoại báo tin cho cảnh sát, cậu không phải muốn tiền sao? Vụ án lớn như vậy, cảnh sát treo giải thưởng nhất định không ít, một trăm ngàn cũng có thể đưa cho cậu."

Đổng Học Bân lắc đầu nói: "Không có hứng thú.", Hầu Thiến nói đã lâu đối phương đều thờ ơ, cô ấy không khỏi thở dài.

Cả đêm Hầu Thiến đều nghĩ làm sao chạy khỏi tay người thanh niên thân thể mỏng manh trước mắt này, Hầu Thiến phỏng chừng mình hơi dùng chút khí lực là có thể bắt hắn, nhưng sau khi cởi dây thì làm gì bây giờ? Đi ra ngoài? Bên ngoài có người nhìn, trong tay còn có súng, hay là bắt người thanh niên này uy hiếp bọn họ? Cũng không được, bọn họ không có khả năng bởi vì một người thủ hạ mà thả mình chạy, Hầu Thiến nhíu mày, im lặng không nói.

Ngày thứ hai.

Buổi sáng.

Không khí âm u quanh quẩn tại bốn phía, chăn khẽ động, Hầu Thiến yếu ớt tỉnh dậy, vô thức muốn ngồi xuống khỏi giường nhưng mới nhớ tới thân thể bị người trói chặt, sợi dây xúc động vào vết thương, khiến cho Hầu Thiến không khỏi hừ một tiếng, nghe được động tĩnh, Đổng Học Bân ghé vào trên bàn ngủ cũng mơ mơ màng màng mở mắt ra ngáp một cái, xoa con mắt nhìn mỹ phụ bên kia. Một đêm này Đổng Học Bân đều không có hành động gì khác, thậm chí đem giường để lại cho cô ấy, điều này làm cho Hầu Thiến có chút cảm động, ánh mắt nhìn về phía của Đổng Học Bân cũng nhu hòa một chút.

"Ngủ thế nào?", Đổng Học Bân hỏi.

Hầu Thiến ừm một cái, "Cũng được cảm ơn cậu."

Đổng Học Bân cười ha ha, " Nếu như chị thật muốn cảm ơn tôi, thì đừng nghĩ chạy."

"Đã như vậy tôi còn có thể chạy chỗ nào?" Hầu Thiến cười khổ nói: "Tôi cũng không thể cử động.", Đổng Học Bân cũng không tin cô ấy không có biện pháp mở sợi dây, nói: "Chị gái chuyện ngày hôm qua chị cũng thấy, ở chổ của tôi, ít nhất còn có thể ít chịu dằn vặt, cam đoan chị an ổn thoải mái, nhưng nếu như chị muốn bỏ trốn, lỡ như bị ai bắt được, tôi cũng không có biện pháp, rơi vào trong tay bọn họ, tôi không nói chị cũng biết sẽ phát sinh cái gì, bọn họ thèm muốn chị rất lâu rồi."

Hầu Thiến lặng lẽ.

Đổng Học Bân nói: "Như thế này, tôi có thể đi ra xem, chị ở trong phòng đợi.", vừa dứt lời, thì có người gõ cửa vào, "Tạ huynh đệ, ông chủ và Mã quản lý cho mời.”

"A, biết rồi." Đổng Học Bân hít sâu một hơi, chính sự tới!

Gã ta mang theo Đổng Học Bân ra ngoài, theo hành lang đi tới chổ cầu thang, cất bước đi lên. Đây là lần đầu tiên Đổng Học Bân thấy cảnh tượng bên ngoài, ở đây tựa hồ là một tòa nhà hai tầng, theo cửa sổ nhìn ra bên ngoài, xung quanh không có căn nhà nào, xa xa chỉ có mấy kho hàng, lại nhìn ra xa một phen, loáng thoáng còn có thể thấy chút gợn sóng bập bềnh, như mặt hồ, cũng như ngoài khơi, nhìn không rõ lắm.

Chổ này gần nước như thế?

Chẳng phải bọn họ muốn nhập cư trái phép rời đi sao, đi vài bước là có thể?

Lầu một còn có hai người cầm súng, một người đứng ở bên cạnh cửa sổ, một người đứng ở phía sau cửa. Gã to con kia cũng không có dừng lại, mang theo Đổng Học Bân lên lầu, quẹo một cái, theo hành lang lầu hai đi tới, ngay sau đó gã ta liền đứng trước một cánh cửa, cung kính gõ gõ cửa, nghe được bên trong truyền ra tiếng một người nam "Vào đi", gã ta mới nhìn Đổng Học Bân, mở cửa đi vào.

"Ông chủ, người đã mang đến." Gã to con nói.

Một người trung niên thái dương có chút hoa râm ngẩng đầu nhìn, "Ừm, cậu trở về đi." Gã to con ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại.

Trong phòng có hai người, một người là Mã Văn Đào Mã quản lý, còn lại là người trung niên, Đổng Học Bân không cần nghĩ cũng biết đây chính là ông chủ, nói:, "Ông chủ, Mã ca.”

Ông chủ khẽ gật đầu, "Cậu là Tiểu Tạ? Tôi nghe Mã quản lý nói qua, cậu có nghiên cứu đối với đồ cổ?"

Đổng Học Bân khiêm tốn nói: "Không dám, không dám, chỉ là hiểu một ít."

"Ha ha, người tuổi trẻ còn rất khiêm tốn, không tồi.", trên sắc mặt ông chủ mang theo một cổ khí thế uy nghiêm, giống như thân ở địa vị cao rất lâu dưỡng thành khí chất, ông ta mỉm cười nhìn Đổng Học Bân, nói: "Nói tôi cũng không nói nhiều, nơi này có vài món đồ muốn cậu giám định một chút, nhìn thật giả, nhìn niên đại, Tiểu Tạ, tận lực nhìn cẩn thận một ít, cái này liên quan đến đến được mất của sinh ý lần này, nếu như cậu biểu hiện tốt, sau này tôi sẽ không bạc đãi cậu."

Đổng Học Bân kiềm chế kích động, "Vâng, tôi nhất định tận lực."

Ông chủ ừ một tiếng, quay sạng bên cạnh Mã quản lý gật đầu.

Mã Văn Đào liền từ trong một ngăn tủ phía bên phải lấy ra một món đồ, đặt ở trên bàn làm việc.

Thứ này ước chừng cao hai mét, giống như một quyền trượng, cái quyền trượng này có tạo hình kỳ lạ, nội hàm bí hiểm, đầu giống hùng ưng, có mắt có mỏ, đồng thời còn có hai lỗ tai thật dài, trong miệng ngậm một viên cầu, ở giữa chạm rỗng một vòng tròn lớn, căn cứ theo phán đoán vết tích, trước đó ở đây hẳn là từng một quả cầu, phía dưới có vết tích kim cô, có chút cảm giác Thanh Đồng khí.

Đổng Học Bân vừa nhìn liền hưng phấn! Không sai được! Chính là văn vật bị trộm trong tư liệu mà Lương Thành Bằng cho hắn xem qua!

Mã Văn Đào nhìn hắn, "Tiểu Tạ, cậu xem thấy cái này là thật không?",

Đổng Học Bân đáp ứng, bước nhanh đi tới cầm đồ trong tay, lật qua lật lại, nhìn mặt trên một cái, cuối cùng còn giả bộ sờ sờ mũi suy nghĩ, sau khi cau mày, Đổng Học Bân tiện tay cầm lấy kính lúp trên bàn, cẩn thận xem xét, đột nhiên cả kinh nói: "Đây là đồ của nguyên đại thời Liêu, dân chăn nuôi thường dùng, cụ thể gọi là cái gì tôi không biết, nhưng loại vết tích trên quyền trượng này, khẳng định không phải làm giả ra, nguyên nước nguyên vị, tuyệt đối là chính phẩm, ngài xem ở đây, đồ giả bình thường sẽ không được cái dạng này, còn có chổ này, chổ này..." Hắn đã xem qua tư liệu của nguyên phẩm, đương nhiên nói ra đạo lý rõ ràng, hơn nữa hai người trước mắt cũng không hiểu, lừa gạt bọn họ chỉ là một bữa ăn sáng.

Ông chủ lộ ra nụ cười thoả mãn, "Cậu xác định?"

"Tuyệt đối xác định." Đổng Học Bân nói: "Là thật, nhưng giá trị thì tôi không rõ ràng lắm."

Mã Văn Đào cũng thở phào nhẹ nhõm, lại từ một trong tủ bảo hiểm lấy ra một cái hộp, "Cậu nhìn cái này." Đây là một món đồ sứ, trên mặt có chút tàn phá, bảo tồn không được hoàn hảo cho lắm. Đổng Học Bân tim như muốn rớt ra ngoài, cái này lại là một văn vật bị trộm, vì vậy đi tới làm bộ phân tích một chút, mới nói: "Đây là đồ của thời Tống, bức họa men trắng này, tạo hình thấy không giống như hàng của bên chúng tôi chế ra, hơn nữa chất phẩm cũng không phải cố ý làm cho trầy xước, cái vết nứt này cũng rất tự nhiên, đáng tiếc, cũng là bị tàn phá." Ông chủ suy nghĩ một chút, "Định giá có thể bao nhiêu?", "À, cái này tôi không thể nói được, dù sao khẳng định hơn mười triệu.",

Đổng Học Bân hai mắt nhìn chằm chằm cái món đồ sứ kia. Thật ra Đổng Học Bân không nói thật, thứ này cũng không phải giá hơn mười triệu, đây chính là văn vật hơn cấp hai của quốc gia, cái loại không cho phép giao dịch một mình, nếu như trên món đồ này không có vết nứt, vậy cái bình hoa đời Tống này tuyệt đối có thể là văn vật cấp một hoặc cấp quốc gia luôn, vô cùng trân quý!

Mã quản lý vừa nghe, nhất thời hít vào một hơi, trong mắt hiện lên một tia tham lam.

Sau đó, Mã Văn Đào rất nhanh lấy ra hai kiện văn vật khác, một văn vật cấp hai, một văn vật cấp một, vì không cần phải làm phiền phức,

Đổng Học Bân không chơi lòng vòng, đều dựa theo ngôn ngữ vốn đã sắp xếp hoàn chỉnh phân tích mấy thứ này, đều nói là đồ thật, bất quá món đồ cuối cùng Đổng Học Bân nói hắn cũng nhìn không ra, không cho ra kết luận, nhưng cái này ngược lại khiến cho ông chủ và Mã Văn Đào càng tin kỹ thuật giám định của hắn, nếu như thật sự cái gì cũng đều biết, vậy cũng quá vạn năng rồi, chuyên gia bình thường cũng không có trình độ này đâu, ngược lại sẽ làm người ta khả nghi.

Tiếc nuối duy nhất là, Đổng Học Bân không thấy được quốc bảo kim lũ ngọc y Lưu Thắng trân quý, nhưng nghĩ rằng cũng có thể ở trong tủ bảo hiểm, cái đồ này cũng không phải nhìn, cơ bản không cần thiết phải có giám định, cho nên bọn họ mới không lấy ra.

Giám định đồ xong, vậy ông chủ và Mã Văn Đào đều có tâm tình không tồi, có thể bọn họ cũng biết những món đồ này không phải là giả, nhưng dù sao cũng là buôn bán lớn trên cả tỷ, rơi trúng ngay đầu của mình, cẩn thận đương nhiên là cần thiết, khiến cho Đổng Học Bân nhìn đồ cũng là cầu một cái an tâm.

"Tiểu Tạ, cậu..." Mã Văn Đào vừa muốn nói gì, điện thoại vang lên.

Reng reng reng, reng reng reng...

Gã vừa nghe, lông mày nhất thời giãn ra, sau khi cúp điện thoại, gã quay ông chủ nhỏ giọng nói: "Thuyền sắp đến.", ông chủ nhàn nhã hút một điếu thuốc, cười cười, "Được, cậu cho chuẩn bị sẵn sàng đi, không cần chờ thuyền tới chuẩn bị, như vậy quá chú ý, lúc thuyền đến phải làm xong công tác chuẩn bị lên thuyền, đúng rồi, vũ khí cũng mang theo, ứng phó tình huống đột phát, đi làm đi.", Mã Văn

Đào nói: "Tiểu Tạ, đi."

Đổng Học Bân bước nhanh theo sau.

Hành lang trong, Mã Văn Đào ngoắc gọi tới hai người, phân phó bọn họ vài câu, phân phối súng ống đạn dược gì, chuẩn bị xe cái gì, con mắt thoáng nhìn, thấy Đổng Học Bân còn đang theo, Mã Văn Đào khoát khoát tay ý bảo hắn đi về đi, bất đắc dĩ, Đổng Học Bân nghe trộm vài câu cũng không có thu hoạch gì, xoay người xuống lầu đến tầng một, con mắt nhanh chóng quan sát hoàn cảnh bốn phía, sau đó mới trở lại tầng hầm ngầm.

Đồ đã xác nhận trong tay bọn họ! Cần hành động!

Nếu như là Đổng Học Bân một người, hắn có thể ra tay, nhưng trong tầng hầm ngầm còn có một nữ cảnh bị giam giữ, lỡ như làm lộ ra, đối phương dùng mỹ phụ làm con tin thì làm sao bây giờ, Đổng Học Bân trước hết chuẩn bị thu xếp cho mỹ phụ, sau đó mới quyết định.

Nhưng trở lại phòng của mình, Đổng Học Bân đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Mỹ phụ tự nhiên biến mất!!

Chuyện gì xảy ra nhi? Đi đâu??

Đổng Học Bân mặt lộ vẻ lo lắng, thiếu chút nữa mắng ra một câu thô tục, hắn rất nhanh xoay người đến chổ có thể giấu người duy nhất trong phòng, nhưng dưới giường cũng không có, chỉ còn lại cái chăn nằm lung tung trên giường.

Chạy? Chạy thì tốt, Đổng Học Bân cũng giảm bớt không ít chuyện, nhưng suy nghĩ một chút cũng biết không có khả năng, cho dù có thể chạy ra tầng hầm ngầm, trên lầu còn có mấy người cầm súng, vừa rồi cũng không có động tĩnh gì mà!

Mẹ kiếp! Rốt cuộc chạy đi đâu!

Đổng Học Bân gấp đến độ không được, đẩy cửa đi ra ngoài, đi vào toilet cuối hành lang nhìn, cũng không có người!

Đột nhiên, vài âm thanh rất nhỏ lọt vào lỗ tai của hắn, hình như là trong phòng phía sau truyền ra, có nụ cười dâm đãng của đàn ông và tiếng mắng của đàn bà! Ở đó! Đổng Học Bân quay người lại, bước nhanh tới, cạch, dùng tay mở cửa, nhưng bên trong bị khóa, Đổng Học Bân cũng quản không được nhiều như vậy, giơ chân lên đá một cước qua, rầm, rầm, rầm, đá liên tục ba cái, cánh cửa rốt cục đã mở!

Cảnh tượng đập vào mắt khiến Đổng Học Bân giận dữ!

"Các người làm gì thế!", Đổng Học Bân phát hỏa!

Hầu Thiến bị trói liều mạng giãy dụa trên giường, trong miệng mắng

“súc sinh", quần của cô ấy đã bị đầu đinh cởi xuống đến chân, bên cạnh còn có ba người, hai người một trái một phải đè cánh tay của mỹ phụ, tên còn lại thì nắm tóc cô ấy ấn xuống giường, trừ cái này ra, trong phòng còn có hai gã khác, đang cởi lưng quần xuống, toàn bộ người của tầng hầm ngầm tự nhiên đều ở trong phòng này!

"Ồ, đã trở về?" Đầu đinh cười nhìn Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân mắt lạnh nhìn bọn họ, "Buông cô ấy ra! Đừng quên người là của tôi!", Đầu đinh cười cười không cho là đúng, trong tiếng kêu của

Hầu Thiến, một tay túm lấy quần của cô ấy kéo xuống, hai chân trắng lộ ra bên ngoài, "Hắc hắc, dù sao cũng sắp đi, con đàn bà này ông chủ cũng không lưu người sống, trước khi chết còn không cho các anh em vui vẻ sao? Tiểu Tạ, đừng cho mặt mà không biết xấu hổ, đóng cửa lại nhanh chóng cút đi cho tao, nếu như mày còn lải nhải với tao, coi chừng tao cắt đứt chân của mày!"

Một thằng đàn ông đã cởi quần không nhịn được nói: "Đi nhanh lên đi nhanh lên!"

"Nếu mày muốn cùng nhau chơi, hoan nghênh, không chơi thì cút đi!" Người khác nói.

Những người này đều là đầu đinh khuyến khích tới, hắn đối với mỹ phụ có thể nói là thèm nhỏ dãi, nguyên nhân bên trong cũng là mỹ phụ có vài phần tương tự với vợ trước của hắn, nhưng bởi ngày hôm qua bị Mã quản lý chứng kiến, mỹ phụ quả thật thuộc về Đổng Học Bân, cho nên đầu đinh mới đem phần lớn người gọi tới, có câu là pháp không trách chúng, cho dù Mã quản lý bọn họ biết cũng sẽ không nói cái gì, huống chi, đầu đinh cũng không cho rằng ông chủ bọn họ sẽ ra mặt cho Đổng Học Bân.

"Cút hay không?" Đầu đinh nhìn nhìn hắn.

Cút con mẹ mày ấy! Đổng Học Bân đẩy một người cao gầy ra chen qua!

Ai biết, tên cao gầy biến sắc, mắng một câu rồi đánh một quyền vào vai Đổng Học Bân, " Mày con mẹ nó bị ngu đần à! Còn dám đụng đến tao?" Một quyền này rất dùng sức, Đổng Học Bân liền ngã xuống đất!

"Ha ha, yếu quá nhĩ?" Đầu đinh cười to.

Tên cao gầy bĩu môi nhìn, "Với cái thằng nhỏ con như mày, một mình tao đánh mười thằng cũng được!", có hai người cau mày, nghĩ người nhà nội chiến với nhau thì có chút không thích hợp, nhưng không nói cái gì.

Đầu đinh cười nói: "Được rồi, lão Hắc luyện Không Thủ đạo năm năm rồi, ở chổ này còn có ai là đối thủ của anh, đừng khi dễ người mới, để tránh cho người ta nói xấu mình.", Tên cao gầy gọi là lão

Hắc cười hắc hắc, nói với Đổng Học Bân: "Còn không mau cút đi!", Đổng Học Bân tức giận, hắn híp mắt đứng lên từ trên mặt đất, xoa xoa vai, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ cục diện, nếu như mình thật đem xử lý đối phương, cái này sẽ không tương xứng với hình tượng mình cực khổ xây dựng mấy ngày nay, một người thể trạng rất yếu từ nhỏ đã đi học làm giả đồ cổ sao có thể có sức chiến đấu cao? Như vậy sẽ sớm bại lộ, nhưng nếu cái gì cũng không làm, vậy nữ cảnh sẽ bị mấy tên khốn này chà đạp!

Đánh hay là không đánh?

Giết hay là không giết?

Trong nháy mắt Đổng Học Bân đã có quyết định … Giết!

Dù sao cũng sẽ bại lộ! Còn không bằng cứu mỹ phụ mang theo cô ấy giết một đường đi ra! Cướp văn vật vào tay!

Bốp, đầu đinh vỗ một cái vào cái mông màu mỡ của mỹ phụ, nhìn phần thịt nõn nà kia, hắn tấm tắc một tiếng, thân thể nằm úp tới, trong tiếng la phẫn nộ của Hầu Thiến, chuẩn bị đi vào trong cô ấy.

"Cút ngay! Lăn xuống ngay!", Hầu Thiến tuyệt vọng mắng to.

"Hắc hắc!" Đổng Học Bân hai chân hơi co lại, năm ngón tay giật giật, chuẩn bị ra sát chiêu.

Nhưng ngay lúc này, đoàng đoàng đoàng! Đoàng đoàng đoàng! Vài tiếng súng từ chổ rất xa vang đến!

Là trên lầu? Bên ngoài có người nổ súng?

Đầu đinh sửng sốt, từ trên giường nhảy xuống, "Chuyện gì xảy ra?",

"Không biết, ai nổ súng vậy?" Bầu không khí có chút khẩn trương lên.

Hầu Thiến đôi mắt run lên, con ngươi xẹt qua một tia kích động.

Giữa bọn họ thì không thể nào có chuyện nổ súng với nhau được, giải thích duy nhất chỉ có một... Cảnh sát tới!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play