Kinh thành đầu đường chổ nào cũng treo đầy cờ đỏ cả, xa xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng pháo nổ.
"Huyên di, vậy anh trở về."
"Ừm, anh về, trên đường lái xe chú ý một ít."
"Biết rồi, em trở về đi, chờ có thời gian anh lại đến."
"Ừm, tới huyện gọi điện thoại báo bình an."
"Được."
Rời khỏi công ty đấu giá Vân Đức, Đổng Học Bân và Cù Vân Huyên lưu luyến chia tay chốc lát, rồi mới xa nhau, Cù Vân Huyên ôn nhu sửa cổ áo cho hắn, vuốt ve đầu của hắn, cuối cùng người của cục công an huyện đưa Đổng Học Bân tới kinh thành nằm viện lái tới một chiếc Mercedes Benz, Đổng Học Bân vào xe, cạch, Cù Vân Huyên chậm rãi đóng cửa, đứng ở bên cạnh dịu dàng khoát khoát tay. Đổng Học Bân cũng cười phất tay, quay đầu lại chậm rãi lái xe đi.
Tạm biệt, kinh thành.
Tạm biệt, Huyên di.
Trải qua hai tháng nghỉ dưỡng, thân thể Đổng Học Bân cơ bản đã hồi phục, hai chân còn không cách nào hoạt động kịch liệt quá mức, ví dụ như chạy bộ, ví dụ như nhảy nhót, nhưng miễn cưỡng nhấn ga hay nhấn phanh lại không vấn đề gì, nhiều ngày nghỉ như vậy thật sự làm Đổng Học Bân nghẹn chết, cho nên buổi sáng vừa cùng Cù mẫu Cù phụ ăn lễ quốc khánh, Đổng Học Bân cũng dọn dẹp hành lý, chuẩn bị quay về huyện Duyên Đài.
Năm mét...
Mười mét...
Hai mươi mét...
Chiếc Benz vừa chạy chưa được ba mươi mét, Đổng Học Bân bỗng nhiên thấy được một người quen ven đường.
Dĩ nhiên là Ngụy Nam, hắn cầm điện thoại di động gọi điện thoại, hình như không thấy Đổng Học Bân, đi thẳng về hướng tây. Ngụy Nam là vị hôn phu trước đây của Tạ Tuệ Lan, từng có vài xung đột với Đổng Học Bân, lúc đấu giá vòng cổ chân trâu, cùng Tạ Tuệ Lan Tạ Hạo ăn, lúc ở ga ra biệt thự của Tạ lão gia tử, còn có tại nhà Tạ lão khiến cho Ngụy Nam xấu mặt, mâu thuẫn của hai người căn bản không thể điều hòa.
Lúc này, Ngụy Nam cũng chú ý tới Đổng Học Bân, nhìn sang chỗ đó, lộ ra một tia cười nhạt.
Đổng Học Bân cười lạnh một cái, cầm tay lái, tiếp tục chạy về phía trước.
Thấy Ngụy Nam, Đổng Học Bân liền nghĩ tới Tạ Tuệ Lan, trong đầu ngược lại lại hiện ra thân ảnh của Cù Vân Huyên.
Dọc theo đường đi, Đổng Học Bân cũng đang lo lắng vấn đề trên tình cảm, Huyên di hiền lành dễ thương, nếu có thể cưới về, khẳng định là một vợ hiền tốt, Tạ tỷ cường thế giỏi giang, nếu có thể cưới tới tay, đối với sự nghiệp của mình khẳng định có trợ giúp rất lớn, nhưng phân tích thì phân tích, tình cảm thường thường không có lý trí, mình đã với Huyên di như vậy, sao có thể có lỗi cô ấy? Và Tạ tỷ cũng như vậy, hôn cũng đã hôn, sờ cũng đã sờ, thật sự là...
Bốp, Đổng Học Bân oán hận cho mình một cái tát!
Mình thật không phải thứ tốt, chọc cái này trêu cái kia, thấy cô gái nào cũng không chịu tha!
Nếu như lúc trước không đụng vào Huyên di, hiện tại cũng có thể kiên định yêu đương cùng Tạ tỷ, nếu như lúc trước không trêu chọc Tạ tỷ, hiện tại có thể kết hôn cùng Huyên di, loại nào cũng đều là kết cục tốt nhất, nhưng còn bây giờ thì sao, hai cô gái ưu tú nhất đều bị mình trêu chọc, cái kết cục này... rất có thể là có chút máu tanh của bi kịch, suy nghĩ một chút Đổng Học Bân đều cả người run, thầm mắng mình quá khốn nạn!
Hạnh phúc không phải là thứ mà ai cũng có thể lấy ra đùa giỡn!
Đổng Học Bân cảm thán một câu không gì sánh được, sớm biết như vậy hà tất lúc đầu động vào làm gì? Chuyện này rốt cuộc nên xử lý như thế nào?
Suy tư một hồi, xe ra kinh thành, tiến vào địa giới của tỉnh Bắc Hà, Đổng Học Bân vốn dự định mau chóng đem chuyện trên tình cảm giải quyết cho xong, kết quả là không thể đưa ra một biện pháp, Đổng Học Bân trong lòng càng ngày càng phiền, càng ngày càng tức, mãi cho đến khi tiến vào ranh giới của huyện Duyên Đài, Đổng Học Bân đều hận không thể đập đầu vào cửa kính xe, rắc rối, phiền não, sầu khổ, lo âu!
Phía trước, trên đường quay về huyện xảy ra tai nạn xe cộ, có vẻ kẹt xe.
Đổng Học Bân chuyển đường không chút nghĩ ngợi, quẹo vào một đường nhỏ không ổn đường, chuẩn bị lái xe đi qua.
Xe chạy một hồi, tiến vào một đồn trú lớn, hai bên đường có thể thấy không ít ruộng, còn có một vài xe bò đang đi chậm trên đường, một mảnh màu vàng, rất đẹp. Đổng Học Bân tốt xấu gì cũng đã ở huyện Duyên Đài hơn một năm, con đường này trước đây đi qua một lần, coi như quen thuộc, quẹo trái quẹo phải, mắt thấy đi phía trước thêm một km là có thể quay về đường trong huyện.
Nhưng đột nhiên, trong ruộng nhảy ra năm sáu thôn dân địa phương.
Đổng Học Bân sợ đụng vào người, nhanh chóng nhấn còi xe, chiếc Benz phát ra tiếng kêu bin bin.
Ai biết mấy anh nông dân này không nhanh không chậm nhìn về hướng Đổng Học Bân, cũng không có ý muốn né tránh, ngược lại đứng ở giữa đường, lập tức, một chiếc xe thồ nát không thể nát hơn bị mấy người đồng thời dùng sức đẩy từ trong ra, tùy tiện đậu giữa đường, chắn ngang đường, ngoại trừ đường người đi, xe tuyệt đối không qua được.
Tâm tình Đổng Học Bân đang phiền muộn, thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt cũng trầm xuống, bất đắc dĩ nhấn phanh dừng lại cách "Chướng ngại vật trên đường" bảy tám mét, Đổng Học Bân dùng sức nhấn còi xe! Dẫn đầu là một người trung niên thôn dân mang theo tẩu thuốc, chậm rãi đi qua một bên, mồi lửa hút thuốc, mấy thôn dân bên cạnh cũng đứng giữa đường, thấp giọng trò chuyện, một chút ý rời đi cũng không có. Xa xa, bỗng nhiên có một chiếc xe bảng số của khu này chạy đến, khi vừa đến đây, mấy người thôn kia thấy thế, liền đẩy cái xe gỗ ra, và cứ thế chiếc xe ấy đi qua.
Đổng Học Bân đã xuống xe rồi, thấy phía trước đã có đường, liền leo lên xe lại, cũng muốn đi qua.
Nhưng mà, chiếc xe kia vừa đi qua, người trung niên dẫn đầu cùng với những người lại kéo "chướng ngại vật trên đường" lại, một lần nữa chặn ngang đường.
Không ai ngờ rằng lần này lại trùng hợp cản xe của Đổng cục trưởng! Cái này không phải là tự tìm đường chết sao?
Đổng Học Bân đem chuyện vừa rồi kể lại cho Phùng phó đội trưởng nghe, cuối cùng còn nói: "Bên này có hoàn cảnh trị an gì thế? Chặn đường cướp đoạn chuyện hung hăng ngang ngược như thế cũng có sao? Lão Phùng, chuyện này anh phải làm tới cùng, xử lý như án hình sự, cần phải trừng phạt nghiêm khắc, kim ngạch phạt tiền cũng phải tăng lên, cần thiết thì bỏ tù, hơn nữa không chỉ chổ này, những thôn khác cũng cần phải sửa trị một phen, còn ra thể thống gì nữa! Cứ như thế, ai mà dám đến huyện Duyên Đài chúng ta?"
Phùng phó đội trường chỉ là đội hình cảnh, không quản được chuyện này, bất quá Đổng Học Bân nói cho gã nghe, chính là vì truyền đạt ý tứ, đám người này muốn lấy hai ngàn đồng phí qua đường của mình, vậy Đổng Học Bân nếu không hung hăng phạt bọn họ thì làm sao mà được.
Lão già vừa nghe, mặt đều tái rồi: "Chúng tôi không chặn đường cướp đoạt, cũng chỉ là thu phí qua đường!"
Tên thanh niên và mấy thôn dân khác cũng hối hận đến nổi ruột đều xanh lên!
Phùng phó đội trường một cước đạp lên vai lão già: " Nói nhảm cái gì!" Quay đầu nói: "Đổng cục trưởng, ngài yên tâm đi, một lát tôi sẽ nói chuyện với đồn công an địa phương một chút, cam đoan không buông tha đám người này, đúng rồi, xe ngài bị hư rồi sao? Ngài đem cái chìa khóa xe cho tôi đi, khi nào sửa xong tôi đưa trở về lại cho ngài." Sau đó lại nhìn về phía xe cảnh sát: "Tiểu Trịnh! Tiểu Trịnh! Cậu đưa Đổng cục trưởng quay về huyện!"
Chuyện bên này xử lý thỏa đáng rất nhanh.
Nhìn Đổng cục trưởng nhẹ nhàng ttheo một chiếc xe cảnh sát rời đi, nhìn đám thôn dân nằm ngửa nằm nghiêm trên mặt đất không đứng dậy được, Phùng phó đội trường và mấy người hình cảnh đều lộ ra một tia cười khổ, lại là một đánh sáu, mà ra tay còn tàn nhẫn như thế, Tiểu Đổng cục trưởng không hổ là có đại danh ôn thần, vừa trở về huyện Duyên Đài liền bắt đầu đại khai sát giới liễu, thật sự là đi tới đâu đánh tới đó, chưa từng có lúc yên tĩnh!
Lại vừa nghĩ đến hai chân bị gãy xương của Đổng Học Bân hình như còn không khỏi hẳn, mọi người nhất thời lặng lẽ tập thể.
Lúc trên người không có bị thương tổn, Đổng cục trưởng có thể một đánh sáu, một đánh mười, hiện tại thương gãy xương còn chưa hoàn toàn hồi phục, mà sáu bảy người cũng không thể đụng được vào thân của Tiểu Đổng cục trưởng?
Trời đất ơi!
Sức chiến đấu của ngài mạnh như thế nào?
Một thời gian sau, chuyện Đổng Học Bân đánh sáu thôn dân được truyền đi khắp huyện.
Nghe được tin tức không ít người đều hiện ra biểu tình dở khóc dở cười! Đổng Học Bân giống như dùng phương thức này tuyên cáo toàn bộ huyện...
Ôn thần đã trở về!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT