Buổi tối mười giờ.

Ngu Thiến Thiến đã quay về phòng ngủ, Ngu Mỹ Hà đang ở trong phòng vệ sinh gội đầu cho Đổng Học Bân.

"Dội nước không tiện, sợ vết thương dính vào nước, tôi rửa trước cho ngài."

"Được, rửa được cứ rửa đi, không cần quá phiền phức, đã làm liên luỵ chị cả đêm."

"Không sao cả, tôi cũng nhàn rỗi không có việc gì, ừm, cỡ này ngài nghĩ được không?"

"Rất thích hợp, cảm ơn."

Đổng Học Bân quay ra ngồi trước gương trong WC, Ngu Mỹ Hà nhìn cái gương, hai tay nhẹ nhàng đưa vào trong tóc hắn, mang theo bọt nước, rất cẩn thận rửa cho hắn. Từ khi Đổng Học Bân đến đây, nãy giờ Ngu Mỹ Hà cũng không nhàn rỗi, đưa thuốc cho hắn hút, đút hắn ăn trái cây, thay dép cho hắn, giúp hắn giặt vớ. Đổng Học Bân thấy trong mắt, nếu không phải mùa hè không gội đầu khó chịu quá mức, hắn cũng không muốn phiền phức chị Ngu. Đổng Học Bân giương mắt nhìn nhìn đại mỹ nhân trong cái gương, "Chờ tay tôi khỏi rồi, việc trong nhà để tôi lo, chị cũng phải nghỉ ngơi vài ngày."

Ngu Mỹ Hà vội nói: "Tôi thật sự không mệt, chiếu cố ngài cũng hẳn là."

"Hẳn là cái gì, có bảo mẫu nào chăm sóc người ta như thế? Một tháng cho tám ngàn người ta cũng không làm."

Ngu Mỹ Hà không lên tiếng, cẩn thận xoa tóc cho hắn, rất sợ có bọt xà phòng rơi vào trong ánh mắt Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân thay đổi một trọng tâm câu chuyện, "Tôi không ở mấy ngày nay, chị có mang Thiến Thiến đi ra ngoài chơi không?"

"Không có, Thiến Thiến ngày hôm trước mới được nghỉ hè."

"Vậy còn chị? Ban ngày xem TV? Không ra ngoài đi dạo?"

"Tôi … tôi ở bên này không quen người nào, nên không đi ra ngoài."

Đổng Học Bân chậc lưỡi, lo lắng cô ấy quá tịch mịch, "Chị Ngu, nếu không chị thẳng thắn đi chọn một chiếc xe đi, tôi mua cho chị một chiếc xe, chị không có việc gì cũng có thể đi ra ngoài đi dạo một chút, đi chơi, đi khiêu vũ, tập thể hình, cái này không phải đều rất tốt sao, hơn nữa đưa Thiến Thiến đi học, có xe cũng tiện hơn."

Tay cảu Ngu Mỹ Hà run lên, vội vàng nói: "Thật không cần, tôi ngu ngốc lắm, khẳng định sẽ học không được."

Đổng Học Bân cười nói: "Học sơ sơ cũng được, tôi bắt chuyện với bên kia một chút, đi chạy theo hình thức là bài vở có thể tới tay."

"Thật sự không cần đâu … Đổng cục trưởng... Học Bân, hai mẹ con chúng tôi thiếu ngài nhiều lắm, không thể..."

Đổng Học Bân giả vờ hờn giận nói: "Đều là người một nhà, cái gì thiếu không thiếu, trí nhớ của chị tốt lắm phải không? Suốt ngày đem cái này ra nói hoài, chị cũng không ngại phiền à."

Ngu Mỹ Hà cắn cắn môi, không hé răng.

Vừa nhìn cô ấy như vậy, trong lòng Đổng Học Bân cũng run lên, lo lắng đến tính cách nhu nhược nhát gan của Ngu Mỹ Hà, hắn sợ lời nói của mình nói quá nặng, nhanh chóng bổ cứu nói: "Chị Ngu, chị và Thiến Thiến tôi đều đối đãi như người thân, giữa người thân còn cần nói mấy cái kia sao, có tiền hay không đều là việc nhỏ, không phải có câu nói, vấn đề có thể sử dụng tiền giải quyết cũng không gọi là vấn đề sao, cũng là cái này, chị hẳn là cũng biết tôi không thiếu tiền, cho nên chúng ta không có trắc trở gì, khi nào chị và Thiến Thiến cần, chị cứ việc nói với tôi, không cần nghĩ là ai thiếu ai, chị cứ coi tôi như là người ngoài."

Ngu Mỹ Hà nhanh chóng xua tay: "Không có, không có, tôi cũng xem ngài là … là người thân."

Đổng Học Bân ừm một cái, "Cái này mới được, cho nên, sau này chị cũng đừng khách khí với tôi, được không?"

Ngu Mỹ Hà dùng sức gật đầu, "Tôi đã biết."

Gội đầu xong, Ngu Mỹ Hà bắt đầu dùng máy sấy hông khô tóc cho hắn, hiện tại cô ấy đã nắm giữ cơ bản tất cả đồ dùng và thiết bị điện trong nhà, cái chữ nào không nhận ra thì nhờ con gái giúp đỡ phiên dịch, quen tay hay việc, Ngu Mỹ Hà mỗi lần gội đầu xong cũng học dùng máy sấy, chậm rãi cũng thạo, dùng gió yếu nhất, vừa hông khô tóc cho hắn, tay nhỏ vừa vuốt, khiến cho Đổng Học Bân vô cùng thoải mái.

Một lát sau, Ngu Thiến Thiến một thân áo ngủ xuất hiện tại cửa toilet.

Ngu Mỹ Hà tắt máy sấy:"Sao vậy con? Sao không đi ngủ?"

Ngu Thiến Thiến hồng cổ nhìn Đổng Học Bân, "Con … con muốn đi nhà xí."

"Vừa lúc rửa xong, em đi đi." Đổng Học Bân cười ha ha lên, "Ngủ sớm một chút, sáng mai mẹ dẫn em đi mua điện thoại di động."

Vừa nghe cái này, Ngu Thiến Thiến lập tức tỉnh ngủ ngay lập tức, "Ừm, cảm ơn anh."

Ngu Mỹ Hà đỡ Đổng Học Bân, quay đầu nói: "Mấy ngày nay con ngủ một mình được không? Buổi tối mẹ phải lo cho Học Bân."

Ngu Thiến Thiến gật đầu nói: "Dạ được! Hiện tại không còn nằm ác mộng nữa!"

Đổng Học Bân nghe mà chau mày, "Chị Ngu, ngươi lo cho tôi làm gì, ngủ cùng Thiến Thiến đi."

"Tay ngài không cử động được, vai cũng vậy, rời giường xoay người đều không có biện pháp, buổi tối ngài lỡ như muốn uống nước hoặc là đi ... Nhà xí, tôi ở bên cạnh cũng tiện hơn, nếu không sao ngài xuống đất sao mở cửa?" Ngu Mỹ Hà thân thiết nói; "Đến lúc đó tôi ngủ trên bàn, có việc ngài gọi tôi một tiếng." Vừa rồi Đổng Học Bân đã nói giỡn, cánh tay hắn không động đậy được, lúc tới thì ngay cả chuông cửa cũng không ấn được, phải dùng đầu để gõ vào một cái.

Đổng Học Bân yêu thương nói: "Chị chăm sóc tôi ban ngày được rồi, buổi tối thì không cần, một mình tôi không có việc gì."

Ngu Mỹ Hà không nghe, cũng lo lắng, đỡ hắn đi trở về phòng ngủ, dọn dẹp bàn làm việc, chừa ra chổ đủ để một người có thể đưa mặt lên ngủ, trải giường mặc áo gối cho Đổng Học Bân, cuối cùng, Ngu Mỹ Hà nhu nhược địa tới trước mặt hắn, cúi đầu, đỏ mặt cởi nút buộc áo và dây lưng cho hắn, cởi quần áo từ trên người hắn, chỉ còn một cái quần cộc.

"Ngài ngủ đi, tôi đỡ ngài nằm xuống."

"Ai da, chị trở về phòng ngủ đi, không cần ở đây đâu."

"Không sao, lúc xin cơm trên đường, tôi … tôi cùng Thiến Thiến cũng bình thường hay nằm sấp để ngủ."

Chờ Đổng Học Bân nằm xuống giường, giúp cho hắn nằm ở tư thế thoải mái, Ngu Mỹ Hà mới đi ra ngoài, quay về phòng nhỏ thay một váy ngủ tơ tằm màu trắng, ôm một gối đầu nhỏ trở về, đóng cửa cho kỷ, Ngu Mỹ Hà đem gối đầu đặt trên bàn làm việc, ngồi nhìn Đổng Học Bân, tắt đèn đi, tạch, trong phòng ngủ nhất thời tối thui, cái gì cũng không nhìn thấy.

Một phút đồng hồ...

Năm phút đồng hồ...

Mười phút...

Đổng Học Bân nghe được tiếng hô hấp không xa, cũng ngủ không được.

Chị Ngu hình như cũng không ngủ, tiếng trở mình với cái gối thỉnh thoảng vang lên, đầu cô ấy tựa hồ thay đổi tư thế nhiều lần.

Đổng Học Bân nói: "... chị Ngu?"

Tạch, đèn bàn lập tức sáng lên: "Ngài nói đi."

"Khụ khụ, không có gì, chỉ là hỏi chị ngủ chưa."

Trên mặt Ngu Mỹ Hà có mấy vết hằn do cái gối ngủ, "Không có, ngày hôm nay, ừm … ngày hôm nay không có buồn ngủ."

Đổng Học Bân nói: "Tôi cũng vậy, chuyện trong đầu rất nhiều, muốn ngủ cũng không được, à, hay là hai ta nói chuyện đi?"

Ngu Mỹ Hà nhìn hắn, đứng lên cắn cắn môi dưới, "Nếu như ngài không buồn ngủ, tôi, tôi trước đó có đi học khiêu vũ với một chị ở cùng gia thuộc viện cục công an, cũng, cũng không biết nhảy có được hay không, tôi nhảy... cho ngài một điệu nha, như vậy ngài có thể ngủ ngon." Xoa bóp, khiêu vũ, làm cơm, đây đều là những gì mà Ngu Mỹ Hà gần đây nỗ lực học tập, cũng toàn bộ là vì Đổng Học Bân, ân tình của Đổng cục trưởng khiến cho Ngu Mỹ Hà không cách nào báo đáp, chỉ có thể từ mấy cái này, mong muốn có thể khiến cho Đổng Học Bân vui vẻ, có thể báo đáp một chút.

Đổng Học Bân cười khổ nói: "Nhảy mệt lắm, chị..."

Ngu Mỹ Hà đã đứng ở trước giường, "Tôi không mệt, trước đây đi làm việc nên thể lực của tôi rất tốt."

Đổng Học Bân trong lòng biết khuyên cô ấy cũng không nghe, cười nói: "Được, vậy nhìn, khổ cực cho chị.”

Ngu Mỹ Hà lấy điện thoại ra, ngón tay bấm bấm, tựa hồ đang tìm cái gì, không bao lâu, một ca khúc du dương từ điện thoại di động bay ra, Ngu Mỹ Hà sợ âm nhạc trôi qua, nhanh chóng để điện thoại trên giường, ngượng ngùng đứng lại chổ cũ, tay phải hơi giơ lên, làm một tư thế, chờ âm nhạc tiến đến đúng chổ, Ngu Mỹ Hà hơi khẽ động, bắt đầu nhảy theo âm nhạc.

Nhìn ra được, kỹ thuật nhảy của cô ấy không tốt lắm, hiển nhiên vừa học không bao lâu, hơn nữa mỗi một động tác đều có vẻ cứng nhắc, rất chặt, không có cảm giác mềm mại uyển chuyển, nếu như đổi lại là một người trong nghề, khẳng định sẽ nhíu mày lắm, bất quá Đổng Học Bân cũng không hiểu, hắn cũng không phải nhìn vũ đạo, mà là thân thể đầy đà của Ngu Mỹ Hà, cho nên ánh mắt của Đổng Học Bân chỉ lo quan sát tư thái đầy ắp của chị Ngu, thấy rất đẹp.

Cái này cũng không biết là khiêu vũ cái gì.

Có chút ý tứ ba lê, có chút ý tứ của nhảy cổ điển, phỏng chừng người dạy chị Ngu khiêu vũ cũng là một người thường.

Ngu Mỹ Hà vừa nhảy, vừa chú ý biểu tình của Đổng Học Bân, thấy hắn híp mắt nhìn rất nhập thần, trong lòng Ngu Mỹ Hà nhất thời rung động, cô ấy rất hài lòng, nghĩ rằng nỗ lực nhiều ngày không uổng phí, vì vậy chị Ngu càng dốc sức nhảy, xoay tại chỗ hai vòng, khom lưng, tay đặt lên chân, đem đường cong đẫy đà của phụ nữ thành thục bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Đổng Học Bân cực kỳ hưởng thụ, sung sướng nhìn cô ấy.

Có người làm cơm cho ăn, có người đưa nước cho uống, có người đưa yên cho hút, có người gội đầu cho, có người khiêu vũ cho...

Đổng Học Bân có cảm giác như làm hoàng đế, trong lòng trở nên phong phú và thỏa mãn.

Bài hát trong nokia N8 dần dần kết thúc, khi hết bài, Ngu Mỹ Hà cũng làm một động tác cuối cùng, từ từ chống tay xuống, chống tay để là giang chân, đối với người ngoài nghề mà nói vốn vô cùng khó khăn, nhưng sự mềm dẻo của chị Ngu tựa hồ trời sinh có được, hai chân một trước một sau chậm rãi xa nhau, tuy rằng không hoàn toàn tách ra hết, nhưng quần lót màu da cũng đã cách sàn nhà không xa.

Con mắt Đổng Học Bân trừng to ra, lực chú ý đương nhiên không phải tại hai chân giang ra, mà là tại cảnh xuân lộ ra dưới váy của chị Ngu.

Ngu Mỹ Hà nhảy quá tậm trong, trong lúc nhất thời đã quên hiện tại mình cũng không phải mặc quần, mà là váy ngủ, hai chân tách ra như thế, váy tơ lụa nhất thời mở rộng ra theo hai chân, mơ hồ kéo lên đến chân, mà quần lót cũng hầu như hoàn toàn lộ ra, hai đùi đẹp cũng hiện ra không xót gì. Cô ấy vội vã lấy tay che lại, chân tay vụng về thiếu chút té ngã, sau khi hỗn loạn vài giây, Ngu Mỹ Hà rốt cục kéo váy đứng lên từ sàn nhà, trên người đầy mồ hôi nhỏ, xem ra rất mệt.

Đổng Học Bân làm bộ không thấy được gì: "Tốt, nhảy rất tốt, chị Ngu chị khẳng định có thiên phú trong phương diện này."

Ngu Mỹ Hà lúng túng nói: "Cái này, ngày hôm nay không nhảy được."

Đổng Học Bân khen nói: "Cũng không tồi, chị không phải vừa mới học sao, ha ha, ngày nào đó chờ tôi khỏi hẳn, chị cũng dạy tôi đi, đến lúc đó hai ta cùng nhảy."

Ngu Mỹ Hà cúi đầu ừm một cái, "Vậy ngài nghỉ ngơi nha?"

Đổng Học Bân nhìn gối đầu trên bàn làm việc: "Chị cũng lên giường ngủ đi."

"Không được, không được." Ngu Mỹ Hà nhanh chóng lắc đầu.

Đổng Học Bân nói: "Chị ngủ trên bàn tôi thấy đau lòng lắm, hoặc là chị lên giường, nếu không chị trở về phòng, chị chọn một đi."

Ngu Mỹ Hà khẽ cắn môi, mắt nhìn lên giường, suy nghĩ thật lâu, rốt cục chậm rãi đi qua, cẩn thận ngồi xuống. Ngày trước, hai mẹ con Ngu Mỹ Hà cũng ngủ trên một giường với Đổng Học Bân, toàn thân cô ấy còn để cho Đổng Học Bân sờ soạng, hơn nữa giúp Đổng Học Bân đi WC cũng đều sờ qua cái kia của hắn, Ngu Mỹ Hà nghĩ mình cũng không có gì hay, lo lắng Đổng Học Bân nửa đêm có việc, cô ấy không đi, chần chờ chốc lát, cô ấy đưa tay tắt đèn, nhẹ nhàng nằm xuống khoảng trống bên cạnh Đổng Học Bân. "Chị Ngu, sau này chị có dự định gì không?"

"Dự định? Tôi cũng không biết, nuôi Thiến Thiến lớn, cho con bé đi học, cho con bé học đại học?"

"Tôi đang hỏi chị, có mục tiêu gì không?"

"Mục tiêu? Tôi... tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần Thiến Thiến sống tốt là được, chờ con bé lên đại học, rồi nó tốt nghiệp đi làm, tôi ở nhà làm cơm cho nó, chờ Thiến Thiến kết hôn sinh con, tôi sẽ chăm sóc cho đứa nhỏ" Con gái là tất cả của Ngu Mỹ Hà, cô ấy đúng thật sự là không nghĩ nhiều.

Đổng Học Bân chớp mắt nói: "Ngoại trừ cái này, bản thân chị không có cái gì muốn làm sao?"

Ngu Mỹ Hà suy nghĩ thật lâu: "Nếu có cơ hội, tôi muốn đi tìm cha mẹ ruột của tôi"

Đổng Học Bân ngơ ngác: "Ơ, nhà chị không phải..."

"Trước khi cha mẹ tôi qua đời, trong lần cãi nhau lở miệng nói, tôi mới biết được thì ra tôi không phải là con ruột của bọn họ, sau này, tôi hỏi hàng xóm và người thân, bọn họ nói cho tôi biết, hình như tôi được nhặt về" Ngu Mỹ Hà thở dài: "Chuyện này tôi không có nói qua với Thiến Thiến"

Đổng Học Bân kinh ngạc một chút, cũng không có nhiều bất ngờ, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do chị Ngu quá đẹp, đứa nhỏ trong nhà nông dân bình thường, cho dù thỉnh thoảng có sinh ra được một đứa đẹp, thì cũng không thể nào xinh đẹp thái quá như Ngu Mỹ Hà, lúc tra về vụ án của chồng Ngu Mỹ Hà, Đổng Học Bân cũng có lật hồ sơ ra coi, hình như cũng có nhìn qua ảnh chụp của cha mẹ Ngu Mỹ Hà, hai người trong ấn tượng cũng không có dễ nhìn lắm, lúc đó Đổng Học Bân cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ vừa suy xét, không phải như vậy chứ, gen di truyền vẫn còn đó, cho dù có thế nào, cũng không thể nào sinh ra được một đại mỹ nhân như là Ngu Mỹ Hà được, thì ra chị Ngu không phải con ruột của bọn họ.

"Được, tôi sẽ tận lực tìm giúp chị"

"Thật ra tôi cũng không ôm hi vọng gì, tỉ lệ gặp được bọn họ quá nhỏ"

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, có duyên phận tự nhiên sẽ gặp, ừm, không còn sớm nữa, nghỉ sớm một chút đi"

"... ừ"

Trong bóng đêm, ánh trăng cũng mây đen che khuất.

Vù vù vù, vù vù vù, trong phòng có muỗi, tiếng vo ve làm cho Đổng Học Bân không ngủ được.

Khoảng chừng mười phút trôi qua, Đổng Học Bân cũng không buồn ngủ gì, sợ chị Ngu buổi tối lạnh, dùng chân nhích chăn trên người qua một chút, từng chút từng chút, đắp chăn cho chân nhỏ của chị Ngu, trong lơ đãng, bàn chân của Đổng Học Bân đụng phải chân nhỏ mềm mại, rất trơn, da rất mềm, trong lòng Đổng Học Bân cũng nhảy lên, không ngờ nha, ngay cả chân của chị Ngu cũng đẹp như vậy, bàn chân của mình mơ hồ chạm vào chân của chị Ngu, cảm thụ sự nhẵn nhụi của bề mặt.

Ngu Mỹ Hà ngủ rất say, không nhúc nhích, hô hấp rất đều.

Đổng Học Bân cật lực quay đầu lại nhìn, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của chị Ngu, mắt nhắm lại, trong mũi nhẹ nhàng toát ra mùi vị thành thục của phụ nữ, khiến cho trong lòng hắn an bình và ấm áp.

Vo ve vo ve, con muỗi vẫn quấy rầy Đổng Học Bân, trên đùi, trên cánh tay, trên cổ, đều bị mũi chích cả.

Xoạt xoạt, trên người Ngu Mỹ Hà, truyền đến tiếng móng tay gãi thịt, tay nhỏ của cô ấy đang gãi chân của mình.

"Chị Ngu?"

"Sao?"

"Chị cũng bị muỗi cắn?"

Tạch, đèn bàn mở lên, tia sáng mờ nhạt chiếu sáng phòng ngủ.

Ngu Mỹ Hà ngồi trên giường, trên đùi hiện rõ một vết sưng đỏ, cô ấy vừa gãi, vừa quay đầu tìm kiếm trong phòng, nhìn trên tường, trên tấm chăn, giữa không trung, rốt cục cũng phát hiện tung tích của con muỗi trên đầu gường, là một con muỗi độc không lớn lắm, Ngu Mỹ Hà nhanh chóng đứng lên đầu giường, cong lưng, co chân, đưa tay đập một cái, nhưng không đập trúng, con mắt nhanh chóng đảo qua mấy vòng, thấy được mục tiêu, Ngu Mỹ Hà lại vỗ một cái.

Đổng Học Bân có thương tích, không có biện pháp rời giường, nằm một đống tại chổ.

Lúc chị Ngu đập muỗi, thì đứng ở bên cạnh hắn, không thể tránh khỏi, phong cảnh dưới váy lại lọt hết vào trong mắt của Đổng Học Bân, hai chân đẹp của chị Ngu từ mắt cá chân đến bắp đùi lớn, đều bị Đổng Học Bân nhìn rõ ràng, Ngu Mỹ Hà lúc này cũng ý thức được cái gì đó, vội vàng đưa chân ra, kéo váy lại, cắn cắn môi nhưng không nói gì, ngẩng đầu tiếp tục tìm kiếm con muỗi.

Sau vài phút, Ngu Mỹ Hà ngồi xổm xuống bên cạnh Đổng Học Bân.

"... Xong rồi à? Đập được chưa?" Đổng Học Bân hỏi.

Ngu Mỹ Hà đỏ mặt nói: "Con muỗi đậu ngay trên quần cọc của ngài"

Đổng Học Bân ặc một tiếng, cúi đầu xuống nhìn, nhưng cũng không nhìn thấy: "Vậy chị đuổi đi rồi đập nó"

Ngu Mỹ Hà ừ một tiếng, nhẹ nhàng lấy tay phủi phủi trên đỉnh quần cọc của hắn, con muỗi nhất thời bay lên, chị Ngu thấy đúng thời cơ, đưa tay ra vỗ một cái, nhìn lại, lòng bàn tay có không ít máu do con muỗi hút được. Dùng khăn lau tay một chút, Ngu Mỹ Hà xuống giường rửa tay, sau khi trở về, trong tay đã có thêm một chai dầu: "Học Bân, ngài bị chích chổ nào? Tôi bôi dầu cho ngài"

"Chị bôi cho chị trước đi"

"Ừa vậy ngài chờ chút"

Ngu Mỹ Hà dùng ánh đèn chiếu lên trên đùi, đem dầu bôi lên.

"... Tôi xong rồi, ngài bị chích ở đâu?"

Đổng Học Bân vươn chân: "Ở chân có một, trên người có, trên cổ cũng vậy"

Ngu Mỹ Hà nửa quỳ xuống giường, cúi đầu, sờ chân của Đổng Học Bân tìm kiếm, rồi đem chai dầu xức vào chổ bị muỗi cắn, ngón tay xoa xao một chút rồi nhìn lên trên. Ngu Mỹ Hà xức dầu lên trên người và lên trên cổ cho hắn, trên người Đổng Học Bân lúc này đầy mùi dầu, khiến cho Đổng Học Bân cảm thấy lạnh, và cũng rất thoải mái. Trong lúc nhất thời, một mùi hây hây tản ra trong phòng.

"Xức xong bốn chổ rồi, còn chổ nào khác không?"

"Hết rồi"

"Vậy tôi tắt đèn nha?"

Vừa muốn gật đầu, Đổng Học Bân bỗng nhiên biến sắc, lông mày nhíu lại.

Ngu Mỹ Hà nhìn thấy, quan tâm hỏi: "Ngài làm sao vậy? Có phải là cánh tay khó chịu?"

Trên mặt Đổng Học Bân có chút xấu hổ: "Ặc, hình như còn một chổ, nhưng..." Cái cảm giác ngứa làm cho hắn hít thở không nổi.

Ngu Mỹ Hà nhanh chóng cúi đầu tìm: "Ở đâu?"

"Chổ kia... khụ khụ..."

"Ở đâu? Tôi xức dầu cho ngài"

"Ở... ở..." Đổng Học Bân mất mặt nói: "Là cái chổ vừa rồi trên quần cọc"

Ngu Mỹ Hà a một tiếng, nhìn thoáng qua quần cọc của hắn, chổ đó cũng có thể bị muỗi cắn sao?

Đổng Học Bân thiếu chút nữa đã chửi má nó, con muỗi chết tiệt, hết chổ rồi sao, ngay cả cách một lớp vải mà cũng cắn được, cái này không phải muốn mạng già của tôi sao. Phía dưới không ngừng truyền đến cảm giác ngứa, còn mang theo một tia đau đớn rất nhỏ, cái khó chịu đó đúng là không nói ra được. Đổng Học Bân co chân lên cọ cọ một chút, nhưng mà không hết ngứa, ngược lại còn khó chịu hơn, muốn dùng tay để gãi nhưng lực bất tòng tâm, Đổng Học Bân đã bắt đầu đổ mồ hôi rồi.

Ngu Mỹ Hà mấp máy môi thấp giọng nói: "Tôi... tôi xức dầu cho ngài?"

"Dầu có thể xức vào chổ đó sao? Có được không vậy?"

"Tôi... tôi cũng không biết" Ngu Mỹ Hà nói: "Tôi đi tìm giấy hướng dẫn"

Ngũ quan của Đổng Học Bân tụ tập lại một chổ: "Phiền chị, nhanh lên một chút, phù, khó chịu quá" Có ngứa nhưng không được gãi, cái cảm giác này người thường ít ai chịu được.

Ngu Mỹ Hà đi ra ngoài, một phút sau thì trở về: "Hộp dầu hình như tôi đã ném đi rồi"

"Giúp tôi... đem cái gối lại đây" Đổng Học Bân cũng bất chấp mặt mũi: "Để lên trên đùi tôi"

Ngu Mỹ Hà lập tức nghe theo, đem cái gối qua, nhưng mà Đổng Học Bân chà qua chà lại trên gối mấy lần, nhưng vẫn không hết ngứa.

Đổng Học Bân gấp quá độ rồi, thật sự lấy mạng rồi!

"... Học Bân!"

"Ơ, chuyện gì?"

Ngu Mỹ Hà cắn môi nhìn hắn: "Nếu ngài quá khó chịu, tôi... tôi gãi giúp ngài?"

Đổng Học Bân cảm thấy cái này mất mặt quá, vô thức muốn nói không cần, nhưng suy nghĩ lại, lúc ở toilet chị Ngu cũng đã chạm qua cái kia của mình, nhìn thêm vài lần cũng chẳng là gì, ngẫm lại, Đổng Học Bân vội vàng nói: "Vậy khổ cực cho chị, cảm ơn, cảm ơn"

Ngu Mỹ Hà quay đầu qua, chần chờ chốc lát, cô ấy chậm rãi vươn tay, run run với vào trong quần cọc của Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân hít sâu vào một hơi.

Con mắt của Ngu Mỹ Hà vẫn nhìn xuống sàn nhà: "Là cái này, ở đây sao?"

"Xuống chút, một chút nữa"

"Chổ này?"

"Xuống chút nữa, đúng đúng, là chổ đó đó"

Ngu Mỹ Hà dùng tay gãi ngứa cho hắn, nhưng mà không dám dùng móng tay gãi, sợ làm trầy da hắn, chỉ dùng ngón tay chà qua chà lại, vô cùng ôn nhu. Biểu tình của Đổng Học Bân lập tức thoải mái, cảm giác cũng rút đi, nhưng mà một loại cảm giác hưng phấn lại tăng lên!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play