Đêm qua vừa nổi mưa nhỏ, trời bên ngoài còn mưa phùn lất phất, từ cửa sổ thổi vào luồng gió khoang khoái.
Cốc cốc cốc, cánh cửa phòng ngủ được gõ cẩn thận, "Đổng cục trường, ngài, ngài dậy đi." Là âm thanh của Ngu Mỹ Hà.
Đổng Học Bân trở mình trên giường, xoa xoa tròng mắt, ngáp nói: "Ừm, đem cho tôi chén nước đến đây đi, khát quá."
Tiếng bước chân dần dần đi xa, không bao lâu, Ngu Mỹ Hà mặc áo ngủ tơ tằm màu trắng đỏ mặt đi vào phòng, trên người mang theo vẻ lười nhác, hình như cũng là vừa dậy không bao lâu, Ngu Mỹ Hà nhìn Đổng cục trường cởi trần phần trên nằm trên giường, mặt cô đỏ lên, né nhìn đem nước nhẹ nhàng đưa qua, chợt đi tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo và vớ, đặt ở đầu giường, thấy Đổng Học Bân mang dép ngồi xuống, Ngu Mỹ Hà lại bắt đầu dọn chăn cho hắn, "Sáng nay ngài đến cơ quan ăn hay là ăn tại nhà?”
Đổng Học Bân cười nhìn chân của cô, "Hôm nay tôi không đi làm, cục trưởng Lương cho tôi một tuần nghỉ ngơi."
Ngu Mỹ Hà vô ý thức kéo làn váy xuống, "Đổng cục trường, tôi, ta còn chưa nói cảm ơn với ngài, cảm ơn ngài đã báo thù cho chồng tôi."
Đổng Học Bân khoát khoát tay, "Hai ta còn khách khí cái gì, hơn nữa cái này cũng là chức trách công tác của tôi."
Ngu Mỹ Hà buông váy trên tay ra, cảm kích nói: "Tôi biết ngài chịu nhiều áp lực, còn xém chút đã đánh mất chức quan, tôi, tôi, con người tôi chân tay vụng về, ngoại trừ làm việc nhà cái gì cũng không biết, làm cơm cũng không thể ăn, dù sao tôi, tôi đời này làm trâu làm ngựa báo đáp ngài, chỉ cần ngài có chổ nào cần dùng tôi, ngài, ngài cứ việc nói."
Đổng Học Bân vỗ vỗ tay nhỏ của cô, "Đừng khách khí liễu, đi làm sớm một chút đi, tôi đi ra ngoài chạy bộ."
Ngu Mỹ Hà ừm một cái, hai đùi dẹp bọc trong tất chân chà chà xuống sàn nhà.
Mặc quần áo, Đổng Học Bân xuống lầu rèn luyện thân thể, dưới khoái cảm lạnh của bầu không khí bắt đầu chạy chậm tại đầu đường, chạy một vòng quanh sân của đại viện.
Đi ngang qua một người quán ăn mở cửa sớm, mấy tên côn đồ đang tính tiền, khi thấy Đổng Học Bân, một người bên trong sắc mặt đại biến, thấp giọng nói nhỏ bên tai đồng bạn cái gì đó, Đổng Học Bân nghe được bên trong hình như có hai chữ "Ôn thần", đám lưu manh còn lại cũng lập tức thay đổi sắc mặt, nhìn Đổng Học Bân một cái, ngay cả thối tiền lẻ cũng không lấy, hoang mang rối loạn chạy tứ tán.
Hiển nhiên, biệt hiệu ôn thần Tiểu Đổng đã rất vang dội.
Đổng Học Bân thiếu chút nữa tức chết, chuyện của Kim Đế sơn trang và Tiễn Phi xác thực là do mình làm, tiếp theo là Tiễn Sâm, nhưng tiền nhậm bí thư huyện ủy Thường Lỗi rời chức lại không có liên quan quá lớn với mình, chứng cứ ảnh chụp thật ra không làm gì được Thường Lỗi, khẳng định là huyện trưởng sớm có chuẩn bị, dể dành lực chờ ra tay, mượn cơ hội ảnh chụp và vụ án Kim Đế sơn trang mới bức Thường Lỗi đi, bên trong còn có đấu tranh chính trị nữa.
Nhưng còn bây giờ thì sao? Sao hình như ai đều cho rằng bí thư huyện ủy là bị mình cho ôn đi vậy? ( ôn ở đây nghĩa là bệnh dịch, bệnh truyền nhiễm theo cách gọi của đông y)
Tôi trêu ai chọc ai đâu nào!
Đổng Học Bân có chút phiền muộn, chuyện của Kim Đế sơn trang trôi qua một thời gian rồi, bất quá ảnh hưởng sinh ra thật sự quá lớn, trực tiếp khiến cho quan trường địa chấn, ngay cả bí thư huyện ủy cũng gặp tao ương liễu, vì cái này, Lương Thành Bằng cố ý cho Đổng Học Bân một tuần ngày nghỉ, thứ nhất là mấy ngày này hắn bận trước bận sau khi xác thực quá mệt mỏi, thứ hai cũng là tiêu trừ một chút ảnh hưởng, là biện pháp bảo hộ cho Đổng Học Bân.
Đang chạy bộ, reng reng reng, reng reng reng, điện thoại di động vang lên.
Đổng Học Bân cũng không thấy ra nìn, thở hổn hển vừa chạy vừa tiếp điện thoại, "A lô, ai vậy?"
"... Tiểu bại hoại, con đang làm gì vậy?" Là tiếng nói nhu hòa của Cù Vân Huyên.
"Ặc, chạy bộ." Đổng Học Bân hiện ra một tia tưởng niệm, "Dì chừng nào thì đến Duyên Thai? Nhớ dì muốn chết."
"Đồ hư hổng, muốn bị đánh phải không?"
"Ha ha, nói thật mà, khi nào đến đây? Mấy ngày hôm trước dì không phải nói muốn đi Thụy Lệ mua ngọc sao?"
"Vốn định đi, hơn mười ngày trước dì vừa học xong tri thức về mấy thứ ngọc thạch này, bất quá vẫn không đi, chuyện Xuân Phách dì bận đến nổi tối mặt, bởi vì lần trước con cạnh giá, nâng công ty đấu giá của chúng ta lên không ít danh khí, lúc này người đến tặng đồ không ít, được biễu diễn cũng không ít, cho nên dì sau đó nghĩ lại nên không đi Thụy Lệ, trước tiên làm tốt Xuân Phách, chờ xong chuyện này dì mới tìm ngươi giám định ngọc, dì đã nghĩ xong rồi, chúng ta đến lúc đó mở buổi đấu giá dành riêng cho ngọc thạch, chỉ dành cho ngọc thạch thôi, hiệu quả như vậy tốt hơn Xuân Phách."
Đổng Học Bân lau mồ hôi, đi chậm lại vừa đi vừa nghỉ ngơi, "Được, nghe lời dì."
"Xuân Phách cuối tuần chính thức bắt đầu, con tới hay không?"
"Không nói trước được, cuối tuần con phải đi làm, đến lúc đó rồi tính, dì, hiện tại đã là mùa hè rồi, còn Xuân Phách sao?"
"Ha ha, Xuân Phách đấu giá bình thường đều cuối một mùa cả, có rất nhiều nơi cũng đặt Xuân Phách vào cuối tháng sáu tháng bảy, Thu Phách đặt tháng mười hai hoặc tháng một, muộn một chút thì muộn một chút, bán đấu giá lớn trong kinh rất nhiều, chúng ta cũng không giành nổi người ta, tối nay còn có thể tránh tông xe."
"Cũng đúng, áy dà, nhắc đến tông xe con thật ra có nghĩ tới."
"Tông xe?"
"Khụ khụ, con nghĩ có phải là nên mua xe không?"
"Ừm, có chiếc xe quả thực tiện hơn, vậy mua nha?"
"Cái đó, dì cho con chút tiễn, trong chi phiếu của con bây giờ cũng chỉ có mấy ngàn đồng, chưa phát tiền thưởng nữa."
Gật đầu cười khúc khích, "Con đó, sao không nói sớm với dì, vốn lưu động hiện tại của công ty chúng ta có hơn năm triệu có thể lấy ra được rồi, con muốn bao nhiêu?" Công ty một triệu tài chính, có thể lên đến năm triệu tài chính, cái này cũng chỉ có trong cái ngành bán đấu giá hoặc ngành đặc thù khác mới có thể nhìn thấy, nói như vậy, có thể có hai triệu đã là không tồi rồi, chủ yếu vẫn là dùng phương thức “Tay không đi kiếm cháo” của ngành bán đấu giá thôi.
Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, "Hay là dì đem tiền đến cho con đi, con kiếm thêm chút."
"... đi cược thạch? Hay làm cái khác?"
"Chưa nghĩ ra, bên Duyên Thai không có chổ cược thạch."
"Được rồi, dì gửi qua cho con, bất quá con phải nắm chắc một chút, tuyên truyền kỳ sau còn cần tài chính, có lẽ còn có chuyện khác, bên dì không có mấy triệu dằn túi là không được, dù sao Xuân Phách cũng sắp bắt đầu rồi, chờ Xuân Phách xong con muốn đem bao nhiêu tiền thì đem bấy nhiêu tiền."
"Yên tâm, cái này trong vòng cuối tuần khẳng định đem năm triệ chuyển khoản trở lại cho dì."
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân về nhà ăn sáng một chút.
Chờ Ngu Mỹ Hà đi đưa Ngu Thiến Thiến đến trường, Đổng Học Bân một người đi ra cửa hàng bán xe xem hàng, chiếc xe này hắn đã sớm muốn mua, bất quá vẫn chưa quyết tâm, luôn cảm thấy hơi phô trương một chút, nhưng mà gần đây chuyện của Kim Đế sơn trang gây kinh thiên động địa như thế, ngay cả bí thư huyện ủy cũng bị ảnh hưởng, Đổng Học Bân cũng là lần đầu tiên đứng ra nơi đầu sóng ngọn gió, nếu đã phô trương rồi, vậy mua một chiếc xe thì tính là cái gì, cúi thấp hành sự không phải là tính cách của Đổng Học Bân, huống hồ mình cũng chưa có xe mà, không xe đi đúng là bất tiện.
Nhưng mua một chiếc bao nhiêu tiền đây?
Trời, trước tiên không nói về xe, kiếm tiền trước đã!
Đổng Học Bân nhíu mày tự hỏi chốc lát, BACK của mình trước đó tích góp không ít, tuy rằng cũng dùng rất nhiều, nhưng bây giờ miễn cưỡng còn lại hơn hai mươi phút, cũng đủ làm rất nhiều chuyện liễu. Đi đào đồ cổ? Cái này cần dựa vào vận khí, không phải một ngày hai ngày có thể thành, cược thạch? Xung quanh đây thật đúng là không có chổ cược thạch, giao hàng kỳ hạn? Mình không hiểu nhiều như vậy, thao tác cũng khó khăn, ừm, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có cổ phiếu, cái này quen tay hơn, lúc trước món tiền đầu tiên cũng là dựa vào chứng khoáng để phát tài, khi đó chỉ có thể dùng một phút đồng hồ, cho nên tính hạn chế rất lớn, hiện tại có thể có hơn hai mươi phút, cơ hội kiếm tiền to hơn.
Lạch cạch, cửa mở.
Ngu Mỹ Hà trên người trùm kín mít vừa mới đưa đứa nhỏ đi học trở về nhà.
Đổng Học Bân ngẩng đầu lên nhìn, nhạc nói: "Tôi nói Chị Ngu này, đã là mùa hè rồi, chị còn mặc áo tay dài mang khẩu trang kín vậy? Không sợ nóng sao."
Ngu Mỹ Hà hơi cúi đầu, xấu hổ nói: "Vậy tôi, tôi đi đổi... bộ khác."
Đổng Học Bân ặc một tiếng, "Cái đó, tôi không phải ý đó, cái này, chị muốn mặc sao thì mặc."
Ngu Mỹ Hà còn nhớ rõ Đổng cục trường lần trước nói rằng, nói mình mặc váy ngắn thắt lưng cao có hình dạng rất gợi cảm, vì vậy cắn cắn môi, Ngu Mỹ Hà đi trở về phòng ngủ đóng cửa chặt lại, chờ mười phút sau cô ấy mới ra tới, trên người vẫn là cái thắt lưng cao như cũ, nhưng không phải là cái áo ngủ thường mặc, mà là một cái váy nhỏ màu đen gợi cảm.
Đổng Học Bân nhìn mà ngây người một chút, "Mới mua sao?”
Ngu Mỹ Hà luống cuống tay chân nói: "Ngày đó lúc ngài không có nhà, một người hàng xóm lôi kéo đi thương trường mua sắm, cô ấy nói tôi ăn đẹp, tôi cũng, cũng không biết có được vậy hay không."
Đổng Học Bân gật đầu rất mạnh, "Đương nhiên là đẹp, đẹp không chịu nổi luôn."
Ngu Mỹ Hà mặt nóng lên, "Đâu có, tôi nghĩ... cũng bình thường mà."
Người khác nói lời này, Đổng Học Bân cho là khiêm tốn, bất quá chị Ngu hình như không đúng, hẳn là tự ti, "Chị Ngu, tôi nói câu này có lẽ chị không thích nghe, tính cách của chị quá hiền, quá tự ti, chị cần phải có có chút tự tin, đều là hai vai nâng một đầu, ai kém hơn ai? Khuôn mặt của chị đẹp như vậy, vóc người như vậy tốt, không tin chị tùy tiện tìm một người mà hỏi một chút, toàn bộ huyện Duyên Thai... Sai, toàn bộ thành phố Phần Châu còn có thể tìm ra được một người đẹp hơn chị, tôi cùng họ với chị ngay!"
Ngu Mỹ Hà ngượng ngùng cười yếu ớt một chút, "Ngài quá khen, không có."
Đổng Học Bân nhìn ra cô ấy hẳn là vui vẻ, dù sao ai đều thích được người khen, vì vậy cười nói: "Chị đấy, hôm nào học khiêu vũ đi, nghe nói cái này có thể nuôi dưỡng khí chất, cũng có thể nuôi dưỡng tự tin."
Ngu Mỹ Hà mấp máy môi, "Chị hàng xóm cũng nói như vậy, bất quá một chút cơ sở tôi cũng không có, mà lớp huấn luyện khiêu vũ... đắt quá."
"Vậy chị lấy của tôi đi, bao nhiêu tiền?"
"Không nên không nên." Ngu Mỹ Hà kiên quyết nói: "Ngài giúp chúng ta nhiều lắm, thật sự không thể lấy tiền của ngài."
Đổng Học Bân khoác tay cười nói, "Ha ha, vậy đi, đến phòng của tôi, tôi giúp chị chơi cổ phiếu kiếm ít tiền."
Ngu Mỹ Hà lại càng hoảng sợ, vội vã xua tay nói: "Cái kia phiêu lưu quá, chồng tôi trước đây có chơi, đã thua rất nhiều tiền."
Mỗi lần nghe Ngu Mỹ Hà nói chồng cô ấy, trong lòng Đổng Học Bân không biết vì sao lại không cao hứng, nói với cô ấy, "Chị mua theo tôi là được, tôi còn có thể bắt chị đền tiền sao? Tôi biết chị cũng không có tài khoản, bất quá trong tay chị mấy nghìn khối chắc là có đúng không? Dùng tài khoản của tôi là được, chuyển tiền cho chị."
Ngu Mỹ Hà không thể làm gì khác hơn đành gật đầu, không dám nói nữa.
"Đi, nhìn giá thị trường gần đây, đã lâu rồi không quan tâm đến thị trường chứng khoán."
Trong phòng ngủ, Đổng Học Bân và Ngu Mỹ Hà cùng nhau ngồi trước máy vi tính, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm vào biểu đồ lớn bàn giá thị trường.
Một năm không quan tâm, hiện tại giá cả tự nhiên lại thấp xuống, nửa năm trước thị trường không tốt lắm, sau lại cũng cố gắng sống qua ít ngày, nhưng mà gần hai tháng nay, giá cả đột nhiên biến động, tuyến đồ K quả thật thành thang trượt xuống, trượt giá một cách đơn giản, không quan tâm ka2 ngân hàng hay địa ốc, không quan tâm là đường sắt hay ô tô, hầu như tất cả đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng, giá cổ phiếu bình quân giảm 3%.
Vừa nhìn cái tình huống này, Ngu Mỹ Hà quan sát sắc mặt của Đổng cục trường, cẩn thận nói: "Hay … hay là không nên mua”
Đổng Học Bân nhìn bảng biểu đồ, nhíu mày, thuận miệng nói: "Luôn luôn thay đổi, có di động là có cơ hội, chúng ta kiếm được giá chênh lệch."
Ngu Mỹ Hà cái hiểu cái không, thấy không khuyên được Đổng cục trường, cô cũng không nói cái gì nữa, từ gói thuốc bên cạnh lấy ra một điếu thuốc, nhẹ nhàng đang cầm đưa tới trước mắt Đổng Học Bân, chờ hắn mở miệng ngậm vào, Ngu Mỹ Hà lấy cái bật lửa, đánh lửa mồi thuốc cho hắn, cuối cùng, thấy hắn nhìn nhập thần, Ngu Mỹ Hà còn đem hạt dưa từ phòng khách tới, tách vỏ bỏ vào trong một cái dĩa, và đặt bên cạnh hắn.
Thấy thế, Đổng Học Bân được voi đòi tiên há miệng "a" một tiếng.
Mặt của Ngu Mỹ Hà nóng lên, tay nhỏ cầm một miếng hạt dưa, bỏ vào trong miệng cho Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân nhai nhai nhai, rồi lại "a" một tiếng.
Ngu Mỹ Hà lập tức đút miếng hột dưa thứ hai, quả thật là phục vụ đến tận mồm.
Đổng Học Bân cảm thấy mỹ mãn híp mắt lại, sau khi ăn mười mấy miếng hạt dưa của Ngu Mỹ Hà, Đổng Học Bân càng quá đáng hơn, ngay cả uống nước cũng lười đi lấy, chỉ nói một câu, Ngu Mỹ Hà đem ly nước lại cho hắn, bưng lên đút cho hắn uống, sau đó đặt ly nước xuống, tiếp tục tách hạt dưa.
Sau đó không lâu, Đổng Học Bân nói: "Chị Ngu, chị nghỉ một lát đi, đừng để mệt.
Ngu Mỹ Hà đặt hạt dưa xuống, lấy một cây quạt tay nhẹ nhàng quạt mát cho hắn, sợ hắn nóng.
Đổng Học Bân cảm nhận được sự chăm sóc cẩn thận và quan tâm của cô, có chút ngượng ngùng: "Khụ khụ, không cần quạt, trong phòng có điều hòa, nào nào, chúng ta nhìn cổ phiế uđi"
Ngu Mỹ Hà cất cây quạt đi, nói: "Tôi không hiểu nhiều"
"Vậy để em dạy cho chị, biết xem độ tăng giảm không?"
"Biết một chút"
Đổng Học Bân dày mặt nói: "Có thấy được chổ đó không? Không thì ngồi lên đùi của tôi?"
Ngu Mỹ Hà cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: "Tôi... tôi có thể thấy"
"Khụ khụ khụ, có thể thấy là được rồi, tôi dạy chị mấy cái thường thức cơ bản về cổ phiếu, chị xem cái này nè, cái này là giảm, tuyến đường giảm xuống, mực độ tăng giảm của cô phiếu hạn chế trên dưới 10%, tăng không thể cao hơn mức này, giảm cũng không có khả năng, trừ phi là có khủng hoảng, ặc, khủng hoảng cổ phiếu thì hình như chưa từng có"
Ngu Mỹ Hà chỉ chỉ một phần cổ phiếu đang giảm trên màn hình: "Cái kia vì sao lại giảm nhiều như vậy? Vượt trên 10% rồi?"
Mã số 002603, Lãnh Dược Nghiệp, hình như là cổ phiếu của một công ty y dược, giá cổ phiếu bây giờ là ba mươi đồng.
Đổng Học Bân à một tiếng ; " Đây là cổ phiếu mới, là cổ phiếu được đưa ra thị trường ngày đầu tiên, mức độ tăng giảm bình thường không có hạn chế, ngày thứ hai thì không được, khôi phục thành hạn chế 10%" Cổ phiếu mới bây giờ được tung ra liên tục, cũng không giống như cái loại rút thăm trúng thưởng kiếm tiền như trước kia, cho nên ngày đầu tiên giá của cổ phiếu mới mới bị giảm nhiều như thế, Đổng Học Bân cũng không có gì bất ngờ cả, dù sao thì cũng không ảnh hưởng đến thị trường.
Trải qua mấy giờ, Đổng Học Bân vừa kiên trì giảng giải cho Ngu Mỹ Hà, vừa quan sát dao động của các cổ phiếu.
Thị trường ngày hôm nay rất là bình thản không có gì chấn động, cứ chậm rãi đi xuống, cò có dấu hiệu thả cửa nữa, không có cái dấu hiệu gì tốt cả, các cổ phiếu khác cũng như vậy, phần lớn đều giảm xuống, đồng thời trong các cổ phiếu giá thấp, cũng có một vài cổ phiếu tăng lên, cho dù có, thì tốc độ tăng lên cũng chỉ trên dưới một hay hai phần trăm mà thôi, mà độ khó bên trong quá lớn, Đổng Học Bân nãy giờ cũng rất do dự, nhưng không cách nào dùng BACK được cả, bởi vì lợi nhuận quá thấp.
Buổi chiều hai giờ ba mươi.
"Chị Ngu, chị quan sát thị trường một chút, xem có cổ phiếu nào tăng giá với tốc độ lớn không?"
Ngu Mỹ Hà không tự tin nói: "... Được"
Từ giờ đến lúc kết thúc phiên giao dịch thị trường cổ phiếu còn nửa giờ, Đổng Học Bân cảm thấy buồn chán, đi vào phòng vệ sinh giải quyết nhu cầu sinh lý một chút, đến khi hắn đi ra, nhìn đồng hồ quả quý trên phòng khách, đã gần ba giờ rồi, đi trở về phòng ngủ, thấy Ngu Mỹ Hà mở to mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, tay thì nắm chặt chuột, di động lên xuống, có vẻ không được tự nhiên, Đổng Học Bân buồn cười nói: "Có gì tăng nhiều không?"
Ngu Mỹ Hà áy náy nói: "Tôi... tôi không để ý lắm"
Đổng Học Bân cười cười: "Không sao cả, chậm rãi học, nào, để tôi nhìn một chút"
Nhìn vào bảng tăng giảm giá cổ phiếu, Đổng Học Bân hơi ngẩn ra, ơ, sao có nhiều cổ phiếu được bán ra vậy? Nhìn vào bảng lớn mới rõ ràng, thì ra là có một lượng tài chính lớn chảy vào, bây giờ thị trường đang dao động, các cổ phiếu cũng chậm rãi tăng lên. Đổng Học Bân cảm thấy cơ hội đã đến, mở bảng đánh dấu giá cổ phiếu tăng lên, nhưng ai mà ngờ, trong lúc Đổng Học Bân tùy tiện mở mấy bảng cổ phiếu lên nhìn, thì bỗng nhiên có một cái cổ phiếu đã hấp dẫn ánh mắt của hắn!"
Lãnh Dược Nghiệp, cái cổ phiếu mới này bỗng nhiên từ mức độ giảm 20% bỗng chốc lao lên đứng đầu bảng tăng giá cổ phiếu!
Vừa rồi giá của cổ phiếu này chỉ mới trên dưới ba mươi đồng, bây giờ đã là bốn mươi rồi!
Đổng Học Bân ngẩn ra một chút, hắn không ngờ rằng lại có cơ hội tốt như vậy, theo tình hình chung, giá cổ phiếu dù có tăng mạnh, thì cũng chỉ dao động khoảng 20%, nhưng mà bởi vì cổ phiếu mới thì không hạn chế, cho nên Lãnh Dược Nghiệp mới có thể xuất hiện giá chênh lệch lớn như vậy, loại tình huống này tuy rằng thường thường cũng có, nhưng mà tuyệt đối rất ít gặp, trong lòng Đổng Học Bân thầm nói, có tài chính lớn tham gia vào? Giai đoạn trước là cố ý ép giá xuống?
OK! Chính là nó!
BACK lại hai mươi phút!
...
...
Cảnh sắc trước mắt biến đổi.
Đổng Học Bân xuất hiện trong phòng vệ sinh, hai tay đang chuẩn bị cởi khóa quần xuống.
Đưa mắt nhìn thời gian, Đổng Học Bân không nói hai lời, nhanh chóng lao ra khỏi phòng, đẩy cửa đi vào phòng ngủ: "Chị Ngu, tránh ra!"
Ngu Mỹ Hà ngẩn người, lập tức né qua một bên, đem máy tính trả lại cho hắn.
Đổng Học Bân nhanh chóng mở biểu độ giá cổ phiếu của Lãnh Dược Nghiệp lên, vẫn dừng lại ở mức giá ba mươi đồng, hắn nhanh chóng mở bảng giao dịch lên, đem chi phiếu năm triệu mà Cù Vân Huyên chuyển cho hắn chuyển vào trong tài khoản của mình, sau đó có bao nhiêu mua bấy nhiêu, toàn bộ đều nhập vào Lãnh Dược Nghiệp, năm triệu không ít, số tiền này vừa đi vào, cho phép giá của Lãnh Dược Nghiệp nhất thời tăng lên một đồng tiền.
Ngu Mỹ Hà cả kinh nói: "Ngài đây là... mua?"
Đổng Học Bân cười ừ một tiếng: "Bên trong cũng có tiền của chị, ặc, tính cho chị mười ngàn nha"
Mặt của Ngu Mỹ Hà có chút trắng bệch: "Cổ phiếu đó không phải đang giảm sao? Ngài... ngài..."
"Yên tâm đi" Đổng Học Bân duỗi lưng tại ghế, đứng lên: "Ngày hôm nay không nhìn, dù sao thì bây giờ mua cũng không khác gì ngày mai mua, sáng mai nhìn một chút, hai ta đi coi TV nha?"
Ngu Mỹ Hà sầu khổ nói: "Tôi, tôi muốn nhìn một chút nữa"
Đổng Học Bân rõ ràng mười ngàn đồng đối với cô ấy mà nói là một con số không nhỏ, sờ sờ mũi, cũng ngồi xuống theo.
Giá cổ phiếu của Lãnh Dược Nghiệp...
Một giây đồng hồ... năm giây... mười giây... giá cổ phiếu vẫn không nhúc nhích.
Ngũ Mỹ Hà vội vàng nắm chặt bàn tay lại, nhìn chằm chằm vào giá cổ phiếu.
Bỗng nhiên, một vài tài chính đổ ra, làm cho giá cổ phiếu của cái này tăng lên vị trí ba mươi hai đồng, mấy ngàn đồng trên thực tế rất lớn, bởi vì giá cổ phiếu trong khu vực này rất cao, tình hình giao dịch nhỏ, cho nên không cách nào so sánh với cổ phiếu mấy trăm ngàn được.
Ngu Mỹ Hà hơi vui vẻ nói: " Tăng! Tăng rồi!"
Đổng Học Bân cười ha ha, thấy chị Ngu vui vẻ, hắn cũng khoái trá, rất ít khi thấy cô ấy cười như thế.
32 đồng...
34 đồng...
36 đồng...
Trong mười phút, giá cổ phiếu này tăng thẳng một đường, trong nháy mắt đã lên đến 40 đồng rồi, giá cổ phiếu có thoáng giảm xuống một chút, nhưng không bao lâu, lại có người mua vào, khiến cho giá cổ phiếu nhất thời vượt qua 40 đồng!
Ngu Mỹ Hà bật cười vui mừng, mùi vị của một người phụ nữ thành thục toát ra không sót chút nào hết.
Đổng Học Bân nhìn cổ phiếu, nhìn chị Ngu, tròng mắt có chút mở to ra: “ Ài, chị nên cười nhiều lên, nhìn chị Ngu cười, thật đẹp!”
Cuối cùng, báo cáo cuối ngày của Lãnh Dược Nghiệp dừng lại trên vị trí bốn mươi đồng.
Ngu Mỹ Hà kích động vô cùng, bội phục nhìn hắn, "Đổng cục trường, ngài làm sao biết nó sẽ tăng nhiều như vậy?"
Đổng Học Bân dõng dạc nói: "Phân tích."
"Ngài, ngài thật lợi hại." Ngu Mỹ Hà tin như sấm.
Buổi sáng ngày hôm sau, Đổng Học Bân lại cùng Ngu Mỹ Hà ngồi trước máy vi tính, chờ đợi bắt đầu phiên giao dịch.
Tập hợp cạnh tranh bắt đầu, nhưng không cao như Lãnh Dược Nghiệp, tình hình cũng không khác biệt gì lắm so với cuối ngày hôm qua, BACK của Đổng Học Bân không đủ, cho nên không thể làm gì nhiều, chờ bắt đầu phiên giao dịch đã đem năm triệu cổ phiếu tất cả đều bán đi ra ngoài, cuối cùng kiểm tra tài khoảng trống, triệu lập tức biến thành sáu triệu tám!
Kiếm lời được một triệu tám trăm ngàn!
Đổng Học Bân cực kỳ thoả mãn, cái này có thể sánh bằng lần đi đào đồ cổ trước, bất quá loại cơ hội cổ phiếu này không phải lúc nào cũng đều có, hơn nữa quá lãng phí Back, bằng không Đổng Học Bân thật sự hận không thể mỗi ngày đều lăn qua lăn lại tại thị trường chứng khoán.
Tắt máy tính đi, Đổng Học Bân lấy ra bốn ngàn đồng đưa cho Ngu Mỹ Hà, "Đây là tiền kiếm được nhờ mười ngàn của chị, cầm đi."
Ngu Mỹ Hà nhìn tiền, hai tay đan cùng một chỗ chần chờ nói: "Tôi, tôi không ra tiền, ngài cầm đi."
Đổng Học Bân trừng mắt nhìn cô ấy, "Cô cũng có bỏ mười ngàn vào mà, có lời cũng là của cô!"
Ngu Mỹ Hà trong lòng biết đây là Đổng cục trường biến đổi biện pháp muốn cho mình tiễn, trong lòng cảm kích, cắn răng tiếp nhận tiền, "Cảm ơn ngài."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT