Chạng vạng.

Trong sảnh.

Ầm ĩ qua đi, Trần gia tiểu lục nhi bọn họ đi, nhân viên phục vụ xem náo nhiệt nên đi cũng đều đi, chỉ có một ít khách còn ở chỗ đó nhìn vài lần, không đi. Khách có thể tới bên này trên cơ bản đều là có uy tín danh dự, bất quá có thể bối cảnh giống như Phương Thủy Linh và Trần gia tiểu lục nhi vẫn là cực ít, bên trong có vài người nhận ra Phương Thủy Linh, đương nhiên cũng biết ác danh của Trần gia tiểu lục nhi, thấy hai đệ tử thế gia thiếu chút nữa đấu nhau người, lý giải một ít tin tức đều âm thầm kinh hãi, trong lòng nói ngày hôm nay thật không đến không. Cũng có hai người nhận thức Phương Thủy Linh, cũng khách khí chào hỏi Phương Thủy Linh, vừa nhìn cũng là cái loại sơ giao không thân lắm.

"Trần gia tiểu lục nhi đi thật à?"

"A? Cái này không phải tính tình của hắn!"

"Đúng vậy, người của Trần gia cũng biết chịu thua?"

"Nói cái gì cho Đổng ca mặt mũi? Đổng ca rốt cuộc là ai hả?"

"Tôi cũng chưa từng nghe qua, chẳng lẽ còn có người có bối cảnh còn lớn hơn so với bọn hắn?"

Người có chút kiến thức nửa vời đều lặng lẽ thấp giọng nói thầm, không dám lớn tiếng.

Phương Thủy Linh cũng không chuẩn bị đứng ở chỗ này làm gấu mèo cho mọi người nhìn, quay đầu bắt chuyện đám người Trương Đông Phương Từ Trang và Tôn Lệ Hàm còn đứng ngây ngốc tại chổ một tiếng, "Về phòng trước đi."

"Tốt tốt." Trương Đông Phương vội nói.

Mấy người xoay người đi, trở về phòng của mình.

Mới vừa vào đi ngồi xuống không được một hồi, ông chủ hội sở đi vào, vẻ mặt chịu nhận lỗi, "Phương tiểu thư, thật sự xin lỗi, làm cho cô bị sợ hãi."

Phương Thủy Linh khoát khoát tay, "Không quan hệ."

Ông chủ nói: "Lúc đầu cũng không phải là chuyện lớn. Kết quả còn ầm ĩ thành như vậy, đều tại hội sở chúng tôi không có làm tốt công tác, quay đầu lại tôi sẽ đem nhân viên phục vụ bưng trà kia đuổi đi, khẳng định cho các người một công đạo!" Nguyên nhân gây ra là Từ Trang đụng phải nhân viên phục vụ bưng trà mới làm nước đổ lên trên người của Trần gia tiểu lục nhi.

Phương Thủy Linh vẫn là người rất phân rõ phải trái, "Đuổi người ta cái gì chứ? Cũng không phải lỗi của người ta."

Lúc này, nữ quản lí trước đó cũng gõ cửa đi vào, phía sau còn mang theo nữ nhân viên phục vụ đương sự, vừa rồi cũng là cô ấy bưng ấm trà đụng phải Từ Trang.

"Người đến." Nữ quản lí nói.

Hội sở ông chủ mặt trầm xuống, "Còn không nhanh chóng xin lỗi Phương tiểu thư bọn họ!"

Nữ nhân viên phục vụ đã sắp khóc, cúi đầu ấp úng nói: "Xin lỗi. Tôi. Tôi không phải cố ý." Nhìn qua cũng chừng hai mươi.

Từ Trang lúc này cũng tỉnh rượu rất nhiều, cuống quít nói: "Không phải lỗi của cô, là tôi uống say, con mắt không thấy rõ mới đụng trúng ấm trà của cô."

Phương Thủy Linh nhìn ông chủ hội sở nói: "Ông nên làm rõ ràng cho người ta. Chuyện nào ra chuyện đó. Căn bản là không phải vấn đề của người ta ông đuổi người ta làm gì."

Ông chủ nói: "Dc. Nếu phương tiểu thư nói, vậy theo ý của Phương tiểu thư."

"Cảm ơn Phương tiểu thư, cảm ơn." Nữ nhân viên phục vụ vội nói cảm ơn.

Phương Thủy Linh nói: "Không cần cảm ơn. Căn bản không liên quan tới em, là tiểu lục nhi quá hoành hành ngang ngược, chuyện này là chúng tôi sai trước, nhưng Từ huyện trưởng cũng xin lỗi hắn, quần áo tôi cũng nói muốn đền cho hắn, còn muốn thế nào? Còn không buông tha? Thật cho rằng hắn là đại nhân vật à!" Nói đến cái này, Phương Thủy Linh cũng còn tức giận, "Lần tới thấy chị hắn, tôi phải nói một chút với chị của hắn!" Chị của tiểu lục nhi cùng tuổi Phương Thủy Linh, hai người thậm chí là học cùng một trường, quan hệ cá nhân vẫn tốt.

Ông chủ cũng không dám chen vào nói, vô luận là Phương Thủy Linh hay là Trần gia tiểu lục nhi, ông cũng không thể đắc tội, nói tự nhiên cũng không thể nói lung tung.

Chờ Phương Thủy Linh oán giận xong, ông chủ mới nói: "Quán bar chỗ đó tôi đã an bài chổ ngồi, rượu nước mấy vị tùy tiện gọi, là an ủi cho các vị, thật sự xin lỗi."

"Không cần, chúng tôi uống chút trà là được." Phương Thủy Linh nói.

"Vậy cũng được, tôi thêm một bình trà cho các vị." Ông chủ nói.

Sau đó, ông chủ mang theo người đi ra, không dám ở lâu, trong phòng chỉ còn Phương Thủy Linh và Trương Đông Phương bọn họ.

Người vừa đi, cửa đóng lại, Từ Trang lập tức xin lỗi nhìn về phía Phương Thủy Linh, "Phương tiểu thư, thật xin lỗi, cho cô thêm phiền phức lớn như vậy, tôi là thật... Sớm biết vậy sẽ không uống rượu, tửu lượng tôi quả thật không được, uống rượu sẽ say, lúc nãy thiếu chút nữa xảy ra chuyện."

Trương Đông Phương cũng phê bình nói: "Lão Từ, ông đó, sau này đừng uống rượu."

"Khẳng định, sau này cũng không chạm vào nữa." Từ Trang lòng còn sợ hãi, lần này nếu không phải Phương Thủy Linh đứng ra, ông thật đúng là khó thoát, vừa nhìn Trần gia tiểu lục nhi ngay cả mặt mũi của Phương Thủy Linh đều dám không cho, chỉ biết thân phận đối phương tuyệt đối không tầm thường, ít nhất là tương xứng với trong nhà của Phương Thủy Linh, mỗi khi nghĩ tới đây Từ Trang trong lòng hoảng sợ, nếu như Phương Thủy Linh không ở đây, người ta muốn thu thập mình còn không dễ như thu thập cháu trai sao.

Phương Thủy Linh nói: "Không cần cảm ơn tôi, tôi cũng không giúp đỡ cái gì."

Tôn Lệ Hàm nói: "Sao có thể, ngài vừa rồi đi qua, thấy những người đó khách khí, đều gọi chị Linh chị Linh, cũng là mặt mũi ngài lớn."

Phương Thủy Linh cười nói: "Mặt mũi của tôi nếu như ghê gớm thật, sẽ không cần nửa ngày nói với tiểu lục nhi phí, muốn cảm ơn thì cảm ơn Đổng ca đi, lúc này là dựa vào danh tiếng của Đổng ca tôi mới đem Trần gia tiểu lục nhi dọa đi, nếu không chuyện này thật đúng là xử lý không tốt, tiểu lục tử đó các người là không biết, bình thường làm xằng làm bậy quen, hận không thể năm ba bữa thì đánh nhau với người ta một trận, rất vô pháp vô thiên, người trong nhà hắn đều quản không được hắn." Nói xong nở nụ cười một tiếng, Phương Thủy Linh nói: "Cũng là danh tiếng của Đổng ca ở đây, hắn không có can đảm ồn ào, nếu chỉ là mặt mũi của tôi, trần tiểu lục nhi hắn sẽ không cho đâu."

Danh tiếng của Đổng Học Bân?

Đổng bí thư có danh tiếng gì hả??

Trương Đông Phương Từ Trang bọn họ cũng nghe mà sửng sốt, trước đó nghe được Phương Thủy Linh báo ra tên của Đổng bí thư, bọn họ cực kỳ buồn bực, trong lòng nói trường hợp lớn như vậy, một người có bối cảnh như thế, ngay cả Phương Thủy Linh loại bối cảnh này cũng không có biện pháp khiến cho đối phương nể tình, cô nói tên của Đổng bí thư thì có tác dụng gì hả? Nhưng để cho bọn họ không dám tin tưởng chính là, sau khi Phương Thủy Linh nói ra bọn họ là đồng sự của Đổng bí thư, Trần gia tiểu lục nhi và mấy người kia dĩ nhiên cũng không hé răng, còn hai mặt nhìn nhau nửa ngày, khí thế tựa như thoáng cái liền không có, cuối cùng Trần gia tiểu lục nhi trước khi đi thậm chí còn nói là hắn cho Đổng ca mặt mũi, lúc này mới xám xịt đi, khiến cho Trương Đông Phương bọn họ đều thấy choáng váng!

Đổng bí thư là người nào hả?

Hắn thật sự có mặt mũi như thế ở kinh thành hả??

Một người ngay cả cháu gái tổng lý còn không sợ, sau khi nghe ba chữ "Đổng Học Bân" này dĩ nhiên không nói hai lời quay đầu lại đi?

Quá không thể tưởng tượng!

Bọn họ cũng không nghe nói Đổng bí thư có cái năng lực này!

Trương Đông Phương như có suy nghĩ, Tôn Lệ Hàm thì mắt sáng rực lên sáng, đối với tên Đổng Học Bân này hoàn toàn để bụng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play