Buổi sáng.

Trong đại viện.

Quan viên cùng đi xuống của thành phố Bảo Hồng cũng là người cán bộ thành phố trên bàn cơm của tối hôm qua, sớm biết quan hệ của Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan, thấy hai người bên kia giả khuông giả dạng nắm tay nói, mở miệng Đổng bí thư Tạ bí thư, hắn cũng thấy có chút buồn cười, trong lòng nói giả vờ cái gì.

"Tạ bí thư, hiện tại là?" Đổng Học Bân hỏi.

Tạ Tuệ Lan nói: "Cũng chưa đến giờ ăn cơm? Đi chổ nào nhìn?"

"Được, vậy mọi người mời vào trong?" Đổng Học Bân nghiêng người.

Tạ Tuệ Lan cười cười, nói: "Tốt, chúng tôi tham quan một chút."

Đổng Học Bân cười nói: "Thật ra cũng không có gì để tham quan, đều là phòng xép lâm thời, điều kiện có chút đơn sơ, các người đừng chú ý."

Phía sau một người cán bộ của thành phố Hạ Hưng lập tức nói: "Phát triển tinh thần gian khổ mộc mạc là truyền thống tốt đẹp của quốc gia chúng ta cho tới nay, điểm này chúng tôi còn phải học tập cùng quý huyện." Đối phương tuy rằng là một bí thư huyện uỷ, nhưng đó chính là chồng của bí thư thị ủy bọn họ, quan viên của thành phố Hạ Hưng đương nhiên là phải nói lời dễ nghe, Tạ bí thư người ta có thể giải quyết việc chung, hiển nhiên đều là biểu hiện bên ngoài, bọn họ cũng không thể, nếu như thật xem Đổng Học Bân là một người bí thư huyện uỷ bình thường nên đối đãi thế nào thì đối đãi thế ấy, bọn họ cũng không làm được vị trí ngày hôm nay, đó không phải đồ ngốc sao. Cho nên đoàn người của thành phố Hạ Hưng phía sau làm gì có một chút ý giao lưu khảo sát, thái độ của những người này khiến cho người không biết nhìn, còn tưởng rằng huyện Tiêu Lân là thượng cấp đơn vị của thành phố Hạ Hưng bọn họ.

Tất cả mọi người đi vào trong.

Đổng Học Bân nhìn thời gian, kêu thư ký tới, phân phó Tô Nham đi chuẩn bị tiệc.

Phía sau người của huyện Tiêu Lân cũng đều cùng một chỗ, vừa đi cùng đồng chí của thành phố Hạ Hưng, trong lòng vừa yên lặng cảm thán, tới hiện tại rất nhiều người cũng đều có chút không tiếp thụ được sự thật phu nhân của Đổng bí thư dĩ nhiên là một người bí thư thị ủy. Cái này thật sự có chút khoa trương, trước đó thấy khí chất cùng khí độ của Đổng phu nhân tại khánh công yến, mọi người chỉ nghĩ Đổng phu nhân là một cán bộ, ít nhất cũng là cấp phó xử, ai ngờ người ta không chỉ như vậy, mà là thật lãnh đạo cấp chính sở, của một thành phố cấp thị, là bí thư thị ủy của thành phố Hạ Hưng quy mô cấp thị, căn bản cũng không cần lời vô ích. Nếu chịu khó làm bước tiếp theo cũng là cấp phó bộ, có thể là phó tỉnh trưởng? Có thể là chức phó của bộ hay ủy của trung ương? Nhưng Đổng phu nhân mới bao nhiêu tuổi? Mọi người nghĩ cũng không dám suy nghĩ, ngày hôm qua còn cảm thấy vợ của Đổng bí thư cũng là xinh đẹp có khí chất mà thôi, ngày hôm nay mới biết được, thì ra cấp bậc của Đổng phu nhân người ta cũng là vượt quá tưởng tượng!

Người đẹp.

Vóc người được.

Chức vụ cấp bậc cao.

Cái này quả thật là người vợ hoàn mỹ nhất!

Rất nhiều người của huyện Tiêu Lân đã bắt đầu suy nghĩ Tạ Tuệ Lan vì sao lại gả cho Đổng bí thư. Nói không dễ nghe, cái này thật sự là hoa lài cắm bãi phân trâu. Đồng dạng, cũng chính bởi vì vậy, càng làm cho rất nhiều người không khỏi bội phục bí thư huyện uỷ của bọn họ, có thể đem một phụ nữ hoàn mỹ như thế lấy về nhà, cái này không phải chuyện người bình thường có thể làm được, Đổng bí thư quả thật là có bản lĩnh.

Mạnh Hàn Mai và Tôn Trường Trí và cán bộ Đổng hệ rất kinh ngạc. Thật không ngờ, nhưng kinh ngạc qua đi bọn họ cũng rất cao hứng, bởi vậy mọi người càng ngày càng nhìn ra bối cảnh phía sau của Đổng Học Bân tựa như chẳng phải bình thường, không nói cái khác. Chỉ là có một người bí thư thị ủy làm vợ đẹp như thế, ai thấy mà không có suy nghĩ, mà bối cảnh của Đổng bí thư càng lớn, tự nhiên đối với bọn họ càng mới có lợi. Ai cũng biết dưới đại thụ có bóng mát, dù sao Tôn Trường Trí cũng có chút may mắn. Lần đầu tiên trên cuộc họp thường ủy ông ta thiếu chút nữa đã đứng đến đội ngũ của Trương Đông Phương.

Đi nhìn một chút.

Vừa đi vừa trò chuyện.

Buổi trưa mười hai giờ, mọi người mới đi một tiệm cơm đối diện.

"Mời vào trong."

"Tạ bí thư, ngài ngồi bên trong."

Tất cả mọi người tiến vào phòng, nhưng vấn đề chỗ ngồi lại khiến cho rất nhiều người không biết nên làm sao.

Nếu như là dưới tình hình chung, khẳng định là Tạ Tuệ Lan ngồi chủ tọa, mấy người cán bộ thành phố và cán bộ của thành phố Hạ Hưng dựa theo cấp bậc lần lượt ngồi bên cạnhsau đó mới đến phiên lãnh đạo của huyện Tiêu Lân, sau đó là cán bộ của huyện Tiêu Lân, dù sao thị và huyện cách cấp, cho dù cán bộ cấp bậc như nhau, vậy cũng là người của thành phố hoặc nói là khách ưu tiên ngồi trước. Nhưng vấn đề là hiện tại không phải tình hình chung, tình huống có Đổng Học Bân thì không giống, đây là chồng của Tạ Tuệ Lan, bạn nói người ta ngồi đâu?

Tràng diện chần chờ một chút.

Cán bộ của thành phố không dám ngồi, đều đứng ở nơi đó chớp mắt.

Ngập ngừng một chút, Tạ Tuệ Lan đã ngồi vào chủ tọa trước, cái này không cần phải nói, người đến là khách, Tạ Tuệ Lan lại là cấp bậc cao nhất, tự nhiên phải ngồi chủ tọa.

Đổng Học Bân thật ra rất khách khí, "Tôi ngồi phía sau." Chủ động ngồi xuống ở bàn xa.

Nhưng người của thành phố Hạ Hưng không đáp ứng, một người cán bộ của thành phố Hạ Hưng vội nói: "Đổng bí thư, ngài ngồi bên trong, ngài ngồi bên trong."

"Đúng đúng, Đổng bí thư ngồi bên trong." Vài người của thành phố Hạ Hưng đều đồng ý, cũng lập tức tránh đường, để cho Đổng Học Bân ngồi bên cạnh Tạ Tuệ Lan.

Đổng Học Bân nói: "Tôi ngồi bên trong không thích hợp, các người ngồi đi, bằng không khiến cho lãnh đạo thành phố chúng tôi ngồi, tôi ngồi bên trong coi sao được."

Cán bộ của thành phố Hạ Hưng cũng rất cơ linh, mở miệng nói, "Hiện tại là thời gian nghỉ ngơi, cơ quan đều nghỉ trưa, cũng không thuộc về phạm trù công tác, ngài là chồng của Tạ bí thư, tự nhiên phải ngồi bên Tạ bí thư, ngài không ngồi bên trong, chúng tôi nào dám động đũa."

"Đúng đúng, hiện tại là giờ nghỉ ngơi." Người của thành phố Hạ Hưng phụ họa nói.

Tạ Tuệ Lan nở nụ cười một chút, "Được rồi Học Bân, đến đây ngồi đi, còn khách khí nữa đồ ăn sẽ nguội hết."

Nghe vậy, Đổng Học Bân cũng chỉ đành đứng lên, đi tới bên cạnh Tạ Tuệ Lan ngồi xuống, sau đó bắt chuyện những người khác, "Tất cả mọi người nhanh ngồi đi, ăn ăn." Trong nháy mắt ngồi xuống, khí thế của Đổng Học Bân cũng thay đổi, hình như sống lưng thẳng hơn rất nhiều so với một giây đồng hồ trước, nói cũng đủ hơn, không có biện pháp, bên cạnh thay đổi, làm chồng của bí thư thị ủy, hắn tự nhiên có quyền lợi và lý do.

Trong cơ quan nhà nước có đôi khi cũng là như vậy, tương đối chú ý.

Tuy rằng đều là Đổng Học Bân, trong trường hợp khác biệt, hoàn cảnh khác biệt, quy củ cũng không giống, thái độ biểu hiện ra ngoài cũng sẽ không giống.

Mọi người đều ngồi xuống.

Cuối cùng Tạ Tuệ Lan và Đổng Học Bân cùng nhau ngồi trên chủ tọa, lấy hai cái ghế, sau đó cán bộ của thành phố Hạ Hưng và thành phố Bảo Hồng phân biệt ngồi hai bên, phía sau mới là Trương Đông Phương và người của huyện Tiêu Lân. Tràng diện có chút mất tự nhiên, nhưng ngồi như thế mới thích hợp nhất.

Xem bí thư huyện uỷ của bọn họ ngồi phía trước mấy người lãnh đạo cán bộ của thành phố Bảo Hồng, huyện Tiêu Lân cũng có người cảm thấy rất hãnh diện, đều đặc biệt cam tâm tình nguyện, ai kêu thành phố chèn ép bọn họ lâu quá rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play