Đổng Học Bân theo Lưu Tinh và mấy người cảnh sát nhân dân từ trên xe đi xuống, bắt đầu vẫn là Đổng Học Bân tự mình đi phía trước, bất quá chờ xuống xe, phía sau liền lập tức có hai người cảnh sát nhân dân, có một người còn vuốt cảnh côn trên eo, lấy ra đẩy đẩy phía sau lưng Đổng Học Bân một chút, giục hắn đi nhanh lên một chút, từ cái động tác này cũng có thể nhìn ra thái độ của đồn công an, hành động thiên hướng quá mức rõ ràng, gã tài xế xe dù ngược lại ở một bên nhìn Đổng Học Bân cười nhạt trào phúng, cảnh sát nhân dân cũng không quản tài xế xe dù, hình như không thấy được, cũng là nhằm về phía Đổng Học Bân mà thôi.
Đổng Học Bân bước chân dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía người trẻ tuổi dùng cảnh côn chọt mình, "Tôi đang phối hợp các người, chuẩn bị quay quay về đồn công an với các người, cậu làm cái động tác gì hả?"
Người cảnh sát nhân dân kia khoảng chừng hơn hai mươi nói: "Nói nhảm cái gì!"
Lưu Tinh cũng chỉ chỉ Đổng Học Bân, "Đi nhanh lên, lên xe cảnh sát!"
Đổng Học Bân cười cười, nhìn người cảnh sát nhân dân kia nói: "Tên nhóc, tôi nhớ kỹ cậu." Cũng nhìn lướt qua số hiệu của Lưu Tinh, "Anh cũng vậy."
Lưu Tinh quát to: "Cậu có đi hay không?"
Đổng Học Bân dùng một ngón tay chỉ gã tài xế đang cười nhạt, "Hắn không mang đi theo? Các người cho dù không tra xe dù, làm như không thấy, hắn tốt xấu cũng là đương sự? Tôi đã nói rõ với các người, là cái xe dù này loạn thu phí, uy hiếp dân chúng xảo trá vơ vét tài sản, hành khách trên xe cũng làm chứng, lời khai không có mười phần cũng có năm sáu phần? Các người còn chuẩn bị làm bộ không nghe thấy không phát hiện? Cái thiên hướng này cũng quá rõ ràng? Khiến cho dân chúng nhìn đồng chí của đồn công an các người thế nào? Ừm? Tôi mà là các người tôi cũng đem người tài xế kia mang về, sau đó chờ đến đồn công an sẽ đem người len lén thả ra, đạt được mục đích, lại không có ảnh hưởng thực chất, đây mới là biện pháp tốt nhất lấy việc công làm việc tư, chuyện này phải làm êm dịu. Các người nói phải không? Đừng đem hình tượng của cơ quan công an làm hủy đi!"
Mẹ nó!
Mày là ai hả?
Còn cần mày dạy chúng tao làm như thế nào?
Lưu Tinh và mấy người cảnh sát nhân dân đều là tức không có chổ phát tác, người này nhìn rất gầy yếu rất nhã nhặn, như một người sinh viên, nhưng mà lời nói ra thật con mẹ nó làm giận, hơn nữa trước mặt nhiều dân chúng như vậy còn dạy bọn họ làm sao lấy việc công làm việc tư, cái này không phải ác tâm người sao?
Người cảnh sát nhân dân nhỏ quát to: "Cần mày quản? Lên xe cho tao!"
Bên kia mấy người dân chúng cũng thật sự có chút không nhìn được.
"Các người sao lại bắt người!"
"Muốn bắt cũng không phải nên tiểu tử này!"
"Chuyện tình rõ ràng như thế các người không nhìn ra hả?"
Có mấy người dân chúng có lòng nhiệt tình giúp đỡ Đổng Học Bân hô một tiếng, bọn họ cảm thấy xử lý phương thức của đám cảnh sát nhân dân này quá không được, cái này không phải trắng đen không phân biệt được sao? Xe dù các người mặc kệ? Người uy hiếp vơ vét tài sản các người cũng không bắt? Ngược lại muốn bắt người thấy việc nghĩa hăng hái làm??
Lưu Tinh lạnh lùng quay đầu lại xem bọn họ một cái.
Dân chúng vừa nhìn, có mấy người cũng đều không dám nói. Dân không đấu cùng quan, bọn họ vẫn biết, cũng không muốn chọc phiền phức đến thân. Chuyện này đã rất rõ ràng, khẳng định là ở trên có người dặn dò xuống, là gã đàn ông trước đó liên hệ. Cái đám cảnh sát nhân dân này đều là tới đứng ra giúp người đó, tự nhiên sẽ không quản cái gì trắng cái gì đen, bọn họ phỏng chừng chỉ cho rằng lãnh đạo nói mới là trắng.
Xe cảnh sát ở phía trước không xa.
Đổng Học Bân đã bị mấy người cảnh sát nhân dân áp giải đi qua.
Thế nhưng ngay tại lúc bọn họ gần lên xe, dân chúng phía sau vừa nhìn, có vài người cũng đều không kịp thời gian, hoặc là không có tâm tư xen vào việc của người khác, liền chuẩn bị rời đi. Có đi bộ, có chuẩn bị nhờ xe trên đường vào trong huyện, nhưng người tài xế kia biến sắc, lập tức ngăn cản bọn họ.
"Chờ một chút!"
"Làm gì?"
"Đều không thể đi!"
"Dựa vào cái gì?"
Mấy người lại giằng co.
Tài xế lẽ thẳng khí hùng nói: "Vừa rồi phí cao tốc các người tự mình lấy lại phải không? Đem tiền lấy ra rồi nói! Một người cũng không thể thiếu!"
Hành khách đều không thể tin được. Bọn họ không ngờ rằng cảnh sát còn ngay cách đó không xa, tên tài xế xe dù này lại có thể còn dám "Đoạt tiền" lộ liễu trắng trợn như thế, cái này còn có vương pháp không? Đây là cái thế đạo gì hả? Mọi người đương nhiên không muốn đưa, nhất thời nhao nhao lên với tài xế xe dù!
"Anh đoạt tiền hả?"
"Thứ gì vậy!"
"Cảnh sát nhân dân ở đây mà còn dám ồn ào?"
Hành khách đều mắng. Có vài người trực tiếp quay đầu bỏ đi, cũng không để ý đến hắn.
Tài xế xe dù tức giận. Uy hiếp của Đổng Học Bân đã mất, đã bị cảnh sát mang đi qua bên kia, hắn cũng đủ khí thế, đi tới túm lấy một ông già, "Lão già kia ông đứng lại đó cho tôi! Đưa tiền rồi đi! Ngồi xe trả tiền là thiên kinh địa nghĩa!" Đã có vài người đi, nhưng có mấy người vẫn bị tài xế kéo lại.
Tô Nham cũng phát hỏa, "Anh làm gì thế!"
Tài xế xe dù nói: "Tô cán bộ đừng quản! Không có chuyện của anh!"
Ông già kia không khỏi hét lớn: "Đồng chí cảnh sát! Đồng chí cảnh sát!"
Nhưng cảnh sát nhân dân cách đó không xa quay đầu lại nhìn, nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nói cái gì, hình như không phát hiện, nên lên xe đều lên xe.
Tô Nham thấy thế, trong lòng cũng bịt kín một tâm tình bi ai.
Ngay từ đầu Đổng Học Bân không thấy được tình huống của bên này, bởi vì xe cách khá xa, hắn cũng không sao nghe được, sau đó ông già hô lên, Đổng Học Bân mới xoay người lại chú ý tới, tuy rằng nghe không rõ ràng, nhưng liếc mắt thì đại khái rõ ràng tình huống của bên kia, khẳng định là tài xế xe dù lại muốn vơ vét tài sản, bên này còn có cảnh sát nhân dân, Đổng Học Bân cũng sửng sốt một chút, không ngờ rằng đối phương lá gan lớn như vậy, hơn nữa nhìn nhìn lại đám cảnh sát nhân dân bên cạnh hình như đều không thấy được, Đổng Học Bân trong lòng cũng có suy nghĩ, tên tài xế xe dù khẳng định là không có sợ hãi, người lần này bọn họ liên hệ phỏng chừng không phải là phó đồn trưởng, tám phần mười là người đứng đầu đồn công an vùng ngoại thành, nếu không có cái lo lắng này thì sao dám ở lúc cảnh sát nhân dân mới vừa đi không xa làm càn như vậy!
Ha ha!
Mày thật đúng là coi Đổng Học Bân tao không ở đây hả?
Cho rằng cảnh sát nhân dân áp giải tao đi thì không có việc gì? Nói giỡn à!
Đổng Học Bân thật sự là vui vẻ, bị tức đến vui vẻ, đừng nói chỉ mấy người cảnh sát nhân dân như thế, cho dù là dưới tình huống mang theo còng tay, Đổng Học Bân lúc trước ở huyện Duyên Đài cũng từng giết chết chín tên tù vượt ngục, mày lúc này lại coi anh em không tồn tại? Cho rằng có thể vô pháp vô thiên?
Xe ở bên cạnh.
Đổng Học Bân dừng chân, "Các người mặc kệ?"
Lưu Tinh cũng nhìn phía sau, nhíu mày một chút, phỏng chừng cũng là thấy rõ ràng, nhưng người ta là bạn của đồn trưởng, hắn tự nhiên khó mà nói cái gì, "Lên xe!"
Đổng Học Bân cười nói: "Tài xế xe dù xảo trá vơ vét tài sản, cũng coi như không phát hiện? Chuyện của tôi còn chưa tính, các người không ở đó, nhưng hiện tại các người thấy được chứ? Ngay tại trước mắt các người, cái này đều không nói một tiếng? Được, tình huống của hệ thống công an huyện Tiêu Lân tôi ngày hôm nay rốt cuộc kiến thức, không tồi."
Từ chuyện này Đổng Học Bân cũng nhìn ra đại khái hoàn cảnh của bên này, trong lòng là không hài lòng, hoặc là nói là rất thất vọng, tuy rằng trên đường Đổng Học Bân cùng Phương Văn Bình cũng gặp phải loại sự tình này, nhưng chổ đó là huyện thị khác, cũng không có trực tiếp quan hệ với Đổng Học Bân, nhưng chổ này cũng huyện hắn gần lên tiền nhậm, Đổng Học Bân không thất vọng mới là lạ, ai không biết nói Đổng Học Bân hắn là một người trong ánh mắt không được phép có hạt cát hả? Trước đây có thể biểu hiện không rõ, đó là bởi vì Đổng Học Bân chưa làm qua người đứng đầu huyện thị, ở trên hắn sẽ có đủ loại lãnh đạo, hắn làm việc cũng sẽ có chút cố kỵ, nhưng lần này thì không giống, Đổng Học Bân chính là bí thư huyện uỷ, hắn không cần quan tâm những người khác trong huyện có phản ứng gì, không cần quan tâm cán bộ trong huyện là thái độ gì, hắn có thể trong phạm vi nhất định làm rất nhiều chuyện, Đổng Học Bân đối với lần tiền nhiệm này của mình có kỳ vọng rất cao, thứ nhất là kỳ vọng về phó sở, thứ hai là rốt cục có thể không kiêng nể gì phổ biến một chút chính kiến của mình, cho nên chuyện này Đổng Học Bân đã quyết định, phải chỉnh đốn một chút, cũng nói cho cán bộ và nhân viên công tác của toàn bộ huyện, Đổng Học Bân hắn rốt cuộc là người nào!
Người cảnh sát nhân dân nhỏ lạnh giọng quát to: "Lên xe! Không có lỗ tai hả?"
Đổng Học Bân nhìn hắn nói: "Cậu không có lỗ tai hả? Tự mình con mẹ nó nhìn đi! Dân chúng đang bị vơ vét tài sản và hãm hại dưới mí mắt của các người! Các người giả bộ nhìn không thấy?"
Đầu kia, tài xế một tay kéo một ông già, một tay giữ một người phụ nữ đang ôm đứa nhỏ, còn ra vẻ bệ vệ kiêu ngạo hô đòi tiền.
Tô Nham đã lên, "Dừng tay! Buông người ta ra!"
Có hai người cảnh sát nhân dân sắc mặt có chút trầm, nhưng vẫn không có người đi quản.
Đổng Học Bân biểu tình cũng lạnh xuống tới, nhìn đám người này nói: "Cảnh sát nhân dân các người, tôi cũng không biết các người làm sao đi vào hệ thống cảnh sát nữa, cũng không cầu các người có thể động thân mà ra với một vài sự tình ngoài thời gian công tác, nhưng trong thời gian công tác, các người mặc cảnh phục, đối với chuyện phát sinh trước mắt các người tất cả đều có thể không quan tâm? Các người quá làm cho thất vọng rồi." Nói xong, hắn thở dài, trong lòng thật có chút khó chịu.
Người cảnh sát nhân dân nhỏ đen nghiêm mặt trừng mắt nhìn hắn, "Sao mày cứ nói nhiều lời vô ích như vậy! Tao kêu mày lên xe! Nghe thấy không? Hả? Quản nhàn sự cái gì!"
Đổng Học Bân chỉ chỉ bên kia, "Cậu đem cái này gọi là nhàn sự?"
Bên kia còn đang dây dưa, tài xế xe dù hình như đều muốn đánh dân chúng rồi.
Người cảnh sát nhân dân nhỏ lười nhiều lời với Đổng Học Bân, rút cảnh côn ra hung hăng đánh vào cánh tay Đổng Học Bân, bộp một tiếng nện trên người hắn, "Lên xe!"
Đổng Học Bân cũng không tránh, bị đánh một chút, hắn ngược lại cười ha ha, hồn nhiên không nhìn, ngay cả mí mắt cũng không có chớp chỉ một chút.
Người cảnh sát nhân dân nhỏ ngoài ý muốn nhìn hắn, hắn đánh cái này rất mạnh, không ngờ rằng đối phương vẫn không quan tâm.
Nhưng sau một khắc hắn chỉ biết hắn sai rồi, Đổng Học Bân không phải không quan tâm, đó không phải phong cách của ôn thần, đã trúng một gậy, Đổng Học Bân sau một giây đồng hồ không hề dấu hiệu giơ tay lên, hình như cánh tay chợt lóe xuất hiện một cái bóng, lúc không ai thấy cảnh côn đã xuất hiện ở trong tay của Đổng Học Bân, mọi người ai cũng không ngờ Đổng Học Bân thật sự dám ra tay với cảnh sát nhân dân, cho nên cũng đều không có chuẩn bị!
Bốp!
Đổng Học Bân vung tay đánh một gậy vào mặt của người cảnh sát nhân dân nhỏ kia!
Trước đó đã chọt Đổng Học Bân, còn trừng mắt mắng chửi Đổng Học Bân, Đổng Học Bân có thể lưu tình mới là lạ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT