Phương Văn Bình còn muốn đi tới phía trước, nhưng Đổng Học Bân đã ngăn cản cô ấy, cũng sợ cô ấy một nữ đồng chí sẽ gặp chuyện không may, cũng không cho cô ấy đi ra ngoài, vẫn là trong hành lang an toàn hơn, sau đó Đổng Học Bân còn sửa sang lại quần áo rất chú ý hình tượng, chậm rãi bước đi ra ngoài, ra cửa hành lang.
Phía sau, nhiều cảnh sát nhân dân cũng đi theo ra, dù sao chổ này là địa bàn của bọn họ, tuy rằng Chu đồn trưởng đã nói khiến cho Đổng Học Bân tự sinh tự diệt, nhưng bọn họ vẫn là lo lắng, nếu đối phương là một người hai người dân tộc thiểu số cũng còn may, nhưng lúc này là năm sáu mươi người, hầu như làm cho đồn công an bọn họ chật kín, đồn công an nhỏ của bọn họ, cái sân lúc đầu đã không lớn, hiện tại tựa như ngay cả không gian đứng cũng không có, đưa mắt vừa nhìn, tất cả đều là người, lại đưa mắt nhìn, tất cả đều là gậy gỗ cây sắt và cái cuốc các loại.
Bên ngoài cách đó không xa cũng có người xem náo nhiệt.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Nhiều người như vậy? Làm sao vậy?"
"Cũng không phải ép mua ép bán, đám dân tộc thiểu số này."
"Đám bán hàng rong à? Lại đánh tới đồn công an tới hả? Thật sự là..."
"Ai có thể quản bọn họ, đều đoàn kết như vậy, còn là dân tộc thiểu số, đồn công an cũng không dám xử lý, hình như dân tộc thiểu số trời sinh đã cao hơn một đầu so với chúng ta, thi vào đại học được cộng điểm, được các loại ưu đãi, hiện tại thì hay rồi, chúng ta ở đây ngay cả bọn họ gây án cảnh sát cũng không quản, tiếp tục như thế sẽ thế nào nữa đây? Hiện tại bọn họ khi dễ du khách bên ngoài, sau này ai biết có thể chuyển hướng những dân tộc Hán chúng ta hay không? Tôi rất buồn bực, dân tộc Hán thì làm sao? Chúng ta nhân khẩu nhiều hơn so với người ta, cũng là chúng ta sai? Bọn họ người ít, còn ngược lại trời sinh được khi dễ chúng ta? Cái này quả thật điên đảo quá? Thật không biết đám người của đồn công an nghĩ như thế nào! Làm cái gì thế!"
"Nói cũng phải."
"Nhưng bọn họ mặc kệ, vậy có thể làm sao bây giờ?"
"Thật không có cách nào khác sống ở bên này, dân tộc Hán phạm pháp, đồn công an bọn họ cả đám trừng mắt tới. Vừa đánh vừa mắng, dân tộc thiểu số phạm pháp, bọn họ ngược lại cười theo mặt tất cung tất kính? Cái này con mẹ nó là chuyện gì! Không phải tôi có phiến diện đối với dân tộc thiểu số! Nhưng cũng không thể không công bằng như thế?"
Bên ngoài nhiều dân chúng đều chỉ trỏ bên trong, ngay cả đã không phải là lần đầu tiên gặp qua cái cảnh tượng này, bọn họ rất nhiều người vẫn rất tức giận, xem ra mâu thuẫn dân tộc bên này rất sâu, bọn họ không quen nhìn những người này cũng không phải một ngày hai ngày, thành kiến vô cùng lớn. Nhưng cũng như người của đồn công an, dân tộc thiểu số ở đây quá đoàn kết, dân phong cũng hung hãn. Cho nên bọn họ những người này cũng là dám giận không dám quản.
"Ơ."
"Có người đi ra."
"Người thanh niên đó là ai?"
"Cũng là du khách bị ép mua ép bán, còn có một người nữ."
"Hắc, sao hắn còn đi ra hả? Không thấy nhiều người như vậy sao? Đồn công an cũng dám thả hắn đi ra? Có ý gì?"
"Không biết. Hắn đi ra để làm gì?"
"Đưa tiền mua đồ? Khiến cho cảnh sát đưa không phải là được sao?"
Đám dân chúng đều nhìn về phía Đổng Học Bân, mắt lộ ra nghi hoặc vẻ.
Người dân tộc thiểu số trong sân nhỏ tất cả cũng đều nhìn thẳng, cừu nhân gặp n hau đặc biệt đỏ mắt, tuy rằng Đổng Học Bân cũng không biết mình có cái gì mà đắc tội bọn họ thành cái biểu tình này, nhưng tùy tiện vừa nhìn. Đám người kia hình như đều muốn xé xác hắn ra vậy, ai ai cũng đều hung thần ác sát. Đổng Học Bân nhìn cười, căn bản là không có bất luận cái gì quan tâm đứng ở trước mặt bọn họ.
Gã bán hàng đương sự cũng không ngờ Đổng Học Bân thật sự dám một mình đi ra, hơi run một chút, đi lên, đưa tay nói: "Tiền đâu?"
Đổng Học Bân cười cười."Tiền gì?"
" Tiền mua đồ của tao!" Gã bán hàng lẽ thẳng khí hùng nói.
Đổng Học Bân cũng đưa tay, "Đồ đâu? Chổ nào đâu?"
Gã bán hàng hắc một tiếng, "Mày đừng quản đồ ở đâu. Mày đem tiền ra trước, một ngàn đồng, đưa tiền rồi xin lỗi bọn tao, bọn tao sẽ đi, cũng không làm khó dễ mày."
Đổng Học Bân nói: "Ồ. Hiện tại ngay cả đồ cũng không đưa, còn trực tiếp đòi tiền? Biết đây là cái tính chất gì không? Đây là cướp đoạt! Là xảo trá vơ vét tài sản!" Đổng Học Bân thật sự bị bọn họ chọc giận. Trước đó còn cầm một món đồ làm che giấu, khiến cho mình và Phương Văn Bình trả tiền, hiện tại còn hay hơn nữa, thấy đồn công an vẫn là không dám quản, đám người này ngay cả đồ cũng không dùng, trực tiếp bắt đầu lộ liễu trắng trợn đoạt tiền, còn là tại đồn công an, nhìn dân chúng bên ngoài cũng đồng dạng bất mãn đối với đám dân tộc thiểu số này, lại nhìn đám cảnh sát nhân dân phía sau khoanh tay đứng nhìn, Đổng Học Bân đột nhiên cảm thấy có chút bi ai, cũng càng khơi dậy tâm tư muốn tính sổ cùng đám người này của hắn.
Ngang ngược với tôi?
Các người thật đúng là ngang ngược sai người `!
"Không trả tiền?" Đám người dân tộc thiểu số đồng thời sửng sốt.
"Còn xảo trá vơ vét tài sản? Mày đừng có con mẹ nó nói nhảm!" Rất nhiều người đều vọt tới phía trước, đem Đổng Học Bân vây quanh ở giữa, rất phẫn nộ.
Đổng Học Bân thản nhiên nói: "Lừa tiền tôi, các người còn cái biểu tình này? Tôi cũng không biết các người từ đâu mà có cục tức lớn như vậy, muốn phát hỏa cũng nên là tôi phát ra mới đúng chứ?" Hắn hồn nhiên không nhìn người và gậy gộc xung quanh, thản nhiên đứng ở nơi đó nói: "Tôi ngày hôm nay nói cho các người biết, đều nghe rõ cho tôi, tôi những lời này không nói lần thứ hai, đưa tiền? Tiền không có, có tôi cũng sẽ không đưa cho các người, các người hiện tại đã vi phạm pháp luật của nước cộng hoà, nếu như đến đồn công an nhận tội tiếp thu xử phạt, vậy ngày hôm nay tôi cũng tha các người, cho rằng chuyện này cái gì cũng không phát sinh, mà nếu các người không nhận tội, còn khư khư cố chấp, vậy cũng đừng trách Đổng Học Bân tôi!"
Hắn đã tuyên bố.
Cái này cũng khiến cho đám người dân tộc thiểu số này quả thật không thể tin được lổ tai của mình, rõ ràng là bọn họ năm sáu mươi người đem Đổng Học Bân vây quanh, bọn họ dường như nghe lầm, có ý gì? Mày không thấy tình thế hiện tại sao? Hả? Còn khiến cho bọn tao nhận tội đền tội? Mày còn không truy cứu? Mày nói giỡn với bọn tao hả! Mày tưởng mày là ai vậy! Trường hợp này, mày có nói ngược không?
Bọn họ đều bùng phát.
Dân chúng bên ngoài cũng đều lấy làm kinh hãi.
Ai cũng không ngờ người thanh niên này không chỉ không phải đi ra đưa tiền, ngược lại còn cho những người đó tối hậu thư, ngược lại vẫn là tới đòi công đạo?
Đổng Học Bân nhìn đám người trước mắt này, lại nói: "Các người nếu như..."
Vừa nói đến đây, gã bán hàng đương sự đã không có dấu hiệu vung gậy trong tay lên, vẻ mặt hung sát, bốp một cái mạnh mẽ đập vào đầu của Đổng Học Bân, lần này quá độc ác, đầu gỗ của cây gậy đều gãy ra, rơi xuống mặt đất!
Tràng diện chợt tĩnh.
Dân chúng bên ngoài đều ngừng hô hấp lại.
Nhưng Đổng Học Bân lại nở nụ cười, sờ sờ đầu của mình, cười đến làm cho sợ hãi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT