Thứ hai.

Trải qua những mưa gió cuối tuần, Đổng Học Bân vẫn ôm tâm tình hăng phấn đi lên cơ quan, không vì cái gì khác, sắp xuống cơ sở làm phó cục trưởng rồi.

Tuy Tạ Tuệ Lan bên kia đang giúp mình hoạt động, cụ thể còn không có định ra, nhưng mà không tới mười ngày, phòng chừng hai ngày này sẽ có tin chính xác. Cho nên thời gian gần đây Đổng Học Bân muốn làm ở trong đơn vị chính là khiêm tốn khiêm tốn, yên ổn sống qua đoạn thời gian này, tuyệt đối không thể ở trước khi điều động phạm bất cứ cái sai lầm gì.

“Đổng Chủ nhiệm sớm”.

“Đổng Chủ nhiệm, buổi sáng tốt lành”.

“Đổng Chủ nhiệm, nghe nói ngài thăng lên cao hơn?”, một khoa viên chỗ tài vụ quan hệ không tệ cùng Đổng Học Bân thấp giọng nói.

Ngay sau đó, lại một người ban Thanh tra Kỷ Luật cũng cùng nhau đi lên, “...Đổng Chủ nhiệm, ngài sắp động?”

Đổng Học Bân có điềm đồ mồ hôi, “Tôi cũng không tinh tường, a, các cậu biết tin từ chỗ nào?”

“Hài, tất cả mọi người nói như vậy, truyền ra ngài muốn tiến vào hệ thống công an, thục sự có chuyện này?”

Đổng Học Bân tự nhũ trong lòng, trong cơ quan này thật sự là chuyện gì cũng khó mà dấu được, Tạ Tuệ Lan bên kia hoạt động phòng chừng kinh động không ít người, sự tình chính là truyền ra từ chỗ này. Nhưng mà Đổng Học Bân ngay từ đầu cũng không có ý định lừa người trong tri sở, kết quả là, hắn vẫn giữ quy tắc hàm hồ hồ trả lời vài câu, nói mình cũng không rõ lấm.

Nếu đổi lại điều động người khác, cho dù là phó trưởng phòng tổng hợp, chỉ sợ cũng không kinh động được nhiều người như vậy, nhưng muốn điều đi là Tiểu Đổng Chủ nhiệm, lại là muốn từ quốc an trực tiếp rơi vào loại đứng đầu hệ thống công an, cái này không giống với lúc trước, cho nên trong nửa giờ ngắn ngủn, trên dưới phân cục cơ hồ cũng biết chuyện Tiểu Đổng Chủ nhiệm thăng lên cao hơn này, trong lúc nhất thời, mọi người kinh ngạc tiếc hận, không nỡ, nghị luận, cái gì cũng có.

Nhìn Tiểu Đổng Chủ nhiệm người ta có bản lãnh, quốc an sang công an, một bước vượt qua lớn như vậy người ta cũng hoàn thành, nhưng lại không phải điều, hình như là muốn điều đi chức vụ lãnh đạo phó khoa, đây cũng không phải là người bình thường có thể làm được, không có một chút bối cành mà nói, ai sẽ giúp cậu lăn qua lăn lại như vậy? Ài, thật là đáng tiếc, Tiểu Đổng Chủ nhiệm vừa đi như vậy, phân cục Thành Tây nhiều tai nạn sau này làm sao? Lại vấn đề không ai có thể có thể cứu hỏa!

Trong phòng tổng hợp, bọn người Đàm Lệ Mai Thường Quyên cũng nghe nói chuyện này.

Con mắt Vương Hân đều đỏ lên, “Đổng Chủ nhiệm, ngài thật sự muốn đi à?”, Thật vất vả gặp lãnh đạo tốt như vậy, nàng thật sự là không nỡ.

Đàm Lệ Mai cũng như thế, nhưng Tiểu Đổng Chủ nhiệm thăng chức, nàng không có khả năng nói không muốn để hắn đi, “Đổng Chủ nhiệm chúc mừng ngài”.

Thường Quyên cười quyến rũ nói: “Tốc độ ngài thăng lên chỉ sợ muốn phá kỷ lục”,.

Đổng Học Bân cao húng trong lòng, khoát tay cười nói: “Còn chưa định, không cần phải nói như vậy, mọi người công tác đi”.

Quách Phàn Vỹ mặt đầy tươi cười cũng chúc mừng Đổng Học Bân, chờ Tiểu Đổng Chủ nhiệm tiến vào văn phòng, Quách Phàn Vỹ cũng trước sau chân theo sát đi vào ân cần châm trà rót nước cho Đổng Học Bân. Đối với một chuyện Tiểu Đổng Chủ nhiệm muốn điều đi, Quách Phàn Vỹ là phi thường khiếp sợ, hắn hiểu rõ Tiểu Đổng Chủ nhiệm có năng lực, nhưng làm sao cũng không nghĩ đến năng lực hắn lại lớn như vậy, chẳng những trong thời gian mấy tháng ngắn ngủn đặc biệt đề bạt đến phó khoa thậm chí còn nhảy ra hệ thống quốc an, muốn đi bộ công an nhậm chức vụ lãnh đạo, người bối cảnh bình thường lại không làm được loại sự tình này, đây là có bối cành cực lớn mới làm được.

Đổng Học Bân hiểu rõ hôm nay vì sao Quách Phàn Vỹ nhiệt tình như vậy, hắn là nhớ thương cái chức vụ dưới mông mình.

Buổi sáng Đổna Học Bân không tích cực cũng không chậm trễ giúp những người lãnh đạo phát ra văn kiện.

Chờ đi đến Từ Yến văn phòng, Từ Yến đột nhiên gọi hắn lại, “Tiểu Đổng, ngồi xuống hai ta trò chuyện”.

Đổng Học Bân chỉ biết Từ Yến hiển nhiên cũng nghe nói, khó xử ho khan một tiếng, cũng không biết nên nói cái gì, chuyện này mình không chào hỏi cùng Từ Yến, xác thực rất không dễ nói, “Từ Cục trưởng, khụ khụ, tôi đây...”

Từ Yến nhìn hắn, “Muốn điều đi rồi?”

Đổng Học Bân nói: “Hẳn là vậy, nhưng cụ thể còn chưa xác định, nên tôi một mực chưa nói qua cùng ngài...”

Hắn không dám nói, vạn nhất Từ Yến không để cho mình đi, Đổng Học Bân làm sao bây giờ? Tiếp tục bảo Tạ Tuệ Lan giúp đỡ hoạt động? Như vậy đã có thể hung ác đắc tội Từ Yến, Từ Yến là lãnh đạo trợ giúp lớn nhất đối với Đổng Học Bân sau khi hắn tiến vào cơ quan này, Đổng Học Bân quan hệ rất gần cùng nàng, đương nhiên không muốn có cái gì ngăn cách cùng nàng.

Từ Yến cười khổ một tiếng, “Còn tưởng rằng sau khi cậu nói ra phó khoa sẽ thành thật một ít. Cậu đó, cậu một chút cũng không chịu ngồi yên”.

Đổng Học Bân ngượng ngùng cười.

“Là muốn xuống cơ sở? Hoàn cánh bên kia không giống với trong kinh, cậu chú ý các mặt trước, nhất là cái tính tình thối kia, phải thu liễm nhiều” Từ Yến tất nhiên cũng không nỡ để Đổng Học Bân đi, thuộc hạ tri kỷ như vậy, có khó khăn có thể làm như vậy, sau này còn tìm ở chỗ nào? Nhưng không nỡ là không nỡ, nàng vẫn cao hứng vì Đổng Học Bân, “Công an so với quốc an tầm mắt khoáng đạt hơn chút ít, cậu đi cũng tốt,,đối với cậu phát triển sau này rất có chỗ tốt, nhất là loại địa phương cơ sở, với bản lãnh của Tiểu Đổng cậu, làm ra chút ít thành tích hẳn là không khó, hấydãm cho thật tốt nhé, đừng để cho tôi mất mặt!”

Đổng Học Bân kinh ngạc, không ngờ Từ Yến sẽ nói loại lời này, có điểm cảm động, “Từ Cục trưởng, tôi, tôi quá...”

Từ Yến rõ ràng hắn đang suy nghĩ gì, cười nói: “Nói thật, tôi cũng không muốn điều cậu đi, bất quá đối với cậu mà nói, cái điều động này xác thực rất có ý nghĩa, cậu cảm thấy tôi sẽ chậm trễ tiền đồ cậu?”

Đổng Học Bân cảm kích nói: “Cảm ơn Từ cục, từ trước tới nay chọc không ít phiền toái cho ngài, ngài dạy bảo tôi đều ghi tạc trong lòng”.

Từ Yến cười cười, “Là nhớ thật kỹ mới tốt, lời tôi nói đó, từ trước đến nay cậu tiến vào một lỗ tai ra một lỗ tai”.

“Khụ khụ, không có”.

“Được rồi” Từ Yến mở văn kiện trên đầu ra nhìn nhìn, “Cậu cho rằng trong phòng tổng họp ai thích hợp tiến lên?”

Đổng Học Bân hơi lưỡng lự, “...Cái này, chuyện này tôi nói còn không tốt, ừm, nhưng mà Quách Phàn Vỹ không tệ, tư lịch đủ, năng lực đủ, khéo léo” Đổng Học Bân không phải không muốn đẩy Đàm Lộ Mai hoặc những người khác đi lên, nhưng tính một lần, cũng là tư lịch, cái đạo mấu chốt này sẽ làm các nàng mắc kẹt, mình coi như hô trợ cũng không còn biện pháp gì, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Quách Phàn Vỹ.

Tù Yến gật gật đầu, “ừm, cậu trở về công tác đi, đừng bởi vì công tác sắp điều đi mà không chăm chú, ha ha”.

“Ngài yên tâm, tôi khẳng định bảo vệ tốt công tác đến cuối cùng”.

Sau khi trở lại phòng tổng hợp. Đổng Học Bân đem Quách Phàn Vỹ gọi vào văn phòng. “Phàn Vỹ ngồi xuống đi. ngồi”.

Quách Phàn Vỹ không rõ ràng chuyện gì. cần thận ngồi ở đối diện Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân cười xem hắn. “Phàn Vỹ, cậu cũng sấp ba mươi tuổi rồi à? Cậu là người cũ của phòng tổng họp, những năm này vì phòng tổng họp mà xuất không ít lực, tốn không ít tâm tư, những việc này tôi đều nhìn ở trong măt, ừm, Từ Cục trưởng bên kia vừa rồi đã hỏi rồi tôi, tôi nói cậu ra cho nàng, tốt nhất cậu nên có điềm chuẩn bị tâm lý, công tác tôi có khả năng sẽ để cậu tới nhận”.

“A?”, Quách Phàn Vỹ ngây ngần cả người, kích động nói: “Cảm ơn Đổng Chủ nhiệm bồi dưỡng, cám ơn Đổng Chủ nhiệm!”

Đổng Học Bân khoát khoát tay, “Thời gian gần đây biểu hiện ra bên ngoài cho tốt...”, nhớ tới lời Từ Yến nói hắn đừng trông mèo vẽ hố, “Đừng làm cho tôi mất mặt”.

Quách Phàn Vỹ thật lâu trước kia vẫn nhớ thương chức vụ Phó Chủ nhiệm phòng tổng họp, nhưng giằng co cũng không có phần hắn, hắn cho rằng trước khi Tiểu Đổng Chủ nhiệm đi nhất định sẽ đề bạt Đàm Lệ Mai hoặc là Tôn Tráng quan hệ rất tốt cùng hắn ai ngờ Đổng Học Bân lại đề cử mình làm Phó Chủ nhiệm điều này làm cho Quách Phàn Vỹ kích động đến độ không nói nên lời, Tiểu Đổng Chủ nhiệm quan hệ vô cùng tốt vội Từ Cục trưởng, Từ Cục trưởng không có khả năng không mua mặt mũi Tiểu Đổng Chủ nhiệm, nói cách khác hắn chính là một Phó Chủ nhiệm... Cơ bản đã định rồi!

Trước giữa trưa, Đổng Học Bân lại đi đến vài lãnh đạo quan hệ không tệ, Chân An Quốc Chân trưởng phòng đi họp, không có ở văn phòng, bọn người bí thư ban Thanh tra Ký Luật Tống Thủ Kiệt, Chủ nhiệm phòng tổng họp Lý Khánh ngược lại đều ở nhà, tất cả mọi người cố gắng một phen đối với Tiểu Đổng Chủ nhiệm, khẳng định thành tích công tác của hắn cũng dặn dò hắn tại cương vị khác cũng phải phát triển tinh thần gì gì đó, dù sao đều là trong nhà nước.

Nếm qua cơm trưa, vội vàng cho tới trưa, Đổng Học Bân trở lại văn phòng, tất cả sư tình đều làm xong, còn kém là chờ điều lệnh rơi xuống.

Nhưng mà việc ngoài ý muốn luôn đến đột nhiên như vậy!

Ước chừng lúc 12h hai mươi, loảng xoảng, Đàm Lệ Mai đến cửa cũng không gõ vội vàng hò hét đẩy cửa phòng làm việc Đổng Học Bân ra, “Đổng Chủ nhiệm! Không hay rồi!”

Đổng Học Bân ngó ngó nàng, “Làm sao vậy?” Kháo, không phải phân cục lại xảy ra hỏa hoạn chứ?

Đàm Lệ Mai chỉ vào bên ngoài vội la lên: “Của ra vào đại viện có người lại hô cái tên ngài, hắn nói... nói...”

“Hô tôi?”, Đổng Học Bân ngẩn ra, “Hô tôi xong rồi sao?”

“Ngài... ngài đi ra ngoài nghe một chút đi”.

Đổng Học Bân lộp bộp một tiếng trong lòng, bước nhanh đi theo Đàm Lệ Mai ra ngoài, quét mắt xem xét, khá lắm, mọi người phòng tổng hợp đều ra bên ngoài trong hành lang nhìn, bên cạnh còn có vài người chỗ chính trị cùng nhìn sang ngoài cửa sổ, vừa thấy Đổng Học Bân, mọi người cùng thấp giọng xì xào bàn tán. Đổng Học Bân dự cảm không ổn, nhanh chóng nhìn về phía bên ngoài, nơi này cách quá xa cũng thấy không rõ cái gì, chỉ biết là ngoài cửa hàng rào tựa hồ một người nam tử trung niên đứng, người trung niên đang chỉ vào phân cục lầu lớn tiếng ồn ào!

“Đổng Học Bân! Mày đi ra cho tao! Tao hiểu rõ mày đi làm ở trong này! Đừng tưởng rằng trốn đi tao tìm không đến mày! Khoản nợ mày thiếu nợ tao khi nào thì trả? Hả!? Hai mươi lăm vạn bốn! Một phân tiền cũng không thể thiếu! Hôm nay mày phái trả cho tao! Đổng Học Bân! Họ Đổng! Mày lăn ra đây trà tiền cho tao! Đánh bạc thua không trả tiền! Nhanh đi ra cho tao!”

Nghe vậy, mặt Đổng Học Bân thoáng cái trầm xuống!

Giọng người trung niên thật lớn, hô làm cho toàn bộ đơn vị mọi người nghe thấy được, mọi người đều ra cửa sổ kinh ngạc nhìn xuống đi, Tiểu Đổng Chủ nhiệm còn đánh bạc? Thiếu người ta hơn hai mươi vạn?

Đổng Học Bân cầm điện thoại, gọi điện thoại cho phòng thông tin, “Tìm hai người giữ người ồn ào bên ngoài kia lại! Tôi nghĩ có người hãm hại tôi!”, Theo dáng người xem, Đổng Học Bân căn bàn là không biết người trung niên kia, hắn đã gọi được ra cái tên mình, đã tìm được đơn vị mình, nhất định là bị người sai khiến, Ngụy Nam? Quách Thuận Kiệt? Chu Quốc An? Nghiêm Lỗi? Đổng Học Bân đắc tội bốn người này, trừ bọn họ ra không có người khác! Mẹ kiếp! Muốn khiêm tốn không gây chuyện! Không...còn một hai naày mình sắp điều đi rồi! Nhưng mẹ nó phiền toái luôn một việc kéo thêm một việc!

Phụ trách phòng thông tin nghe điện nói: “Đổng Chủ nhiệm, chúng tôi đã phái người đi”.

Đổng Học Bân nói: “Được, đừng để cho hắn chạy!”

Nhung mà vừa thấy hai người mặc đồng phục cảnh sát nhanh chóng chạy vào đại viện, trung niên kia nhất thời giật mình một cái, vung chân bỏ chạy.

Hai nhân viên cảnh sát phòng thông tin truy đuổi ra ngoài, nhưng năm phút đồng hồ sau lại không công mà lui, không bắt được người!

Đổng Học Bân tức giận đến nổi trận lôi đình, người chạy, mình là có lý cũng không nói rõ?

Đổng Học Bân lập tức nói với hai nhân viên cảnh sát trở về: “Hai cậu vất vả chờ một lát tại phòng thường trực, nếu như người nọ rồi trở về, nhất định bắt lấy hắn”.

Nhân viên cảnh sát phòng thông tin hiểu rõ Tiểu Đổng Chủ nhiệm quan hệ rất tốt cùng lãnh đạo Lục chỗ, nói: “Ngài yên tâm!”

Người sáng suốt cũng đều đã nhìn ra, sự việc trước tiên, Tiểu Đổng chủ nhiệm lại muốn bắt người hỏi, người trung niên vốn hẳn là đến đòi khoản nợ, lại nhanh chân chạy, sự tình lộ ra vẻ kỳ quặc, hiển nhiên tỷ lệ có người hãm hại Tiểu Đổng Chủ nhiệm là thật lớn, hơn nữa bây giờ đang là thời kì mấu chốt Tiểu Đổng Chủ nhiệm muốn điều động công tác, khả năng này càng lớn, xem ra là có người nào đó muốn phá hư Tiểu Đổng Chủ nhiệm lên chức.

Đàm Lệ Mai vẻ mặt tức giận nói: “Đổng Chủ nhiệm, đây là có người vu hãm ngài!”

Quách Phàn Vỹ cả giận nói: “Thủ đoạn quá hèn hạ, nhưng mà người bình thường cũng sẽ không tin”.

Trước kia phân cục thành tây cũng không phải không phát sinh qua việc cùng loại, là một lãnh đạo chỗ tài vụ có tình nhân bên ngoài, kết quả bị trượng phu tình nhân biết, tìm đến phân cục thành tây la to muốn đòi công lý, cuối cũng là phòng thông tin ra mặt khống chế, được người, cuối cùng cũng không hịêu rõ, chỉ là lãnh đạo chỗ tài vụ kia về sau bị điều đến một cái hư chức, thẳng đến lúc về hưu sau này cũng không động đến địa phương khác nữa.

Đổng Học Bân tỉnh táo xuống, chuyện này hẳn là không ảnh hưởng đến mình, dù sao điểm đáng ngờ quá nhiều, bằng vào một người không hề có chắng cớ mò mẫm ồn ào có thể kết thúc con đường làm quan của mình? Nào có đơn giản như vậy! Nhưng này chuyện này rốt cuộc là ai làm? Thủ pháp vô lại như vậy, hãn không phải là tại người công tác trong cơ quan, đúng, Ngụy Nam có khả năng lớn nhất! Con mẹ nó! Tên khốn này! Nếu tìm được chứng cớ! Xem tao có đánh chết mày không!

Khoát tay bào khoa viên phòng tổng hợp tiếp tục công việc, Đổng Học Bân trở về phòng làm việc của mình.

Chân Cục trưởng giữa trưa họp đã trở lại, mình hẳn là không phải giải thích cùng hắn chứ? Từ Yến bên kia tựa như cũng phải nói, có thể tưởng tượng vẫn không nghĩ được, cái này giống như có chút tư vị giấu đầu lời đuổi, đúng, chờ bắt được người trung niên kia rồi nói sau, đến lúc đó mũi nhọn trong tay vừa lên, không tin hắn không nói lời nói thật, như vậy mình cũng có thể giải thích rõ ràng.

Nhưng chờ đi! Chờ! Chờ, người trung niên lại không trở về.

Đổng Học Bân lại chờ được một cuộc điện thoại của Tạ Tuệ Lan.

“Này, Tiểu Đổng, có phải cậu đắc tội qua lãnh đạo đon vị cậu hay không?”

Đổng Học Bân vẻ mặt kinh ngạc, “Không có, làm sao vậy?”

“Không có? Vậy tại sao người đứng đầu nhị thủ lĩnh phân cục các cậu cũng không đồng ý điều đi cậu?”

Trong con mắt Đổng Học Bân hiển hiện một vòng xao động vội vàng, “Tạ tỷ, ngài cũng biết tôi xử lý không ít khó khăn cứu không ít hòa cho phân cục, đắc tội lãnh đạo chưa nói, ngược lại có thể là lãnh đạo quá tín nhiệm tôi, cho nên mới không muốn để cho tôi đi, còn có vừa rồi, có người ở cửa ra vào đơn vị chúng tôi hô tôi, nói tôi thiếu hắn khoản nợ đánh bạc, nhưng căn bản là không đánh bạc qua, người nọ tôi cũng không nhận thức, tôi đoán là Ngụy Nam dùng tiền mướn người để hãm hại tôi!”

“...Còn có chuyện này?”

“Đúng, phát sinh hai mươi phút trước”.

Tạ Tuệ Lan nói: “Tiểu Đổng, đường tôi đã đả thông cho cậu, thư bổ nhiệm cũng tùy thời có thể xuống, nhưng nếu người đứng đầu đơn vị các cậu chết sống không tha cậu, tôi cũng không có biện pháp, cậu biết chuyện này không phải lão gia tử đích thân mở miệng,,chỗ tôi bên kia... mặt mũi tôi có hạn, chỉ có thể giúp cậu khơi thông quan hệ. nhưng việc này...”

Đổng Học Bân vội vàng, “Chân Cục trưởng không buông tha, tôi nửa bước không đi?"

“Có thể nói như vậy, nếu như người đứng đầu đè nặng cậu, ai muốn điều cậu đi cũng vô ích, dù sao cậu quan hệ giờ đây tại phân cục thành tây, Tiểu Đổng, cậu nhanh chóng làm công tác trên mặt một lần, chỉ cần trưởng cục bên cậu gật đầu, bổ nhiệm cậu hai ngày nữa đi ra, đúng rồi, ngàn vạn đừng kéo dài quá lâu, nếu không bên tôi cũng... Được không?”.

Cúp điện thoại, Đổng Học Bân nặng nề vỗ cái bàn một cái, mẹ! Tại sao cái chuyện chán ghét gì cũng bắt tôi vượt qua?

Chân Cục trưởng không tha người? Tôi vì phân cục làm nhiều cống hiến như vậy! Dùng lực nhiều như vậy! Được chưa! Giờ đây tôi muốn thăng quan! Muốn tiền đồ giống như gấm! Ngươi cũng không để cho tôi đi? Không phải để cho tôi ở lại phân cục tiếp tục cứu hoà cho ngươi? Tiếp tục lau cái mông cho ngươi? Các người làm như vậy quá không được!

Đổng Học Bân càng nghĩ càng tức, nhưng nghĩ tới Từ Yến dặn dò, hắn đè ép lửa trong người, muốn tìm Chân Cục trưởng nói chuyện.

Văn phòng.

Cộc cộc cộc, nghe được tiếng đập cửa, Chân An Quốc nói mời vào.

Đổng Học Bân vào phòng, “Chân Cục trưởng”.

Thấy Tiểu Đổng, Chân An Quốc trước một giây còn cười ha hả sắc mặt lập tức nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, cau mày nói: “Tiểu Đổng, quy củ quốc an cậu nên biết, cậu còn đánh bạc?”

Đổng Học Bân cắn răng một cái, nhẫn nại nói: “Chuyện cửa ra vào tôi thề tôi hoàn toàn không biết, Chân Cục trưởng, tôi là người như thế nào ngài hẳn là tinh tường, tôi là một nhân viên công vụ, làm sao có thể đi đánh bạc? Tôi ngay cả người nọ là ai cũng không nhận ra, chuyện này là có người hãm hại tôi!”

Chân An Quốc lộ: “Tôi bất kể là xác thực không phải, nhưng cậu cũng làm cho người ta đến đơn vị náo loạn, chính là công tác cậu không tốt!”

“Nhưng tôi đến...”

“Không cần giãi thích!”

Đổng Học Bân thật vất vả đè lửa xuống lại nổi lên, “Chân Cục trưởng, điều động công tác tôi cũng là bởi vì chuyện này...”

Chân An Quốc nhìn hắn, “Tiểu Đổng, cậu còn trẻ, còn cần tôi luyện, bây giờ là lúc cậu chậm rãi bước một cái dấu chân đế tôi luyện, xuống cơ sở còn quá sớm, tôi cũng là suy nghĩ vì cậu, cậu xem việc hôm nay... tại cửa ra vào quốc an la to ảnh hưởng quá ác liệt, cậu khiến cho những người khác trong phân cục nghĩ như thế nào? Hả!? Cậu khiến cho lão bách tính nghĩ như thế nào? Cậu đó, nên ở trong con đường phân cục thực tế ma sát tính tình, chờ đến thời điểm, tất nhiên tôi sẽ đề bạt cậu, Tiểu Đổng, không cần phải vội, một ngụm ăn không thành cá mập”.

Đổng Học Bân thở ra một hơi, “Tôi cảm thấy tại cơ sở càng có thể rèn luyện con người”.

Chân An Quốc nói: “Nếu như chiếu bộ dáng cậu giờ đây. không có thói quen khiêm tốn, xuống dưới nhất định sẽ ngã té ngã, vẫn là một loại té ngã vừa thấy cũng dậy không nổi, tôi chính là từ cơ sở đi lên, tình huống nơi đó tôi hiểu hơn so với cậu, Tiểu Đổng tôi là lo lắng vì cậu!”

Đổng Học Bân nổi giận, mở miệng một tiếng lo lắng vì tôi, mở miêng một tiếng suy nghĩ vì tôi, ông muốn thật sự vì tôi, vì cái gì không cho tôi điều động? Ông biết tôi vì chuyện này hao bao nhiêu lực tức giận đắc tội bao nhiêu người? Hả!? Tôi còn không xuống dưới làm sao ông biết tôi không làm được? ông chính suy nghĩ là vì chính ông! Căn bản không phải vì tôi!

“Tiểu Đổng, chuyện này không cần nói nữa, tôi câu thông qua cùng Chính ủy, nàng cũng là có ý tứ này”.

Người đứng đầu và nhị thủ lĩnh không thả người, mặc dù là Tưởng Cục trưởng mở miệng, cái điều động này cũng không có biện pháp có hiệu lực! Thay đổi người bình thường điều động, người đứng đầu không có khả năng sẽ chết không tha như vậy, không có khả năng tình nguyện đắc tội với người khác cũng phải lưu người này lại, người nào không biết làm người đi nói những lời này? Nhưng Tiểu Đổng Chủ nhiệm không giống, tầm quan trọng của hắn đối với phân cục Thành Tây thật sự quá lớn.

Chân An Quốc lúc này là quyết tâm, thật ra hắn lại làm sao không rõ chuyện cửa ra vào phân cục này là có người cố ý hãm hại Đổng Học Bân? Nhưng Chân An Quốc cũng vừa không muốn để cho Đổng Học Bân đi, thế là nương theo chuyện này dùng thái độ cường ngạnh ngăn trở Đổng Học Bân điều động. Không có cách nào, Chân An Quốc cũng là vừa yêu vừa hận đối với Tiểu Đổng, tuy bởi vì chuyện Tiểu Đổng cùng Nghiêm Lỗi này, cuối cùng huyên náo làm mình rất không có mặt mũi, nhưng Tiểu Đổng người ta xác thực là có bản lĩnh thật sự, nhân tài un tú như vậy, sao có thể để cho hắn đi? Hắn cùng đặt mình vào hoàn cảnh người khác lo lắng qua vì Đổng Học Bân, tựa như hắn nói như vậy, cơ sở rất không tốt so với kinh thành, Tiểu Đổng là tính tình thối không biết nhẫn nhục, nếu xuống dưới trở thành phó cục trưởng, sễ dẫn tới rất nhiều phiền toái.

Nhưng vừa nghĩ tới mình làm sao có khả năng chuyển suy nghĩ trong lòng Tiểu Đổng, Chân An Quốc nói: “Đợi một chút, chờ sau này trong cơ quan chúng ta có vị trí phù họp, cậu lên phó khoa thực chức, tôi cũng giúp cậu giải quyết, chờ thêm vài năm ma luyện tính tình cậu, đùng lo lắng chuyện xuống cơ sở này nữa”.

Hấn không phải là không có tư tâm, mình mới điều động đến, phân cục Thành Tây xảy ra nhiều phiền toái như vậy, sau này có lẽ cũng sẽ không thiểu, nếu như Tiểu Đổng Chủ nhiệm thật sự đi rồi, đến lúc đó lấy đâu ra Tiểu Đổng Chủ nhiệm thứ hai? Cho nên không đồng ý, Chân An Quốc mới cho phép đề bạt Tiểu Đổng, hắn cảm giác mình ngon ngọt với hắn đã rất đủ, mới tiến cơ quan mấy tháng lên tới phó khoa thực chức? Áp lực trên đỉnh Chân An Quốc cũng rất lớn!

Thật sự là đối với Đổng Học Bân mà nói, cái này hiển nhiên kém xa!

Phó khoa thực chức?

Phó khoa thực chức phân cục Quốc an có thể so với phó khoa thực chức cơ sở? Cách xa vạn dặm!

Vài năm sau này xuống cơ sở lần nữa? Khi đó mình cũng không có khả năng trực tiếp lên chính khoa!! Nhiều nhất còn là một phó khoa thực chức! Rõ ràng có thể đi một bước đúng chỗ, cậu lại làm cho tôi dậm chân vài năm? Để cho tôi lãng phí vài năm không công tại phân cục thành tây? Tôi đã sấp hai mươi bốn tuổi, vốn khởi bước so với người khác muộn chút ít, tôi nào có nhiều năm như vậy để có thể chậm trễ!

Đổng Học Bân sấp tức tới hồ đồ, không cam lòng theo sát Chân Cục trưởng tranh thủ vài câu.

Nhưng thái độ Chân An Quốc rất rõ ràng - chính là không tha người!

Mẹ nó!

Quá ác tâm!!

Chán ghét đến mụ nội ngươi!!

Tôi mệt chết, làm việc cực khổ vì phân cục, đi theo làm tùy tùng, chiến tích cầm không ít, nhưng cuối cùng chính là kết cục này sao?

Cũng bởi vì một người không quen biết ở cửa ra vào đơn vị hô chút ít lời nói không hề có căn cứ, tôi bị đè nặng không thăng quan được? Cũng bởi vì tôi lập quá nhiều công, cùng bởi vì công lao tôi quá lón, ông dùng tôi dùng thuận tay, sẽ không trông nom tiền đồ của tôi? Còn muốn tôi tiếp tục lưu lại chỗ này lau cái mông cứu hòa cho ông? Tôi còn lau cái thẳng bố ông! Dựa vào cái gì!? Tôi con mẹ nó lập công còn là sai rồi!? Không có khi dễ người như vậy! Không có ích kỷ như ông vậy!?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play