Muốn thăng quan!

Muốn làm phó cục trưởng!

Vài ngày kể tiếp, trên mặt Đổng Học Bân đều tràn đầy vẻ tươi cười, trạng thái tinh thần rất tốt, làm chuyện gì, đều phi thường hăng say, cũng không coi công tác trở thành gánh nặng và vướng víu, sau khi ở đơn vị chạy trước chạy sau cho các lãnh đạo, ghi văn kiện bản thảo, đối với đồng sự cũng là cực kỳ nhiệt tình, Đổng Chủ nhiệm có cái dạng này, trên dưói phân cục không khỏi nói nhỏ, chẳng lề trong cục có cái ghe trống chức vụ lãnh đạo gì? Tiểu Đổng Chủ nhiệm lại đang cầu tiến? Không thế nào, Tiểu Đổng Chủ nhiệm vừa lên phó khoa, trong ba năm đừng nghĩ động thán, tại sao còn có khả năng đề bạt?

Đổng Học Bân không muốn kể sự tình điều đi cho bất luận kẻ nào, dù sao còn chưa chứng thực, nhưng hắn tin tưởng Tạ Tuệ Lan bên kia tám phần không có vấn đề, lãnh đạo Trung ương chắc là không thể đơn giản đồng ý người khác, nàng nói giúp mình thừ xem, cái chuyện này cơ bản định rồi, không xảy ra đường rẽ.

Hôm nay.

Thứ bảy, sáng sớm.

Học Bân rời khỏi giường mở chăn ra ngồi xuống, sờ lên, trên mặt không có tin nhắn. Những ngày này, trong đêm, điện thoại hắn đều không tắt máy, sợ Tạ Tuệ Lan gọi điện thoại thì mình không nghe được, trong lòng có diêm không thể chờ đợi được, nhưng Đổng Học Bân không có chủ động gọi điện thoại cho Tạ tỷ, hắn cũng không thể biểu hiện ra mất kiên nhẫn thúc giục, như vậy sề lưu lại cho Tạ tỷ ấn tượng không tốt, phó cục trưởng cố găng tới tay không chừng lại thất bại.

Nhanh lên, nhanh tới chút tin tức đi, cái này đã bảy tám ngày.

Hô, rốt cuộc sẽ là cái huyện nào? Tính xem, huyện nghèo huyện giàu cũng không có vị, chỉ cần có chức phó cục trưởng là đủ rồi!

Reng reng reng, điện thoại vang lên. Đổng Học Bân kích động băt lại xem xét, a, là điện thoại mẹ.

“Alo, Tiểu Bân dậy chưa?”

“Vừa tỉnh, còn chưa đánh răng rửa mặt”.

“Thời gian gần đây công tác bận quá à? Con nhất định phải chú ý thân thể, đừng để cho mệt mỏi muốn chết”, sau khi dặn dò vài câu, trong thanh âm Đổng hiểu bình lộ ra một vẻ thỏa mãn và kiêu ngạo, “Tiểu Bân, mẹ nói chuyện con lên chức với thân thích bà ngoại con bên này, bọn họ cũng không tin tưởng, đều nói là mẹ nói dối, ha ha, cậu dì một nhà đều tin, vào lúc ban đêm còn muốn lôi kéo mẹ đi nhà nàng ăn cơm, nói con có bản lĩnh”.

Đổng Học Bân ha ha cười,“ Cái này tính là bản lãnh gì đâu!”

“Con vừa bao nhiêu tuổi đã lên phó khoa, như thế mà còn không gọi là bản lãnh?”

“Hắc hắc, mẹ. Con có khả năng sắp thăng quan rồi” Chuyện này hắn nhẫn nhịn vài ngày, lại không dám nói cùng người khác, giờ đây vừa nghe thanh âm mẹ, Đổng Học Bân nhịn không được đã nói luôn.

“...Cái gì!?”

Đổng Học Bân ho khan, nhỏ giọng nói: “Cụ thể còn chưa định, tạm thời giữ bí mật, chờ bổ nhiệm xuống con lại nói cùng mẹ”.

“Ai ui, đây là chuyện gì xảy ra, mau nói cùng mẹ, nói nhanh lên, tại sao lại thăng cấp?”

“Con trai của mẹ quá có năng lực, ha ha, bây giờ còn không thể nhiều lời, có thể lộ ra là con hẳn là về cơ sở, cụ thể cũng không dễ nói, đợi có tin rồi nói sau”.

Đầu bên kia điện thoại, mẹ cao hứng vô cùng, tiếng nói đều mang theo tiếng khóc nức nỡ, “Thật sự là giỏi! Thật sự là giỏi!”

Đổng Học Bân dở khóc dở cười nói: “Mẹ, mẹ đừng khóc được không? Có gì đâu mà khóc!”

Lại hàn huyên vài phút, Đổng Học Bân mới cảm thấy mỹ mãn cúp điện thoại, hừ hừ một bài hát đi vào buồng vệ sinh đánh răng rửa mặt, đã bắt đầu cân nhắc từ từ lấy vài nét bút chiến tích để xuống cơ sở, chiến tích ở phòng tổng hợp, Đổng Học Bân thực sự có không ít, công huân hiển hách. Nhưng bởi vì tính chất công tác, có chút chiến tích lại không thể được ghi vào hồ sơ, ví dụ như chuyện giúp đưa thuốc cho Lữ bộ trường, ví dụ như chuyện giải quyết bắt sai thân thích Tường trưởng phòng này, cho nên trên lý lịch Đổng Học Bân vẫn không quá dày, sau khi hắn xuống dưới tất phải lo liệu nhiều hơn vài việc mới được.

Reng reng reng, reng reng reng, lại là chuông điện thoại di động.

Đổng Học Bân vứt khắn lau mặt lên trên kệ, bước nhanh đi trở về phòng ngủ, nhưng xem xét cái dãy số kia, tinh thần Đổng Học Bân chấn động, ho ho cuống họng, sống lưng thắng tăp cung kính tiếp điện thoại,.. Alo, Tạ tỷ”.

“Ha ha, Tiểu Đổng, còn ngủ nướng à?”

“Không có không có, đã dậy rồi”.

“Ưm, không quấy rầy cậu nghĩ ngơi là tốt rời, ha ha, chuyện điều động công tác của cậu... Thật ra cá nhân tôi là không có năng lực lo liệu, dù sao vượt qua hai cái nghành, trong tay tôi cũng không đuổi được dài như vậy, lời nói của tôi cũng có thể làm được việc này, nhưng lời tôi nói không phải tùy tiện có thể nói, bên trong liên lụy quá nhiều chuyện trong nhà, cho nên sau khi trở về, tôi tìm ông nội của tôi, cậu đã muốn xuống cơ sở, ngành liên lụy càng nhiều, chỉ có ông nội của tôi gật đầu, tôi mới có thể dùng quan hệ giúp cậu điều động, giờ đây cơ bản không có vấn để, lão gia từ tuy nói đôi với tuôi cậu có điểm... nhưng vẫn là gật đầu”.

Thành công! Thành Phó cục trưởng!

Đổng Học Bân thoáng cái đã hò hét trong lòng, “Tạ tỷ! Rất cảm tạ ngài! Rất đa tạ!”

“Đừng nói lời khách khí, so sánh với ân cứu mạng, những thứ này thì cho là cái gì, ha ha, bất quá gia gia tôi nghe nói cậu đã cứu mệnh tôi, đã nói muốn gặp cậu, ừm, tôi cảm thấy được đây là trợ giúp rất lớn đối với con đường làm quan sau này của cậu, thay cậu đáp ứng rồi, được rồi, hôm nay cậu nghỉ ngơi à? Vậy cậu chờ trong nhà, tôi đến dưới lầu nhà cậu đón cậu cùng đi đến lão gia tử bên kia, được không?”

A? Gặp gia gia Tạ Tuệ Lan?

Nghe vậy, Đổng Học Bân thoáng cái đã mơ màng, “A. Tạ tỷ, tôi đây, ngài nói tôi... tôi là nên mặc tây trang rồi mới đi?”

“Không cần, ha ha, tùy ý một chút cũng không sao cả”.

Tùy ý cái gì, Tạ Hạo đã từng nói qua cái gì “anh biết ông nội của tôi là ai không”, cộng thêm Tạ Tuệ Lan có thể còn trẻ như vậy coi đã là lãnh đạo Trung ương, cộng thêm năng lượng động động mồm mép có thể điều động mình xuống đến cơ sở, cộng thêm trong lời nói bọn họ lộ ra một sự tình, ngốc từ cùng có thể đoán được gia gia Tạ Tuệ Lan không phải người bình thường, rất có thể là ủy viên cục chính trị đã lui về tuyến hai, thậm chí thì ra khả năng làm qua phó thủ tướng, nhân vật lớn như vậy, hiểu Học Bân nói không khân trương thuần túy là vô nghĩa, lau mồ hôi, Đổng Học Bân cần thận nói: “Cái này, ngài nói, tôi nên mang một ít đồ gì đó đi không?”

“Lão gia tử nơi đó cũng không thiếu cái gì, ừm, cầm chút hoa quả là được”.

“A, hoa quả có thể hay không...”

“Không có gì đáng ngại, thứ quá quý ngược lại sẽ dẫn đến lão gia tử mất hứng, ha ha cậu biết cờ vua không? Đánh thế nào?”

Đổng Học Bân kinh ngạc, “Biết, đánh được... Xem như rất tốt”.

“Vậy được, lão gia tử yêu mến đánh cờ vua, nếu như trình độ cậu rất cao, đánh nhiều vài ván cờ cùng lão gia tử so với mang cái lễ vật gì đều mạnh hơn gấp trăm lần, ừm, đừng lo lắng nhiều như vậy, tùy ý một ít, cứ như vậy”.

Cúp điện thoại, trái tim Đổng Học Bân nhảy dựng lên, vội vàng đi vào phòng ngủ mở cửa tủ ra, tìm tìm, tìm tìm, cuối cùng vẫn là chọn được một bộ tây trang màu đen mặc vào, đi đến buông vệ sinh cạo râu mép cắt móng tay, cuối cùng Đổng Học Bân vẫn lo lắng, lại dùng tốc độ nhanh nhất gội đầu, Đổng Học Bân vừa vặn soi gương chinh chinh sửa sửa, khẽ gật đầu, chạy nhanh đi xuống lầu mua hoa quả.

Trên đường phố bắc khẩu Hòa bình.

Đổng Học Bân đương nhiên không thể ở trong nhà chờ Tạ Tuệ Lan điện thoại, như vậy quá không tôn trọng, hắn mang theo một túi hoa quả lớn đứng ở bên cạnh đường cái, đôi mắt trông chờ nhìn sang phương Bắc, chờ xe Audi của Tạ Tuệ Lan. Không bao lâu, Audi treo bảng hiệu bộ tuyên truyền chậm rãi đứng ở trên đường, Đổng Học Bân nhanh bước lên, kéo cửa xe ra, lên ghế lái phụ.

“Tạ tỷ, còn để cho ngài lái xe tới đón tôi, thật sự quá...”, hắn cảm giác mình hẳn là nên mua chiếc xe.

“Hai chúng ta còn chú ý nhiều như vậy? Cậu đó, luôn coi tôi là lãnh đạo”, Tạ Tuệ Lan một thân âu phục, khóe môi nổi lên nụ cười, ung dung khoát tay, bật một khúc âm nhạc cô điên khiến cho nhạc du dương quanh quẩn trong xe, “...Được rồi, thắt dây an toàn, chúng ta xuất phát”.

Biệt thự Tây Sơn.

Ở đây xưa nay có danh xưng lâm viên hoàng gia, dựa vào nước, phong cảnh tú lệ, không chỉ có là thắng cảnh du lịch, còn có nội tình văn hóa rất sâu, là một khu biệt thự kinh thành nôi danh nhất cũng là sang quý nhất.

Trên đường đi, nhìn một tòa biệt thự xa hoa bên hông, Đổng Học Bân âm thầm thở dài, mình lúc nào cũng có thể mua một phòng ở bên này, mình có mấy trăm vạn hiển nhiên là đến một cái công viên của người ta cũng không mua nổi.

Hơn mười phút sau, ánh mắt Đổng Học Bân tiến nhập vào một tòa biệt thự ba tầng.

Cái tiểu lâu này loáng thoáng nhìn thấy hơi có bất đồng, khác nhau lớn nhất chính là, một ngàn mét chung quanh biệt thự đều không có hộ gia đình khác, đúng, phía dưới màu xanh hoa cỏ, một phòng ở ngạo nghễ sừng sững như vậy, bên ngoài mặt biệt thự có tường vây quanh, bên trong hẳn là công viên lớn, cửa ra vào, mơ hồ có thể nhìn thấy hai cảnh vệ súng vác vai, đạn lên nòng trông coi một trái một phải, trong trang nghiêm không thiếu cảnh giác, giống như chỉ cần có gió thổi cỏ lay nào đó, cảnh vệ sẽ giơ súng nhắm vào.

Vẻ mặt Đổng Học Bân kinh ngạc, trực tiếp bị cái tràng diện này chấn trụ!

Cảnh vệ? Hả? Gia đình Tạ tỷ... rốt cuộc thuộc dạng người nào?

Lúc này, Tạ Tuệ Lan quay tay lái, lái xe vào một cái ga ra. Ga ra không liên thông cùng biệt thự, mà là ở một cái phòng ở bên cạnh không xa, diện tích rất lớn, trọn vẹn chiêm một phân công viên, xe bên trong cũng không phải nhiều, ngoại trừ hai cỗ xe Hồng Kỳ sớm đã ngừng sản xuất, còn có chính là một chiếc Honda Civic, cùng một chiếc Mercedes, a, trong góc còn ngừng lại chiếc xe BMWs màu đen, đèn sau lóe lên, trong xe tựa như có người.

Tạ Tuệ Lan dẫm phanh lại,"..Xe của Ngụy Nam?”

Đổng Học Bân lạnh lẽo trong lòng, “Hắn cũng tới?”, Tạ Tuệ Lan mỉm cười nhếch nhếch khóe môi, “Lão gia tử rất yêu mến hắn, không chỉ là quan hệ Ngụy thúc thúc, Ngụy Nam từ nhỏ chính là học cờ vua, đánh cờ vô cùng tốt, cho nên ông nội của tôi cách năm ba ngày là kêu Ngụy Nam tới cùng đánh, ha ha, xem ánh mắt cậu chỉ biết cậu đang nghĩ cái gì ô đây, đúng vậy, người không thể xem bề ngoài, tôi và Ngụy Nam hạ hôn nhân trên bàn cờ, nhưng lực cờ của hắn có thể cao hơn nhiều so với tôi”.

Đùng, BMW mở cửa, Ngụy Nam một thân đi giày da mặc tây trang cười ha hả dưới bãi để xe, “Tuệ Lan, tại sao hôm nay em cũng tới?”, Tạ Tuệ Lan muốn xuông xe, vừa bò đai bảo hiểm vừa nói: “Lão gia tử muốn gặp Tiểu Đổng, tôi đưa Tiểu Đổng tới”.

Lúc này, Ngụy Nam mới nhìn đến Đổng Học Bân bên tay lái phụ, sắc mặt thoáng cái đã thay đổi, mẹ! Tại sao Tuệ Lan lại ô cùng một chỗ với người này? Tạ lão còn muốn gặp hắn? Hắn dựa vào cái gì? Nhất thời, một cảm giác nguy cơ cực lớn giâng lên trong lòng! Ngụy Nam hiểu rõ Tạ Tuệ Lan đôi với mình không có thiện cảm gì, chuyện đính hôn này Tuệ Lan một mực kéo dài, nhưng Ngụy Nam hạ được quân cờ, cha mình và Tạ lão cũng là bạn vong niên, dựa vào cái này, Ngụy Nam không tin Tạ Tuệ Lan có thể nhịn qua được ý tứ Tạ lão nhất ngôn cửu đỉnh, cho nên hắn có lòng tin cưới được Tạ Tuệ Lan làm vợ. Nhưng Đổng Học Bân xuất hiện khiến cho Ngụy Nam cảm nhận được một tia không ổn, Tuệ Lan đối với hắn tựa như rất đặc biệt, Họ Đổng cứu mệnh Tuệ Lan, còn hôn qua nàng, cái này không thể không khiến cho Ngụy Nam hiểu sai, mà bây giờ, Tuệ Lan con dán theo Họ Đổng vê nhà, còn muốn gặp Tạ lão! Cái ý vị này như thế nào? Ngụy Nam càng ngày càng âm trầm, “Chắng lẽ Tuệ Lan động tình? Không có khả năng! Họ Đổng muốn tài không có, không tướng mạo, muốn địa vị không địa vị! Còn nhỏ hơn Tuệ Lan nhiều tuổi như vậy, Tuệ Lan làm sao có thể vừa ý hắn?”

Đè ép áp bất an trong lòng, Ngụy Nam cười cười thử nói: “Tuệ Lan, Tạ gia gia gặp Tiểu Đổng là chuyện gì vậy?”

Tạ Tuệ Lan liếc hắn một cái, cười cười, “Tâm sự mà thôi, có vấn đề gì sao?”

Ngụy Nam bị Tạ Tuệ Lan nói đến có điểm nghẹn, “Không có vấn đề, tôi chỉ tùy tiện hỏi” Tạ Tuệ Lan không nói Ngụy Nam càng cảm thấy bên trong có việc, cho dù Họ Đổng có ân cửu mạng đối với Tuệ Lan, Tạ lão cũng không cần đích thân gặp hắn chứ? Chắng lẽ là Tuệ Lan tranh thủ? Nàng mang Họ Đổng đến là có ý gì? Đơn thuần chỉ là vì báo ân? Vì con đường làm quan sau này của Đổng Học Bân thông thuận? Ngụy Nam cũng biết mình có khả năng suy nghĩ quá nhiêu, nhưng không có cách nào, đám cưới cùng Tạ gia thật sự quá quan trọng, hắn đối với Tạ Tuệ Lan cũng là thèm thuồng đã lâu, cửa hôn sự này không được phép có biến đổi!

Đổng Học Bân hừ một tiếng, nhanh chóng xuống xe, chạy chậm qua mở cửa cho Tạ tỷ.

Ngụy Nam ngại mặt mũi, đang nghĩ ngợi nên cúi người mở cửa cho Tạ Tuệ Lan hay không, kết quả Đổng Học Bân thoáng cái gạt hắn ra, vượt lên trước một bước.

Ngụy Nam lạnh lùng nhìn Đổng Học Bân, trong lòng đã coi hắn là tử địch.

“Tạ tỷ, ngài chậm một chút, nhìn dưới lòng bàn chân một chút” Đổng Học Bân một tay che chở trên mặt, một tay lôi kéo cửa. Tạ Tuệ Lan bất đắc dĩ cười, “Nói bao nhiêu lần cậu cũng không nghe, chúng ta là bằng hữu, cậu mở cửa xe cho tôi còn nói những lời này? Không cần phải như vậy được không?”, Đổng Học Bân cười xấu hổ một tiếng, do dự nên né tránh.

Đợi hai giây, thấy Tiểu Đổng vẫn không nhúc nhích, Tạ Tuệ Lan cười lắc đầu, để giày cao gót xuống. Đổng Học Bân nghi đên mình khách khí có khả năng có diêm đưa tới phản cảm của lãnh đạo Trung ương, lưỡng lự, thu hồi tay lui một bước sang bên cạnh, không che chờ nàng xuống xe. Nhưng Tạ Tuệ Lan lại không ngờ tới lúc này hắn sẽ dịch bước, sau khi thân thể thò ra cừa xe, giày cao gót muốn rơi xuống đất, nhưng thán thể còn chưa đứng vững, Đổng Học Bân nhân ý kiến phê bình đột nhiên lui vê phía sau.

“Ai ui!”, Đổng Học Bân vừa gọi. Tạ Tuệ Lan cũng lập tức mất đi cân bằng, thán thể nghiêng một cái ngã hướng vê phía dưới mặt đất!

“Tuệ Lan!”, Ngụy Nam vội vàng tới muốn ôm người.

Nếu bởi vì bản thân mà lãnh đạo Trung ương bị ngã, tội mình có thể to lắm. Đổng Học Bân cách gần, hắn cũng bat chấp chân đau, nhanh tay nhanh mắt ngồi xổm xuống ôm qua, tại lúc Tạ Tuệ Lan còn cách mặt đất độ cao có nửa cánh tay, Đổng Học Bân rốt cục một tay ôm cô nàng một tay ôm mông nàng, mạnh mẽ ôm nàng vào trong ngực. Nhưng bởi vì sức nặng Tạ Tuệ Lan hơi lớn chút ít, đầu gối Đổng Học Bân đông một cái quỳ trên mặt đất, đau đến hắn nhe răng trợn măt, “A... Tạ tỷ, ngài không sao chứ? Đều là tôi đều là tại tôi” Tạ Tuệ Lan nửa nằm ở trong ngực Đổng Học Bân, khẽ cười cười, “Nhìn thấy không? Sau này lại để cho tôi mở cửa được không? Ha ha”.

Đổng Học Bân thật sự hâm mộ sự ôn trọng của nàng, chuyện gì cũng không sợ đừng vội, nhưng mà nghĩ đến một tay mình còn đang trên mông đít nàng, thế là nhanh đưa tay chuyên chuyên từ dưới lên, sờ tại đằng sau đùi nàng, dùng sức đờ lấy Tạ Tuệ Lan đứng lên từ trên mặt đất. Nhưng chờ Tạ Tuệ Lan cùng Đổng Học Bân vừa mới đứng vững, bỗng nhiên, hai mắt Ngụy Nam bốc hòa, thịch, một cước hung hắng đá vào trên đùi Đổng Học Bân, “Cách Tuệ Lan xa một chút!”.

Đổng Học Bân không ngờ Ngụy Nam lại có thể động thủ, không có bất kỳ phòng bị, kêu thảm một tiếng nặng nề ngã trên mặt đất!

Tạ Tuệ Lan sửng sốt một chưt, mặt thoáng cái đã trầm xuống, “Ngụy Nam! Anh làm gì vậy!”

Đổng Học Bân đau đến mồ hôi đều rơi xuống, một cước này giống như đá nát chân mình. Tạ Tuệ Lan nhanh chóng ngồi xôm xuống, một tay đờ Đổng Học Bân nói: “Tiểu Đổng! Cậu thế nào?”

Thấy hắn không nói được lời nào, Tạ Tuệ Lan quay đầu lại, con măt nhìn thắng Ngụy Nam, “Anh làm cái gì đó!”

Ngụy Nam ngực đã bị hận ý lấp đầy, ước hội bị Đổng Học Bân làm hư, vị hôn thể bị Đổng Học Bân hôn qua, giờ đây Tuệ Lan lại bị Đổng Học Bân sờ soạng cái mông, cho dù tính tình Ngụy Nam tốt, cũng không cách nào nhân nại, vị hôn thể của mình bị nam nhân khác lại sờ lại ôm khi đang ở trước mặt mình, vị hôn thể của mình còn không coi đó là một sự việc, lại cười ha hả theo sát đối phương “liếc mắt đưa tình”? Cái này ai có thể nhẫn nhịn? Tại sao nhẫn nhin? Lúc này lại thấy Tạ Tuệ Lan phát hỏa cùng mình, nói rõ là che chở Đổng Học Bân, Ngụy Nam hầu như đã mất đi lý trí!

Đổng Học Bân từ nhỏ đến lớn đâu nếm qua thiệt thòi lớn như vậy, chân đều không nhúc nhích, nhất định là gãy xương! ĐCM mày! Trên hội đấu giá còn món nợ tao còn mẹ nó chưa tính với mày! Mày còn đánh tao! Tao con mẹ nó chọc giận mày sao? Ra tay áo như vậy? Còn dám ở trước mặt Tạ tỷ đạp tao? Lửa Đổng Học Bân vọt thoáng cái đã lên đến đầu, vô duyên vô cớ bị người đánh, cơn tức này hắn đương nhiên sẽ không nuốt xuống!

BACK

Hình ảnh đột biến!

Phục hồi lại tinh thần Đổng Học Bân cảm giác trên chân đau đớn, chỉ cảm thấy trên đầu gối nóng rát, đang cúi trên mặt đất, trong ngực là Tạ Tuệ Lan nằm ngang, nàng cười tủm tỉm nhìn mình, vẻ mặt thoải mái nói: “Nhìn thây không? Sau này không cần lại mở cửa cho tôi nữa? Ha ha”

Đổng Học Bân hít sâu một hơi, đỡ Tạ Tuệ Lan đứng lên, toàn bộ tâm tư lại tập trung ô phía sau.

Thịch thịch thịch, tiếng bước chần dồn dập càng ngày càng gần!

Đổng Học Bân âm thầm nghiến răng, bấm đốt ngón tay thời gian mình vừa mới bị đạp, đột nhiên, thân thể hắn hơi nghiêng, không hề dấu hiệu đi một bước dài về phía trái!

“Cách Tuệ Lan xa một chút!” Cùng lúc đó, vù! Chán Ngụy Nam hầu như là xẹt qua chán Đổng Học Bân!

Thấy Đổng Học Bân cũng không quay đầu lại mà tránh được đánh lén, Ngụy Nam mơ màng. Tạ Tuệ Lan mới kịp phản ứng, mặt thoáng cái trầm xuống, “Ngụy Nam! Anh làm cái gì!”

Né tránh một cước Đổng Học Bân ở đâu sẻ bỏ qua Ngụy Nam, thấy hắn mất đi trọng tâm, Đổng Học Bân vung năm tay đánh vào má phải Ngụy Nam, “Được! Còn mẹ nó dám đánh lén tao? Mày muốn chết!”

Hung hắng một quyền! Không hề giữ lại sức!

Thán thể Ngụy Nam bị thối lui đụng vào cửa xe Audi! Tạ Tuệ Lan một phát bắt được cánh tay Đổng Học Bân, “Tiểu Đổng!”, Đổng Học Bân không hết giận, dĩ nhiên muốn đem hắn đánh cho tơi bời, nhưng mặt mũi Tạ tỷ không thể không cho, đành phải thở nhiệt tình, cưỡng chế đè lửa xuống.

“Tạ tỷ, ngài cùng nhìn thấy chứ? Không phải tôi muốn đánh hắn, một người đàn ông mà đánh lén sau lưng! Tính cái bản lãnh gì hả!? Một cước kia có bao nhiêu hung ác, ngài hẳn là nhìn ra được! Nêu không phải tôi phản ứng nhanh, chân đã bị hắn đá gãy xương!” Đổng Học Bân oán hận nhìn Ngụy Nam bụm mặt, “Tôi không trêu anh, anh đột nhiên ăn thuốc chuột à? Bị điên sao? Muốn đạp tôi sao?”

Mặt mũi Ngụy Nam mất hết, giận không kềm được vọt lên đi lên, “Mày con mẹ nó tìm đường chết!” Tạ Tuệ Lan thoáng cái đã đứng trước người Đổng Học Bân, “Ngụy Nam! Anh làm cái gì? Dừng lại!”

Thấy vị hôn thể như vậy, Ngụy Nam thoáng cái đã tức giận, “Hắn mượn cơ hội chiếm tiện nghi em, em còn hướng về hắn? Tôi bị hắn đánh, em còn che chở hắn? Hả!? Tôi là vị hôn phu của em hay hắn là vị hôn phu của em!?”

Đổng Học Bân quát: “Con mẹ mày! Là mày đánh tao trước! Mày con mẹ nó còn nói có lý?”

Tạ Tuệ Lan lạnh lừng nói: “Tiểu Đổng người ta đỡ tôi, không để cho tôi ngã xuống, anh dựa vào cái gì, hỏi cũng không hỏi đã đi lên đánh người? Hả!? Ai cho anh quyền lợi? Ai cho anh lá gan đó? Tiểu Đổng là ân nhân cứu mạng tôi! Là khách tôi mời đên! Anh cũng quá không để cho tôi mặt mũi? Ngụy Nam, hôm nay anh biểu hiện quá để cho tôi thất vọng rồi, vị hôn phu? Ha ha, cùng đừng nói như vậy, giờ đây tôi sẽ đem lời nói đặt xuống chỗ này, chuyện hai chúng ta, cho dù ông nội của tôi lên tiếng... cũng không có cửa đâu!”

Ngụy Nam mặt mũi trắng bệch, “Tuệ Lan! Vì một người ngoài mà em nói ra loại lời này?”, Tạ Tuệ Lan híp mắt ngó ngó hắn, “Người ngoài? Tiểu Đổng người ta tại lúc tôi gặp chuyện không may có thể liều chết xuống nước cứu tôi, Tiểu Đổng người ta lúc mọi người ở chung quanh phán đoán tôi đã chết còn có thể không vứt không chê tiếp tục hô hấp cho tôi! Cái mạng tôi đây chính là nhặt về từ chỗ này! Nhưng anh thì sao? Tất cả ỷ vào gia đình ưu việt, ỷ vào quan hệ gia gia tôi không tệ, cử như vậy đối đãi ân nhân cửu mạng của tôi? Còn người ngoài? Tôi cho anh biết, quan hệ tôi với Tiểu Đổng... muốn gần hơn nhiều so với anh! Trong mắt của tôi, anh mới là người ngoài!”

“Quan hệ hai người gần? Tôi là người ngoài?”, Ngụy Nam giận quá thành cười, “Được! Được!” rồi quay đầu bước đi!

Đổng Học Bân cũng không nghi đển Tạ Tuệ Lan có thể nói ra lời nói ác như vậy, trong lòng cực kỳ thông khoái, nói cho cùng, loại người này tại sao xứng làm trượng phu Tạ tỷ? Cho dù trong nhà có áp lực cũng tuyệt đối không thể đáp ứng! Nếu không thì cả đời sẽ bị phá hủy! A, nhưng mà câu kia “tôi với cậu quan hệ gần”, lời nói này, khụ khụ, cái này, có phải là có chút khác nghĩa!? Xem bộ dáng Ngụy Nam hình như là hiểu lầm cái gì, tính làm gì. mặc kệ nó!

Không khí trầm mặc một lát.

Đổng Học Bân ho khan một tiếng, “Tạ tỷ, xin lỗi, vừa rồi tôi có điểm xúc động, không nên động thủ”.

Tạ Tuệ Lan khoát tay chặn lại, “Là Ngụy Nam động thủ đánh lén cậu trước, không quan hệ đến cậu, Ngụy Nam này, càng ngày càng kỳ cục!”

Ngó ngó sắc mặt Tạ tỷ, Đổng Học Bân hiểu rõ nàng là không có trách cứ mình, trong lòng âm thầm cảm động nói: “Tạ tỷ, Ngụy Nam này xác thực không xứng với ngài, quá cuồng vọng, lần kia ở hội đấu giá là lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt, hắn và đám cẩu bằng hữu đã tới chậm, kết quả anh đã chậm anh còn không tìm một chỗ tùy tiện ngồi? Hắn không làm, đi đến trước mặt tôi bảo tôi tránh đi, bảo tôi đi địa phưong khác tìm chỗ, ngài nói có việc như vậy sao?”

Tạ Tuệ Lan cười cười, “Cho nên, tôi đối với người này một mực không phải rất thường thức, tính làm gì, không nói hắn, chúng ta đi”.

Đổng Học Bân ừm một cái, trở lại trong xe cầm hoa quả, đi theo Tạ Tuệ Lan ra khỏi ga ra.

Reng reng reng, điện thoại Tạ Tuệ Lan vang lên, nàng vừa nghe, “Tiểu Hạo, chị đến chỗ lão gia tử, tại sao em còn chưa tới... Em đã gặp Ngụy Nam chưa? Em đã đến chưa?”, cười khổ nhìn Tiểu Đổng liếc, Tạ Tuệ Lan híp mắt nói: “ừm, trên mặt hắn bị thương là Đổng ca em đánh... ừm, vừa rồi xảy ra ít chuyện... được rồi, hỏi cái kia nhiều làm gì vậy, chờ chị, lập tức đến biệt thự!”

Cửa biệt thự.

Một cái cảnh vệ không lộ ra chút biểu tình nào, dừng lại trước mặt Đổng Học Bân, lục soát hắn từ trên xuống dưới.

Lần này càng làm Đổng Học Bân cho khân trương lên, thần kinh đều treo ở giữa không trung.

“Tỷ! Đổng ca!” Bên trong, Tạ Hạo vẻ mặt hưng phấn chạy ra, thấp giọng lặng lẽ cười nói: “Chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

Đổng Học Bân không tiện mở miệng, không nói gì.

Tạ Tuệ Lan nhìn Tạ Hạo, nói đơn giản sự tình.

Nghe xong, Tạ Hạo cười ha ha, “Đổng ca! Đáng rất tốt! Đánh thật tốt quá!”

“...Hi hi ha ha bộ dáng như cái gì!”, Tạ Tuệ Lan thu mặt cười lại.

Cổ Tạ Hạo rụt rụt, cũng không dám cười to, vụng trộm giơ ngón tay cái lên đối với Đổng Học Bân, còn xoạch xoạch mở trừng hai mắt. Nếu không ngại uy phong của tỷ tỷ, Tạ Hạo sớm muốn đánh nhau với Ngụy Nam, vừa nghe xong chuyện này, hắn cũng cảm thấy Ngụy Nam xác thực nên đánh, cái thứ gì, Đổng ca đỡ chị của tôi không được sao? Mày còn ở sau lưng đánh lén? Con mẹ nó! Không đánh mày thì đánh ai! Tạ Hạo cũng càng ngày càng cảm thấy Đổng ca này là thật thật sự có tài, chẳng những là người cứu hỏa, chẳng những biết ma thuật, được rồi, đánh nhau cũng là hành gia, đánh lén sau lưng không cân quay đầu lại đều có thể hiểu rõ Ngụy Nam sẽ đá vào đâu? Cái bản lãnh này là hơi bị ác đó!

Tạ Tuệ Lan ở phía trước dẫn đường, cũng không tiến vào biệt thự, mà là trực tiếp đi hoa viên đằng sau.

Cạch, cạch, cạch, là thanh âm quân cờ hạ xuống bàn cờ, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng cười của một lão nhân.

Hô, rốt cục đã gặp được gia gia Tạ tỷ!

Nhất định phải biểu hiện tốt một chút, đừng lưu lại ấn tượng xấu cho lão nhân gia, điều động công tác mình còn phải nhờ người ta!

Hít khí, thở, Đổng Học Bân hít sâu, cần thận đi trên đường đá đi vào hoa viên, trái tim Đổng Học Bân chính là đập thùm thụp, khẩn trương trợn tròn mắt nhìn qua đó, muốn nhìn một cái xem gia gia Tạ Tuệ Lan rốt cuộc là lãnh đạo nào lui về tuyến hai, nhưng xem xét xong, hai cái con mắt Đổng Học Bân nhẩp nháy, lập tức mộng mơ!

Đổng Học Bân đã làm tốt chuẩn bị tâm lý, mặc kệ gia gia Tạ Tuệ Lan đã từng là phó thủ tướng cùng tốt, đã từng phó chủ tịch quân ủy cũng được, hắn đều chuẩn bị xong. Song sau khi trông thấy cái lão nhân kia trắng xoá tóc, Đổng Học Bân mới kinh ngạc phát hiện, mình vẫn không chuẩn bị tâm lý tốt!

Tôi chóng mặt!!

Cái gì phó thủ tướng!

Cái gì phó chủ, tịch quân ủy!

Gia gia Tạ tỷ... lại là tổng bí thư nước cộng hoà năm đó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play