Ngày hôm sau đi làm.

Lúc tiến vào đơn vị, Đổng Học Bân cùng cảm giác trên con mắt mọi người có cái gì không đúng, có mấy quan hệ tương đối gần cùng Nghiêm Lỗi rõ ràng cho thấy đang nhìn mình chê cười. Trên dưới phân giờ đây cùng biết Tiểu Đổng Chủ nhiệm ngoài ý muốn không được vào danh ngạch đi tinh Giang Chiêt khảo sát học tập, ngược lại Nghiêm Lỗi thế bất lưỡng lập cùng hắn lại không có bất kỳ chiến tích lại được an bài đi vào, ai cũng tinh tưởng đây là Chân Cục trường tại hung hắng gõ Tiểu Đổng Chủ nhiệm, có chút nhìn hả hê, xem náo nhiệt, bất công vì Tiểu Đổng Chủ nhiệm tôn thương, dù sao cái này so với sự tình mẫn cảm khiển cho mọi người nghị luận, nhấc lên một ít phong ba nhỏ.

Mặt mũi Đổng Học Bân xem như mất hết, tức giận đây cửa vào phòng tổng hợp.

“Đổng Chủ nhiệm” Vương Hần mới tới xoạt thoáng cái đã đứng lên, con mắt bịt kín một tầng hơi nước, “Đều tại tôi, tôi, tôi...”

Đổng Học Bân đè ép lửa, khiến cho sắc mặt tận lực hòa hoãn, “Không quan hệ đến cô, làm việc cho tốt đi”.

“Đổng Chủ nhiệm, thực xin lỗi, sau này tôi nhất định không gây tai họa cho ngài” Vương Hân cực kỳ áy náy, nếu không phải Tiểu Đổng Chủ nhiệm xuất đầu giúp mình, giờ đây danh ngạch đi du lịch khắng định có hắn, cùng sẽ không bị Chân Cục trưởng gõ, một đêm ngày hôm qua nàng đều không ngủ ngon giấc, nghĩ tới nghĩ lui, tất cả đều là mình sai.

Đàm Lệ Mai tức giận bất binh nói: “Cái này bên trên cũng quá không nói đạo lý, rõ ràng là Nghiêm Lỗi cố ý bới móc, tại sao hắn lại được đi du lịch?”

Thường Quyên giọng căm hận nói: “Quá bất công, Đổng Chủ nhiệm vì phân cục làm quá nhiêu công hiên, vì phân cục giải quyết quá nhiều nan đề? Tốt rồi, Đổng Chủ nhiệm giải quyết xong vấn đề, các cậu trục lợi một cước đá văng Đổng Chủ nhiệm? Công lao trước kia cùng quên không còn một mảnh? Không thể làm như vậy”.

Lão Nghiêm cau mày thở dài, “Chuyện này là không công bình”.

Trên mặt mũi người phòng tổng hợp đã mất hết?

Ai cũng nhục nhã.

Chân Cục trường dùng chiêu thức ấy bằng cũng là phê bình phòng tổng hợp, nói mình bên này hành sự bất lực không cung cấp phục vụ hậu cần tốt cho thư ký hắn, khiến cho thư ký hắn ở bên cạnh ăn phải cái lỗ vốn, nhưng tất cả mọi người oan uổng muốn chết, cái phục vụ này làm sao cung cấp? Nghiêm Lỗi cũng không nói cụ thể khi nào thì muốn văn kiện, không nói đạo lý, mắng người, tình huống này Đổng Chủ nhiệm phản bác hắn vài câu chẳng lẻ có sai sao? Tại sao phạt Đổng Chủ nhiệm không phạt Nghiêm Lôi? Cũng bởi vì hắn là thư ký người dưng đâu nên đối đãi đặc biệt? Có thể không nói đạo lý? Bọn họ là người tận mắt nhìn thấy sự tình phát sinh, Từ Yến cùng tốt, Chân An Quốc cũng tốt, những người khác trong phân cục cùng tốt, tìm được đều là tin tức hai bên, nói nghe nhầm đồn bậy chính là chỗ này, ai cũng không thấy rõ ràng phòng tổng hợp bọn họ, không nói trước Tiểu Đổng Chủ nhiệm có sai hay không, nhưng Nghiêm Lỗi tại chuyện này tuyệt đối là có vấn đề, nhưng bây giờ lại...

Đổng Học Bân cũng giải thích tâm tình mọi người, nhưng làm lãnh đạo, hắn không thể đang ở trước mặt mọi người nói chút ít lời nói đại nghịch bất đạo, chỉ có thể khoát tay nói: “Được rồi, trên danh sách đã định rồi, không cần phải nói cái này, tiếp tục làm việc” Người đứng đầu định rồi, chuyện này đương nhiên không có cách nào sửa đổi, Đổng Học Bân xem như không có cơ hội vãn hồi thể diện.

Nghiêm Lỗi, tên khốn này, thật sự làm người chán ghét.

Trở về tiểu phòng, Đổng Học Bân ném túi lên trên bàn, trầm mặt nhìn chăm chăm vào máy tính ngẩn người.

Reng reng reng, điện thoại vang lên. Đổng Học Bân vừa đưa tay nghe, “Alo”.

“Đổng Chủ nhiệm, cửa lớn có chuyện, cậu biết chưa?” Điện thoại là Lý Khánh Chủ nhiệm gọi tới, “Là một đám học sinh, ngày hôm qua lúc đon vị sắp tan tầm bọn họ đã tới rồi, ở cửa ra vào ríu ra ríu rít chỉ trò, ảnh hưởng nghiêm trọng công tác trong phân cục, Từ Trường phòng ngày hôm qua để cho tôi đi giải quyết, nhưng lúc tôi đến bọn họ đã đi rồi, ai biết hôm nay lại nữa, hình như là đang tim một nữ nhân viên công vụ trong phân cục chúng ta, muốn làm bằng hữu người ta... Cậu nói một chút, cái này gọi là chuyện gì?”

Đến đây tán gái? Lá gan quá lớn đi?

Đổng Học Bân là học sinh thời đại, cũng đã gặp không ít loại sự tình nàỵ, nhưng đến nghành chính phủ tán gái, cái này thật đúng là hiếm thấy, “Ý ngài là..."

Lý Khánh hiểu rằng tâm tình Tiểu Đổng Chủ nhiệm khẳng định không tốt, sẽ không gọi hắn, “Bảo Quách Phàn Vỹ đến dưới lầu chờ tôi”.

Đổng Học Bân xác thực cũng không có tâm tình công tác, Chân Cục trường dùng cái này quá đả kích tính tích cực công tác của mình, nói một lời được, gọi điện thoại ra bên ngoài bảo Quách Phàn Vỹ xuống lầu, sau đó bố trí công tác hôm nay, Đổng Học Bân không giông thường ngày như vậy chạy lên chạy xuống phục vụ cho lành đạo, hắn bị chọc giận, hôm nay cái gì cũng không định làm, đi tới buông vệ sinh, đốt điếu thuốc, một bên ho khan một bên hít, cũng xuyên thâu qua thủy tinh wc nhìn tình huống cửa lớn phân cục.

Ngoài cửa sắt quả thật có vài học sinh, rời đi quá xa cũng thấy không rõ lắm, bọn họ mặc đồng phục trung học, là của trường khác nhau, cũng không hiểu những người này không phải cùng một trường học làm sao cũng đên ngành chính phủ.

Chi chốc lát sau, Lý Khánh và Quách Phàn Vỹ đi đến hướng cửa lớn.

“Biết đây là cái địa phưong gì không?” Lý Khánh cau có nói: “Đây là ngành chính phủ, các cậu ngăn ở đây như là cái bộ dáng gì”

Một cậu nhóc cợt nhả nói: “Ngành chính phủ thì làm sao? Chúng tôi đứng tại cửa ra vào có phạm pháp hả?”

Quách Phàn Vỹ quát: “Đưong nhiên phạm pháp, đây là chỗ quốc an đi về” Tuy không treo biển hành nghề, nhưng thường người đi đi lại bên này cũng biết đây là ngành quốc an, không phải là cái gì bí mặt.

Bên cạnh, một cậu bé mười lăm tuổi khác nói: “Ơ, quốc an à, hắc hắc, Lưu Tư, cậu xem trúng tỷ tỷ là quốc an”.

“Ngành tốt đó, này, có thể giúp tôi gọi tỷ tỷ đi ra một chuyến hay không, tóc dài, mắt to, môi đặc biệt mỏng”.

“Không có người này, trở lại trường học các cậu đi”.

“Thôi đi, ngày hôm tôi qua lại ở trong nội viện đã gặp nàng”.

“Dù sao nàng lúc tan việc khẳng định sẽ đi ra, tôi cùng chờ ở chỗ này”.

Lý Khánh nhẫn nại ở chỗ này theo chân bọn họ nói nửa ngày, nhưng mấy người này cứng mềm không ăn, chết sống không đi. Lý Khánh cũng không có thời gian rỗi tốn ở chỗ này, đi vào phòng thường trực cầm lây điện thoại báo cáo lên trên. Thật ra đại bộ phận khoa viên và văn phòng lãnh đạo phân cục đều là mỡ ra hướng bên này, một cửa sổ kéo xuống có thể nhìn thấy cửa ra vào, cũng sớm chú ý tới vài học sinh không biết điều này. Cái sự kiện này trước kia không phải là không có phát sinh qua, nhưng tổng hợp lại, lúc ra mặt nói chuyện, đối phương sẽ đi, đâu giống như lần này.

Nhận được tin tức, Chán An Quốc bất đắc dĩ lắc đầu, trực tiếp gọi điện thoại phòng thông tin, để cho bọn họ nhanh chóng xử lý tốt.

Một lát sau, năm sáu nhán viên ăn mặc đồng phục cảnh sát hùng hổ đi đến.

Một nhân viên cảnh sát cầm đầu hung thần ác sát chỉ vào bọn họ, “Cửa chính quốc an cũng dám chắn? Nhanh bỏ đi cho tôi, nêu không tự gánh lây hậu quả”.

Xem xét sau lưng mấy người còn mang theo còng tay, những học sinh trung học này đều sửng sốt một chút, đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía một cậu nhóc lúc trước một mực không nói chuyện. Cậu nhóc này ở trong những người này hẳn là rất có uy tín, liếc liếc những nhân viên cảnh sát kia, cậu nhóc khinh thường nói: “Có còng tay là rất giỏi sao? Chúng tôi muốn đứng chò nào thì đứng chỗ đó, không chửi ai không trêu chọc ai, thì thế nào? Các người còn muốn bắt người?”

Mấy cậu nhóc còn lại cũng lập tức nổi khí thế lên, “Chúng tôi lại không phạm pháp”.

“Đứng trên đường cái cũng không được, các người không thấy đây là quốc an hả?”

Người phòng thông tin thấy mấy học sinh kiêu ngạo như thế, lập tức nôi cơn tức, “...Tôi hỏi lại một câu cuối cùng, có đi hay không?”

“Không đi thì thế nào”.

“Không thấy tỷ tỷ kia, chúng tôi không đi” Mấy học sinh bắt đầu ồn ào.

Nhân viên cảnh sát cầm đầu sắc mặt hung ác, “Được, đây là cậu tự tìm” Quay đầu lại nhìn về phía mấy người đằng sau, “Còng lại cho tôi”.

Một cậu nhóc giận dữ: “Các người dám”.

Người khác hô: “Các người bắt tôi một cái thử xem, tôi cho các cậu không chịu nổi”.

Mấy người phòng thông tin đâu thèm để ý bọn họ, không nói hai lời xuất còng tay ra vọt lên, thuần thục khóa toàn bộ sáu người này vào, đồn bọn họ vào một cái phòng thường trực đằng sau, sau đó khóa phòng lại. Trong đại viện phân cục không có địa phương chuyên môn giam người, cái phòng này là nơi đặt thùng nước uống cùng một số thứ linh tinh, bình thường không cần dùng đến, giờ đây dùng để nhốt người lại thích hợp.

Nhân viên cảnh sát cầm đầu lạnh lùng liếc nhìn vài học sinh, “Không phải không nguyện ý đi? Giờ được chưa ”

Vài học sinh bắt đầu chửi loạn một mạch, “Con mẹ mày, thả tao ra”.

“Các người đây là giam cầm phi pháp”.

Bọn người phòng thông tin cũng không để ý đến hắn, quay đầu ra khỏi phòng, trở về báo cáo kết quả công tác.

Người phòng thông tin cũng không phải thật sự muốn bắt người, chỉ là khóa tay hù dọa bọn họ một chút, bằng không dám học sinh không biết trời cao đất rộng này vẫn chắn ở cửa ra vào hàng ngày, mấy người này bị dọa, lại thả bọn họ đi, như vậy có thể hoàn thành nhiệm vụ Chân Cục trường đích thân dặn dò xuống.

Ai cũng không thể nghĩ đến, bắt lần này... lại có đại sự xảy ra.

Mấy phút đồng hồ sau.

Chuông điện thoại Chân Cục trường văn phòng ríu ra ríu rít kêu lên.

Điện thoại là Nghiêm Lỗi tiếp, sau khi hắn alo alo hai tiếng, sắc mặt bỗng một biến đổi, nhanh đưa điện thoại cho Chân An Quốc.

Là Tưởng Cục trường thị cục gọi tới, “Chân Cục trưởng, lãnh đạo phân cục thành tây vừa mới điều chỉnh, giờ đây cần là ôn định là ổn định, các cậu không cần phải một lần nữa dẫn xuất nhiễu loạn cho tôi được không!? Mấy người vừa rồi sao lại động tay chân với ai? Đã bắt người nào? Nhanh thả người ra”.

Chân An Quốc nghe được liền sững sờ, “...Mấy học sinh ngăn ở cửa lớn phân cục?”

Chân Cục trưởng không biết là chuyện này bọn họ xử lý có cái gì không ôn, tính chất cái này cùng một chuyện bắt lầm cháu Tường Cục trường khác nhau, Tường Cục trường đương nhiên cùng rõ ràng diêm ây, cho nên nói: “Lãnh đạo bộ Quôc thô Tài nguyên vừa mới gọi điện thoại cho tôi, trong người các cậu băt có cháu ngoại trai hắn”.

Chân An Quốc lúc này mới chợt hiểu hiểu ra, “...Được, tôi lập tức thả người” Người bình thường vẫn còn dễ nói, nhưng thân thích lãnh đạo Trung ương, vậy không thể tùy tiện bắt, cho dù bọn họ có lý, giờ đây cũng phải vội thả người, trong đó liên lụy quá nhiều các mặt quan hệ, loại sự tình này không giảng đạo lý, lại mang vấn đề nghiêm trọng. Cúp điện thoại, Chân An Quốc quay đầu nói với Nghiêm Lỗi: “Cậu đi đến phòng thông tin bảo bọn họ lập tức thả người, trong những đứa trẻ kia có thân thích lãnh đạo Trung ương”.

Nghiêm Lỗi bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng lình mệnh đi ra ngoài.

Reng reng reng, điện thoại lại vang lên, Chân An Quốc nhíu mày, vừa nghe, “Alo?”

“Tôi là thị cục tài chỉnh nghe nói phân cục các cậu bắt con tôi? Hả!? Con tôi phạm pháp cái gì? Dựa vào cái gì tùy tiện bắt người!?” Dám nói mình là thị cục tài chính, vậy nhất định không thể nào là khoa viên cục tài chính, tám phần là phó cục trường hoặc là người đứng đầu nghành.

Bên kia.

Từ Yến tại văn phòng cùng nhận được điện thoại một bạn học cũ trường Đảng.

“Từ Cục trường, lão Lưu đây, tại sao cháu tôi bị người phân cục các cậu bắt đi? Tại sao còn mang theo còng tay? Hắn là một đứa trẻ cho dù có làm cái gì không ổn, cũng không nên bắt người chứ?”

Cùng lúc đó.

Chính ủy Trình Hải Mai cùng nhận được điện thoại của một lão bằng hữu

“Trình tỷ, nghe nói phân cục Thành Tây bắt tiểu nhi tử bí thư chúng tôi lại? Mây đứa trẻ kia lai lịch không nhỏ, mau rút còng tay ra đi, đừng làm loạn, sẽ xảy ra đại sự, tiểu nhi tử bí thư chúng tôi còn dễ nói, nhưng người cùng hắn... Lời nói tôi nói đển đây, thừa dịp sự tình còn chưa nao loạn nhanh thả người đi”.

Điện thoại liên tục gọi tới, tất cả mọi người phân cục bị kinh động.

Đổng Học Bân tránh ở wc hút thuốc còn ở cửa sô xem náo nhiệt, dần dần cùng phát giác không khí không đúng, thấy mấy người phòng thông tin đi rồi lại quay lại, vội vội vàng vàng dạo bước tiến đến hướng phòng nhỏ kia, Đổng Học Bân không khỏi giật mình, vừa vặn đằng sau kẹt một tiếng, cửa nhà câu mờ, Đổng Học Bân xem xét là người phòng chính trị, đưa cho điếu thuốc, “...Xảy ra chuyện gì?”

“Ơ, cảm ơn Đổng Chủ nhiệm” Người nọ nhận lấy điếu thuốc, nở nụ cười đau khổ, “Năm trước phân cục Thành Tây nhiều tai nạn, nêu không phải Đổng Chủ nhiệm ngài đại hiên thần uy, có thể vượt qua hay không đều khó nói, vốn cho rằng năm nay sẽ tốt một chút, nhưng lại xảy ra chuyện lớn, tất cả mấy học sinh cửa ra vào vừa rồi đều là có bôi cảnh quan gia, không phải thần thích Cục trường này thì chính là con Phó cục trường kia, ài, Phó Chủ nhiệm chúng tôi giờ đây đều ở trên cửa sô xem tình huống, nếu chuyện này xừ lý không tốt, đó là sẽ đại loạn”.

Đổng Học Bân không nói gì, vừa quay người, ghé vào trên cửa sô nhìn về phía phòng nhỏ, lại bắt nhầm người?

Người phòng thông tin đã tiến vào.

Trong lòng lão nhân viên cảnh sát cầm đầu đầy mồ hôi, may mắn vừa rồi không đánh người, bằng không đã có thể là tội quá lớn, hắn không lộ ra chút biểu tình nào nhìn vài cái học sinh, “Được, các cậu có thể trở về đi” Sau đó nói với vài đội viên bên cạnh: “Mở còng tay cho bọn hắn” Nhân viên cảnh sát phòng thông tin cầm cái chìa khóa đi lên.

Cậu bé kia thoáng cái đã phát hỏa, “Trở về? Bắt tôi là các người, giờ đây lại bảo tôi đi trở về?”

Cậu bé đẹp trai đột nhiên che còng tay, “Đừng để cho bọn họ tháo cái còng, đây là chứng cớ, hôm nay không nói rõ ràng với chúng tôi, chúng tôi không đi”.

“Không đi” Một cậu nhóc trong đó cùng một đẩy nhân viên cảnh sát phòng thông tin mờ khóa cho hắn ra, chụp lấy cô tay nói: “Dựa vào cái gì bắt người? Đi đường cùng phạm pháp à?”

Mấy học sinh khác cũng đều nghe theo, chính là không cho bọn họ mờ khóa, “Chờ cha tôi đên để cho cha tôi đòi công lý, không thể bị bắt như vậy”.

“Không sai, chú tôi lập tức tới ngay, để cho tôi nhìn xem các người là làm sao ăn nói với tôi”.

Vài cái học sinh ngồi xuống chỗ thùng nước uống, mặc kệ người phòng thông tin nói thế nào, đều sống chết không đi.

Sự tình giống như có điểm muốn ồn ào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play