Ngươi còn muốn cho chúng tôi đẹp mặt? Ngươi làm sao? Ngươi lấy cái gì làm? Cứ nói đùa. Tổng biên tập và Cung Phó xã trưởng đều lãnh nhãn nhìn Đổng Học Bân, nhìn một cái xem hắn gội điện thoại rốt cuộc là gọi cho ai, cục công an?

Cục công an cũng không quản đến tòa soạn báo một mẫu ba phần chỗ ngồi bọn họ! Trừ khi ngươi điện thoại cho tập đoàn nhật báo nghiệp báo kinh thành, đó mới là chủ quản nghành bọn họ, điện thoại khác.... gọi tới đâu đều không ăn thua, chung quanh rất nhiều phóng viên đang nhìn Đổng Học Bân chê cười, có hào hứng bừng bừng xem náo nhiệt, cái loại sự kiện đại náo tòa soạn báo này từ lúc bọn họ xây tòa báo đến nay còn chưa bao giờ phát sinh qua.

Đang lúc mọi người nhìn soi mới, Đổng Học Bân giơ điện thoại chờ bên kia nhận được.

Tít... tít... tít...

Cù Vân Huyên đối với Đổng Học Bân vì mình làm ra những chuyện này có phần cảm động, nhưng sợ hắn có hại, vội hỏi: “Tiểu Bân, cùng dì trở về đi, dì đã viết xong đơn từ chức, mặc kệ không làm, có cái gì? Đi một chút, chúng, ta về nhà” Tào Bình cũng không ngừng nháy mắt ra dấu hướng Đổng Học Bân ý là bảo hắn đừng làm loạn. Hai người bọn họ, ai cũng không cho rằng Đổng Học Bân có thực lực có thể ảnh hưởng đến thời báo xã kinh thành, sợ hắn làm phiền chính mình.

Đổng Học Bân không nghe, “Giao cho tôi đi, Huyên di, dì đừng quản”.

Tít, điện thoại thông, “Alo, Tiểu Đổng à?”

“Là tôi.” Đổng Học Bân nhanh chóng nói: “Tôi gặp một ít chuyện, muốn tìm cô giúp một việc”.

“Như vậy à, vậy cậu chờ thoáng cái” Chỉ nghe đầu bên kia điện thoại Tạ Tuệ Lan tựa như nói cái gì với người khác, “Cái kia không cần, để cho bọn họ hãy đi họp trước, tôi sẽ chờ người rồi đến... Tiểu Đổng, được rồi, nói đi”.

Đổng Học Bân hiểu rõ nàng bề bộn công việc, một bên cầm điện thoại hướng một địa phương không có người đi, một bên nhanh nhanh chóng thấp giọng nói: “Tôi có một người bạn công tác tại tòa soạn báo, lúc trước lãnh đạo các nàng muốn tác họp nàng và hắn đệ đệ cùng một chỗ, bằng hữu tôi không đồng ý, kết quả gập trả thù, lãnh đạo đầu tiên là thông đồng khách hãm hại bằng hữu của tôi, sau đó đem nàng từ một tổ trưởng bộ phận quảng cáo điều đến bộ phận phóng viên làm hậu cần, còn đày đến tỉnh Giang Chiết làm một việc ngầm đặc biệt nguy hiểm, cũng bởi vì cái này, bằng hữu của tôi bị hướng dẫn du lịch đánh cho, giờ đây, người nọ vừa muốn để cho bằng hữu tôi đi mở thang máy, ngài nói xem, cái này gọi là chuyện gì? Tôi giờ đây đang tìm lãnh đạo tòa soạn báo bọn họ nói đạo lý, kết quả Tổng biên tập miệng đầy giọng quan, không hỏi không quản, trợ Tn vi ngược, quả thực.

“...Cái tòa soạn báo gì?”

“Kinh thành nhật báo xã”.

“Lãnh đạo tên gì?”

Đổng Học Bân bụm lấy điện thoại đối với Huyên di nói: “Họ Cung tên đầy đủ gọi gì?”

Cù Vân Huyên ngẩn ra, “...Cung Vi.” Đổng Học Bân đi rất xa, ai cũng không nghe thấy hắn đang nói cái gì, nói với ai.

“Gọi Cung Vi” Nếu không thật sự bất đắc dĩ, Đổng Học Bân cũng không muốn phiền toái nàng, “Tạ tỷ, ngài xem chuyện này?”

“...Được, sự tình đại khái tôi đã rõ ràng, Tổng biên tập bọn họ ở bên cạnh? Cậu đưa điện thoại cho hắn, được không?”

Nói âm thanh được, Đổng Học Bân xoay thân đi trở về bên người Tổng biên tập, đem điện thoại qua, “...Nghe điện thoại”.

Sự tình bên này đã kinh động xã trưởng tòa soạn báo, Tổng biên tập đang gọi điện thoại nói rõ tình huống với xã trưởng, thấy Đổng Học Bân đưa điện thoại qua, hắn không chút nghĩ ngợi nói: “Không rãnh tiếp” Hắn chủ quan cho rằng Đổng Học Bân là tìm lãnh đạo cục công an bọn họ, nhưng công an cùng tòa soạn báo mình bắn đại bác cũng không quan hệ, hắn không cần phải đi mua mặt mũi ai.

Cung Phó xã trưởng cười lạnh nhìn Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân buông tay, nói với điện thoại: “Tạ tỷ, hắn không tiếp”.

Đầu kia Tạ Tuệ Lan hơi ngẩn ra,“...Tôi biết rồi” Tít tít tít, điện thoại bị dập máy.

Đổng Học Bân ặc một tiếng, trong lòng tự nhũ cô biết cái gì? Chuyện này rọt cuộc làm sao bây giờ còn chưa nói!? Tại sao ngắt? Có phải là sự tình quá phiền toái Tạ Tuệ Lan không quản được? Không đâu, cho dù năng lượng nàng không lớn, nhưng bộ Trung Tuyên cũng là chũ quản nghành kinh thành nhật báo, đè cho bọn họ giúp đỡ mình giải quyết chút vấn đề hẳn là vẫn có thể làm được chứ? Có phiền toái như vậy?

Miên man suy nghĩ trong chốc lát, Đổng Học Bân mới đem điện thoại thu lại.

Cù Vân Huyên nháy mắt mấy cái, “Tiểu Bân, gọi cho ai vậy?”

“Một bằng hữu”.

Thấy Tổng biên tập và Xã trưởng gọi điện thoại dặn dò xong việc, Cung Phó xã trưởng nghiêm mặt lên tiếng nói với hai bảo vệ, “Còn chờ cái gì, đuổi người ra đi!”

Tổng biên tập cũng khoát tay chận lại nói: “Bắt hắn đi, đừng để cho hắn quấy rối”.

Hai bào vệ thấy hai lãnh đạo đều lên tiếng, do dự nhìn nhìn Đổng Học Bân cảnh huy công tác chứng mình ném ở nơi đó, vẫn chậm rãi đi tới.

Không náo nhiệt? Các phóng viên có điểm thất vọng.

Cung Vi Phó xã trưởng càng dùng ngón tay chi hướng Cù Vân Huyên, “Người là cô mang vào đến đây? Đá bàn hủy hoại tòa soạn báo, ánh hưởng công tác bình thường tòa soạn báo, nhục mạ lãnh đạo, tốt, Cù Vân Huyên cô thật là có bản lãnh! Sự kiện lần này tôi không tìm tiểu tử kia tính, tôi tìm cô, từ hôm nay trở đi cô...”

Đang lúc Cung Vi ríu ra ríu rít nói, hai bảo vệ một trái một phải muốn đem Đổng Học Bân đi, một cái người đột nhiên mặt đầy lo lắng từ trong thang máy đi xuống, “Tổng biên tổng biên, xảy ra chuyện lớn”.

Tổng biên tập nghiêm mặt, “Vội vàng hò hét cái chuyện gì?”

Nsười kia thở thở hổn hển hai hơi, “Có một điện thoại vừa gọi tới văn phòng ngài, ngài không phải là bảo tôi tiếp, hô, thượng cấp ra lệnh, từ ngày hôm nay, bảo tòa soạn báo chúng ta đình bản chỉnh đốn”.

“Cái gì?”

Tất cả mọi người phát mộng

Tổng biên tập và Cung Vi quá sợ hãi, ai còn lo lắng để ý Đổng Học Bân, vội vàng nắm điện thoại lên.

Trong lúc nhất thời, tin tức bị đình bản truyền khắp cao thấp tòa soạn báo, nghe thế một tin tức như vậy, không người nào nghi không kinh ngạc không thôi, đình bản chỉnh đốn? Vì sao? Chỉnh đốn còn dễ nói, trước kia không phải là không làm qua, nhưng đình bàn chỉnh đốn đối với kinh thành thời báo xã mà nói vẫn lần đầu tiên, huống chi mệnh lệnh bốn chữ “Từ ngày hôm nay” cũng ý nghĩa... không có gì tự nhiên ngừng một ngày, không chừng là một tụần, không chừng một tháng? Điều này sao có thể? Cái này sao có thể được, chẳng lẽ mọi người phái tập thể thất nghiệp một tháng?

Các ngành có lẽ không biết tình huống, nhưng bộ phận phóng viên kinh ngạc qua đi đều là đồng loạt nhìn thẳng Đổng Học Bân.

Cù Vân Huyên ngây người nói: “Tiểu Bân, đây là... con làm?”

Tổng biên tập và Cung Vi hoàn toàn không nghĩ đến Đổng Học Bân, vừa nghe lời này mới kịp phản ứng, kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía hắn.

Đừng nói bọn họ, ngay cả Đổng Học Bân cũng bị giật mình, tôi x, đình bản? Sẽ không ác như vậy chứ? Hắn chỉ là muốn giúp Tạ Tuệ Lan tạo áp lực cho lãnh đạo tòa soạn báo bên kia, làm cho bọn họ giúp mình giải quyết vấn đề, nhưng đình bản chỉnh đốn quá lớn, cái này... là thủ đoạn Tạ Tuệ Lan? Kinh thành nhật báo xã tuy so ra kém hơn tòa soạn báo kinh thành lớn một ít, nhưng dù sao cũng là tòa soạn báo mang theo hai chử “kinh thành”, phân lượng thực sự không nhỏ, đơn giản như vậy mà bị đình bản? Hoàn toàn không lý do mà bị chỉnh đốn??

Trong lòng Đổng Học Bân cả kinh giống như mọi người, trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, một bộ dáng sớm nắm giữ.

Tổng biên tập rất không tin tưởng là Đổng Học Bân làm, nguyên nhân rất rõ, thật sự quá là nhanh, Đổng Học Bân cúp điện thoại mới vài phút, cho dù hắn tìm được lãnh đạo Thị ùy Bộ tuyên truyền cũng không khả năng trong vài phút đã đi xuống mệnh lệnh đình bản, không có trải qua thào luận, không có trải qua xét duyệt, không có xảy ra phê chuẩn, ai có quyền lợi đình bản? Không có ai không người nào dám hạ mệnh lệnh này, không ai có thể gánh chịu trách nhiệm này.

Cho nên Tổng biên tập lập tức gọi điện thoại cho một lãnh đạo chủ quản nghành, kết quà đối phương căn bản không biết rõ tình hình, đến chuyện đình bản này đều không nghe nói. Có thế chứ, trong lòng Tổng biên tập hiểu rõ, nhất định là thư ký mình nghe lầm điện thoại, hoặc là người nào giả dạng làm lãnh đạo Bộ tuyên truyền lừa gạt người. Này mới đúng, đình bản? Ha ha, điều này sao có thể.

Nhưng vài giây đồng hồ sau, một cuộc điện thoại Thị ủy Bộ tuyên truyền đánh tới trên điện thoại di động Tổng biên tập.

Tổng biên tập sững sờ, cần thận đè nút tiếp nghe, “Nghiêm Chủ nhiệm”.

Đầu kia nghiêm Chủ nhiệm nói chính là một trận thoá mạ, “Thời báo xã kinh thành các cậu làm cái gì cho tôi? Hả!? Làm cái gì?” Đùng đùng đùng đùng đùng, trong điện thoại truyền đến tiếng vang Nghiêm Chủ nhiệm phẫn nộ vỗ bàn, “Lãnh đạo Bộ Trung Tuyên trực tiếp gọi điện thoại đến trong bộ điểm danh phê bình thời báo xã các cậu, còn có cái tên Cung Vi gì đó, các cậu làm cái gì! Các cậu làm náo động cái gì! Giờ đây trong bộ ai cũng biết đại danh hai người các cậu”.

“A!? Bộ Trung Tuyên?” Tổng biên tập mặt mũi trắng bệch, “Nghiêm Chủ nhiệm, cái này, cái này...”

Bời vì thanh âm quá lớn, Cung Vi đứng bên cạnh cũng nghe được điện thoại nói, trong nháy mắt bị dọa đến không nhẹ, lãnh đạo Trung Tuyên? Điềm danh phê bình mình? ĐCM, không phải như vậy chứ?

Nghiêm Chủ nhiệm lớn tiếng nói: “Tôi mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, mặc kệ các cậu đắc tội người nào, giờ đây lập tức lập tức làm vấn đề rõ ràng cho tôi cho đề tôi giải quyết, nếu trước buổi chiều, mệnh lệnh đình bản còn không được rút về, cậu cũng đừng để cho tôi mất thời gian, bảo Cung cái gì Phó xã trưởng cùng một chỗ cuốn gói cút đi” Tít tít tít, điện thoại cắt.

Ngơ ngác thu hồi điện thoại, Tổng biên tập và Cung Vi sớm trợn tròn mất, bọn họ không ngờ sự tình sẽ huyên náo lớn như vậy, giờ đây chính là hai người dù ngốc cũng đã đoán được, chuyện này thật đúng là tiểu tử kia làm! Xem xét vẻ mặt Tổng biên tập và Cung Vi, mọi người cũng đều rõ ràng, không thể tin nhìn về phía Đổng Học Bân, gọi một cú điện thoại sẽ làm tòa soạn báo bị đình bản chỉnh đốn? Cái này phải to lớn đến thế nào? Nhớ tới Đổng Học Bân vừa mới nói câu kia “Các người không cho tôi câu trả lời, tôi đây để cho các người câu trả lời”, mới hiểu được người này không phải thổi phòng.

Tổng biên tập hối hận đến ruột gan đều xanh, chuyện này vốn không quan hệ cùng mình, đều là Cung Vi dẫn họa, nhưng bởi vì bản thân không coi trọng, kết quả đến hắn cũng tiện thể tiến vào, cái này gọi là chuyện gì!? Hấn muốn nói với Đổng Học Bân nói chút gì đó, nhưng trở ngại có nhiều xã viên như vậy nhìn, hắn thật sự mất hết mặt mũi, đứng nửa ngày cũng không nói ra miệng câu gì.

Lúc này, cửa thang máy mở, Xã trưởng đến đây, “Chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

Tổng biên tập hít thở dài, đi lên thấp giọng nói một lần ngọn nguồn sự tình.

Sắc mặt Xã trưởng càng ngày càng trầm, đến cuối cùng, tức giận đến hắn giơ tay lên đầu ngón tay điểm liên tiếp ba cái hướng về Cung Vi.

Đổng Học Bân nhìn vài lãnh đạo tòa soạn báo đều ở đây, liếc tròng mắt nói: “Tôi cùng muốn nói chuyện cùng các người, tôi cũng muốn giảng một chút đạo lý, nhưng tôi tìm đến đây từ sớm tới bây giờ, không có người nào nghe tôi nói đạo lý, cầm quyền lực áp người, nói với tôi giọng quan, được rồi, giờ có thể giải quyết cho tôi vấn đề chưa?”

Ngay từ đầu Đổng Học Bân cảm thấy đình bản có thể hơi quá mức hay không, nhưng mà nghĩ lại, các người đã không giảng đạo lý với tôi, tôi đây vì sao giảng đạo lý với các người? Náo loạn náo loạn, không náo mà nói, không có người coi trọng mình.

Xã trưởng lúc này mới chuyển ánh mắt qua cần thận xem kỹ Đổng Học Bân, hắn hiểu rằng tòa soạn báo trên mặt có phải thật sự phải đình bản chỉnh đốn, chỉ là phụ thuộc vào mình bên này, nhưng nếu như bên này không coi trọng, cũng không loại trừ khả năng thực sự đình bản, cho nên Xã trưởng đương nhiên yên tâm, rất là yên tâm, vẻ mặt lộ ra một nụ cười ôn hoà, “Vị đồng chí này, chúng ta đi phòng làm việc của tôi nói đi, sự tình Cù Vân Huyên chúng tôi nhất định cho cậu một câu trả lời”.

Đổng Học Bân cũng không muốn trước mặt mọi người vạch trần vết sẹo của Huyên di, sợ nàng mất mặt, nói âm thầm cùng được, cùng một chỗ đi theo.

Cù Vân Huyên cũng theo ở phía sau nói nhỏ: “Tiểu Bân, thật sự đình bản? Cậu đây là đi quan hệ với ai?”

Đổng Học Bân quay đầu lại nói: “Một lãnh đạo bộ Trung Tuyên, trước kia nàng thiểu nợ tôi một nhân tình”.

Văn phòng Xã trưởng.

Cung Vi biết mình lúc này đâm đầu vào đá, nhưng trong lòng lại rất oan uổng, không phải là điều động thoáng cái công tác cô nương Cù Vân Huyên kia sao? Cái này cho là cái gì? Hắn thật sự không nghĩ ra Đổng Học Bân làm sao vì chút việc nhỏ ấy còn kéo lãnh đạo Trung Tuyên ra đến đây, cái này cũng chưa tính, lại hạ lệnh tòa soạn báo đình bản chỉnh đốn, nâng cờ gõ trống sấm gió làm ầm ĩ lớn như vậy... vì nói đạo lý? Cung Vi không tin, cho nên tự cho là đúng nói: “Công tác Cù Vân Huyên có thể là tôi có sơ sót, Xã trưởng, tôi đề nghị một lần nữa triệu hồi Cù tổ trưởng về bộ phận quảng cáo, bên kia không phải có một vị trí phó phòng để trống sao?”

Xã trưởng nhìn Đổng Học Bân.

Ai ngờ Đổng Học Bân vọt thoáng cái đã nổi giận, “Con mẹ nó sơ sẩy cái rắm? Mày đấy trách nhiệm thật sạch sẽ, tôi nói thiệt cho các người biết, hôm nay tôi đến đây là đề nói rõ lí lẽ, lãnh đạo thì có nhân quyền còn thuộc hạ thì không có sao? Chúng ta tính toán tất cả sổ sách, thông đồng với khách vu hãm Huyên di, mượn cơ hội điều Huyên di đến bộ phận phóng viên làm hậu cần, làm khó dễ nàng trên công tác, bất ép nàng làm đối tượng với đệ đệ Cung Vi, mấy việc này, nếu hôm nay các người không để cho tôi một câu trả lời, được, tôi cũng không sổt ruột, Huyên di, chúng ta đi” Đổng Học Bân kéo Cù Vân Huyên vừa muốn đi ra.

Tổng biên tập thoáng đã vội vàng, “Khoan đã, đồng chí chờ một chút”.

Xã trưởng xem xét, lập tức giận tím mặt vỗ cái bàn, chỉ vào Cung Vi nói: “Còn có loại sự tình này? Tại sao tôi không biết?” Cũng không biết hắn là giả trang hay là thật.

Cung Vi vội vàng giải thích, “Xã trưởng, không phải...”

Đổng Học Bân chẳng muốn nhiều lời, “Tôi có vài cái yêu cầu, thứ nhất, để cho Cung Vi chịu nhận lỗi với Huyên di, thứ hai, rút chức Phó xã trưởng của hắn, thứ ba, tôi mặc kệ sau này an bài hắn công việc gì, nhưng từ hôm nay trở đi, bảo hắn mở thang máy một tuần lễ đi cho tôi... thiểu một cái đều không được” Đổng Học Bân là được thế không buông tha người, Tạ Tuệ Lan phô trương tạo thế lớn như vậy cho mình, mình mà hơi hợt cho qua hiền nhiên là không thích hợp.

Mất chức? Mở thang máy? sắc mặt Cung Vi đại biến, “Xã trưởng...” Hắn sắp hận Đổng Học Bân điên rồi, quá vũ nhục người.

Xã trưởng nhíu mày, có phần khó xử nói: “Đổng chí, tôi hiểu tâm tình của cậu, nhưng sự tình còn chưa tra rõ ràng, tôi cũng không nên làm quyết định, như vậy đi, nếu như điều tra được Cung Xã trưởng thật sự động tay chân điều động Cù Vân Huyên, thực sự bức bách nàng và đệ đệ của hắn, tôi đáp ứng cậu triệt tiêu chức vụ Phó xã trưởng của hắn”.

“Chờ các người tìm được chứng cớ đến bao giờ? Muốn lừa tôi? Tùy các người, chúng tôi trở về chờ tin tức, sau khi tìm được chứng cớ gọi điện thoại cho tôi”.

Xã trưởng cũng không nghĩ đến tính tình hắn xấu như vậy, “Đồng chí, chúng tôi cũng có khó xử, không có chứng cớ mà cách chức một Phó xã trưởng, tôi là không có cái quyền lợi này, còn phải hướng lên trên phản ánh tình huống, hơn nữa đi mở thang máy, cái này...”

“Giờ đây anh lại theo tôi nói chứng cớ? Cung Vi lúc trước hãm hại Huyên di tôi, các người làm cái gì? Huyên di phản ánh tình huống với các người, tại sao các người không điều tra thêm chứng cớ? Đừng làm bộ” Đổng Học Bân mất kiên nhẫn dựng thẳng ba ngón tay lên, “Theo yêu cầu tôi vừa nói, không có đường sống thương lượng, được chưa, nhanh lên, nói lời thống khoái đi”.

Cù Vân Huyên trong lòng có phần ấm áp, cũng không nói lời nói, tất cả việc đều giao cho Đổng Học Bân.

Xã trưởng đau đầu, tại sao đụng với một người không nói đạo lý như vậy, xoa xoa trán, nhìn thoáng qua Tổng biên tập.

Tổng biên tập vội vã muốn giải quyết, còn quản Cung Vi chết sổng làm gì, nháy mắt gật gật đầu.

Cung Vi vội vàng, “Xã trưởng, Tổng biên”.

Thờ dài, Xã trưởng nhìn ra ngoài, cách thời gian phát tập san buổi chiều không còn bao nhiêu, nếu như không nhanh chóng giải quyết thật sẽ chọc lãnh đạo phát hỏa, vị trí của mình đều có khá năng bị dao động đên. Cân nhác đên đây, trong lòng Xã trưởng hung ác, “Được rồi, Cù Vân Huyên phục hồi nguyên chức, về bộ phận quảng cáo, cách chức vụ Phó xã trưởng của Cung Vi, công tác an bài sau... để cho hắn đi mở thang mấy” Nhìn xem mặt Cung Vi xám như tro, Xã trưởng nói: “Nói lời xin lỗi với Cù tổ trưởng đi”.

“Xã trưởng tôi thật sự không lạm dụng chức quyền...”

Xã trưởng trùng liếc nhìn hắn, “Nhanh lên” Cậu dẫn ra nhiễu loạn, cậu còn ra sức khước từ trốn tránh trách nhiệm?

Thấy đại thế đã mất, tâm Cung Vi cũng lạnh buốt, hắn rất muốn viết một tờ đon từ chức, hắn có kinh nghiệm nhậm chức Phó xã trưởng thời báo kinh thành, đi đến tòa soạn báo làm cái một chức nhỏ vẫn không có vấn đề, nhưng mà rõ ràng, nếu như hắn không giải quyết chuyện này từ căn bản, cái lãnh đạo bộ Trung Tuyên kia chỉ sợ còn có thể tìm mình gây phiền toái, mình vô luận ở tòa soạn báo nào cũng không cách nào sinh tồn!? Cho nên Cung Vi nhìn Cù Vân Huyên nhìn đã lâu, sau khi cắn răng rốt cục vẫn nói câu “Thực xin lỗi”.

Xã trưởng nói: “Đổng chí, vấn đề đã giải quyết cho cậu, cậu xem...”

Đổng Học Bân nhìn Huyên di, thấy nàng gật gật đầu, Đổng Học Bân nhân tiện nói: “Được, cái sự kiện này đến đây thôi, nhưng mà trước khi đi tôi phải để Cung Vi mở thang máy”.

Cung Vi: “Cậu...”

Cung Xã trưởng đi mở thang máy, sự tình thoáng cái truyền khắp trên dưới tòa soạn báo, rất nhiều người cũng không tin tưởng, kết quà chạy đến thang máy nơi đó xem xét, Cung Xã trưởng trước kia uy phong lẫm liệt không ngờ thật sự ấn cái nút thang máy.

Đổng Học Bân giải cái hận này, trở lại tầng hai thì mới nhớ tới chứng mình công tác mình còn ném ở bộ phận phóng vièu, đi qua nhặt lên, dưới cái nhìn soi mới của Tào Bình và mọi người đi ra khói tòa soạn báo, tiếp đó gọi điện thoại cho Tạ Tuệ Lan, “Tạ tỷ, sự tình đã xong, cảm ơn ngài”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play