Hayan bước vào võ quán Kumdo.


Bên trong võ quán, có hàng trăm võ sinh đang vung kiếm.


Mọi người đều nghiêm túc tập trung vào việc vung kiếm gỗ và họ vô cùng tự hào mặc trên mình bộ đồng phục võ đường.


Lúc Hayan đến đã là buổi chiều. Đó cũng đang trong thời gian luyện kiếm.


Bình thường, mọi người luôn thể hiện tính cách thật của bản thân.


Nhưng khi cầm kiếm gỗ trên tay, họ lại trở nên nghiêm túc như thể họ đang bị kẻ thù đe dọa tính mạng.


Họ thuộc nhóm người dành trọn cuộc đời cho thanh kiếm.


Choe Jongbeom đang hướng dẫn cho những võ sinh thì nhìn thấy Hayan, anh bước đến gần Hayan:


Chào mừng em đến võ quán. Nhưng mà anh trai em đã rời khỏi đây sau khi hoàn thành việc tập luyện vào buổi sáng rồi.


“Em có đến đây để gặp anh trai mình đâu anh.”


“Vậy có lý do nào khác hả?”


“Em có vài việc muốn nhờ mọi người.”


“Vậy à, anh sẵn sàng giúp đỡ. Em đợi anh ở phòng khách nhé. Anh sẽ nói chuyện với em sau khi kết thúc bài tập luyện cho võ sinh.”


“Dạ.”


Hayan đi về hướng phòng khách. Lập tức sau đó, Jeong Ilhun– người chỉ tin vào sức mạnh của bản thân, thả kiếm xuống.


“Sư phụ ơi.”


“Chuyện gì ?”


“Em cảm thấy hôm nay không được khỏe cho lắm nên…”


“………..”


“Em có thể nghỉ ngơi một lát ở phòng khách được không?”


Jeong Ilhun ôm lấy đầu mình như kiểu đang bị chóng mặt nhức đầu.


Chuyện này chưa từng xảy ra trước đây. Sau đó, các võ sinh khác cũng lên tiếng.


“Ah, tự nhiên em cảm giác muốn khóc khi nhìn thấy lá rơi quá.”


“Gió to quá người em cứ lắc qua lắc lại hoài, đường kiếm cũng không chuẩn nữa. Thầy ơi, tụi em có thể nghỉ một chút được không?”


“Em nghĩ là thanh kiếm đang muốn nói gì đó với em. Để nghe được chuyện của nó, emmuốn nghỉ ngơi ở phòng khách tí xíu.”


“Thật ra, người em hơi mệt….”


Ngọn lửa tình yêu bùng cháy trong đôi mắt họ!!      


Các võ sinh biện cớ, họ muốn đi đến phòng khách bằng bất cứ giá nào.


Chẳng mấy chốc, Hayan rồi sẽ bị 500 thằng đực rựa bao quanh.


Cuối cùng thì Choe Jongbeom phải đích thân dẫn Hayan đến phòng hướng dẫn.


Jeong Illhun chuẩn bị trà cho Hayan.


“Trà của em đây.”


“Cảm ơn anh nhiều.”


Trong phòng hướng dẫn, ngoài Hayan và Jeong Illhun, còn có 3 thầy hướng dẫn khác và 20 võ sinh.


Bởi vì các võ sinh coi Hayan như là cô em gái bé nhỏ của mình, nên họ không muốn rời khỏi đây.


Hayan uống hết tách trà và nói:


“Trà rất ngon ạ.”


“Một cựu võ sinh đã gửi cho anh đấy. Mà em có việc gì muốn nói phải không?”


“Dạ đúng.”


“Việc đó có liên quan tới Lee Hyun à?”


Jeong Illhun hỏi một cách vội vàng.


Sư phụ Ahn Hyun Do đã nghĩ về việc để Lee Hyun làm môn đồ của mình.


Nếu vậy, thì sau Jeong Ilhun, Lee Hyun sẽ trở thành đồ đệ nhỏ tuổi nhất.


Nhưng có nghĩa là, khi đó mọi người sẽ giống như một gia đình, nên cậu rất nhạy cảm về việc này.


Hayan gật đầu.


“Dạ, đúng là việc có liên quan tới anh Lee Hyun.”


Đã có chuyện gì xảy ra sao?”


“Là do sinh nhật của anh ấy ạ.”


“Sinh nhật?”


“Dạ. Sinh nhật của anh ấy chỉ còn 1 tháng nữa thôi. Em muốn tổ chức sinh nhật cho ảnh.”


“…….”


Hayan đang lên kế hoạch tổ chức sinh nhật cho anh trai và đến võ đường để xin sự giúp đỡ.


Lee Hyun chưa bao giờ quan tâm đến sinh nhật của mình.


Với cuộc sống khó khăn của gia đình, nghĩ đến sinh nhật là điều vô cùng xa xỉ.


Nhưng em gái và bà ngoại chưa bao giờ quên sinh nhật của cậu và còn chuẩn bị một món quà nhỏ.


Lần này, Hayan muốn tổ chức tiệc sinh nhật bất ngờ cho Lee Hyun.


Jeong Ilhun, Choe Jongbeom và Ma Sangbeom trợn to mắt:


“Tiệc sinh nhật? Giống mấy cái diễn ra trên tivi đó hả?”


“Chả phải mừng sinh nhật bằng việc ăn canh rong biển à?”


“Từ hồi tám tuổi, anh không bao giờ làm gì đặc biệt vào sinh nhật của mình.”


“Haiz, sinh nhật là ngày mà công ty bảo hiểm gọi đến để chúc mừng….”


Điển hình của những người sống vì kiếm, chết vì kiếm!!!


Họ gần như chưa bao giờ tổ chức sinh nhật đúng nghĩa.


Mặc dù Jeong Ilhun trông nom mọi người như một người anh cả, nhưng cũng đang rất bi quan.


“Tổ chức tiệc thì tụi anh không rành lắm.”


Choe Jongbeom đồng ý với điều đó.


“Đúng vậy. Dành chiến thắng trong cuộc thi đấu kiếm sẽ là lý do tốt hơn để tổ chức một bữa tiệc, hơn cả tiệc sinh nhật.”


Ma Sangbeom cũng gật đầu.


“Thắng một trận đấu thì quan trọng hơn nhiều so với tiệc sinh nhật của một người. Mình có thể bộc lộ những kĩ năng kiếm thuật đã tập luyện cho cả thế giới xem.”


Mọi người đều đưa ra quan điểm của mình.


Mặc dù quý Hayan như một cô em gái, nhưng tổ chức sự kiện giống thế này thì không phù hợp với họ.


Đó là 1 trong những lý do tại sao họ ế.


Cứ tiếp tục thế này thì kế hoạch tổ chức sinh nhật sẽ thành công cốc.


Nhưng lời nói tiếp theo của Hayan đã làm mọi thứ thay đổi:


“Em sẽ giới thiệu các chị khóa trên cho mọi người khi em vào đại học.


“Nữ……sinh viên?”


“Đúng vậy. Để em làm maicho mấy chị tiền bối xinh đẹp. Mọi người nghĩ sao về một cuộc hẹn hò bí mật.”


“Hẹn hò bí mật? Giống trên phim hở?”


Jeong Ilhun cắn mạnh vào răng mình. Sau đó anh nhìn quanh mọi người.


Choe Jongbeom gật đầu tán thành.


“Các thầy hướng dẫn, hãy tổ chức một bữa tiệc sinh nhật! Chúng ta nên làm điều gì đó cho Lee Hyun.”


Lee Indo lắc lư thân mình trong phấn khích.


“Tất nhiên rồi. Vì đây là tiệc sinh nhật đầu tiên của Lee-huyn, chúng ta nên tổ chức một bữa tiệc cho ra trò.”


Những lời chấp thuận đầy nhiệt tình từ những người hướng dẫn. Còn các võ sinh thì không biết phải nói sao.


“Nghĩ cả đời cũng không ngờ lại có một ngày mình được hẹn hò với các em sinh viên.”


“Em hổng dám trèo cao đâu. Hẹn hò bình thường chỉ một ngày thôi đã quá mãn nguyện rồi...”


Các võ sinh đang đấu tranh với tình trạng FA.


Kể từ khi tập luyện kiếm thuật, nó đã trở thành một phần đam mê cháy bỏng của bản thân, đồng nghĩa với việc sống một cuộc sống cách xa phụ nữ.


Thậm chí chỉ chia sẻ điều gì đó về con gái thôi cũng đủ khiến họ lúng túng và lo lắng.


Đánh nhau với yakuza có khi còn thoải mái hơn.


Một số người có lẽ đã từng hẹn hò và chia tay, nhưng những giây phút ấy sẽ mãi còn đọng lại suốt cuộc đời họ từ nay về sau.


Hayan hứa hẹn.


“Nếu các anh giúp em làm tiệc sinh nhật, em sẽ tổ chức nguyên một nhóm hẹn hò bí mật luôn.”


“Ohhhhhh!”


Mọi người đều vui mừng. Sau đó, họ bắt đầu lên kế hoạch cho tiệc sinh nhật của Lee Hyun một tháng sau.


Hoàn toàn theo phong cách của họ!!


****


“Chào mừng các em.”


“Chào mừng các sinh viên mới.”      


Phía trước cổng trước của trường Đại học Hàn Quốc, có rất nhiều người đang lôi kéo những sinh viên mới vào câu lạc bộ của mình.


Cúi đầu thấp xuống, Lee Hyun yên lặng hướng về phía cửa lớp.


‘Làm gì có thời gian tham gia những câu lạc bộ thế này. Thời gian dành cho việc học ở trường thật sự là lãng phí lớn.’


Sau khi nhập học, thời gian cậu đầu tư vào game đã giảm đi đáng kể.


Vì vậy, dù giờ đây đã trở thành một sinh viên đại học, Lee Hyun cũng không thể tham gia các hoạt động câu lạc bộ như những người khác.


Công việc của một nhà điêu khắc càng về sau càng có nhiều lợi ích, nhưng đòi hỏi đầu tư nhiều thời gian.


Lee Huyn đã xác định là không gia nhập bất kì câu lạc bộ nào khi vô đại học.


Tadadadak.


Với sự kiên định của mình, cậu nhanh chóng đi lướt qua họ.


Nhưng không ai ngăn cậu lại.


Hầu hết các sinh viên mới đều bị các anh chị đàn trên tóm lấy, nhưng không ai tiếp cận Lee Hyun.


‘Phew! Tạ ơn trời đất.’


 Lee Hyun đi bộ về hướng tòa nhà chính, nơi sẽ diễn ra buổi hướng dẫn dành cho tân sinh viên.


Ngay lúc đó, cậu nghe được một cuộc đối thoại.


“Chị ơi, chúng ta có nên mời anh chàng đó vào câu lạc bộ không?


“Để cho cậu ta đi đi. Em không nhìn thấy trên khuôn mặt của cậu ta viết chữ từ chối à.”


****


Tại trường ĐHQGHàn Quốc, một buổi hướng dẫn cho sinh viên mới được tổ chức nhằm giải thích những điều cơ bản trước khi vào trường.


Bởi vì vẫn còn hai tháng nữa kì nhập học mới chính thức diễn ra, hầu hết tân sinh viên đều không tham dự.


Nhưng Lee Hyun vẫn dành thời gian để đến đây.


‘Mình cần nói cho Hayan biếtnhững điều này.’


Như các bậc phụ huynh khác lo lắng về nền giáo dục dành cho con cái của mình, hiển nhiên cậu cũng lo lắng cho cô em gái.


Buổi hướng dẫn được tổ chức ở nơi giống như giảng đường.


Một chàng trai với phong cách dân tỉnh ngồi kế bên Lee Hyun.


Anh ta mở lời trước với Lee Hyun.


“Rất vui được gặp cậu. Cậu là sinh viên mới à?”


Lee Huyn gật đầu và hướng mặt về phía anh ta.


“Uhm.”


ĐHQG Hàn Quốc thật là đẹp. Mình là sinh viên tỉnh đến để xem trường. Mình tên Bak Soon Jo, chuyên ngành của mình là Virtual Reality  - Thực tế ảo .”


“Vậy à. Mình là Lee Hyun. Cũng chuyên ngành giống cậu. Chúng ta có thể  thường xuyên trò chuyện với nhau rồi.”


“Thật sao. Trông bạn lớn hơn mình mà.”


Bar Soon Jo hỏi một cách cẩn thận.


Lee Huyn lắc đầu.


“Không đâu. Mình cũng chỉ 20 tuổi.”


“Nét mặt bạn không giống người 20 tuổi cho lắm.”


“E hèm !”


Lee Huyn hắng giọng, và tỏ ra không thoải mái.


Nhờ đó, cậu không còn bị làm phiền nữa.


“OK. Lee Hyun, chúng ta làm quen với nhau nhé.”


Bak Soon Jo đấm nhẹ vào vai Lee Hyun khi nói điều đó.


Vào đúng lúc đó, mọi người bắt đầu đến gần Bak Soon Jo và Lee Hyun.


“Mình cũng học chuyên ngành Virtual Reality. Tên là Lee Yu Jeong. Rất vui được gặp mọi người.”


“Mình cũng vậy. Mình là Min Sura.”


“Còn Choi Sang Jun là tên mình.”


Lee Hyun và Bak Soon Jo thể hiện sự chào đón đến những người bạn cùng chuyên ngành.


Sau đó, họ cùng nhau theo dõi buổi hướng dẫn.


Vào ngày đầu tiên, sau việc tham gia buổi hướng dẫn, họ đã hình thành nên “một gia đình”.


Trong giờ giải lao, có một chủ đề sôi nổi diễn ra.


“Hệ thống chuyển động thực tế ảo được sử dụng trong Royal Road cho phép di chuyển thân thể theo từng cấp độ khác nhau, và chúng phụ thuộc vào level của người sử dụng.”


“Nó không chỉ dựa trên 5 giác quan cơ bản của con người, mà còn có thể là những khả năng tiềm tàng của con người. Mnh nghĩ là họ đã áp dụng những nghiên cứu về trí não của con người.”


“Để lưu trữ một lượng thông tin khổng lồ đến như vậy….”


Lee Hyun không tham gia vào cuộc thảo luận của mọi người.


‘Đó là một vấn đề đơn giản nếu chỉ cần quan sát kĩ.’


Trước khi tham gia vào Royal Road, Lee Hyun đã đọc rất nhiều tài liệu nghiên cứu khác nhau về Virtual reality.


Có rất nhiều câu chữcậu không hiểu rõ, nhưng cậu lại ghi nhớ toàn bộ những thông tin đó.


Do vậy, kiến thức của Lee Hyun về Virtual reality nhiều hơn những sinh viên khác.


Khi Royal Road lần đầu được phát hành, yêu cầu về mức độ an toàn phải rất cao.


Lee Hyun cũng cân nhắc về vấn đề ấy.


Cậu có bị sao cũng được, nhưng gia đình của cậu lại gặp nhiều khó khăn hơn.


Do đó, Lee Hyun đã nghiên cứu về Virtual Reality.


“Mà Sura này, trong game cậu chọn class gì vậy?”


“Mình à? Mình là một Enchanter. Mình phụ trách về gió và điện.


“Whoa! Đó là một class hiếm đấy.”


Enchanter là một class mang lại sức mạnh cho một vật thể hoặc một sinh vật nào đó.


Nó cơ bản giống với phép ban phúc của Priest, nhưng được nhìn nhận là tốt hơn vì sức mạnh đem buff không bị biến mất sau đó.


Chủ yếu làbuff cho dây chuyền, nhẫn, khuyên và n thứ khác.


Mặc dù khá khó khăn để gia tăng level khi mới bắt đầu, nhưng class này lại có thể kiếm được nhiều tiền khi lên cao.


“Còn class của cậu?”


“Mình chỉ là một Warrior bình thường thôi. Level 216 à.”


“Chẳng bình thường tí nào. Level của cậu rất cao đó. Mình chỉ đang ởlv 140.”


“Dù class Enchanter không giúp được nhiều do không chuyên đánh chiến. Nhưng sau này hãy đi train cùng nhau nha.”


“OK. Quá được.”


Sau khi các cô gái tiết lộ về class và level của mình, các chàng trai cũng nói vềchúng.


Choi Sang Joon là người nói trước.


“Mình cũng là một Warrior. Nhờ đi săn cùng Guild. Level của mình đang ở mức 278.”


“Guild nào vậy?”


“Black Lion.”


“Wow! Guild nổi tiếng nhất ở vương quốc Thor đó.”


Lee Yu Jeong không giấu nổi sự ngạc nhiên của mình.


Rất khó để gia nhập một Guild nổi tiếng.


Những hoạt động của bạn bị giới hạn khi tham gia vào một Guild. Nhưng mọi người ai cũng đều muốn gia nhập vào Guild tốt.


Đó là do những lợi ích mà bạn nhận được khi ở trong guild. Chẳng hạn như lúc tham gia vào trận chiến của guild để xâm chiến một tòa thành hoặc là đi săn ở khu vực xung quanh, bạn có thể mượn những item một cách dễ dàng.


Việc có thể mượn item tốt là một lợi thế đặc biệt tuyệt vời.


Không chỉ thế, nếu những hoạt động của bạn mang lại ích lợi cho Guild, bạn có thể nhận một số vàng như là lương hàng tháng.


Nhưng dù không vì những lợi ích đó, gia nhập một Guild nổi tiếng cũng mang lại niềm hãnh hiện.


Khi đi đến một khu vực, một thành phố hay một lâu đài, mọi người đều nhận ra ký hiệu riêng của guild.


Bạn sẽ nhận được sự tôn trọng và lời bình luận từ mọi người và thậm chí có thể bán những item với giá hời.


Đôi khi, dùmột người làm nên điều vĩ đến cỡ nào, cũng không có nổi một lời khen ngợi.


Lục địa Versailles, một thế giới nơi mà sức mạnhthống trị và những Guild nổi tiếng chính là cội nguồn của sức mạnh đó.


“Thật ra nó chẳng là gì cả. Anh trai mình là thành viên sáng lập nên Guild. Anh ấy là một trong 30 thành viên đầu tiên, nên mình mới có thể gia nhập Guild.”


“Vậy thì level của anh trai cậu chắc là khủng lắm.”


Lee Yo Jeong nhìn anh với vẻ ghen tị.


Choi Sang Joon gật đầu.


“Anh mình không nói cho mình biết, nhưng ít nhất anh ấy cũng trên 340. Nhờ việc đi săn với anh mà mình tăng level khá dễ dàng.”


“Whoa, thiệt sao?”


Trong khi các cô gái ghen tị với Choi Sang Joon, Lee Hyun lại nghĩ khác.


‘Cậu ấy train nhân vật của mình giống như những người chơi khác. Sẽ khó khăn hơn một khi cậu ấy muốn tiến xa.’


Trong Royal Road, level của skill cô cùng quan trọng....


Nếu như bạn chỉ tập trung tích lũy exp và tăng nhanh lv, sau này bạn sẽ vấp phải nhiềukhó khăn.


Đặc biệt là nếu bạn lên level bằng việc theo sau một ai đó, thì sau này, bạn rõ ràng không thể tự mình hoàn thành nhiệm vụ khi rơi vào một cuộc đi săn đầy nguy hiểm.


Min Sura và Lee Ju Jeong đến gần Lee Huyn và Bak SoonJo, vì cả hai chưa tiết lộ gì vềclass của mình.


“Soon-jo, cậuthuộc class gì vậy?”


Min Sura nháy mắt khi hỏi, còn Bak SoonJo thì gãi gãi đầu mình:


“Mình à? Level của mình là 342 và class là một Thief.”


“………”


Level của Bak Soon Jo – người có vẻ ngoài ngây ngô khiến cho mọi người xì xầm bàn tán.


 Royal Road đâu phải là tảng băng chỉ có mỗi bề nổi.


 Phụ thuộc vào số lượng quái mà bạn hạ gục và thời gian bạn trải qua trong Dungeon.


Mặc dù Bak Soon Jo giống kiểu người thích sự yên tĩnh, nhưng do bản năng cạnh tranh tự nhiên, nên anh dành hầu hết thời gian của mình để đánh quái trong hầm ngục.


Cuối cùng, Min Sura nhìn Lee Huyn.


“Lee Hyun, class và level của cậu thì sao?”


Lee Hyun không thật sự muốn giấu mọi người về điều đó.


Nhưng cậucũng không muốn nói ra tí nào.


Đối với những người chỉ đơn giản tận hưởng thế giới ảo, level là điều gì đó để khoe với người khác, nhưng đối với những Dark Gamer, nó giống như là lật bài tẩy của mình lên vậy.


‘Đằng nào họ cũng sẽ không hỏi chi tiết về class của mình.’


Với kinh nghiệm lâu năm quan sát, chắc họ sẽ không hỏi thế.


Mong là không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, Lee Hyun chậm rãi nói.


“Nhà điêu khắc”


“Hm?”


Class của mình là một nhà điêu khắc.”


“Oh my god.”


Sự thương hại thoảng qua tích tắc trong đôi mắt họ.


Choi Sang Joon đấm vào vai Lee Hyun như là một cách để động viên.


“Cố gắng lên. Mình nghe nói bây giờ nhiều người chọn làm nhà điêu khắc lắm.”


“Yeah.”


Tán gẫu qua hết giờ giải lao, mọi người lại chăm chú lắng nghe buổi hướng dẫn.


Lee Hyun ghi chú những chi tiết quan trọng trong một cuốn sổ mà cậu đã chuẩn bị.


Hầu hết đều là những chủ đề sẽ hữu ích để nghiên cứu trước khi nhập học, và thông tin về việc du học, hỗ trợ tài chính.


Lee Hyun đã ngừng học sau khi xin nghỉ tại trường cấp ba.


Dù vượt qua bài kiểm tra GED, nhưng vẫn là bất khả thi để nhận được chính sách hỗ trợ tài chính dành cho sinh viên.


Tuy nhiên, cậucứ ghi chú lại để phòng hờ.


Khi buổi hướng dẫn kết thúc, mọi người đứng dậy.


“Ah, cuối cùng cũng kết thúc. Mình đói rồi.”


“Chúng ta đi ăn gì đi.”


“Yeah. Chúng ta ăn tại căn tin của trường nha.”


Lee Huyn theo sau đám bạn mình.


‘Cũng không đến nỗi tệ nếu mình đến xem thử căn tin trường.’


Căntin nằm trong khuôn viên trường học.


Những món ăn Hàn và phương Tây được chia ra tùy thuộc vào những ngày trong tuần.


Các cô gái chọn thức ăn Hàn, còn các chàng trai chọn thức ăn phương Tây.


“Nhìn ngon quá.”


“Mọi người cùng ăn thôi.”


Thức ăn Hàn gồm có cơm, súp và khoảng 5 loại Banchan.


Thức ăn thì Tây gồm thịt heo chiên giòn hoặc là cá đi kèm với salad và mỳ.


Min Sura cười thỏa mãn khi trộn cơm với Banchan.


“Đúng là ngon.”


Choi Sang Joon và Bak Soon Jo cắt miếng thịt heo và đưa vào miệng.


Bữa ăn trưa ở trường cũng ngon đấy chứ.”


Đi học thật là vui.”


Khi mà mọi người đều đang thưởng thức bữa ăn của mình, Lee Huyn vừa ăn vừa nhăn trán.


‘Nguyên liệu thức ăn thật là kinh khủng.’


Hiển nhiên là, thịt heo không được chế biến ở đây.


Nó là sản phẩm đông lạnh.


Thêm vào đó, nó đã được nấu từ lâu rồi, nên vẻ tươi ngon đã giảm đi.


‘Nếu tệ như thế này, tốt hơn là mình nên mang cơm trưa đến trường.’


Giá của bữa ăn đó là 2500 won, nó không hề rẻ. [2.5$]


Thức ăn sẽ nhiều dinh dưỡng hơn nếu nó được chế biến từ những nguyên liệu tươi sống vừa mới mua ở chợ về.


Lee Hyun quyết định sau này sẽ mang cơm trưa đến trường.


Vào lúc đó, các chàng trai lực lưỡngđi vào trong cantin.


Họ là sinh viên của khoa võ thuật.


Một chàng trai với thân hình to lớn và người đầy mồ hôi nhìn thấy Lee Hyun.


Sau đó anh ta cúi chào Lee Hyun.


“Chúng em chào hyung-nim!”


Khi một người phía trước cúi đầu chào, hàng chục học sinh khác cũng làm như vậy.


“Chúng em chào hyung-nim!”


Lee Hyun vẫn ngồi đó chưng ra cái mặt không cảm xúc.


Giải pháp tốt nhất là quay mặt đi hướng khác.


Cậu đang dùng skill lơ – đi – giả - vờ - làm - việc – khác. Đó là skillcậu học được từ Seoyoon.


Nhưng những chàng trai đó vẫn không rời đi và giữ nguyên tư thế cúi đầu chào.


Đám bạn ngồi kế bên Lee Hyun rất ngạc nhiên và há hốc mồm.


Một con ruồi cũng có thể bay vào trong miệng của Choi Sang Joon.


Bởi những sinh viên mang thân hình lực lưỡng đến từ khoa võ thuật cúi chào Lee Hyun, họ không thể làm gì hơn ngoài việc bối rối và ngạc nhiên.


Mặc dù có vẻ như Lee Hyun không thích điều đó, nhưng cậu lại đón nhận một cách tự nhiên.


Bốn người bạn đã bị sốc, họ nhìn Lee Hyun, sau đó lại nhìn những sinh viên đang cúi chào.


Lee Hyun thở dài, và đó như một lời hồi đáp.


Mối quan hệ giữa Lee Huyn và đám bạn đã thay đổi. Bởi vì những sinh viên lớp trên đã cúi chào Lee Hyun, nên ít nhất cậu cũng phải bằng tuổi họ hoặc lớn hơn. Không thể nào là 20như cậu đã nói.


Cuối cùng thì những sinh viên khoa võ thuật cũng rời đi.


“Sang Chual Huyng, người đó là ai vậy? Là ai đến nỗi anh phải cúi chào như thế?”


Thật lòng, hầu hết các sinh viên cúi chào đều không biết lý do tại sao. Bởi vì đàn anh Han Sang Chual đột nhiên cúi chào, nên họ mới hành động theo.


Han Sang Chual toát mồ hôi hột.


“Anh đã nói với mấy đứa trước đây rồi mà.”


“Huh?”


“Anh đã nói về hội quán võ thuật mà anh đến phải không?”


“Dạ phải. Có phải là hội quán anh đang tập không?”


Họ đang nói về võ đường nơi mà Ahn Huyn Do đang làm với vai trò là sư phụ.


Đó là mội võ quán nổi tiếng, nơi đào tạo những nhà vô địch trong các cuộc thi kiếm thuật trên toàn thế giới.


Là nơi tập trung những con quái vật chỉ cần có kiếm thì cóc sợ gì trên đời. Không tính đến những võ sinh chính thức, chỉ tính riêng những tân võ sinh thôi đã lên tới hơn 5000 người.


Han Sang Chual là một trong những võ sinh mới ở đó.


“Anh ấy là học viên, không, phải nói anh ấy là đệ tử giỏi nhất của thầy Ahn Huyn Do.”


“Sặc! Đệ tử giỏi nhất sao?”


“Có lẽ. À mà chắc chắn đấy. Hầu hết những thầy hướng dẫn đều dạy anh ấy, nhưng đôi khi anh ấy còn đấu với thầy Ahn Huyn Do nữa, vì vậy nên chắc chắn là thế.”


“Nhưng mà anh ấy nhìn có vẻ trẻ hơn hoặc bằng tuổi tụi em thôi, cũng không cần phải đối xử kính trọng như anh làm, đúng không?”


Các sinh viên nghiêng đầu.


Những người được đào tạo võ thuật đều có ý chí mạnh mẽ và lòng tự trọng rất cao.


Dù cho ai đó có địa vị cao ở trong võ đường, cũng không cần thiết phải cúi đầu trước người đó.


Han Sang Chual lắc đầu và một cơn lạnh sống lưng ập đến.


“Là do mấy đứa chưa từng thấy thôi. Tụi em nghĩ là anh cư xử giống vậy từ khi mới vô à? Lúcnhập môn, anh không hề thừa nhận sức mạnh của anh ta. Chỉ trong một năm, ai cũng nghĩ là không công bằng cho một người mới học kiếm mà đã trở thành đồ đệ giỏinhất của sư phụ. Thậm chí là anh, người đã học ở võ đường Kumdo hơn 3 năm, cũng không thể trở thành một võ sinh chính thức. Lúc đó anh nghĩ anh ấy là thằng khốn đầy kiêu căng.”


Vậy sao anh không đánh bại anh ta, để dạy cho anh ta một bài học?”


“Anh đã làm như vậy. Anh đã quan sát làm thế nào anh ta, một người mới đến có thểđạp đít những võ sinh chính thức sang 1 bên. Nhưng khi nhìn thấy anh ấy chiến đấu với một thanh kiếm gỗ.


“Nó như nào anh ơi…”


“Anh ta chiến đấu, chiến đấu, và chiến đấu. Mặc dù đối mặt với thanh kiếm gỗ, thứ có thể dễ dàng làm gãy xương anh ta, nhưng mà anh ta không hề sợ hãi tí nào. Và cái cách mà anh ta vung kiếm như thể nó có sự sống trong đó.”


Điều đó tuyệt vậy à? Chẳng phảiviệc đối mặt với kiếm là vô cùng bình thường sao, và không sợ khi chúng ta vung kiếm hoặc đánh cược mạng sống vào nó à?”


“Nó tuyệt vời lắm, rất là tuyệt vời. Về sau anh đã phải thừa nhận điều đó. Mặc dù sức mạnh cơ thể có thể được bồi đắp bằng cách luyện tập, nhưng sức mạnh tinh thần thì lại bẩm sinh. Thật lòng mà nói, có bao nhiêu người trên thế giới này có thể thật sự chiến đấu khi tựđặt mạng sống mình vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc như vậy?”


“….”


“Một người có thể từ bỏ mạng sống của mình vì niềm tin. Đó là một người có sức mạnh tinh thần mạnh mẽ, bỏ qua sức mạnh cơ thể, anh chợt nhận ra rằng trái tim anh ta là thứ mạnh nhất trên thế giới này. Sau lần đó, kĩ thuật sử dụng kiếm của anh trở nên mạnh hơn nhiều.”


Những sinh viên đàn em năm nhất của Han Sang Chua cuối cùng cũng hiểu.


Thanh kiếm được vung lên một cách ngay thẳng.


Nếu một người có thể vung kiếm theo cách như vậy, lại trong một khoảng thời gian học hỏi ngắn, họ có thể cúi đầu trước người đó.


‘Một con người có tinh thần mạnh mẽ đến nực cười.’


‘Nhớ mặt và đừng bao giờ đụng chuyện với anh ấy.’


Han Sang Chua nói với đám đàn em.


“Đây là những lời mà Sahyung của võ đường nói. Kể từ bây giờ, gặp mặt anh ấy thì phải cúi chào. Ai không làm theo, anh sẽ xử kẻ đó.”


“Dạ, tụi em biết rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play