Anh ta nói không sai, Lan Điền hy vọng tóm được miếng bánh béo bở là dự án của anh ta thì tất nhiên anh ta muốn hỏi gì mà chẳng được.

Nhận thấy ánh mắt tóe lửa của hai người từ dưới nhà lóe lên, Cố Thiên Tầm chỉ ho khan một tiếng, cố gắng giả bộ tự nhiên nhất có thể, nói: “Bọn mình bao năm rồi không gặp nhỉ, tớ còn tưởng cậu quên mất tớ rồi cơ... Ừ, có phải cậu ra nước ngoài rồi không? Sao tự nhiên lại nhớ đến tớ mà gọi điện thế? Được, hôm khác chúng mình tụ họp nhé.”

Cô len lén nhìn về phía hai người dưới nhà, cho đến khi thấy họ không còn chú ý đến mình nữa mới thở phào nhẹ nhõm.

“Phòng cô ở đâu hả?”Anh hoàn toàn không đếm xỉa gì đến những lời cô vừa nói lung tung trong điện thoại. Như thể biết rằng cô đang cố tình che giấu, tránh để người khác biết.

“Trên lầu chỉ có một phòng sáng đèn, có phải phòng cô không?”

“... Ừm, đúng.” Cô khe khẽ nói. Rốt cuộc anh ta định làm gì?

Cô đành quay trở về phòng mình, theo quán tính đi về phía cửa sổ. Vừa vén rèm lên quả nhiên nhìn thấy chiếc xe đen đang đỗ sát dưới tán cây. Anh đang ngả người trên lưng ghế, đưa mắt nhìn lên lầu.

Trong bóng đêm như vậy, bốn mắt nhìn nhau, tim Cố Thiên Tầm đột nhiên đập loạn nhịp, cô nắm chặt lấy điện thoại, cảm giác tay cũng cứng đơ lại. “Anh... anh đã đưa Cảnh Dao về rồi, sao còn chưa đi đi?”

“Tôi có chuyện muốn nói với cô.” Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt như xuyên qua màn đêm, vượt qua khoảng cách không gian giữa họ, cảm giác như sắp xuyên vào tận trong trái tim cô.

“Chuyện... gì?” Tim cô đập nhanh hơn, thình thịch thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, khiến cô đến nói chuyện cũng cảm giác không thở được. Thực sự cô cũng không hiểu rằng mình đang chờ đợi một đáp án như thế nào.

“Cảnh Nam Kiêu đêm nay sẽ không về đâu, hai người họ đã đặt một phòng hạng tổng thống ở khách sạn Hoàn Vũ rồi.”

Phản ứng đầu tiên của Cố Thiên Tầm là trù ẻo cho Cảnh Nam Kiêu kiệt tinh mà chết, sau đó, cô chớp chớp mắt....

“Chuyện anh muốn nói là chuyện này à?”

Vừa nãy rốt cuộc cô đang nghĩ lung tung điều gì không biết?!

“Sao hả? Giọng cô có vẻ rất thất vọng, không nói chuyện này thì tôi nên nói chuyện gì?” Giọng anh ung dung, có ý trêu đùa. Trong màn đêm, dáng người cao lớn khẽ động đậy, đôi chân dài hơi mở ra.

“....” Cố Thiên Tầm nghe xong thật muốn cắn lưỡi, “Tôi biết rồi, cảm ơn anh đã thông báo.”

Mộ Dạ Bạch cười nhẹ một tiếng, “Thật ra còn một chuyện nữa....”

Anh còn chưa nói hết câu thì nghe thấy tiếng đập cửa: “Chị dâu, tôi vào nhé!”

Cố Thiên Tầm giật mình, còn chưa kịp nói gì thì cửa phòng đã bị đẩy ra, cô lập tức quay người lại theo quán tính, hốt hoảng nhìn Cảnh Dao.

Cảnh Dao nhìn chằm chằm cô từ trên xuống dưới, cau mày: “Chị đang làm gì? Đứng ở cửa sổ nhìn gì thế?”

“Đâu có...” Cô lắc đầu. Điện thoại vẫn đang đặt bên tai, chỉ nghe thấy Mộ Dạ Bạch ở đầu dây bên kia dường như không hề có chút tác động nào, anh chậm rãi ôn tồn nói tiếp câu đang dang dở: “Đột nhiên cảm thấy, mùi vị của sự vụng trộm thật sự rất thú vị.”

Mùi vị của vụng trộm... rất... thú... vị?!

Não cô như có một tiếng nổ lớn, sau đó tất cả chỉ một màn trắng mờ. Cho đến khi điện thoại của cô bị Cảnh Dao giật lấy cô mới bừng tỉnh.

Ai vụng trộm với anh ta chứ? Nụ hôn lúc tối rõ ràng là tôi bị ép buộc cơ mà!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play