“Không làm phiền hai người nữa, dùng cơm vui vẻ.” Cô mỉm cười nhẹ trước vẻ mặt cố tỏ ra ngon ngọt của Cảnh Dao, nói xong quay người rời đi.

Trở về chỗ ngồi, chỉ cúi đầu nhìn menu.

“Chuyện gì vậy?” Dương Mộc Tây đẩy menu ra, “Lát nữa gọi sau! Anh ta có quan hệ gì với em chồng cậu vậy?”

“...mình không biết.”

“Trông hai người đó nói chuyện rất vui vẻ, vừa nhìn đã biết em chồng cậu chết mê chết mệt anh ta rồi! Haizzz... còn anh ta? Thái độ ra sao?” Dương Mộc Tây dán chặt mắt về phía họ.

“Cậu đừng có nhìn bọn họ nữa, xin cậu đấy! Cho dù thái độ anh ta ra sao, hai người họ có quan hệ như thế nào thì cũng chẳng liên quan đến mình. Cậu còn muốn ăn nữa không? Không ăn thì chúng ta đi khỏi đây. ”

Dương Mộc Tây quay đầu lại, mắt ánh lên vẻ tinh nghịch nhìn Cố Thiên Tầm, “Ơ hay, sao cậu lại cáu gắt với mình.”

Cố Thiên Tầm bị Mộc Tây nhìn thì có tật giật mình, đưa menu cho cô, gắt lên giọng mất kiên nhẫn: “Cậu mau chọn món đi!”

“Này, Thiên Tầm, không phải là cậu đang...” chữ “ghen” còn chưa kịp nói ra khỏi mồm thì bắt gặp ánh mắt hung dữ của Cố Thiên Tầm như đang đe dọa, cô vội vàng thu lại lời nói, lật giở menu, đầu hàng luôn. “Là mình! mình muốn ăn sườn xào chua ngọt!”

Cố Thiên Tầm thở nhẹ ra, để tránh ánh mắt mình không kềm được nhìn về phía họ, cô đã lập tức bắt mắt mình chuyển hướng nhìn đi nơi khác.

Thế nhưng không nhìn thì không sao, vừa nhìn cô đã không giữ được bình tĩnh nữa.

“Hôm nay thật không phải ngày tốt lành gì!” Cô buột miệng nói, khiến Dương Mộc Tây không hiểu mô tê gì: “Sao thế? Ai chọc phải cậu à?”

Mộc Tây bất giác nhìn lên, cảnh tượng trước mắt khiến cô tức đến mức trợn ngược mắt: “Hả!”

Trước cửa nhà hàng, Cảnh Nam Kiêu đang bị một cô gái ôm lấy thân mật, hai người chầm chậm bước vào. Cô gái đó yếu ớt nép vào người anh ta. Hai người đang thảo luận chuyện gì đó, cười nói vui vẻ.

Dáng vẻ đó của anh ta, cô chưa từng nhìn thấy trong suốt hai năm kết hôn.

Ngón tay cô ghim chặt xuống bàn, đầu ngón tay đều trắng bệch ra.

“Con mụ đó chính là tình đầu của Cảnh Nam Kiêu à?” Dương Mộc Tây vừa tức vừa kích động: “Thiên Tầm, đi thôi! Chúng ta đi lột mặt nạ của Cảnh Nam Kiêu!”

Cố Thiên Tầm giữ chặt tay cô: “Đừng làm gì hết. Chúng ta ăn thôi.”

“Cậu còn ăn gì nữa chứ? Cậu mà ăn được thì tớ thật bái phục cậu đấy!”

Cố Thiên Tầm hít vào một hơi sâu, ngẩng đầu lên nói với phục vụ bàn: “Chọn món xong rồi, mau giúp chúng tôi mang thức ăn lên đi.”

“Thiên Tầm!” Dương Mộc Tây đầu muốn bốc hỏa rồi, sao cô ấy có thể nhịn được cơ chứ. Đến người ngoài cuộc như mình còn không nhịn nổi nữa là!

“Bây giờ mình xông ra lột mặt nạ của bọn họ làm ầm lên, cuối cùng người mất mặt là ai?” Cố Thiên Tầm không hề nhìn lại hai bóng người ở cửa nữa, chỉ biết nén chặt những tâm tư cảm xúc trong lòng xuống, bình tĩnh nói tiếp: “Giờ đây cô ta ôm được chồng mình, cô ta là người thắng! Còn mình thì sao? Là người phụ nữ mà bất cứ lúc nào cũng có thể bị chồng ruồng bỏ, tức quá hóa rồ xông lên phá họ à? Mộc Tây, trước mặt cô ta, mình có thể làm làm chuyện mất mặt như vậy được không?”

Dương Mộc Tây không còn gì để nói nữa, cô đã không đặt mình vào vị trí của Thiên Tầm, cô quả thật đã suy nghĩ hơi mất bình tinhc.

“Hôm nay coi như đôi gian phu dâm phụ đó gặp may! Ngày sau đó cơ hội dạy cho bọn chúng một bài học, cậu nhất định không được mềm lòng.” Dương Mộc Tây tức giận mắng, rồi mới giơ tay gọi phục vụ bàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play