“Anh thật sự muốn tìm nơi nào đó để từ từ “yêu” em vài lần...” Lý Vũ Sâm nói qua hơi thở, chỗ đó của anh khẽ chạm vào cửa huyệt của cô dò thám, chạm đến nơi khít chặt, mềm mại đó, anh khẽ thở ra, khoái cảm như muốn bức anh phát điên, anh vuốt đôi má đỏ ửng của cô, nhẫn nại nắn nắn. “Bé con, tối nay chúng ta ở khách sạn...”

Dương Nguyệt cảm thấy lúc này người mình như thể bị ném vào một nồi nước nóng mà trần.

Anh không kìm nén thêm được nữa rồi, vật to lớn kia tách nơi mềm mại nõn nà của cô ra mà xông vào toàn bộ.

Cảm giác lấp đầy mạnh mẽ bức cô thở không ra hơi, suýt chút nữa không nén được mà kêu lên thành tiếng. Nghĩ đến nơi này là bệnh viện, cô bèn cắn chặt môi, nuốt những âm thanh đó vào trong họng.

Lý Vũ Sâm lại một lần nữa hôn cô, mơn trớn.

Bên thân dưới lại từng đợt thúc đẩy dồn dập.

Trong bóng tối chỉ nghe được hơi thở của cả hai quyện vào nhau.

Trong không gian vọng lại tiếng hai cơ thể va vào nhau vồ vập.

....................

Qua vài ngày, trường đã cho nghỉ đông.

Khoảng thời gian này, Bùi Cẩm Xuyên biến mất không thấy tăm tích đâu, không còn liên lạc gì với Dương Nguyệt nữa. Lật giở điện thoại, nhiều lần nhìn thấy cái tên quen thuộc đó, Dương Nguyệt lại có cảm giác bất chợt muốn gọi điện cho cậu, nói rõ ràng mọi chuyện một cách hòa bình.

Nhưng....

Cuối cùng, cô vẫn bỏ cuộc.

Chung quy, có những người không thể trở thành người yêu nữa, thì cũng không thể quay về làm bạn.

Nghỉ đông, một ngày trước khi rời trường, Dương Nguyệt đang ở trong ký túc thu dọn đồ đạc.

Tâm trạng Hướng Nam không tốt, đã đi trước một ngày rồi. Vì vậy giờ chỉ còn lại một mình cô trong căn phòng ký túc có phần trống trải.

Đúng lúc cô đang cúi người định thu lại máy tính vào trong túi thì có tiếng gõ cửa.

“Nguyệt Nguyệt, cậu mau đi đến phòng làm việc của viên trưởng đi, vừa nãy giáo viên hướng dẫn nói có việc quan trọng tìm cậu.” Là một bạn học cùng ngành báo cho cô.

“Tìm tớ?” Cô hơi ngạc nhiên, không biết là chuyện gì.

“Ừm, chắc không phải là chuyện đi du học ở Australia chứ?” Đối phương đột nhiên hỏi.

Dương Nguyệt lúc này mới sực nhớ ra lần trước mình và Hướng Nam cùng các bạn học cùng đi nộp hồ sơ xin du học.

Lúc đó cô đã bàn bạc với Bùi Cẩm Xuyên, cậu ấy hoàn toàn ủng hộ.

Hai năm phải ra nước ngoài du học, cậu nói có thể đợi cô. Nhưng giờ đây...

Tính cách của Lý Vũ Sâm và Bùi Cẩm Xuyên hoàn toàn không giống nhau. E rằng anh không dễ thuyết phục như vậy.

Học viện âm nhạc Australia vẫn luôn là mơ ước của cô.

Hơn nữa giờ cô đang có điều kiện rất tốt – đó là trường học sẽ chi trả một phần học phí.

“Còn ngây ra đó làm gì? Cậu mau đi đi!” Người bạn kia khẽ kéo tay cô, bộ dạng vui mừng thay cho cô, cười nói hớn hở. “Nếu đúng là chuyện mừng như vậy thì nhất định phải mời bọn tớ đi ăn khao một bữa đó.”

Dương Nguyệt cười nhẹ. “Tớ đi xem thế nào đã rồi nói sau.”

..........

Đến phòng viện trưởng, một vài giáo viên chuyên ngành đều ở đó. Cô lễ phép chào hỏi mọi người trước.

Viện trưởng quả nhiên là nhắc đến chuyện đi du học Australia với cô. Sang năm bắt đầu năm học liền đi, giờ gọi cô đến để điền thông tin vào giấy tờ.

Dương Nguyệt nhìn mẫu đơn mà lặng người, không nhúc nhích.

“Sao không điền vào? Em mau điền đi còn về.” Một giáo viên giục cô.

Cô sực tỉnh, cầm lấy bút, ngồi vào một góc, lặng lẽ điền.

Cô ngập ngừng không phải chỉ vì Lý Vũ Sâm mà còn vì em trai cô ở nhà tình hình không tốt lắm.

Nhưng đi Australia du học không phải chỉ là mơ ước của mình cô, mà còn là mơ ước của cả mẹ cô.

Ra khỏi văn phòng viện trưởng, điện thoại của Dương Nguyệt vang lên.

Là số lạ.

Cô không nghĩ ngợi nhiều mà bắt máy ngay. Áp vào tai, đầu bên kia truyền đến một giọng nữ. “Dương tiểu thư, chúng ta gặp nhau đi!”

Giọng nói này, không hẳn xa lạ.

Hơn nữa giọng nói đó còn bày tỏ một cách rõ ràng rất không thiện chí.

Vì đã có sẵn ấn tượng từ lần gặp trước nên Dương Nguyệt đã có sự chuẩn bị về tâm lý.

“Được, xin hỏi gặp nhau ở đâu ạ?” Cô nhận lời rất bình tĩnh.

“Trong quán cafe đối diện trường cô. Tầng 2.”

“Vâng, cháu đến ngay.”

Tắt điện thoại xong, Dương Nguyệt không hề gọi điện cho Lý Vũ Sâm mà đi thẳng ra ngoài cổng trường.

Xung quanh trường cô đều là những hàng quán rất bình dân phục vụ cho học sinh lui tới.

Vừa lên đến tầng 2 đã nhìn thấy Lý phu nhân ngồi đằng xa. Khí chất cao quý từ người bà không hề ăn nhập với không khí ở đây.

Những người đi lại đều không kiềm được mà lén nhìn bà một cái từ trên xuống dưới.

Phục vụ lễ phép bước đến để bà gọi đồ nhưng bị bà từ chối.

Rõ ràng đồ uống ở đây không hề phù hợp với thân phận cao quý của bà.

Dương Nguyệt bước đến, Lý phu nhân hất cằm về phía chỗ ngồi đối diện. “Ngồi đi.”

Cô ngồi xuống phía đối diện với bà, không lo lắng hay tự ti mà nhìn thẳng vào Lý phu nhân. “Bác đến tìm cháu có việc gì không ạ?”

“Ta không vòng vo nữa.” Giọng Lý phu nhân nghiêm nghị. “Hãy chia tay với Vũ Sâm nhà ta đi, hai đứa không phù hợp.”

Dương Nguyệt đã đoán trước được chuyện này, cô ngồi im, không động.

Im lặng, không nói gì.

“Đừng nói ta khinh thường cô, gia thế nhà cô ta đã không nói rồi, nhưng chỉ riêng cái cuộc sống đời tư của cô thôi cũng đủ rồi!”

Lý phu nhân cúi người, rút từ trong túi xách ra một sấp giấy, vứt ra trước mặt cô.

“Cô tự mình xem đi!”

Nói đến đây, trong mắt bà đầy vẻ khinh bỉ.

Dương Nguyệt hồ nghi cầm lấy tập giấy lên xem, mặt cô biến sắc. Ngón tay siết chặt lại. “Lý phu nhân, bác điều tra cháu?”

Lý phu nhân cười lạnh. “Đây quả là không tra thi không biết, tra một cái liền hết hồn. Thật không ngờ cô còn ít tuổi như vậy mà đã thành thạo chuyện luồn lách giữa hai người đàn ông. Hơn nữa, Vũ Sâm và Cẩm Xuyên còn là hai anh em! Dương tiểu thư, thủ đoạn của cô thật không tầm thường!”

Dương Nguyệt cắn chặt môi, không nói gì.

Về điểm này, cô hoàn toàn không có gì để phản bác. Cũng không còn lời nào để nói.

“Một đứa học sinh mà cuộc sống đời tư đã loạn như thế này, tùy tiện vào khách sạn, lên giường với đàn ông. Bố mẹ cô có biết không?”

Sắc mặt Dương Nguyệt trắng bệch.

Bố mẹ cô đều là giáo viên, tư tưởng vẫn còn khá phong kiến, gia đình cô cũng rất nghiêm khắc.

Vì vậy chuyện quan hệ trước khi cưới đối với bọn họ không khác nào một đòn giáng mạnh.

Cô không dám tưởng tượng đến hậu quả.

“Hay là bọn họ dạy cô như vậy?”

“Lý phu nhân, bác chỉ trích cháu thì được, xin bác đừng chỉ trích bố mẹ cháu. Chuyện cháu yêu ai không hề liên quan gì đến bố mẹ cháu.”

Cô biện bạch, hai má đỏ ran.

Lý phu nhân cười. “Đúng vậy, dù gì cũng là gia đình có học, sao có thể dạy dỗ ra một đứa con gái bừa bãi như vậy được. Thế này đi...”

Bà ngồi thẳng người lại. “Cô không chịu chia tay với Vũ Sâm cũng được thôi. Chuyện này để tôi giao cho bố mẹ cô. Hai bên phụ huynh bàn bạc chuyện này, tôi tin là sẽ giải quyết tốt hơn.”

Dương Nguyệt lập tức ngẩng đầu lên. “Lý phu nhân, sao bác lại phải bức người quá đáng như vậy?”

Lý phu nhân như thể đã nắm được điểm yếu của cô, so với phản ứng mãnh liệt của cô thì bà ta ngược lại ung dung bình thản. “Nhà trường vừa thông báo với cô là để cô đi Australia du học phải không?”

Dương Nguyệt thoáng kinh ngạc, sau đó chợt hiểu ra.

Là bà ấy sắp xếp?

“Cơ hội đi du học như vậy đối với một đứa học sinh có hoàn cảnh như cô thật sự là hiếm có. Vì vậy tôi khuyên cô nên nắm bắt cho tốt, đừng để bị sự dụ hoặc nhất thời mà u mê đầu óc. Hơn nữa nhà họ Lý chúng tôi không hề giống với gia đình thường dân như nhà cô đâu. Tôi sao có thể chấp nhận cho con trai tôi nhặt lại đứa con gái mà em họ nó đã chơi chán không thèm nữa chứ? Đây không phải là một cái tát sống sượng vào mặt tôi sao!”

Lời nói của bà ta sắc nhọn, tàn nhẫn.

Ngón tay Dương Nguyệt siết chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay.

Rất may là quán cafe này không có nhiều người lắm.

Sự nhục nhã mà cô phải chịu đựng này, người ngoài không biết.

“Bác yên tâm, cơ hội đi Australia lần này, cháu nhất định sẽ trân trọng nó.” Cô nói xong, đè nén lại những cảm xúc đang trào dâng trong lòng. Cô mỉm cười nhìn Lý phu nhân. “Những lời bác nói Lý gia nhà bà và gia đình tầm thường như nhà cháu không giống nhau, từ những lời nói phát ra từ miệng bác, cháu nghĩ là cháu đã hoàn toàn hiểu được rồi.”

Sắc mặt Lý phu nhân trở nên khó coi.

Đây là đang ăn miếng trả miếng với bà sao?

“Còn về chuyện giữa cháu và con trai bác thì cháu nghĩ là bác nên nói chuyện với anh ấy để hiểu cho rõ. Còn nữa, cháu nghĩ là cháu buộc phải nói rõ với bác một chuyện...”

Nói đến đây, Dương Nguyệt đứng dậy, rút từ trong túi xách ra một tờ giấy bạc 100 tệ, đặt lên mặt bàn.

Cúi mắt nhìn Lý phu nhân, đôi mắt đen láy của cô nhìn thẳng vào bà. “Cầu hôn là con trai bác cầu hôn cháu. Hơn nữa cháu đã từ chối. Thực lòng mà nói vốn dĩ cháu còn cảm thấy đáng tiếc nhưng sau hai lần gặp bác xong thì ngược lại cháu cảm thấy quyết định này của mình hoàn toàn sáng suốt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play