Tâm trạng của phụ nữ đang mang thai vô cùng nhạy cảm.
Nhất là Cố Thiên Tầm, vì đã từng bị sảy thai một lần thêm vào đó thời gian mang bầu là lúc anh vừa làm hóa trị xong không bao lâu, đến cả bác sĩ cũng không dám chắc chắn về độ khỏe mạnh của tinh trùng, vì vậy lần mang thai này cô vô cùng lo lắng.
Ba tháng đầu, cô gác bỏ hết tất cả công việc để ở nhà dưỡng thai.
Cô đưa ra yêu cầu như vậy, sếp Ngô còn mừng không hết – – bà bầu nhà họ Mộ ở trong công ty thì không khác gì quả bom hẹn giờ, ai dám để cho cô đi làm chứ?
Giờ cô chủ động xin nghỉ phép, thật quá mừng.
Mộ Dạ Bạch tắm xong, bước ra khỏi nhà tắm, sấy khô tóc liền nhìn thấy cô ngồi khoanh chân trên giường, trên đùi cô là chiếc túi dựng laptop.
Anh hết hồn.
Quăng khăn tắm sang một bên, bước đến giành lấy máy tính của cô.
“Laptop của em!” Cô kêu lên một tiếng, định giành lại.
“Sóng điện từ!” Anh chỉ gừ lên rồi bê máy tính đi ra xa.
Cô thật khô lời.
Từ lúc có thai là bao nhiêu cặp mắt luôn dán vào cô.
Ngón tay vừa chạm phải con cua liền bị cướp mất –tính hàn, chạm cũng không được chạm vào!
Thỉnh thoảng đi shopping, khát nước muốn uống cốc nước ngọt cũng bị mắng. Thức ăn chín bán sẵn thì càng đừng hòng động vào. Kem, đồ lạnh? Tốt nhất đừng nhắc đến!
Tóm lại...
Tất cả những thứ ngon lành cô thích ăn đều có thù với phụ nữ mang thai.
Thậm chí đến cả điện thoại cũng bị cách ly.
Tất cả những vấn đề gì liên quan mật thiết đến đứa bé, anh đều bá đạo và độc đoán như một bạo chúa.
Cô cảm giác mình sắp bị chèn ép đến phát điên lên, có nhiều lúc ức chế to tiếng với anh.
Anh để cho cô la mắng, mắng chán thì đi rót cốc nước cho cô hạ hỏa.
Phát tiết hết ra ngoài, cô cũng thấy nhẹ nhóm hơn, bỏ qua lần này, lần sau lại cãi.
“Dạ Bạch, đưa máy tính cho em. Em đang bận.”
“Em bận gì?” Anh liếc nhìn máy tính của cô đang mở mấy trang web.
Đều là về giáo dục trẻ con.
“Em định đăng ký một lớp học kiến thức giáo dục trẻ, đợi đứa bé ra đời rồi cũng không đến nỗi rối tung lên không biết làm gì.”
Giáo dục trẻ?
Anh nhướn mắt hỏi. “Em đã chọn được chưa?”
“Đã chọn được rồi, giờ đang đăng ký, anh trả em đây.”
Anh không đưa máy tính cho cô mà chỉ để ra xa để cô chỉ tay thao tác từ xa, rồi anh thành thục làm hết cho cô.
Cô xịu mặt, thật hết biết.
Thực ra cô định lén lút lấy máy tính để xem phim với clip hài, thế nhưng...
Hết rồi!
Nghĩ cũng đừng hòng nghĩ nữa!
...............
Ngày hôm sau, Mộ Dạ Bạch đưa cô đi học.
Tâm trạng cô rất vui, trước lúc xuống xe còn ban cho anh một nụ hôn tạm biệt.
Mộ Dạ Bạch sướng rơn, nhìn theo cô cho đến khi cô vào lớp mới lái xe đi.
Đi học một buổi chiều, đến gần tối lái xe đến đón cô về nhà. Bữa tối cả anh và ông Mộ đều bận nên chỉ còn cô ăn cơm cùng bà nội.
Ăn cơm xong, cô len lén mở máy tính ra.
Gần đây trên mạng rất hot một clip nói về quá trình sinh em bé.
Sinh theo phương pháp tự nhiên.
Cả clip đều là máu, cô nhìn mà tim đập thình thịch, không từ ngữ nào diễn tả nổi.
Xem xong cảm thấy cả người đều khó chịu, lại càng sợ hãi hơn.
Gập laptop lại, cô xuống bếp rót một cốc nước.
Uống nước ấm vào vẫn cảm thấy khó chịu.
Tay chân cô lạnh ngắt.
Bên ngoài có tiếng xe, cô đặt cốc nước xuống, lập tức đi ra.
Nhìn qua cửa sổ, nhờ ánh đèn bên ngoài mà cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên ngoài xe, bóng người đó khiến cô an tâm hơn một chút.
Cô kéo cửa, không chờ đợi nữa mà chạy ra ngoài.
Mộ Dạ Bạch dang rộng hai tay ôm cô vào lòng.
Cảm giác được ôm ấp, bao bọc này trong phút chốc khiến những cảm giác bất an vừa nãy đã lập tức biến mất.
Tim anh bỗng thắt lại. “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao tay em lạnh thế này?”
“Nghe Mộc Tây nói sinh con là một chuyện rất đáng sợ.” Cố Thiên Tầm không dám nói là mình đã xem clip.
Lén dùng máy tính là chuyện nhỏ, nhưng lén dùng máy tính để xem những hình ảnh máu me không tốt cho bà bầu đó nhất định sẽ khiến anh nổi giận.
Mộ Dạ Bạch cau mày.
Thật biết chọn chuyện để lo nghĩ mà!
“Không sao, không sao, đừng tự mình dọa mình.” Mộ Dạ Bạch ôm vai cô, dịu dàng an ủi. “Đáng sợ như vậy mà cô ấy còn sinh Lam Thiên ra rất bình thường, đơn giản đấy thôi. Yên tâm, đến lúc đó anh sẽ ở bên cạnh em.”
Thực ra thì đàn ông nói ra những lời này nó dễ lắm.
Có đau thế nào đi nữa thì cũng không phải anh đau mà.
Nhưng nếu có thể, anh thà rằng mình chịu đau thay cô.
“Nghe nói sẽ chảy rất nhiều máu. Nếu gặp phải trường hợp bị băng huyết thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng nữa...”
“Ừm.” Anh hừ một tiếng, cắt lời cô.
Khẽ cắn lên môi cô một cái. “Bà nội mà nghe được sẽ giận đấy. Không được nghĩ linh tinh.”
Giờ anh bắt đầu nghi ngờ những lời này có phải Mộc Tây nói với cô không.
Có ai thần kinh dẫm phải đinh mà đi nói những lời đáng sợ như thế với một bà bầu cơ chứ?
“Được, em không nói nữa. Nhưng dù gì thì cũng rất đáng sợ! Nếu như tử cung không mở thì bác sĩ sẽ lấy dao rạch ra! Rạch trên da thịt sẽ đau đớn lắm!”
Cô lại bắt đầu.
Mộ Dạ Bạch chỉ biết cúi đầu hôn lên môi cô, chặn lại những lời hù dọa mình của cô.
Vốn chỉ định hôn nhẹ một cáu nhưng không ngờ càng hôn càng nồng nhiệt, đến ngay cả tiếng xe đi vào cũng không phát hiện ra.
Đèn xe chiếu đến, hai người mới bừng tỉnh.
Cố Thiên Tầm dường như ngay lập tức đẩy anh ra, nhìn thấy người khác đến, mặt cô đầy ngại ngùng, trừng mắt nhìn sang Mộ Dạ Bạch.
Đều tại anh!
“Bố!” So với vẻ ngượng ngùng của cô thì Mộ Dạ Bạch thản nhiên như không, anh điềm tĩnh lên tiếng chào.
Ông Mộ ừm một tiếng, nhìn đường phía trước mà bọn họ né ra, ông lái xe vào thẳng gara.
Lúc xe lướt qua hai người họ, ông hơi dừng lại, ho khan một tiếng. “Chú ý chút, hàng xóm đang nhìn đấy.”
Sặc....
Cố Thiên Tầm đấm vào lưng Mộ Dạ Bạch một cái, anh cười, ôm cô càng chặt hơn.
.............
Đêm hôm đó.
Cố Thiên Tầm ngủ không yên giấc, rõ ràng là bị chuyện sinh con dằn vặt.
Mộ Dạ Bạch ôm cô, không dám ngơi tay một phút. Đợi đến khi cô khó nhọc chìm vào giấc ngủ rồi anh mới ngồi dậy.
Mở máy tính ra, anh tìm những chi tiết về chuyện sinh con.
Kết quả...
Clip tự nhiên xuất hiện.
Anh ngồi trong phòng khách, đặt laptop lên bàn uống trà, tay cầm cốc nước, chăm chú xem.
Không ngờ...
Khi tiếng hét thất thanh của người phụ nữ và màn hình đầy máu tươi cùng những vết thương xuất hiện trước mắt, trong đầu anh chợt hiện ra cảnh tượng Thiên Tầm nằm đó đau đến chết đi sống lại.
Tay anh bỗng run lên.
Chiếc cốc suýt nữa rơi xuống đất.
Anh không thể bình tĩnh được nữa.
Cố gắng xem hết, rồi mặt anh trắng bệch đi về phòng, chui vào chăn, ôm chặt lấy cô.
Cô mơ mơ màng màng, chạm phải hơi ấm của anh liền rúc vào lòng anh.
Anh khẽ vuốt mái tóc suôn mềm của cô, đặt đầu cô lên cánh tay mình.
Bà nội từng nói muốn có ít nhất 2 đứa cháu. Sau này bọn trẻ có bạn, có chuyện gì cũng có thể bảo vệ, giúp đỡ nhau.
Từng trải qua những năm tháng ấu thơ cô đơn lạc lõng nên Mộ Dạ Bạch rất tán đồng đề nghị này của bà, nhưng giờ đây...
Anh từ chối!
Đau đớn như vậy, bắt cô trải qua một lần thôi anh đã cảm thấy quá tàn nhẫn rồi.
Ngày hôm sau.
Cố Thiên Tầm tỉnh lại thì phát hiện 2 tròng mắt thâm quầng của Mộ Dạ Bạch không khác gì gấu trúc.
“Anh sao vậy?” Cố Thiên Tầm vuốt vuốt mái tóc rối bù của mình, nhìn anh. “Tối qua anh không ngủ à? Mắt đỏ ngầu vậy?”
“Không sao, anh có ngủ nhưng không được tốt lắm.”
Ngủ được mới tài ý.
Vừa nhắm mắt lại đã nghĩ ngay đến cảnh tượng máu me be bét đó, rồi lại tưởng tượng ra cô, anh trằn trọc không sao ngủ được.
“Hay anh ngủ thêm đi, hôm nay đến công ty muộn một chút?”
Cố Thiên Tầm trong lòng lo lắng.
Không nỡ thấy anh mệt mỏi như vậy.
Mộ Dạ Bạch kéo cô vào chăn lại, lưu luyến ôm cô. “Hay em ngủ thêm với anh một lúc nữa.”
“Nhưng buổi học hôm nay là buối sáng, em còn không dậy nữa là sẽ bị muộn mất.”
Cố Thiên Tầm ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường.
Anh vùi mặt vào tóc cô. “Em mà không có đây thì anh không ngủ được.”
Cô lập tức đầu hàng.
“Thôi được, vậy em ngủ thêm lúc nữa.”
Chồng cô quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Sau đó...
Nửa tiếng sau, cánh cửa phòng lập tức có tiếng gõ.
Mộ Dạ Bạch vừa chợp mắt đã bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc.
Cố Thiên Tầm khẽ thơm lên trán anh, nhẹ giọng nói. “Anh ngủ tiếp đi, em đi xem xem.”
Anh ừm khẽ một tiếng, không mở mắt ra, chỉ buông bàn tay đang ôm eo cô.
Cô khoác áo ngủ lên, ra mở cửa thì thấy người giúp việc nói.
“Thiếu phu nhân, lão phu nhân bảo tôi lên gọi cô xuống ăn sáng.”
Ngủ nướng bị giục rồi.
Cô ngại ngùng thè lưỡi. “Tôi biết rồi, tôi xuống ngay đây.”
Theo quan điểm của lão phu nhân thì bữa sáng của bà bầu nhất định phải ăn đúng giờ.
Đóng cửa lại, cô quay vào thay quần áo, lại bị anh ôm.
“Em đang có thai, bà nội trông chừng chặt.” Cố Thiên Tầm bò trên người anh, ngón tay theo nghịch ngợm vuốt vuốt sống mũi anh, lẩm bẩm nói. “Anh ngoan ngoãn ngủ thêm lúc nữa đi.”
“Ừm, lát nữa lên với anh.” Mộ Dạ Bạch lúc này mới thả cô ra.
Cố Thiên Tầm thay quần áo đi xuống nhà.
Lão phu nhân đang đeo kính ngồi xem báo trên sofa. Giờ công việc của bà ít hơn rất nhiều, bà sống khá an nhàn, chỉ có mỗi bận tâm lớn nhất dành cho đứa chắt trong bụng Cố Thiên Tầm nữa thôi.
“Bà nội.” Cố Thiên Tầm gọi.
“Không làm phiền cháu ngủ chứ?” Bà đẩy gọng kính lên nhìn cô.
“Không ạ, chỉ là tối qua Dạ Bạch ngủ không ngon nên giờ còn đang ngủ bù ạ.”
“Không ngủ ngon? Có phải là gần đây áp lực công việc quá lớn không?”
“Có lẽ vậy ạ.” Cố Thiên Tầm ngồi xuống trước mặt bà liền nhìn thấy tiêu đề tờ báo trên tay bà.
Hoắc Thị tuyên bố phá sản.
Mấy chữ đó được in to đậm rõ ràng.
Cô đã nghe Mộ Dạ Bạch nhắc đến trước đó khá lâu.
Gần đây phong trào chống tham nhũng, hối lộ rất mạnh, không ít quan chức bị rớt đài. Người nhà Hoắc gia trong chính phủ đã bị lật thuyền, kết quả tập đoàn Hoắc Thị cũng bị liên lụy, không tránh khỏi tra xét.
Vừa tra đã tra ra không ít vấn đề.
Cổ phiếu đã thấp lại càng thấp hơn, vấn đề tài chính sớm đã có vấn đề, trì hoẵn nửa năm rồi cuối cùng cũng tuyên bố phá sản.
Hoắc Thanh Uyển sau vụ việc lần trước đã bị ông Hoắc Trịnh Lang đưa ra nước ngoài rồi, giờ Hoắc gia phá sản, có lẽ cô ta cũng sắp về nước rồi.
Nhưng...
Những chuyện này sớm đã không còn liên quan gì đến cô và Mộ Dạ Bạch nữa.
Người giúp việc mang hoa quả và sữa đến, cô ăn ngon miệng nên đã ăn hết sạch.
“Lần này mang bầu, cháu bị nôn nghén không quá nặng. Ăn thêm chút nữa đứa trẻ càng khỏe mạnh.” Lão phu nhân thấy cô ăn được, cũng cảm thấy an lòng.
“Vâng.”
“Trưa nay bà bảo nhà bếp nấu canh gà tiềm cho cháu, cháu ăn thử xem mùi vị thế nào. Giờ phải tĩnh dưỡng cơ thể cho thật tốt thì sau này bầu đứa thứ hai sẽ dễ dàng hơn.”
“Vâng, được ạ.”
Về chuyện sinh đứa nữa, Cố Thiên Tầm không có ý kiến gì.
Suy nghĩ của cô cũng giống lão phu nhân, không nỡ để đứa bé cô đơn một mình. Tốt nhất là cho nó một đứa em bầu bạn.
“Sẽ không có đứa nữa nào hết.” Đột nhiên một giọng nói vang lên chèn vào giữa hai người.
Mộ Dạ Bạch bước xuống lầu, giọng anh quyết đoán không có bất cứ sự thỏa hiệp nào.
“Cái gì gọi là không có đứa nữa hả? Nói linh tinh.” Lão phu nhân đặt báo xuống rồi tháo kính ra, nhìn anh trừng trừng.
Anh đang mặc bộ đồ ngủ rộng. Thân người cao mảnh đúng là mặc gì cũng đẹp, y như cái mắc treo quần áo vậy.
Anh bước đến, ngồi xuống bên cạnh Thiên Tầm, ôm vai cô. “Bà nội, bà mong có cháu thì có một đứa thôi là đủ rồi. Cháu và Thiên Tầm đã bàn bạc rồi, không định có thêm đứa nữa.”
Cố Thiên Tầm quay đầu lại trợn mắt nhìn anh. “Em làm sao...”
Lời còn chưa nói hết, anh rút giấy ăn lau khóe miệng cho cô. “Em xem em kìa, uống cốc sữa cũng làm rớt ra miệng này, y như con mèo đốm vậy.”
Vừa nói anh vừa khẽ nháy mắt với cô.
“Thôi đừng nháy nữa, cháu nháy sắp lòi con ngươi rồi kìa!” Lão phu nhân không nể nang gì mà vạch trần anh luôn.
“Bà nội, cháu chưa từng bàn bạc gì với anh ấy cả.” Thêm Cố Thiên Tầm bán đứng anh nữa.
Cái cô gái ngốc này!
Mộ Dạ Bạch bất lực, bực bội nhéo má cô.
Anh nói nhỏ. “Em quên hết những lời tối qua Mộc Tây nói rồi hả?”
Sau khi có bầu thì trí nhớ của cô cũng không như trước nữa. Người ta bảo đẻ một lần đơ 3 năm mà.
Giờ anh vừa nhắc đến là cô lập tức nhớ ra.
Nghĩ đến những clip đó, cô lại rùng mình.
Cố Thiên Tầm cắn môi không nói gì nữa. Tâm trạng đang rất giằng co.
Vừa muốn sinh thêm vừa hơi sợ.
“Nói những gì? Nói lại bà nghe xem nào.” Lão phu nhân hỏi.
“Chỉ nói những chuyện... sinh con thôi ạ.” Cố Thiên Tầm lí nhí nói, cô hơi thiếu tự tin. Mộc Tây đúng tội nghiệp, không làm gì cũng bị nói.
“Một sinh mệnh mới ra đời, phải trải qua những đau đớn là điều rất bình thường. Càng không dễ dàng thì chúng ta lại càng phải trân quý. Đợi đến khi cháu nhìn thấy con mình rồi, tất cả những đau khổ đó thật sự không thể so sánh với niềm hạnh phúc và vui mừng.”
“Bà nội, bà nói rất phải. Nhưng dù gì thì cháu cũng đã quyết định rồi. Một đứa này là đủ rồi ạ.”
Mộ Dạ Bạch không hề dao động, nói.
Cố Thiên Tầm đang định nói gì đó nhưng đã bị anh nhéo tay ra hiệu không được nói nữa.
Lão phu nhân nổi giận, trừng mắt lên nhìn cháu trai, nhưng bà chưa kịp nói gì thì anh đã kéo cô lên lầu.
Tuy anh đã từ chối thẳng thừng lão phu nhân khiến bà buồn lòng, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Đợi đến khi vào trong phòng rồi, anh đi tắm rửa cô mới đi theo, đứng trước cửa nhà tắm nhìn anh.
“Sao anh đã dậy rồi, không ngủ thêm lúc nữa?”
Cô hỏi, nhìn anh mơ màng.
Người đàn ông này, có nhìn bao nhiêu cũng không thấy chán, mỗi một góc đều đẹp trai, cuốn hút như vậy, khiến cô lập tức bị cuốn vào.
“Công ty còn có chút việc,” Mộ Dạ Bạch ngậm bàn chải đánh răng, nói lồm bồm.
Thấy cô nhìn mình không chớp mắt, anh hỏi. “Em nhìn gì vậy?”
Cô lắc đầu. “Em nhìn quanh thôi.”
Nói rồi cô cười, quay người đi vào chuẩn bị quần áo cho anh.
Mộ Dạ Bạch ngó đầu ra nhìn cô vợ bé nhỏ đang bận rộn vì anh mà trong lòng nở hoa, càng cười tươi hơn.
Những ngày tháng như thế này thật tuyệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT