Cuối cùng hai chủ nhân của bữa tiệc đã biến mất cùng nhau, để lại đám khách tự xử.
Cố Thiên Tầm thu dọn lại tàn cục trong bếp, cô gái đi cùng Lý Vũ Sâm cũng đến giúp một tay, đổ thức ăn ra đĩa.
“Hóa ra em cũng biết làm bếp à.” Cố Thiên Tầm cười bắt chuyện với cô.
Lúc này cô bé đang cầm chiếc thìa xới cơm, nghe thấy Cố Thiên Tầm nói vậy, cô quay sang cười ngượng. “Em không giống Tô tiểu thư, từ nhỏ em lớn lên trong gia đình nghèo, em và những người như Lý tiên sinh vốn là hai thế giới khác nhau.”
Tuy còn khá ít tuổi nhưng cô bé nói năng rất cẩn thận, lễ phép.
Cô bé không nói gì nữa, cúi đầu quay về làm tiếp việc đang dở, cũng không biết đang nghĩ gì.
“Phải rồi, em tên gì?”
“Dương Nguyệt, chị gọi em tiểu Nguyệt là được ạ.” Đối phương khẽ giới thiệu.
Cố Thiên Tầm gật đầu, nói: “Chị tưởng em là bạn gái của Lý Vũ Sâm, xem ra là chị hiểu lầm rồi.
Nếu là bạn gái chắc sẽ không gọi nhau khách sáo xa lạ như vậy.
Mắt Dương Nguyệt thoáng qua vẻ buồn bã, sau đó cô bé đột nhiên lên tiếng. “Thực ra em đã có bạn trai rồi...”
Cố Thiên Tầm kinh ngạc, không biết nên nói tiếp câu gì.
Cho dù cô bé đó và Lý Vũ Sâm không phải người yêu thì quan hệ giữa hai người rõ là có phần không đơn giản.
Hơn nữa Lý Vũ Sâm có vẻ rất thích cô ấy, cô ấy chắc cũng biết điều đó.
Có cơ hội như vậy bày ra trước mắt, cô ấy không từ chối, vậy chẳng phải một sự ngầm chấp thuận sao?
Thấy Cố Thiên Tầm im lặng hồi lâu, Dương Nguyệt cười nhẹ. “Có phải chị rất coi thường người như em không? Em làm vậy cũng coi như bắt cá hai tay rồi...”
“Không phải vậy đâu, chị nghĩ mỗi người lý giải và định nghĩa tình cảm không giống nhau.” Cố Thiên Tầm cười, lắc đầu. “Giống như chị...”
Ánh mắt cô nhìn qua khung cửa sổ phòng bếp, hướng về phía ngoài phòng khách nơi có bóng người quen thuộc đó, nét mặt dịu dàng. “Chị nghĩ tình cảm dành cho mỗi người đều có hạn, chị sợ tình cảm mình dành cho anh ấy không đủ. Vì vậy chỉ cần một người là đủ rồi.”
“Em không yêu anh ấy.”
Cố Thiên Tầm lặng người. “Em nói Lý tiên sinh sao?”
“Vâng, em không yêu anh ấy, nhưng em cần anh ấy.” Dương Nguyệt xới xong bát cơm cuối cùng, đậy nắp lại, rồi nói thêm một câu. “Nói đúng hơn là em cần tiền của anh ấy. Để có được càng nhiều tiền, em không ngại việc giả vờ yêu anh ấy...”
Cố Thiên Tầm bị lời nói thật đến phũ phàng đó làm cho sững sờ đến mức không nói nên lời.
Trong lòng cô không tránh khỏi cảm giác hiếu kỳ, nhưng dù gì đây cũng là chuyện riêng của người khác, nên cô biết ý không hỏi thêm nhiều.
Dương Nguyệt như thể tìm được một người tâm sự rất hợp lòng, còn định nói tiếp nhưng chợt tiếng của Tô Thanh lảnh lót vang lên.
“Có cần em giúp gì không?”
“Đã xong cả rồi, ăn cơm thôi.” Cố Thiên Tầm nói.
“Trước giờ em chưa từng vào bếp, đừng làm bọn họ vướng tay vướng chân nữa.” Cố Đình Xuyên đúng lúc chen vào.
“Anh đừng có mà coi thường em!” Tô Thanh rất không vui.
“Là cậu ấy lo em đụng cái nọ xọ cái kia hoặc bị bỏng thôi.” Lý Vũ Sâm cũng bước đến liếc Cố Đình Xuyên một cái, nhìn thấu tâm can anh ta.
Cố Đình Xuyên đá chân anh ta một cái ra hiệu im miệng.
Cô hỏi một cách thẳng thắn, mắt ánh lên tia hy vọng. Rõ ràng rằng cô đang đợi một câu trả lời, đến cả Lý Vũ Sâm và Mộ Dạ Bạch cũng nhìn sang Cố Đình Xuyên.
Câu trả lời này có lẽ... sẽ thay đổi được rất nhiều chuyện...
“Tất nhiên là thật rồi.” Dưới ánh mắt của mọi người và sự chờ đợi của Tô Thanh, Cố Đình Xuyên đáp lại vẻn vẹn 5 từ.
Mắt Tô Thanh sáng lên ánh cười.
Nhưng ngay sau đó lời nói của Cố Đình Xuyên khiến mặt cô đơ ra.
“Em là đứa em gái mà anh thương nhất, sao không lo cho em chứ?” Cố Đình Xuyên vò vò đầu cô đầy cưng nựng.
Hụt hẫng...
Rất hụt hẫng...
Tô Thanh trừng mắt nhìn Cố Đình Xuyên với vẻ mặt không vui rồi hất tay anh ra.
“Anh đừng có mà xoa đầu em như thế, em có phải chó đâu!”
Bàn tay Cố Đình Xuyên bị hất lạc lõng trong không trung có phần gượng gạo.
Mộ Dạ Bạch và Lý Vũ Sâm đều nhìn sang anh với ánh mắt vui mừng. Đáng đời!
“Cơm tối mọi người cứ ăn đi, em đột nhiên nhớ ra còn có việc.” Tô Thanh ôm Dương Nguyệt một cái rồi quay sang ôm ôm Cố Thiên Tầm.
Cố Thiên Tầm cảm nhận được sự gượng gạo trong cái ôm của cô.
“Xin lỗi chị dâu, làm mọi người mất hứng.” Cô khẽ xin lỗi, giọng có vẻ ngượng ngùng lại như tủi thân.
Cố Thiên Tầm vỗ vai cô. “Không sao, em cứ bận chuyện của em đi. Lần sau gặp cũng được.”
Phụ nữ khi gặp phải vấn đề trong chuyện tình cảm thì tâm trạng hay thất thường như trời tháng 3 vậy.
Cô hoàn toàn có thể thấu hiểu.
Tô Thanh ra về rất nhanh chóng, không hề ở lại lâu thêm chút nào nữa.
Cố Đình Xuyên đờ người ra mất một lúc, cho đến khi Lý Vũ Sâm huých tay anh ta mới vội vàng đuổi theo ra ngoài. “Tô Thanh!”
Trong chốc lát, căn phòng lớn chỉ còn lại 4 người bọn họ.
Cô bưng lên 2 bát cơm, ngồi xuống bên cạnh anh. “Có lẽ tối nay chỉ còn 4 người chúng ta rồi.”
Cô cầm một trong hai bát cơm đưa cho Mộ Dạ Bạch rồi đưa đũa cho anh.
Anh ghé sát tai cô, nói khẽ. “Như vậy càng đúng ý anh.”
“Tại sao?” Cô không hiểu, quay sang nhìn anh.
Nhìn vào ánh mắt đầy mờ ám của anh, cô cúi đầu xuống, tim đập thình thịch, nghĩ lại cảnh chiều nay trước lúc ra khỏi nhà suýt chút nữa hai người đã lại lao vào nhau, cô bỗng chợt hiểu ra ý của anh.
Mặt đỏ như rần, lườm anh. “Đáng ghét.”
Mộ Dạ Bạch cười thầm, véo nhẹ chiếc tai đỏ ran của cô. Lúc này mới gọi Lý Vũ Sâm và Dương Nguyệt vào ăn cơm.
............
Lúc này ở phòng chẩn trị của bệnh viện.
“Không có gì nghiêm trọng, bôi thuốc là được rồi. Về nhà dùng đá lạnh chườm là ổn.” Bác sỹ kê cho Dương Mộc Tây một ít thuốc bôi ngoài da.
“Vâng, làm phiền bác sỹ rồi ạ.” Lam Tiêu nói.
“Đi ra chỗ quầy thuốc nộp tiền lấy thuốc trước đi.”
Lam Tiêu nhét tờ đơn thuốc vào túi áo, bế thốc Dương Mộc Tây lên khỏi ghế.
“Lam Tiêu, mau thả tôi xuống, tôi tự đi được.” Cô dùng dằng, lúc này trong bệnh viện không đông người lắm nhưng bị người khác nhìn cũng cảm thấy ngại.
“Im miệng đi! Hai chân sưng như thế này rồi còn không chịu ngồi yên nữa hả?” Lam Tiêu nói nặng lời.
Dương Mộc Tây bị anh quát thì ấm ức đấm lên lưng anh mấy cái, Lam Tiêu cúi xuống nhìn cô, giọng ôn hòa hơn một chút.
“Sợ bị người khác nhìn thấy thì nhắm mắt lại, anh bế em lên xe rồi quay lại lấy thuốc sau.”
Anh mềm giọng hơn, thậm chí có phần dịu dàng.
Mắt Dương Mộc Tây nóng lên, cắn môi không nói gì.
Chỉ vùi đầu vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập cùng bờ vai vững chắc.
Không khí của 2 người bỗng chốc trở nên thương cảm, Lam Tiêu cũng cảm nhận thấy điều đó, cúi xuống nhìn cô một cái, không nói gì nữa.
Mở cửa xe ra, Lam Tiêu cẩn thận ôm cô đặt vào ghế lái phụ, nhắc nhở cô đừng để bị đụng phải chân.
“Ngồi đây đợi một lúc, anh vào lấy thuốc rồi ra ngay.”
“Ừm.” Cô gật đầu.
Lam Tiêu đứng thẳng người dậy, đóng cửa xe lại.
Ánh mắt cả hai nhìn nhau qua ô kính, Dương Mộc Tây bất giác với tay nắm lấy tay anh.
Bàn tay ấm nóng của cô vừa chạm đến, mắt Lam Tiêu bỗng lóe lên, dừng bước lại.
“Lam Tiêu...” Dương Mộc Tây gọi tên anh.
Lam Tiêu mím môi không nói.
Giọng cô vừa nhỏ vừa trầm, trong đêm tối nhẹ như một làn khói cảm giác như có thể biến mất trong đời anh bất cứ lúc nào.
Anh đột nhiên cảm thấy lồng ngực khó thở.
“Sau này, tiểu Quai giao lại cho anh, anh phải chăm sóc nó thật tốt. Dù anh có lấy người phụ nữ khác, sinh ra những đứa con khác thì anh cũng không được thờ ơ với nó đấy.”
“Anh...”
“Anh không cần nói gì cả, để tôi nói hết đã.” Dương Mộc Tây ngắt lời anh, cô sợ những lời này bây giờ không nói thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
“Lam Tiêu, tôi không quan tâm chuyện anh lấy ai. Những người mà bố mẹ anh chọn chắc chắn là môn đăng hộ đối nhất với anh rồi, anh lấy ai trong số đó cũng đều rất thích hợp.”
Ánh mắt Lam Tiêu bỗng chốc tóe lửa, sự dịu dàng và thương cảm vừa nãy chỉ vì một câu này của cô mà lập tức biến mất.
Giỏi cho câu “không quan tâm”! Còn cả “rất thích hợp” nữa!
“Nhưng tôi hy vọng anh sẽ lấy được một người tốt, khoan dung với quá khứ của anh...”
“Dương Mộc Tây, giờ cô hãy câm ngay cho tôi!” Lam Tiêu nổi nóng, cắt lời cô.
Hai tay cô siết chặt vào nhau, nhìn thẳng vào mắt anh, cố chấp nói tiếp: “Lam Tiêu, dù chỉ là vì con...”
“Tôi bảo cô câm mồm cô nghe thấy chưa?”
“Nhưng nếu hôm nay tôi không nói thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa rồi.” Nghĩ đến con trai, nghĩ đến cuộc sống sau này, cô bất giác đỏ hoe mắt.
Lam Tiêu bị chọc giận liền cúi đầu bóp chặt cằm cô.
Anh nhìn cô trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. “Dương Mộc Tây, cô nghĩ mình là ai hả? Có con với tôi thì có thể giơ tay múa chân trước mặt tôi sao? Lam Tiêu tôi lấy ai chọn ai còn cần cô đồng ý hay sao?”
Dương Mộc Tây ngồi thẳng người dậy, mắt cô rơm rớm nhìn anh bình tĩnh, tay nắm lấy bàn tay đang run lên vì tức giận của Lam Tiêu. “Thực ra anh không cần phải kích động như vậy, ý tôi là gì trong lòng anh rõ hơn ai hết. Lam Tiêu, dù gì chúng ta cũng là bố, là mẹ của tiểu Quai, vì vậy không nên nói những lời nạt nộ đối phương.”
So với vẻ bình tĩnh của cô thì Lam Tiêu đột nhiên cảm thấy bản thân tức giận điên cuồng của mình lúc này thật sự thê thảm, đáng thương.
Sự phân ly này thực sự là kết cục đã được định sẵn.
Từ lúc bắt đầu ở bên nhau những ngày đầu tiên, cả hai đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Việc gì đến rồi cũng phải đến.
“Được, tôi nghe cô! Cô có thể làm được đến mức sắt đá như vậy thì Lam Tiêu tôi cũng có thể chịu được hết.” Nếu anh không nói như vậy chắc có lẽ sẽ thể hiện rằng mình hẹp hòi, trẻ con.
Lam Tiêu đóng cửa xe lại, quay người đi vào bệnh viện.
Bóng người cứng đờ như đá.
Còn Dương Mộc Tây ở trong xe...
Nhìn theo bóng anh nước mắt lăn dài.
Nhưng cô không cho phép bản thân yếu đuối nhu nhược như vậy, cô lau nước mắt, hít sâu vào một hơi, quay mặt lại, bình tĩnh nhìn về đằng trước.
Những ánh đèn sáng trong thành phố này lấp lánh những đốm nhỏ, dần dần rời đi.
Sau một đêm, vầng thái dương vẫn sẽ mọc lên.
Thế giới của cô dù có mất đi ai chăng nữa thì cũng sẽ phải tiếp diễn....
Hoặc là mạnh mẽ bước lên trước, hoặc là kiên cường đi thẳng...
...............
Bên kia là sự chia ly bi thảm, còn bên này, Mộ Dạ Bạch với Cố Thiên Tầm đang cầm túi đồ mua ở tiệm đồ dùng trẻ con lúc trước, bước xuống khỏi taxi.
Trong màn đêm, cả thành phố đều yên tĩnh lại rồi, không khí dường như cũng trong lành hơn rất nhiều.
Cố Thiên Tầm mải mê dẫm trên tuyết.
Lòng ham vui của cô bỗng nhiên trỗi dậy, cô đưa cho Mộ Dạ Bạch cầm hết những món đồ trong tay, cởi găng tay ra nặn quả cầu tuyết.
Lúc ham vui thì cô giống hệt như một đứa trẻ.
Mộ Dạ Bạch mỉm cười, dáng người cao to của anh đứng thẳng giữa nền tuyết rộng lớn, những bông tuyết rơi xuống mũ, xuống áo anh nhưng anh không hề thấy lạnh chút nào/
Chỉ cảm thấy thời khắc này thật tuyệt vời, đúng với câu “tháng ngày bình yên”.
Bình yên, yên ả, tĩnh lặng....
Những vết thương từng tồn tại giữa hai người sớm đã bị thời gian chung sống này làm mờ đi, trở nên không còn quan trọng nữa rồi.
“Dạ Bạch, anh biết không? Hồi nhỏ mỗi mùa đông em đều cùng Thiên Hàn nặn người tuyết, Thiên Hàn khéo tay kinh khủng ý, đến cả cột thu lôi nó cũng nặn được! Anh thì sao? Hồi nhỏ của anh thế nào?”
“Anh hả?” Mộ Dạ Bạch nghĩ về tuổi ấu thơ của mình, đã quá lãnh đạm rồi. “Anh không như em, anh không có anh chị em nào cả, vì vậy... chẳng có ai cùng nặn người tuyết với anh.”
Anh vừa nói vừa bắt chước cô tháo găng tay ra, cúi người xuống nắm lấy một nắm tuyết nghịch.
Cô lại gần anh, mỉm cười, nụ cười làm sáng cả trời đêm. “Sau này có em rồi! Ngày sau dù anh muốn làm gì em cũng sẽ cùng làm với anh!”
“Thế còn ném tuyết thì sao?”
Cố Thiên Tầm kinh ngạc trong giây lát, còn chưa kịp phản ứng gì thì mặt đã lạnh toát.
Anh lùi lại vài bước, một quả cầu tuyết phi đến.
Không quá mạnh, anh khống chế lực rất tốt, nhưng cũng đủ để cô rùng mình một cái.
Cô định thần lại, thấy anh cười rạng rỡ đứng từ xa nhìn cô.
“Là anh chọc em trước đấy nhé, em không khách sáo nữa!” Cố Thiên Tầm cũng vơ lấy một quả cầu tuyết đuổi theo anh.
Hai người lập tức trở thành một trận chiến tơi bởi.
Thiên Tầm không dám đuổi quá gần anh, sợ anh ngã. Anh cũng không dám ném cô quá mạnh sợ làm đau cô.
Kết quả của trận hỗn chiến là hai người nói cười ôm lấy nhau ấm áp.
Mộ Dạ Bạch ôm lấy cô, hai người lăn tròn trên tuyết. Cô nằm đè lên ngực anh.
“Anh không sao chứ?” Hai người đùa đến mức thở hồng hộc, mặt cô đỏ ửng lên vì lạnh.
“Không thể tốt hơn.” Mộ Dạ Bạch trả lời cô. Cả hai cùng nhìn nhau cười.
“Chúng ta dậy thôi?” Cố Thiên Tầm hỏi anh.
Anh khẽ dùng ngón tay vuốt những sợi tóc lòa xòa trên gương mặt cô, đôi mắt chăm chú nhìn cô.
Ánh mắt anh phản chiếu ánh tuyết càng long lanh hơn. “Bắt đầu từ ngày mai... có lẽ anh sẽ trở nên rất thảm, em có phiền vì anh không?”
Tim cô thắt lại, lập tức lắc đầu, như thể lo rằng anh không tin, cô nắm lấy tay anh. “Dạ Bạch, những lúc đau khổ tuyệt vọng nhất chúng ta cũng đã cùng nhau vượt qua rồi, lẽ nào sau này còn lo không đi tiếp được nữa hay sao?”
Cho đến giờ hồi tưởng lại, cô vẫn không dám nghĩ lại cái cảnh lúc anh bị đẩy vào phòng phẫu thuật ngày hôm đó.
Tuy rằng ca phẫu thuật đã rất thành công nhưng không ai biết được anh có thể tỉnh lại hay không.
Vì vậy...
Mấy chục giờ đồng hồ đó, cô thậm chí còn không thể chợp mắt dù chỉ là một phút.
Đến cả mấy người Lam Tiêu trông chừng ở đó còn không cố thủ nổi nữa, mà cô vẫn kiên trì đợi.
Mấy chục tiếng đồng hồ tuy rằng nghe thì có vẻ rất ngắn nhưng đối với cô lại là sự khổ sở và đợi chờ mòn mỏi.
Kết quả...
May mà giờ khắc anh tỉnh lại, cô đã ở đó!
Người mà anh nhìn thấy đầu tiên chính là cô!C
Trong khoảnh khắc anh mở mắt ra đó, Cố Thiên Tầm vui mừng đến rơi lệ, suýt nữa cô đã khóc ngất đi. Sau này khi Mộ Dạ Bạch tỉnh lại nói, ngày hôm đó bị cô dọa cho sợ chết khiếp, tưởng là linh hồn mình đã thăng thiên.
“Em sẽ rất vất vả.” Mộ Dạ Bạch nhìn cô đầy xót xa.
“Em không quan tâm.” Cố Thiên Tầm trả lời anh.
Anh khẽ đặt lên môi cô một cái hôn nhẹ.
“Chúng ta về nhà thôi!” Cố Thiên Tầm bò dậy khỏi người anh, sau đó đưa tay kéo anh dậy.
Mặt đất tuyết phủ in bóng hai người.
Bọn họ nắm chặt tay nhau, cùng dựa vào nhau...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT